Tận Thế Đệ Nhất Công Hội

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Nukaly

Rời khỏi phó bản, bốn thành viên còn lại đều không ngoại lệ được đưa toàn bộ vào bệnh viện. Cái nghê thợ săn này chính là nguy hiểm như vậy, chỉ chút xíu không cẩn thận sẽ bị tàn phế hoặc giết chết.

Lục Thanh Trần ở lại nói rõ tình huống cho các nhân viên công tác.

Vân Lan, Ellen thấy đã không có việc gì liền lặng lẽ rời khỏi.

Mấy ngày sau, website official của công hội thợ săn đăng lên một thông báo tới toàn bộ cư dân.

Bên trong cánh cửa có khả năng tồn tại cơ quan ma pháp. Một khi đạp trúng sẽ bị dịch chuyển đến một chiều không gian khác, đối mặt với chuyện phải khiêu chiến vượt cấp.

Cảm ơn công hội Vĩnh Hằng và công hội Khuynh Thành đã chủ động báo lên phát hiện mới.

Hi vọng mọi người ngày sau sẽ càng thêm cẩn thận hơn khi khám phá thế giới bên trong cánh cửa, giảm thiểu tỷ lệ thương vong xuống thấp nhất có thể.

Lúc ban đầu khi mới gia nhập công hội Vĩnh Hằng thuần túy là vì tiền.

Theo thời gian trôi qua, Từ Văn Thanh dần dần phát hiện, công hội Vĩnh Hằng thực sự là chỗ tốt.

Tổ chức thành đoàn cày phó bản có thể được tặng điểm cống hiến; nộp vật liệu lên có thể được tặng điểm cống hiến; mỗi một tháng công hội còn tặng không thêm điểm cống hiến.

Đừng nhìn điểm không có gì cao, vẫn không thể ngăn được vui mừng vì mình được lợi.

"Thuốc hồi phục (hoàn mỹ), điểm cống hiến một bình, mỗi một thành viên mỗi tháng chỉ có thể đổi nhiều nhất bình."

"Thuốc tăng cường lực sơ cấp, điểm cống hiến một bình, mỗi một thành viên mỗi tháng chỉ có thể đổi nhiều nhất bình."

"Thuốc phòng ngự sơ cấp. . ."

"Thuốc nhanh nhẹn sơ cấp…”

“Thuốc trí lực sơ cấp (sau khi uống xong có thể đề cao thương tổn phép thuật). . ."

"Bùa gọi sét cấp thấp, một tấm có hiệu quả bằng một đòn toàn lực của thợ săn hệ Lôi cấp C. điểm cống hiến một tấm, mỗi một thành viên mỗi tháng chỉ có thể đổi nhiều nhất tấm."

“Cuộn giấy cầu lửa sơ cấp, một cuộn có hiệu quả bằng một đòn toàn lực của thợ săn hệ hỏa cấp C. điểm cống hiến một tấm, mỗi một thành viên mỗi tháng chỉ có thể đổi nhiều nhất tấm."

“Pháp bào có phù văn, sau khi mặc vào có hiệu quả giảm thiểu tối đa ma lực cần thiết cần để phóng ra kỹ năng phép thuật. điểm cống hiến một cái mỗi một thành viên mỗi tháng chỉ có thể đổi nhiều nhất cái.”

“Áo choàng bóng đen, sau khi mặc vào có thể che đậy thân hình, hạ thấp cảm giác tồn tại diện rộng. điểm cống hiến một cái, mỗi một thành viên mỗi tháng chỉ có thể đổi nhiều nhất cái.”

“Áo giáp thủ hộ, có thể giảm hiệu quả sát thương. điểm cống hiến một cái, mỗi một thành viên mỗi tháng chỉ có thể đổi nhiều nhất cái.”

“Một thanh kiếm tinh phẩm, sắc bén dị thường, điểm cống hiến một cái, mỗi một thành viên mỗi tháng chỉ có thể đổi nhiều nhất cái.”

. . .

Tổng cộng gần hai mươi loại, cơ hồ khiến người bị hoa mắt.

Lập tức có thành viên tính toán xem: “Nếu là thợ săn cấp D,mỗi tháng sẽ có điểm cống hiến làm gốc, tương đương với bình thuốc hồi phục. Nếu như vào phó bản rồi hái về nhiều vật liệu một chút còn còn có thể đổi được thêm mấy bình nước thuốc tăng thêm trạng thái để tích trữ."

Cũng có người nhìn chằm chằm vào pháp bào có phù văn, khóe miệng điên cuồng cong lên: “Nếu là thợ săn cấp C, mỗi tháng sẽ có điểm cống hiến làm gốc! Chỉ cần tiêu sài tiết kiệm một chút liefn có thể đổi được tấm pháp bào có phù văn rồi, còn dư được bình thuốc hồi phục."

"Điểm cống hiến quả thực dùng quá tốt!"

"Nếu như vào cửa hàng sài tiền mua thì một kiện trang bị hệ pháp thuật như thế thể nào cũng phải tốn mất mấy chục ngàn."

