Laka buồn rầu nhăn mày lại, nâng mắt lướt nhanh qua nhìn mọi người một cái, lại buồn rầu chán nản cúi đầu ngập ngừng nói: "Hình người... Ai cũng đều... Đánh không lại, ngay cả con thỏ cũng... Bắt không được."
"A? Thật sao?" Lâm Gia có chút không thể tin được. Cô nhớ rõ lúc Ngân Hổ và Tatu ở hình người thì sức lực và tốc độ rất khủng bố, có thể tay không xé nát zombie. Mặc dù Laka không có dã tính thập phần như Ngân Hổ, nhưng vẫn là vua của muôn thú cực kì hung mãnh, như thế nào có thể ngay cả con thỏ cũng không bắt được?
Lannok đứng ở phía sau cô nghe xong lời Laka nói, lại thành thật thu lại bộ dạng cà lơ phất phơ, nhíu mày nhìn về phía Dick. Ánh mắt cả hai giao nhau, Dick gật đầu một cái. Mi tâm Lannok vặn càng cgặt, anh cẩn thận đánh giá ba nửa thú mấy lần, trong lòng thầm than một tiếng.
Laka từ trong cổ họng ấp úng cố gắng giải thích: "Trước kia thì không. Nhưng sau đó... Biến thành hình người, liền rất yếu."
Lâm Gia rốt cục cũng hiểu rõ ý của Laka: "Laka, ý của anh là, trước kia không như vậy, lúc các anh ở hình thú thì không có vấn đề gì, nhưng sau đó biến thành hình người thì sức lực lại trở nên rất yếu. Đúng hay không?"
Laka gật đầu, vẻ mặt lại uể oải, cái đuôi cũng rũ xuống trên mặt đất, ngay cả anh em báo săn và Dick cũng cúi đầu.
Lâm Gia cúi đầu nhìn Ngân Hổ đang mê man trong ngực, nhớ tới lời Hoffman, nhẹ giọng nói: "Có thể cũng là bởi vì dị biến không hoàn toàn mà sinh ra phản ứng bài xích hay không?"
"Honey, em cũng biết chuyện này? Là Hoffman nói với em phải không." Lannok bỗng nhiên chen vào nói.
Lâm Gia có chút giật mình nhìn anh: " Thiếu tá Lannok, anh cũng biết?"
Lannok tháo nón an toàn xuống, lộ ra mái tóc dày màu đỏ vàng xinh đẹp, anh có chút đắc ý cười nói: "Hắc, honey, chẳng phải cái tên Cain kia đã từng nói với em rồi sao, lúc trước tôi nhậm chức ở thủ đô, là sĩ quan kiệt xuất nhất của sở phán quan. Nếu tôi còn ở lại sở phán quan của thủ đô, thì bây giờ ít nhất cũng đã làm đến quân hàm thiếu tướng rồi. Cho dù bây giờ tôi rời khỏi thủ đô, nhưng tin tức cũng không đến mức bế tắc."
Trong lòng Lâm Gia khẽ động, cân nhắc hỏi: "Vậy... Không phải là thủ đô đã sớm bắt đầu nghiên cứu mãnh thú dị biến rồi sao, bằng không thượng tá Hoffman như thế nào lại hiểu biết rõ ràng tình trạng của mãnh thú dị biến như vậy?"
Nụ cười của Lannok hơi khựng lại, khó xử gãi gãi đầu: "Sweetheart, vấn đề của em rất phức tạp. Hôm nay tôi mệt chết đi được, vấn đề quá mức hao tâm tốn sức này tôi tạm thời không có cách nào trả lời. Chờ tôi ngủ đủ giấc sau lại hiểu được mọi chuyện rõ ràng, rồi mới nói cho em có được không?"
Anh nói như vậy, làm Lâm Gia cũng không tiện hỏi tiếp, đành phải nhẹ lời an ủi nhóm nửa thú.
Cô sờ sờ tóc Laka, dịu dàng nói: "Laka, đừng lo lắng, mọi chuyện đều ổn thôi."
