Nhưng từ trên xuống dưới quân đội của liên bang không có một người nào nghĩ rằng mình đã giành được thắng lợi, bởi vì những kẻ địch chết đi đa số đã từng là đồng đội của bọn họ, còn thủ phạm chân chính gây ra cuộc chiến tranh này – bọn giặc cướp Roddy Elias thì lại không bị tiêu diệt.
Lannok đang sắp xếp cho quân y đi cứu chữa cho những người bị thương thì bộ đàm bên hông vang lên, thì ra là đoàn quân của nguyễn soái trung tướng Thôi Ân tìm anh để mở cuộc họp khẩn cấp.
Chờ đến khi Lannok chạy đến chỗ để xe thiết giáp của Thôi Ân, anh lại phát hiện ra những người tham dự hội nghị trừ trung tướng ra thì chỉ có Dương Kiệt, Corey và Ngân Hổ, nhữn sĩ quan khác không có mặt.
Thôi Ân cũng không vòng vo, trực tiếp đi vào vấn đề: “Có hai vấn đề, một là chúng ta bắt sống tướng lĩnh quân phản loạn Clermont, hai là thủ lĩnh Dick sẽ quy hàng bọn họ.”
Lannok kinh ngạc, Thôi Ân dứt khoát ngăn cản anh mở miệng: “Hãy nghe tôi nói hết, Dick nhờ Ngân Hổ để lại cho chúng ta một lời nhắn, nói rằng cậu ta sẽ nghĩ cách đi vào căn cứ tổng bộ của Roddy Elias, để trong tương lai chúng ta sẽ trong ngoài kết hợp phá hủy căn cứ bọn giặc cướp”.
Lannok kinh ngạ nhìn về phía Ngân Hổ: “Dick đã sớm có quyết định như vậy!”
Ngân Hổ buồn nản cào cào mớ tóc màu bạch kim nhìn chăm chú, hầm hừ nói: “Sau khi chúng tôi đánh bại bọn địch, đột nhiên Dick nói với tôi cậu ấy muốn đi theo bọn giặc cướp trốn vào hang ổ của bon chúng. Tôi cũng muốn đi nhưng cậu ấy không cho phép. Nói là tôi có tóc dài màu bạc, dáng vẻ quá nổi bật, rất dễ bị bọn giặc phát hiện. Sớm biết thế tôi cũng đã cắt tóc rồi, nhưng Gia lại thích tôi để tóc dài… hừ…”
Hai hàng lông mày của Lannok nhíu lại như hai ngọn núi, thầm nghĩ Dick thật là giảo hoạt, tự mình chịu nguy hiểm xâm nhập vào căn cứ địch vừa có thể có lợi cho cuộc chiến sau này, còn có thể nhân cơ hội chiếm được trái tim người đẹp, quả nhiên là một công đôi việc – chuyện tốt. Mặc dù có nguy hiểm đến tính mạng nhưng thật sự rất đang để đánh đổi! Thật là hận mình không sớm nghĩ được biện pháp tốt như vậy.
Lannok liếc mắt nhìn Corey, cũng đọc được ý nghĩ như vậy từ trong mắt anh.
“Đưa Clermont vào”. Thôi Ân vừa dứt lời, cain và một người lính nữa kèm hai bên Clermont trong bộ quần áo bình thường lên xe, ấn hắn ta ngồi vào ghế.
Clermont nâng bàn tay đầy về máu của mình liếc mắt nhìn qua mọi người, tầm mắt hắn ta dừng lại một chút thật nhanh trên người Corey rồi cụp xuống nhanh chóng che giấu thù hận trong đó.