Thấy Clover đến, ba người dừng nói chuyện với nhau. Clover vọt tới trước mặt Rick cầm lấy sách trên tay hắn ra, nhìn đến băng gạc quấn trên cánh tay phải của hắn sấm máu, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt liền không khỏi đỏ lên.
Rick cầm tay cô, dịu dàng trấn an: "Anh không sao, chỉ là trầy da mà thôi." Tiện đà nói với Lâm Gia: "Thật ngại quá, quý cô Lâm Gia. Vừa rồi ở đây có hơi hỗn loạn, đã quấy rầy các người dùng cơm."
Lâm Gia vội hỏi: "Ngài đừng nói như vậy, nhìn thấy ngài không sao là tốt lắm rồi." Rick khẽ mỉm cười, cúi đầu tiếp tục an ủi Clover trong ngực.
Lâm Gia đi đến trước mặt Dương Kiện, thấp giọng hỏi: "Có bắt được kẻ ám sát hay không?"
"Bắt được, bị cảnh vệ nổ súng đả thương, đang cấp cứu..." Dương Kiện tháo mũ xuống buồn bực khó chịu nắm nắm tóc: "Kẽ ám sát là Kiều An!"
Lâm Gia chấn động, cầm cánh tay Dương Kiện, kinh ngạc hỏi: "Kiều An?! Như thế nào lại là hắn? Không phải hắn đã bị nhốt rồi sao?"
Sắc mặt Dương Kiện rất khó coi, Kiều An thoát khỏi nhà tù không người phát hiện, có thể thấy được thủ đô bị thế lực của Roddy Elias thẩm thấu sâu đậm, anh làm sao còn có thể yên tâm để Lâm Gia ở lại thủ đô nhận bảo vệ được chứ? Đêm trước ngày ra tiền tuyến mới phát hiện ra chuyện đáng sợ như vậy, tâm loạn muốn chết.
Dương Kiện thấp giọng nói: "Có người vụng trộm đánh tráo thả Kiều An và An Đức ra, để cho Kiều An giả dạng thành cảnh vệ trà trộn vào bộ chỉ huy ám sát thượng tướng Rick. Nếu không phải Kiều An quá kích động lúc bắn không chính xác thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi."
"Vậy An Đức thì sao? Có tìm được cậu ấy hay không?"
Dương Kiện lắc đầu: "An Đức mất tích, không có tìm ra cậu ấy đang ở đâu. Anh đoán có thể cậu ta đã được người đưa ra khỏi thủ đô."
Dương Kiện nhìn thoáng qua thượng tướng Rick, kéo Lâm Gia qua thấp giọng nói: " Hành động ám sát không thể nghi ngờ là mưu đồ của nội gián do bọn giặt cướp xếp vào thủ đô. Nếu như nguyên thủ bị giết thì bộ chỉ huy tối cao chắc chắn sẽ lâm vào hỗn loạn, ắt sẽ ảnh hưởng đến chiến sự nơi tiền tuyến. Tướng quân Korff đã và đang tra rõ nội gián ẩn núp trong thủ đô, hy vọng có thể nhanh chóng quét sạch đám khốn đó."
Lâm Gia nghĩ nghĩ, làm bộ như lơ đãng nói: "Em nghe Healy nói, Kiều An là sĩ quan ưu tú có kinh nghiệm sa trường dày dặn, kỹ thuật bắn súng của hắn cực tốt, có danh xưng là tay súng thiện xạ, không ngờ rằng hắn cũng sẽ có lúc kích động như vậy? Em cảm thấy hắn có chút danh bất phù thực ()."
(): ngược lại với danh bất hư truyền, danh không khớp với thực tế.