Thấy Laka vẫn là gục đầu không hé răng, Lâm Gia cũng có chút lo lắng, vội hỏi: "Chẳng lẽ các anh không thể biến trở về hình thú nữa sao?"
Laka vội vàng lắc đầu: "Có thể!" Anh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: "Người... Hai buổi sáng, sau đó... Biến trở về thú, sau đó rất dài... Không thay đổi."
Lúc đầu khi nhóm thú biến thành hình người, thì sức lực so với lúc không thể biến thân thì cường đại hơn mấy chục lần. Vào thời điểm đó, hình thú và hình người chuyển biến rất tự nhiên. Nhưng không lâu sau, thân thể bọn họ đột nhiên xuất hiện dị thường, lần lượt biến trở về bộ dạng ấu thú, nặng hơn nữa thì bị nóng sốt bất tỉnh, khó chịu dị thường, ngay cả anh em báo săn cũng suýt chút nữa không thể tiếp tục gắng gượng. Nhưng may mắn sức lực hồi phục, bọn họ lại lần nữa biến trở về bộ dạng thú trưởng thành, thân thể cũng không còn cảm giác không khoẻ, sức lực còn tăng cường thêm rất nhiều.
Sau đó phần lớn thời gian bọn họ đều chỉ có thể duy trì bộ dạng hình thú, lại không thể tùy theo ý mình mà biến thành hình người. Nhưng kỳ quái là, cứ cách một đoạn thời gian, bọn họ sẽ không hề báo trước liền biến trở về hình người, cũng duy trì bộ dạng hình người hai đến ba ngày, trong lúc đó cũng không có cách gì biến trở về hình thú. Trong mấy ngày biến thành hình người này, thân thể nhóm nửa thú sẽ trở nên rất suy yếu. Sau đó bọn họ đừng nói là chiến đấu với zombie, mà ngày đầu tiên liền ngay cả đứng cũng đều đứng không nổi, chỉ có thể nằm trên đất mê man chờ đợi sức lực hồi phục.
Kỳ thật, từ biết được tung tích của Lâm Gia, bọn Dick vẫn luôn đi theo Lâm Gia âm thầm bảo vệ cô. Nhưng trong lúc này, bọn họ cũng từng bởi vì biến thân suy yếu mà tạm thời lẩn trốn. Vào ngày quân đoàn đặc chủng đến thành phố York đó, trừ sư tử trắng Dick và sư tử đực châu Phi Tây Mỗ ra, thì những mãnh thú dị biến còn lại đều đã biến trở về hình người. Dick và Tây Mỗ không thể không tìm sơn động này, mang theo bọn họ tạm thời trốn ở đây, đây là lý do bọn họ không thể đúng lúc cứu viện Lâm Gia. May mà thời gian nhóm thú thú tự biến thân có chút phóng khoáng, không đến mức hoàn toàn không thể bảo vệ trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Lâm Gia nghe Laka nói như vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, cười vỗ vỗ mặt anh: "Đúng đó, không phải hai ngày sau anh sẽ lại biến trở về kim hổ rất lợi hại sao? Cho nên các anh một chút cũng không yếu! Anh và Dick bọn họ đã cứu em rất nhiều lần, sau này còn có thể tiếp tục bảo vệ em mà, đúng không?"
Laka cong khóe môi, đôi mắt màu vàng lóe sáng. Anh yên lặng nhìn chăm chú vào Lâm Gia, kiên định gật gật đầu: "Ừm! Hừng đông... Ka có thể... Bảo hộ Gia!"
Lâm Gia bị bộ dáng thật thà của anh chọc cười, không nhịn được cười một tiếng.
Laka mở to đôi mắt, ánh mắt hoảng hốt trong giây lát sau lại càng trở nên lóe sáng. Anh dồn dập thở hổn hển hai cái, bỗng nhiên cúi đầu, lè lưỡi cực nhanh liếm liếm môi Lâm Gia, miệng ừng ực nói: "Gia, nơi này... Thật mềm."
