Clermont đang cầm một bản báo cáo, vẻ mặt phức tạp nhìn Tân Hiểu, mày nhíu chặt, ánh mắt lập lòe bất định.
Tân hiểu thấy anh không nói lời nào, còn tưởng rằng Kiều An đã xảy ra chuyện, sắc mặt trắng bệch, nhào tới trước túm lấy áo anh, giọng nói run rẩy: "Nói chuyện với em đi! Có phải Kiều An đã....”
“Kiều An không có việc gì.” Clermont không như thường ngay ôm lấy Tân hiều vào ngực mà đẩy cánh tay của cô ra, rời đi: “Hắn ta không sao cả, đã được quân đội khu C cứu, chỉ bị một vết thương nhỏ thôi.”
Một giọt nước ở khóe mắt tân Hiểu lăn xuống, cô vừa khóc vừa cười nói: “ Thật tốt quá, Kiều An không bị làm sao, thật tốt quá…” Chuyện cô lo lắng nhất không có xảy ra, thần kinh căng thẳng cũng được buông lỏng. Cô như lả đi dựa vào ngực Clermont, đưa bàn tay ôm lấy thắt lưng anh, vùi mặt vào ngực anh, mệt mỏi nỉ non: “Clermont, anh phái người đưa Kiều An về đi, đừng để anh ấy đến thủ đô. Mỗi ngày em đều buồn phiền lo lắng anh ấy gặp chuyện không may, em…”
“Hiểu Nhi” Clermont vươn tay ôm chặt cô, một tay nắm lấy cằm của cô ta nâng lên, đến khi Tân Hiểu đối mặt với ánh mắt của anh, con mắt sắc từ từ trở nên thâm trầm như màn đêm đen tối. Một lúc sau, anh mới sâu kín nói: “Một khắc khi em đẩy Kiều An ra ngoài kia, em nên hiểu rõ, hắn ta đã không thể về được nữa.”
Con ngươi Tân hiểu chợt co rút lại, ngực chợt đau nhói. Cô cắn môi, tự trấn an nói: “Em không hiểu ý anh. A, anh làm em đau đấy…..” Cô giãy giụa muốn thoát khỏi bàn tay đang khống chế mình của Clermont, nhưng hai cánh tay lại bị anh nắm thật chặt không thể động đậy được. ()Tân Hiểu kinh ngạc phát hiện ra ánh mắt dịu dàng của clermont đã biến mất, người đàn ông trước mắt này đôi mắt thâm trầm mà lạnh lẽo, xa lạ khiến cô sợ hãi.
Ngón tay đang nắm cằm cô đột nhiên tăng lực, đau đến chảy nước mắt: “ Clermont, Anh điên rồi? Mau buông em ra!” Tân Hiều giùng giằng hét lên: “Anh dám đối xử với em như vậy sao? Không phải là vì em suy nghĩ cho anh, thâm chí không tiếc hy sinh Kiều An,….” Cô nhớ đến Kiều An, trong lòng lại càng thêm đau đớn.
Clermont chợt lạnh lùng cười một tiếng, giọng nói căm hận cắt đứt lời cô: ‘Nếu như Kiều An thành công, anh còn có thể dễ dàng tha thứ cho em và cậu ta ở cùng một chỗ. Nhưng đáng tiếc cái tên ngu xuẩn kia lại thất bại. Hắn ta chẳng những phụ sự mong đợi của em, còn khiến thủ đô phát hiện ra hắn đang tạo phản, ngay cả anh cũng bị hắn làm cho liên lụy, sau này hắn ta nhất định sẽ bị bộ chỉ huy hoài nghi. Hắn đã phá hư kế hoạch của anh, em nói xem, anh còn có thể để cho hắn sống sao?”
Tân Hiểu chợt trợn to hai mắt, kinh hãi nhìn Clermont, không thể tin được nói: “KHông không thể nào….Anh, làm sao anh lại biết được kế hoạch của em?”
Clermont khẽ mỉm cười, trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt dịu dàng thường ngày, anh buông bàn tay đang nắm trên cằm Tân Hiểu ra, kéo cô vào trong ngực, hôn lên đôi môi đang run rẩy của cô, rồi lại gần bên tai cô khẽ cười nói: “Dĩ nhiên anh phải biết rõ chứ, cho nên anh mới đồng ý cho Kiều An tham gia quân đoàn đặc chủng.() Em có thể thể vì anh mà bảo hắn ta buông tha nhiều năm chiến công vinh dự như vậy, tất nhiên anh cũng vui lòng mà thành toàn. Quả nhiên em vẫn thích anh nhất, có phải không? Vì anh, em cư nhiên lại hy sinh Kiều An. Nhưng mà, Kiều An cũng thật đáng thương. Dù sao hắn vẫn còn tốt hơn so với những người bạn kia của hăn, ít nhất còn được em thương nhớ nhiều năm như vậy. Đúng rồi còn có hắn và con của em, chắc đó là một bé trai nhỉ, Kiều An đến khi chết đến địa ngục mà biết được chân tướng chắc cũng cảm thấy vui mừn, dù sao cũng khó có ai có thể được chết trong tay chính con trai của mình.”
Thân thể tân Hiểu cứng đờ, ánh mắt thẳng tắp nhìn Clermonnt, giọng nói run rẩy: “Anh, Không phải anh nói đưa trẻ kia năm mười tuổi đã bị bệnh chết rồi hay sao?”
Clermont vuốt ve khuôn mặt tái nhợt lạnh như băng của cô, cúi đầu khẽ cắn vào vành tai mềm mại của cô: “Anh đã bồi dưỡng con em và Kiều An thành một người lính xuất sắc, em có vui hay không? Chẳng qua nó sẽ nhanh chóng giết chết người cha phản đồ của nó, đúng là thật khiến người ta băn khoăn.”
Tân Hiểu chỉ cảm thấy lòng mình như bị một tia sét đánh xuống. Vòng ôm của Clermont trước giờ vẫn ấm áp như cũ nhưng cô lại thấy lạnh lẽo thấu xương, như bị vậy quanh một tầng băng tuyết rét lạnh.() Bàn tay nắm thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn từ trong ngực lan ra, ánh mắt lại càng đau nhức lợi hại, khô khốc không còn một giọt lệ.