Lòng Dương Kiện khẽ động, lông mày căng chặt buông ra, cúi đầu cười như không cười nhìn Lâm Gia, đôi mắt sáng kinh người. Lâm Gia bị anh nhìn chăm chú đến chột dạ, co quắp di dời ánh mắt, thầm nghĩ ở trước mặt nguời đàn ông Dương Kiện chủ nghĩa giả này, có phải mình nên giả ngu một chút mới tốt hay không?
Thành phố Khang Đinh, sau một hồi chiến đấu khốc liệt rốt cục cũng khôi phục yên tĩnh. Trong một tòa nhà ba tầng chưa bị hủy tổn hại bên ngã tư đường phía đông trung tâm tâm thành phố, là chỗ nghỉ ngơi tạm thời đoàn của độc lập . Lầu ba là nơi dành cho người bị thương nghỉ ngơi, chính giữa phòng là dùng để làm phòng phẫu thuật tạm thời.
Kim Điêu ngồi ở một góc sáng sủa trong phòng, im lặng liếm vết thương trên cánh tay, đôi mắt màu vàng quay tròn chuyển động. Anh vừa giết xong một đoàn zombie, thể lực gần như cạn kiệt, bây giờ bụng đói lả. Có thể đêm nay không giống như thường ngày, đánh giặc xong liền có người mang một thùng thịt lớn đưa tới cho anh ăn.
Kim Điêu chăm chú nhìn Cain, nhớ rõ tối hôm qua lúc anh đang ngủ say thì đột nhiên bị người này lay tỉnh, sau đó người này dẫn anh chuồn êm ra ngoài, dung anh làm vật cưỡi bay đến đây, đúng lúc cứu một người đàn ông tóc đỏ từ trong tay zombie ra.
Scott vặn ấm nước sôi, đổ sạch nước vào trên tay Cain. Giúp Cain rửa sạch tay, Scott phun nước khử trùng lên tay anh, sau đó lấy túi ni lông chân không trong hòm thuốc ra đưa cho anh. Trong túi ni lông là toàn bộ dụng cụ phẫu thuật.
Cain xé mở túi ni lông, mang bao tay chuyên dùng để phẫu thuật vào, lấy dao phẫu thuật lóe ngân quang ra. Anh khẩn trương nuốt nước miếng, nói với Lannok: "Ở đây không có bác sĩ cho nên chỉ mình ra tay. Yên tâm, việc này mình làm rất thành thục, cậu kiên nhẫn một chút."
Lannok nằm trên mặt đất, quần áo bên bả vai bị xé mở, lộ ra vết thương dữ tợn sâu đến có thể thấy được xương, máu còn đang không ngừng chảy ra ngoài, da thịt bên cạnh miệng vết thương đã bắt đầu hủ hóa. Tuy rằng đã tiêm vào huyết thanh nửa thú nghiên cứu chế tạo kháng virus mới nhất nhưng vẫn phải cắt bỏ máu thịt hư thối ở vết thương mới có thể phòng ngừa thi biến. Không biết từ đâu Scott tìm được một cái chăn rách nát dưới người anh, làm cho anh không đến mức nằm trên sàn đất lạnh lẽo.
Vẻ mặt Cain khẩn trương, giơ dao phẫu thuật, do dự mà khoa tay múa chân bên vết thương trên vai Lannok vài cái, như là không dám xuống tay.
Lannok thấy thế cố hết sức nâng cổ lên, nhìn chằm chằm Cain nghiến răng nghiến lợi nói: "Này, cậu đừng có mà nhân cơ hội trả thù nha! Đừng cho mình không biết, cậu muốn cố ý cắt thịt thối rồi cắt luôn da thịt bình thường của mình, lưu lại vết sẹo khó coi chọc honey ghét bỏ mình."
Trán Cain nổi lên gân xanh, tức giận nói: "Nếu không phải anh đây trộm đi tới cứu viện, cậu còn có thể có tinh thần mắng chửi người sao?" Không đợi Lannok mở miệng, Cain giơ tay chém xuống, lưu loát cắt lấy một miếng thịt thối bên cạnh vết thương trên vai trái của anh.