Nụ cười của Lâm Gia nhất thời cứng lại trên mặt, bị hành động của Laka làm cho mặt cô đầy hắc tuyến. Há miệng vừa định nói Laka một chút, thì hai bên bóng đen kéo lại, anh em báo săn- Max và Dewey cư nhiên lại học Laka, rất nhanh trộm hôn lên môi cô.
Ăn đậu hủ thành công, hai báo còn rất là đồng ý mãnh liệt gật đầu: "Ừm, Gia thật sự... Rất mềm."
Dick tức giận đến ở một bên gầm nhẹ đi vòng quanh, bây giờ anh không thể biến được hình người, chỉ có thể trơ mắt nhìn thú thú khác thân cận Lâm Gia, trong lòng nghẹn khuất muốn chết, hận không thể một phát đánh bay ba cái tên trứng thối kia.
Lâm Gia yên lặng lau môi một chút, nâng tay thưởng cho ba tên kia mỗi thú một cái vỗ thật mạnh vào ót.
Đáng khinh lại đơn thuần, thì cũng là đáng khinh đó có biết không! Đúng là mấy cái tên đáng giận mà!
Lâm Gia liếc nhìn xung quanh một vòng, thất bại lấy tay che mặt, xấu hổ đối mặt với mọi người đã bị lời nói và hành động của nhóm nửa thú làm cho trợn mắt há mồm. Haiz, thật không ngờ rằng, cô tự mình nuôi nấng nhóm thú thú trưởng thành cư nhiên lại là một đám đơn giản lại ‘nguyên thuỷ’ như vậy.
"Hắc, đồng chí! Tôi biết hương vị honey rất mềm rất ngọt, nhưng trước tiên xin giúp chúng tôi tìm một chỗ sạch sẽ để ngủ đã." Lannok lên tiếng đúng lúc đánh gãy bầu không khí dị thường xấu hổ này.
Anh vốn định nâng tay ôm ôm bả vai Max đang đứng ở bên cạnh một chút, lại phát hiện con báo này còn cao hơn mình một cái đầu, thật sự không thể ôm ôm được, đành phải đổi thành vỗ vỗ bờ vai của Max.
Max quay đầu đánh giá Lannok, chớp chớp đôi mắt, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười thân thiện: "Ta nhớ rõ ngươi, ngươi là... Lông đỏ!"
Lông mày Lannok nhảy dựng: "Lông, lông đỏ?"
Max ha ha cười mở hai tay ra, sảng khoái ôm Lannok một cái, lại suýt chút nữa làm cho anh nghẹt thở. Lannok liên tục không ngừng cố gắng tránh thoát, xoa cánh tay vừa thở vừa cười nói: "Hắc, đồng chí, cậu cũng không cần nhiệt tình như vậy."
Dick không kiên nhẫn hướng về phía anh em báo săn và Laka gầm nhẹ một tiếng, cái đuôi mạnh mẽ quất trên mặt đất bên chân bọn họ, đất cát bắn ra, mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố sâu. Ba thú đồng thời rùng mình một cái, vội vàng ngặm miệng lại thành thật theo phía sau Dick đi vào trong động.
Tiến vào trong động, mọi người mới phát hiện huyệt động này cũng không sâu, trên thạch bích hình vòm có sinh trưởng rất nhiều rêu cỏ phát ra ánh huỳnh quang màu lam, bùn đất dưới chân cũng khô ráo cứng rắn, nhiệt độ trong động cao hơn bên ngoài, đối với cơ thể con người thì cảm giác rất thoải mái. Tiếp tục đi vào trong hơn mười thước, không gian lại đột nhiên trở nên rộng hơn, tận cùng bên trong sơn động u tĩnh mà trống trải, to gần bằng một sân bóng rổ, đủ để cất chứa cả trăm người.
Đèn pin chiếu sáng huyệt động, mọi người lại nhìn thấy còn có một người đàn ông tóc trắng nằm ở trên mặt đất, dưới người anh ta lót một lớp lá cây và cỏ xanh thật dày làm nệm.