Còn có người suy nghĩ: “Bình thường bên người chỉ cần luôn mang theo thuốc hồi phục, nước thuốc tăng thêm trạng thái thì dù có gặp phải thợ săn đẳng cấp cao cũng sẽ không cần sợ nữa không nhỉ?”

Mọi người càng nói càng hưng phấn, không khỏi vội vàng hành động.

Vân Lan đúng lúc xuất hiện: “Trước mắt vật liệu có hạn, tôi chỉ làm được mấy cái này thôi. Mong rằng trong những ngày tới mọi người có thể tích cực cày phó bản, thu thập nhiều nguyên liệu hơn để sau này nhà kho của công hội có thể có nhiều vật phẩm để đổi hơn.”

vật liệu có hạn? Chỉ làm được mấy cái này?

Hội trưởng, cô quá khiêm nhường rồi! Chừng này đã rất tuyệt rồi!

Các thành viên của công hội nhất loạt dùng ánh mắt cực kỳ tôn kính nhìn về phía Vân Lan, trên mặt mơ hồ mang theo một tia cúng bái.

Từ Văn Thanh vẫn tính là bình tĩnh, anh hỏi: “Sau khi đổi thuốc về rồi tôi có thể đưa cho người nhà sử dụng không?”

"Có thể." Vân Lan nghiêm nghị nói: "Sau khi đổi vật phẩm xong thì muốn sử dụng như thế nào là quyền tự do của mọi người."

Từ Văn Thanh lại hỏi: “Nếu như cùng một tháng đã đổi hết bình thuốc hồi phục, thế nhưng lại dùng hết thì có thể dùng tiền để mua thêm không?”

"Không thể." Vân Lan cười từ chối: “Chỉ có thể mua được Thuốc hồi phục cấp bậc Bình thường như trên thị trường thôi, hoặc là phải đợi đến tháng sau lại đổi."

“Tôi hiểu rồi.” Từ Văn Thanh nói.

"Hội trưởng, cô chờ đó! Bọn tôi sẽ tổ chức thành đoàn cày nát các phó bản cho cô!!” Các thành viên bùng nổ rất nhiệt tình.

"Trước đó đã nói sẽ mang mọi người tiến vào phó bản cấp C để học tập, có ai muốn đăng ký không?" Vân Lan hỏi: "Có hội trưởng và Phó hội trưởng dẫn đội, đảm bảo qua ải."

Nếu như là ngày trước, mọi người khẳng định sẽ rất tích cực đăng ký. Nhưng hôm nay, các thành viên lại nghiêm túc lắc đầu: “Không! Bọn tui muốn vào các phó bản cấp thấp thu thập vật liệu, kiếm điểm cống hiến, không còn thời gian để lãng phí nữa!"

Vân Lan bật cười: “Được rồi, vậy thì hai người tôi và Ellen đi vậy.”

Trong đôi con ngươi của Ellen tràn ra một nụ cười: “Xin ngài cứ yên tâm, kể cả có phải liều cả mạng sống, tôi cũng sẽ bảo vệ tốt ngài."

Nơi nào đó ở phía đông ngoại thành.

Ngoài cửa lớn đi tới thế giới khác, có một người máu me khắp người, ngã trên mặt đất thoi thóp.

Xung quanh đã loạn thành một đoàn: “Xe cứu thương tới chưa?! Sao còn chưa tới nữa!"

"Đã gọi rồi. . . Mỗi ngày có nhiều thợ săn bị thương như vậy, bệnh viện cũng rất bận rộn.”

"Nếu không chúng ta cõng anh ấy trực tiếp chạy tới bệnh viện đi?"

“Em điên à?! Anh ấy bị thương nặng như vậy không thể tùy tiện di động được.”

“Thế này không được, thế kia cũng không được, anh bảo phải làm sao bây giờ? Cũng không thể trơ mắt nhìn anh ấy chết được!"

Đang phiền muộn, có một người phụ trách của công hội thợ săn tới gần: “Anh ta sao vậy?”

Một đồng đội trả lời: " Bị BOSS đâm một vết thương rất sâu chỗ ngực, vẫn luôn không ngừng chảy máu."

“Ừm, đã cho uống Thuốc hồi phục chưa?”

“Uống rồi, không có tác dụng, máy vẫn không ngừng được!"

“Cho uống cấp bậcBình thường hay là Hoàn mỹ?"

"Bình thường."

Người phụ trách gật đầu, ý bảo nhân viên công bên cạnh tác lấy lọ thuốc màu đỏ như máu ra đưa cho người bị thương uống.

Không bao lâu sau, lượng máu chảy ra giảm dần và vết thương bắt đầu liền lại.

Chờ đến khi kết vảy, hô hấp người kia bắt đầu trở nên vững vàng, không tiếp tục hít vào thì ít thở ra thì nhiều như vừa nãy nữa

"Không sao rồi?" Đồng đội khó có thể tin.

Người phụ trách nói: “Trước mắt đã thoát khỏi nguy hiểm, chẳng qua vẫn nên nằm viện quan sát một quãng thời gian."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio