Mây đen phủ kín bầu trời, không khí nồng nặc mùi máu tanh.
Mặt đất chồng chất xác chết, có xác yêu thú, cũng có xác của nhân loại, máu đọng thành từng dòng suối nhỏ.
Một thân hình sừng sững giữa thiên địa, giữa vô số nhân loại cường giả vây công. Thân thể bê bết, hai mắt đỏ ngầu.
Hắn cười một cách điên dại, mặc cho không còn chút sức lực nào.
"Sở Hàn ngươi phản bội nhân tộc, ngươi hối cải sao?"
Âm thanh uy nghiêm, vang vọng trời đất, như lời phán tử hình cho Sở Hàn.
"Bớt lảm nhảm nhiều lời đi, giết thì giết, ta làm ma đời này, tuyệt không ân hận". Sở Hàn lấy chút sức lực cuối cùng mà trả lời, âm thanh không tỏ ra chút yếu thế nào.
"Hừ, chết không chịu hối cải, vậy để ngươi hình thần câu diệt. Động thủ!"
Kí túc xá, trong một căn phòng chật chội người ở.
Từ giường trên, nằm sát vách, một thiếu niên bật dậy. Hắn người cao gầy, khuôn mặt có chút hóc hác do ăn mì tôm sống qua ngày.
Trên người lấm tấm mồ hôi, ướt đẫm quần áo, ướt luôn cả chăn mền. Khuôn mặt đầy ngơ ngác, nhìn xung quanh, mấy đứa cùng phòng cũng nhìn hắn, cho là hắn gặp ác mộng.
"Đái dầm hả mày?"
Một đứa nhìn vào cái quần ướt nhẹp của hắn, trêu chọc.
Cả phòng thức dậy từ lâu, đang chuẩn bị đi học, tưởng hắn còn đang ngủ nướng.
"Nay mày có học không?" Một đứa khác hỏi.
"Tụi mày lên trước đi " Thiếu niên vô thức trả lời.
Hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác như vậy cho đến khi đám bạn đi hết mới lấy lại tinh thần, đúng hơn là chờ cho linh hồn hoàn toàn dung hợp.
Chộp lấy chiếc điện thoại bên cạnh, trên màn hình khóa in rõ ràng ngày //.
Sở Hàn chợt cười mỗi lúc một lớn, mấy đứa phòng bên còn tưởng hắn nổi điên.
"Trở về rồi, ta thật trở về"
"Sống một lần nữa, thật tốt a"
Cảm khái một hơi, hắn bắt đầu suy tính cho tương lai.
Còn ngày nữa, hạo kiếp chính thức bắt đầu. Thiên tai, động đất liên tục xuất hiện ở khắp nơi trên thế giới, linh khí tràn ra từ các khe nứt.
Động thực vật hấp thu linh khí trở nên dị biến, tấn công con người ở khắp nơi.
Các nguồn năng lượng trở nên biến chất, máy móc điện tử không hoạt động được, chỉ có một số vũ khí lạnh còn hiệu quả.
Trùng sinh trở về mang theo vô số kí ức cùng cơ duyên, ưu thế của Sở Hàn là rất lớn, hắn phải tìm cách khai thác triệt để nó.
Nhắm mắt hồi tưởng lại quá khứ, năm dài dằng dặc đã nhiều thứ không còn nhớ rõ nữa.
Kiếp trước ở thời điểm này hắn còn đang vật lộn với cuộc sống sinh viên khó khăn, không hề biết rằng đại họa sắp trên đầu ập xuống.
Nhanh chóng tính ra hướng đi, Sở Hàn tắm qua một lần, thay quần áo lên lớp học.
Tận thế đến nơi còn đến lớp làm gì? Tất nhiên Sở Hàn có mục đích của mình. Hắn nhớ rất nhiều cơ duyên, ở trên lớp tất nhiên có một cái.
Bước ra khỏi phòng, hít một hơi không khí buổi sáng
"Không khí thật tốt a"
Gần năm giết chóc, đắm chìm trong máu tanh. Cái không khí trong lành này để hắn có chút hoài niệm.
"Linh khí tuy mỏng manh nhưng cũng khôi phục không sai biệt lắm".
Kí túc xá nằm ngay trong trường, Sở Hàn cũng không gấp gáp gì, vừa đi vừa hít thở không khí. Hạo kiếp thật ra đã bắt đầu từ sớm, nhưng phải ba ngày sau mới thật sự bùng nổ.
Leo lên bậc thang cũ kĩ, đến trước cửa lớp. Vài ánh mắt chú ý hắn, lão giảng viên quay đầu ra, gật nhẹ một cái ý bảo hắn vào đi.
Đi tới cuối lớp, tùy tiện chọn cái bàn trống đặt mông ngồi xuống.