Người đàn ông tóc trắng cảm nhận được ánh sáng, liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa động. Khi anh ta phát hiện Lâm Gia trong long Laka, thì đôi mắt hẹp dài màu xanh biếc mạnh mẽ trợn to. Anh ta giãy dụa cố gắng muốn đứng lên, thử vài lần nhưng không thành công, đành phải ngẩng đầu trông mong nhìn Lâm Gia.
Max chỉ vào người nọ nói với Lâm Gia: "Gia, cậu ta là Lier. Cậu ta vừa biến người... Ngày đầu tiên... Rất suy yếu."
Lier là sói xám được Dương Kiện nuôi từ nhỏ đến lớn, anh ta vô cùng thích Lâm Gia, nhưng lại thường đối đầu với Tatu. Trước kia Lier rất thích khiêu khích Tatu, một sói một chó ba ngày hai bữa cứ gặp liền đánh nhau, nhưng Lier lại luôn bị Tatu giáo huấn cho thật sự thảm. Bất quá, bây giờ không có gì gây trở ngại Lier sắm vai một chú sói nhỏ dịu ngoan đang nỗ lực sống ở trước mặt Lâm Gia.
"Lier cảm thấy thế nào rồi?"
"Khó chịu... Dậy không nổi." Max lắp bắp giải thích. Lúc hai người nói chuyện, Lier chống đỡ không nổi lại nằm trở lại trên đất, nhắm mắt lại lộ ra bộ dạng rất mỏi mệt.
"Tôi có thể khám cho anh ta không? Có lẽ tôi có thể giúp đỡ được." Lannok bỗng nhiên mở miệng yêu cầu Dick.
Dick hiển nhiên đã có chút tín nhiệm Lannok, dẫn anh đi đến bên cạnh Lier.
Lannok ngồi xổm xuống, từ trong cái hòm thuốc lấy ra dụng cụ cẩn thận kiểm tra cho Lier, còn từ trong ngực lấy ra một cây bút và cuốn sổ ghi chép lại tình trạng của Lier, vẻ mặt nghiêm túc hoàn toàn không giống trước kia.
"Laka, mang em đến chỗ Lier đi." Lâm Gia vội nói, Laka nghe lời ôm cô đến bên cạnh Lier rồi buông ra.
Lâm Gia đưa tay sờ sờ trán Lier, quả nhiên nóng lợi hại. Lier tựa hồ đã hôn mê, đôi mắt nhắm chặt vẫn không nhúc nhích.
Đợi khi Lannok kiểm tra Lier xong, Lâm Gia mới lo lắng hỏi: "Tình trạng Lier thế nào?"
Lannok ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt anh lại hiện ra ý cười quen thuộc. Anh chăm chú nhìn Lâm Gia vài giây, sau đó bỗng nhiên cầm tay Lâm Gia hôn một cái, lại sờ sờ đầu Ngân Hổ: "Honey, có mỹ nhân tâm địa thiện lương như em lo lắng, nhóm nửa thú thật sự là may mắn. Đừng lo, chẳng phải mọi chuyện đã có tôi sao, bọn họ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Được rồi, để tôi băng bó vết thương trên đùi em một chút đi."
Đám quân nhân nhao nhao ở trong động tìm chỗ nằm xuống nghỉ ngơi, Dick bọn họ đương nhiên sẽ nằm quanh Lâm Gia. Dick bá đạo vòng Lâm Gia ở bên người mình, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần cô. Lâm Gia ôm Ngân Hổ tựa vào người Dick, cả người vùi vào trong bộ lông tuyết trắng mềm mại ấm áp, từng trận uể oải kéo tới, rất nhanh liền chìm vào giấc mộng.
Đêm khuya, bệnh viện khu D vẫn là một mảnh bận rộn.
" Thượng tá Hoffman, tuy rằng ngài chỉ là bị chút vết thương ngoài da, nhưng dù sao cũng là bị zombie làm bị thương. Tôi mãnh liệt đề nghị ngài nằm viện một thời gian tiến hành thí nghiệm virus và quan sát." Bác sĩ trưởng khu ngoại thương trịnh trọng nói.