Lannok đau đến suýt chút nữa nghiến vỡ răng, trên mặt nháy mắt đổ mồ hôi hột.
Scott bị hành động dũng cảm cắt thịt của Cain dọa ngu, giật giật khóe miệng vẻ mặt như đứa ngốc nhìn Cain. Thấy Cain lại muốn hạ xuống một dao, anh vội vàng ngăn lại: " Thiếu tá Cain, nên tiêm thuốc tê cho trưởng quan trước rồi hãy xuống dao."
Cả người Cain cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, vài giây sau mặt không chút thay đổi nói: " Tại sao cậu không nói sớm?"
Lannok tức đến hộc máu, vẻ mặt vặn vẹo cắn răng mắng: "FUCK! Tên khốn cậu mau cút qua một bên đi! Để cậu ra tay không bằng anh đây tự xử!"
Cain nhíu mày, lấy tay cầm dao phẫu thuật chọt chọt vết thương Lannok, nhếch miệng cười đến kỳ dị: "Dùng thuốc tê nhiều quá sẽ không tốt cho trí óc, đầu óc cậu vốn đã ngốc nghếch rồi, cho nên tốt nhất là đừng dùng."
Lannok trừng mắt đang muốn nổi bão, bả vai lại là một trận đau nhức, đau đến anh hận không thể cắn luôn đầu lưỡi của mình. Cain lại như tia chớp một lần nữa cắt xuống mấy miếng thịt thối. Anh một bên ra tay một bên hung tợn mắng: "Dù sao cái mạng chó của cậu cũng chỉ có một cái, cũng đừng lãng phí thuốc tê! Cái tên khốn cậu còn xem bọn này là anh em sao? Biết rõ Fred là tay sai của Laurence, vậy mà còn nghe lời hắn nói thật sự đi chịu chết, trong đầu cậu toàn là cứt sao?! Cậu muốn lập công, muốn thành anh hùng cũng được đi, nhưng đừng kéo các anh em trong đoàn chết chùm!"
Thấy Lannok đau đến sắc mặt trắng bệch, Cain rốt cuộc không đành lòng, không xuống dao nữa, nhận ống kim Scott chuyển tới, tiêm thuốc tê vào cho Lannok.
Lannok đột nhiên dùng sức nâng tay phải lên tát cho Cain một cái, đánh cho Cain đặt mông ngồi đến trên mặt đất.
Vết thương trên vai lại bị xé rách, máu tươi tuôn ra, Lannok hút khí lạnh phẫn nộ quát: "Ông đây là quân nhân! Chức trách của quân nhân chính là bảo vệ dân thường, chiến sĩ đoàn độc lập cho tới bây giờ đều là vì người dân mà chiến đấu, không phải vì cái vinh dự cứt chó kia! Có người dân bị nhốt trong thành phố này, chẳng lẽ chúng ta có thể thấy chết mà không cứu sao?!" Một trận mãnh liệt ho khan gián đoạn lời anh đang nói.
Lannok đoạt lấy dao phẫu thuật: "Fred là tên cặn bã, nhưng những người dân vô tội kia thì không phải!!" Nói xong tự mình ra tay cắt lấy một miếng thịt thối lớn bên cạnh vết thương trên vai trái.
Đang muốn cắt dao thứ hai thì Cain đúng lúc đoạt lại dao phẫu thuật, xụ mặt bắt lấy tay Lannok, cấm kim tiêm vào trong mạch máu trên cánh tay anh, đẩy thuốc tê vào.
Giúp Lannok xử lý tốt vết thương, Cain mới thấp giọng thì thầm một câu: "Thật xin lỗi."
Lannok khép hờ mắt, cả mặt toàn mồ hôi lạnh, nghe xong lời Cain nói, mí mắt vén lên một chút: "Biến, nếu cậu sợ chết, còn cùng tới đây làm gì?"