Đêm nay Lâm Gia thật sự ngủ không yên, cứ liên tục gặp ác mộng.
Trong chốc lát thì mơ thấy mình bỗng nhiên trở về trên chiến trường ngày đó, trơ mắt nhìn Tatu ngồi trên xe thiết giáp bị đạn pháo bắn trúng, xe nổ mạnh bốc lửa, trong chớp mắt biến thành một đống sắt cháy đen. Trong giây phút đó trái tim cô giống như bị lưỡi dao sắc nhọn đâm thủng, trong mơ cô điên cuồng khóc kêu muốn chạy đến chiếc xe thiết giáp bị thiêu cháy đó, nhưng hai chân lại nặng trịch như đúc chì, không có cách gì bước nổi một bước.
Tiếng khóc của cô rõ ràng còn vang vọng bên tai, nhưng giây tiếp theo lại lập tức chuyển sang một giấc mơ khác. Lửa lớn biến mất, cô phát hiện mình đang đứng ngoài cửa một phòng phẫu thuật.
Cách cửa sổ bằng lưới sắt, cô thấy Tatu trong hình người bị khóa sắt trói chặt trên bàn mổ, cả người cắm đầy ống dẫn trong suốt, sắc mặt anh trắng bệch, ga giường trắng bệch, cả căn phòng đều trắng bệch, vây quanh bên người anh là một đám nhân viên nghiên cứu cũng mặc áo khoát trắng bệch. Trong tay những người đó cầm dao phẫu thuật, họ mở ngực Tatu ra, máu tươi từ miệng vết thương dữ tợn chảy ra đầm đìa, nhiễm đỏ cả người Tatu, máu chảy thành dòng trên bàn phẫu thuật, lại nhỏ từng giọt xuống đất, trong chốc lát chỉ thấy cả phòng là một màu đỏ tươi chói mắt. Máu lạnh như băng từ trong khe cửa tràn ra, lan đến lòng bàn chân trần của cô, thân thể cô như rơi vào trong hầm băng, lạnh đến thấu xương, tim cũng đau buốt. Đau buốt lại từ ngực truyền đến toàn thân, đau đến làm cho cô không thể hô hấp nổi.
Lâm Gia mơ thấy mình một bên khóc kêu một bên dùng hết khí lực toàn thân điên cuồng mà đấm vào cửa sổ, khàn cả giọng kiệt cả sức nhưng vẫn không ai nghe thấy, cửa sổ vẫn không chút sứt mẻ, người trong phòng phẫu thuật vẫn thong thả phẫu thuật Tatu như cũ. Tuyệt vọng và sợ hãi ùn ùn kéo đến, như dây xích chặt chẽ trói buộc thể xác và tinh thần cô. Đúng lúc này, cô bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy.
Lâm Gia cố hết sức mở mắt ra, trong phút chốc ý thức cũng khôi phục, cô liền cảm giác được cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, tim cũng đập thình thịch không ngừng. Giấc mơ bi thương khiến cô hít thở không thông vẫn quanh quẩn trong đầu.
Trên mặt chợt truyền đến từng trận xúc cảm mềm mại ướt át, nhẹ nhàng liếm đi nước mắt bên má và khóe mắt cô. Tiếng lo lắng trầm thấp của loài thú chậm rãi bồi hồi bên tai, chấn động lồng ngực cô, tựa như muốn cộng hưởng với từng trận kích động trong lòng cô, tất cả thấp thỏm lo âu dần được xoa dịu. Cô nâng tay sờ sờ cái mũi ẩm ướt của Dick, chôn mặt mình vào trong bộ lông mềm mại trơn bóng của anh, cơ thể ấm áp dễ chịu của Dick đã tống cổ hết tất cả rét lạnh trong lòng cô hầu như không còn.
Trong động vẫn là một mảnh mờ mịt, không biết bên ngoài trời đã sáng hay chưa, Lâm Gia nhìn bốn phía xung quanh một chút, bỗng nhiên cực kỳ khát vọng được lập tức nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Cô ngẩng đầu, trong bóng đêm đôi mắt Dick như hai đèn lồng nhỏ đáng yêu màu vàng nhạt. Đèn lồng nhỏ phát hiện Lâm Gia đang nhìn nó, vụt sáng một chút, càng lộ vẻ nghịch ngợm đáng yêu.
Lâm Gia nhìn một hồi chỉ cảm thấy thật thú vị, cô càng thấy vui thích thì nỗi lo lắng trong lòng lại càng giảm đi mấy phần, nhịn không được cười nhẹ lên tiếng.
Nghe được tiếng Lâm Gia cười, hai đèn lồng nhỏ lập tức bay đến, hai má và môi lại lần nữa bị đầu lưỡi mềm mại của anh liếm liếm.
Lâm Gia bị liếm nhột, vội nâng tay ngăn cản miệng Dick, một tay khác thì thuận thế xoa mặt anh, lại đụng đến một cái lỗ tai non mềm đầy lông đang nhích tới nhích lui. Cô cười cười chà đạp cái lỗ tai đó trong chốc lát, rồi tiến đến gần dán bên tai Dick nhẹ giọng nói: "Dick, em muốn đi ra ngoài hít thở không khí." Dick nghe lời gật gật đầu.
Lâm Gia bế Ngân Hổ đang ngủ bên cạnh lên, ngồi dậy sờ soạng leo lên lưng Dick.
Dick đợi cô ngồi ổn định mới ừng ực một tiếng chậm rãi đứng lên, nhấc chân cẩn thận vượt qua một đám nửa thú nằm ngổn ngang ở xung quanh, ai nấy cũng đều ngủ đến thần trí mơ màng, anh lặng lẽ mang Lâm Gia ra khỏi động.
Đi ra sơn động một người một thú nhất thời đắm chìm trong ánh rạng đông mông lung mờ nhạt, Dick dừng lại bên lùm cây cách cửa động không xa, híp mắt nhìn chân trời màu tím tuyệt đẹp ở phía Đông đang dần lộ ánh bình minh, cõng Lâm Gia trên lưng đang hưởng thụ buổi sáng sớm lướt qua khu rừng, mang theo hơi thở hoa cỏ nhẹ nhàng khoan khoái.
Mặt trời còn chưa lộ dạng hoàn toàn, nửa trốn sau tầng mây như lòng đỏ trứng vừa đập vỡ vỏ, ánh sáng mặt trời vàng vọt xuyên qua tầng mây liền biến thành từng trụ từng trụ ánh sáng ôn hòa, bảy sắc cầu vòng đan vào nhau biến ảo lạ thường, nhìn như ấm áp, nhưng lại có thể bức lui ban đêm hắc ám cường thế đang bao trùm địa cầu.
Lâm Gia tham lam hít không khí tươi mát buổi sáng sớm, trước mắt là một mảnh xanh um, là màu sắc của sinh mệnh trường kỳ, ở chỗ sâu trong rừng rậm thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót thanh thúy, làm cho cô tạm thời quên thế giới này có bao nhiêu hung hiểm. Nắng sớm rơi đầy trên vai, quanh người giống như phủ thêm một tầng sáng dệt thành một chiếc áo khoát mỏng của thiên nhiên.
Dick đứng trong rừng cây màu xanh lục, bộ lông trắng muốt đẹp như tuyết xoã tung trong gió nhẹ phất phới, đôi mắt xanh nhạt hơi nheo lại lóe ra tinh quang nho nhỏ.
Cũng giống như Ngân Hổ, Dick cũng là thú bạch tạng. Trước kia thú bạch tạng hoặc là bị tự nhiên đào thải, hoặc là biến thành vương giả của rừng xanh, Dick và Ngân Hổ hiển nhiên là thuộc loại sau. Dựa theo tuổi của con người mà tính thì Dick lớn hơn Ngân Hổ năm sáu tuổi. Sau khi biến thành nửa thú, trên người bọn họ không còn mùi tanh hôi của loài thú nữa, chỉ còn mùi cỏ xanh trong lành. Bất quá, bộ lông của Dick trắng thuần hơn Ngân Hổ nhiều, bộ lông không có nửa phần tạp chất. Nhất là bộ lông bờm sư tử xoã tung trên cổ kia, to lớn mà phiêu dật, càng làm cho anh thêm uy phong lẫm liệt.
Lâm Gia vuốt ve yêu thích không buông tay, tâm trạng thoải mái trước nay chưa từng có.Bàn tay mềm màu mật ong ở giữa bộ lông mềm mại tuyết trắng lúc ẩn lúc hiện, tựa như đang vốc một đống tuyết rất dày vào màu đông vậy.
Lâm Gia thấy Dick ngoan ngoãn để mặc cô chà đạp, lòng trêu đùa nổi lên, cô cố ý dùng sức vò loạn bộ lông trên đầu anh.
Dick không thoải mái lắc lắc đầu quay lại, nhẹ nhàng ngậm cái tay quấy rối của Lâm Gia vào trong miệng làm bộ khẽ cắn. Răng nanh sắc nhọn cẩn thận tránh đi vùng da thịt mềm mại của cô, đầu lưỡi đầy xước mang rô linh hoạt quơ loạn, tùy ý đùa bỡn đầu ngón tay và lòng bàn tay mẫn cảm của cô.
Lâm Gia càng thêm làm càn nhào nặn lỗ tai tròn của anh, vui vẻ cười lên tiếng. Dick nghe được tiếng cười của cô, vẻ mặt càng thêm ôn hòa, đôi mắt trong suốt màu xanh nhạt như hai giọt nước sủng nịch nhìn cô chăm chú, trong cổ họng phát ra tiếng ừng ực chậm rãi mà triền miên.
Lâm Gia chịu không nổi nhột nhột, vội vàng rút tay lại, rồi nhẹ nhàng tóm lấy mấy cọng râu của Dick, cảm thán nói: "Cứ như lại được trở về trên thảo nguyên ở Châu Phi vậy, cuộc sống lúc đó thật là vui vẻ."
Ngân Hổ đang mê man trong ngực cô bỗng nhiên khẽ xoay xoay lỗ tai, hai mắt nhắm chặt hơi mở ra một đường nhỏ. Lâm Gia cảm nhận được Ngân Hổ nhúc nhích nên cúi đầu nhìn anh, thấy đôi mắt anh khẽ mở, liền vui sướng nói: "Ngân Hổ, anh tỉnh rồi."
Lâm Gia ôm Ngân Hổ trên khuỷu tay, sờ sờ thân thể anh, hình như đã hạ sốt, màu đỏ trong mắt cũng đã rút đi không ít, khôi phục được một chút màu lam thanh minh.
Nỗi lo lắng thấp thỏm của Lâm Gia về anh hơi thả lỏng một chút, tối qua cô đã nghe Laka nói nên biết được mãnh thú dị biến sẽ trải qua giai đoạn đột nhiên biến trở về ấu thú, từ đó cứ tiếp tục gắng gượng thì sẽ không sao. Nay Ngân Hổ đã hạ sốt, ý thức cũng bắt đầu khôi phục, như vậy chứng minh hơn một nửa là không còn nguy hiểm rồi.
Ngân Hổ xoay xoay thân mình nhỏ bé mềm mại, nhẹ nhàng tựa vào ngực cô. Anh ngẩng đầu nhu nhu nha nha nhẹ gọi một tiếng, rồi hé miệng vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm cánh tay Lâm Gia đang ôm anh một chút, sau đó bụng nhỏ rất hợp thời vang lên tiếng thầm thì kháng nghị. (Ty Vy: oa~oa~dễ thương quá đi>u