"Tôi rất cảm ơn cậu. Nhưng tôi rất rõ ràng mình không hề nhiễm virus zombie, căn bản không cần nằm viện điều trị. Thời gian rất gấp gáp, quân đoàn đặc chủng không thể chậm trễ quá lâu ở khu D, phải nhanh chóng đến thủ đô." Hoffman mặc áo khoác vào, thuận tay bế Tatu đang mê man nằm trên giường bệnh lên: "Mời cậu lập tức giúp tôi sắp xếp một phòng chuyên giám sát virus miễn dịch, tôi muốn tiến hành kiểm tra nửa thú."
Đang nói dở, thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, vài người sĩ quan của khu D đi vào. Cầm đầu là một người sĩ quan chào quân lễ với Hoffman: " Thượng tá Hoffman, thiếu tướng Đan Phật Nhĩ đang ở phòng họp chờ ngài, mời ngài theo chúng tôi đi đến đó."
Hoffman gật gật đầu: "Đợi tôi làm kiểm tra cho Tatu xong, sẽ lập tức theo các cậu đi gặp tướng quân."
Sĩ quan kiên trì nói: "Xin thứ lỗi, mời ngài lập tức theo chúng tôi đi gặp tướng quân. Nửa thú thì mời giao cho phán quan khu D, bọn họ sẽ giúp ngài chăm sóc anh ta."
Vài người mặc quân phục trắng của phân khu phán quan từ ngoài cửa nối đuôi nhau mà vào, đứng giữa là một phán quan trẻ tuổi đeo mắt kính viền vàng diện mạo nhã nhặn, hành lễ với Hoffman một cái, cung kính nói: " Thượng tá Hoffman, tôi là phán quan cấp cao của khu D- Khố Bá, tôi căn cứ theo mệnh lệnh của tướng quân tới tiếp quản nửa thú. Xin ngài yên tâm, chúng tôi sẽ cẩn thận tiến hành kiểm tra và điều trị cho nửa thú này."
Mi tâm Hoffman nhăn chặt, sĩ quan Đan Phật Nhĩ phái tới thái độ tựa hồ rất lễ phép, nhưng trong lời nói lại chừa giọng điệu quyết liệt, vừa rồi những lời này không phải yêu cầu mà quả thực là đang ra lệnh cho anh.
Hoffman ẩn nhẫn lửa giận, bình tĩnh hỏi: " Thượng tá Liệt Minh Uy trở lại rồi sao? Còn nữa, các cậu có tìm được quý cô Lâm Gia và Ngân Hổ hay không?"
Sĩ quan trả lời: " Thượng tá Liệt Minh Uy đã ở phòng họp tướng quân chờ ngài. Xe thiết giáp chở quý cô Lâm Gia đã tìm được, nhưng chúng tôi chỉ tìm thấy thượng tá Kiều An và hai sĩ quan hôn mê, không tìm được quý cô Lâm Gia và nửa thú..."
Đồng tử Hoffman mạnh mẽ co rụt lại: "Cậu nói thượng tá Kiều An và Lâm Gia ở trên cùng một chiếc xe?"
Sĩ quan cho rằng anh lo lắng an nguy của Kiều An, vội nói: "Đúng vậy, thượng tá Kiều An đã tỉnh lại, cậu ta chỉ bị thương nhẹ, không có nguy hiểm đến tính mạng. Thiếu tá Đan Phật Nhĩ đã hỏi thượng tá Kiều An cụ thể về tình huống quý cô Lâm Gia bị tai nạn, bây giờ cậu ta rất có khả năng cũng đã ở trong phòng họp."
Tác giả: chó chó a, ta có lỗi với ngươi, thú thú khác đều quay quanh bên cạnh nữ chủ anh anh em em, ngay cả một thú thú xếp trong hàng nam phụ cũng được Lâm Gia thân thiết...