Sau đó cũng không ai để ý Sở Hàn nữa, hắn trong lớp có thể coi là khá mờ nhạt, cha mẹ hắn mất từ sớm, nhà nghèo, không gia thế, không đẹp trai cũng không học giỏi, không ai quan tâm hắn làm gì, vừa lúc lại đúng ý Sở Hàn.
Sở Hàn nhớ tên lão giảng viên, lão tên Lý Phương, còn đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, giảng rất hăng say, như cái lớp học này là của lão. Mặc cho đám sinh viên ngủ gà ngủ gật phía dưới, lão cũng chẳng quan tâm.
Đã từng hắn là một tên điên cuồng lao đầu vào học tập, chán cũng học, mệt cũng học, buồn ngủ cũng học. Biết làm sao được, với gia cảnh của hắn nếu không lao đầu vào học hành thì sau này có mà ăn mày. Nhưng kết quả không mấy khả quan, hắn không phải loại người thông minh, ít nhất là ở phương diện học tập.
Còn bây giờ thì khác, học tập với hắn không có ý nghĩa nữa, việc cấp bách của hắn là gia tăng thực lực trước tận thế.
Lấy đầu bút nhọn rạch một đường trên cánh tay, vận chuyển công pháp hấp thu linh khí. Linh khí mỏng manh điên cuồng tràn vào cơ thể qua vết thương. Phương pháp này rất phổ biến về sau, gọi là huyết luyện.Do hắn ngồi bàn cuối nên cũng không ai thấy hành động nhìn như điên khùng này của hắn.
Hiện tại hắn vẫn chưa tu luyện được, nhưng linh khí mỏng manh đủ hắn tôi luyện thể chất. Không có thực lực thì dù là hắn cũng có thể chết trong hạo kiếp như thường.
Nửa buổi học trôi qua, đám sinh viên cũng chẳng có tí hào hứng nào, lão Lý nổi tiếng khắp trường rồi, lão dạy học thì làm gì có nghỉ giải lao.
"Bụp" một tiếng, cái máy chiếu bốc khói, mấy đứa ngồi dưới nó hoảng hồn chạy ra.
"Đang yên đang lành tự nhiên hư!" Lão Lý bực bội lên tiếng.
"Mấy em nghỉ giải lao đi, để thầy gọi người lên sửa rồi học tiếp"
Đám sinh viên ở dưới mừng phát khóc, như ông vỡ tổ ùa ra khỏi lớp, chưa tới một phút cái lớp còn lại không tới một phần ba.
Sở Hàn cũng bừng tỉnh, chấm dứt tu luyện, vết thương trên tay nhanh chóng liền lại.
Linh khí là một loại cao giai năng lượng, chỉ hấp thu chút ít đã để Sở Hàn thay đổi độ. Da dẻ trắng lên, khí chất cũng cao lên hẳn.
Hắn rời khỏi chỗ đi tới bàn đầu tiên gõ "Cốc cốc" hai tiếng xuống mặt bàn. Một cô gái ngước đầu lên nhìn hắn, có chút ngạc nhiên với dung mạo của Sở Hàn "Có chuyện gì hả?".
Nàng gọi Lý Như Yên, có thể xem là bạn bè duy nhất của Sở Hàn. Đời trước một lần nàng bị đám lưu manh ức hiếp, là Sở Hàn lao vào giúp, tất nhiên là đỡ đòn thôi. Cũng từ đó hai người làm bạn. Sở Hàn từng thích nàng, nhưng bây giờ thì không còn nữa, thứ hắn quan tâm chỉ là lợi ích.
"Chiếc nhẫn có thể trả cho tui không? Đang cần nó gấp."
"Ngồi xuống đi, sao hôm nay trông khác vậy?"
Sở Hàn cũng không ngại gì ngồi bên cạnh
"Biết đâu, tự nhiên ngủ dậy thấy mình đẹp trai thôi"
"Xạo vừa thôi!" Lý Như Yên lườm hắn một cái
"Nhẫn có thể trả nhưng nói đi ông lấy nó làm gì? Đừng nói đem cầm nha, như vậy là không trả đâu".
Đây là chiếc nhẫn gia truyền theo hắn từ nhỏ, do cha mẹ hắn để lại, chỉ dặn hắn tuyệt đối phải giữ nó. Hắn cũng không để ý gì mà đeo nó tới lớn". Từ lúc cha mẹ hắn mất, chiếc nhẫn này trở thành thứ có giá trị nhất của hắn. Sở Hàn lúc nào cũng thiếu tiền, sợ một ngày mình không cầm được mà đem bán nó nên nhờ Lý Như Yên cất giữ.
"Không cầm, không bán nhưng tui cần gấp lắm "
"Được rồi" Nói xong kéo chiếc nhẫn trên tay ra cho Sở Hàn.
Để lại tiếng cảm ơn, Sở Hàn mang theo chiếc nhẫn trở về chỗ ngồi. Không nhận ra một ánh mắt đã chú ý hành động vừa rồi của hắn.