Tia Chớp kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt không hề nháy nhìn Lâm Gia chăm chú. Rất lâu sau, giống như đã tìm được dũng khí từ trong ánh mắt kiên định của cô, anh cầm ngược lại tay Lâm Gia, đôi mắt màu vàng óng ánh hào quang, khóe miệng hơi cong lên: "Ừm, chắc chắn sẽ có một ngày anh còn có thể biến thành Kim Điêu bay lên trời xanh, còn có thể tiếp tục bảo vệ Gia, đúng không?"
"Phải!" Lâm Gia trịnh trọng trả lời: "Em nghe Lannok nói, tuy rằng cơ hội có vẻ xa vời, nhưng không hoàn toàn chắc chắn là anh không có khả năng tái sinh tự lành. Cho nên chúng ta vẫn chưa thể từ bỏ hy vọng."
"Tiểu Gia nói đúng!" Giọng nói trong trẻo từ sau lưng truyền đến.
Lâm Gia quay đầu nhìn, thì ra là Lannok. Không biết khi nào anh và Hoffman đã đứng ở bệnh cửa phòng bệnh, phía sau còn có vài sĩ quan đi theo.
Lannok và Hoffman đều mặc quân phục phán quan màu trắng mới tinh, thoạt nhìn cực kì anh tuấn rắn rỏi, điểm khác biệt là huy hiệu trên vai Lannok hơn Hoffman một viên vương miện. Từ sau khi Lannok trở lại thủ đô, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn bộ chỉ huy tối cao đã triệu anh trở về sở phán quan, thay thế thiếu tướng Keno bị giáng chức trở thành phán quan cấp cao của Liên Bang, tạm thời quản lý công việc hằng ngày của sở phán quan, quân hàm cũng theo đó thăng một cấp.
Lâm Gia chưa bao giờ thấy Lannok ăn mặc chính thức sạch sẽ như vậy, ấn tượng của anh trong lòng cô đều là bộ dạng quân lưu manh lôi thôi tùy tiện.
Lannok thấy Lâm Gia cười nhìn mình, mắt mang vẻ tán thưởng, trong lòng liền cực kì đắc ý. Anh cười xấu xa nheo mắt lại chu môi tặng cho Lâm Gia một cái hôn gió, sau đó cảm thấy mỹ mãn thu được ánh xem thường của cô bắn tới.
Hoffman đi đến trước mặt tia chớp, nghiêm mặt nói: "Tia Chớp, tổ chuyên gia của sở phán quan đã xem qua hồ sơ bệnh án của cậu và cẩn thận tiến hành nghiên cứu rồi, họ cho rằng cậu còn có hi vọng khôi phục năng lực tái sinh."
Tia Chớp mở to mắt, cầm lấy tay Hoffman, kích động nói năng hơi lộn xộn: "Thật... Thật sao?"
"Đương nhiên. Nếu cậu không tin, tôi cho cậu gặp một người, hoàn cảnh của cậu và cậu ta không khác nhau lắm." Hoffman xoay người phất phất tay với các quan quân đứng ở cửa: "Devic, không bước vào chào hỏi trưởng quan của cậu một tiếng sao?"
Một sĩ quan có dáng người cao lớn da dẻ tái nhợt khác thường đứng ở bên ngoài đi vào, đoan đoan chính chính hành quân lễ với Corey, cất cao giọng nói: "Trưởng quan, hôm nay Devic tôi sẽ trở về đơn vị!"
"Cậu bé ngoan, bộ dạng cậu thay đổi nhiều thật đó! Suýt chút nữa tôi đã không nhận ra rồi." Corey vỗ vỗ vai anh, cười nói: "Devic, hoan nghênh cậu trở lại binh đoàn bọc thép ."
Lâm Gia đứng bên cạnh đánh giá Devic, thầm nghĩ chả trách mọi người không nhận ra Devic, bởi vì bộ dạng của anh đã thay đổi rất nhiều.
Ngoài da dẻ và bộ lông vẫn là màu trắng ra thì toàn bộ dấu vết hóa thú trên người Devic gần như biến mất, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cánh tay cụt sau khi trùng sinh móng vuốt cũng khôi phục thành cánh tay con người, nhưng tướng mạo có một chút khác biệt so với lúc trước.
Lannok chỉ vào Devic nói với tia chớp: "Devic từng vì bị nhiễm virus zombie mà bị Dick cắn đứt cánh tay trái, sau đó thú hóa dị biến làm cậu ấy trùng sinh cánh tay cụt. Cậu ta chỉ là một chiến sĩ con người bình thường, bởi vì đột biến gien có được năng lực tái sinh các cơ quan nội tạng. Còn cơ thể cậu là mãnh thú dị biến, hóa thú và tái sinh phải là năng lực vốn có của cậu, không có khả năng sẽ vì bị thương mà biến mất."
Tia Chớp nhìn nhìn Devic, lại nhìn nhìn Lannok, nắm chặt quần bất run rẩy, lắp bắp hỏi: "Vậy, vậy tại sao, đến bây giờ chân còn chưa mọc ra?"
Hoffman giải thích nói: "Bởi vì các cơ quan nội tạng trong cơ thể cậu còn đang ở giai đoạn tinh lọc, năng lực tự lành của cơ thể bị suy yếu nghiêm trọng. Tin tưởng qua một thời gian cố gắng, năng lực tái sinh hẳn là có thể khôi phục lại được."
Tất cả mọi người có mặt đều lộ ra vẻ mặt vui sướng, Tia Chớp cũng bởi vì khẩn trương mà cơ thể căng thẳng rốt cục trầm tĩnh lại, anh giữ chặt tay Lâm Gia lắc lắc, vui vẻ nói: "Gia, hôm nay anh có thể xuất viện liền được không? Anh muốn sớm ở bên mọi người."
Tròng mắt ướt át màu vàng long lanh tràn ngập chờ mong nhì cô, nhìn đến mức làm lòng Lâm Gia mềm nhũn.
Cô không ngại đưa Kim Điêu về nhà sớm hai ngày, dù sao thương thế của anh cũng đã khỏi hẳn không cần tiếp tục nằm viện trị liệu nữa, nhưng bất quá việc này cô không làm chủ được.