Edit: Nukaly
Thẳng đến lúc tiếng bước chân hoàn toàn biến mất hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Văn Nhã.” Nữ sinh tên là Thải Vi nói chuyện, trong âm thanh còn mang theo tiếng khóc nức nở: “Không phải nói chỉ cần chờ ở lối vào thì sẽ không sao hay sao? Vì sao chúng ta một bước cũng không nhúc nhích mà quái vật lại tới chỗ cánh cửa?"
Sắc mặt Từ Văn Nhã khó coi: “Cái phó bản này có vẻ như không giống các phó bản bình thường.”
Nơi đây là một mê cung.
Sau khi bước vào trong cửa, tất cả mọi người liền bị tách ra.
Cô và Thải Vi đứng gần nhau nên trùng hợp được đưa tới cùng một chỗ, những người khác đã sớm không biết đi đâu.
"Vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Thải Vi nhỏ giọng nức nở.
“Phó bản lần này giống như không tồn tại cái gọi là lối vào." Từ Văn Nhã cắn răng một cái, quyết tâm nói: “Dù sao thì đợi ở chỗ này cũng sẽ gặp phải ma vật, không bằng chúng ta đi chung quanh xem, nói không chừng có thể gặp được những người khác."
"Chỉ có điều, đây chỉ là ý nghĩ cá nhân của tớ. Nếu như cậu không muốn rời đi thì tớ sẽ tôn trọng lựa chọn của của cậu."
Thải Vi suýt chút nữa đã bị doạ khóc: “Cậu đừng để lại tớ một mình mà! Cậu đi đâu tớ theo đó!”
“Ừ, thế chúng ta đi thôi.”
Hai người đỡ lấy nhau, bắt đầu đi ra ngoài tìm kiếm .
Đi được không bao lâu, hai người đi tới một ngã ba. Phía trước có ba con đường, thật sự không biết nên đi về nơi nào.
“Cậu đã bao giờ chơi mê cung chưa?" Từ Văn Nhã quay đầu hỏi.
Thải Vi run rẩy trả lời: “Không, không hay chơi lắm.”
Từ Văn Nhã kiểm tra địa hình. Chỉ thấy chung quanh bị một vách tường màu trắng ngăn cách mở, tầm nhìn hết sức không trống trải.
Ngã ba uốn lượn khúc chiết, nhìn không rõ con đường phía trước.
Hơi bó tay.
Từ Văn Nhã đang khổ não, Thải Vi từ trong túi móc ra một cây bút, thử thăm dò hỏi: “Nếu không, chúng ta ghi ký hiệu ở đầu đường đi, xong đi thử lần lượt từng cái một?”
Từ Văn Nhã suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý : "Có thể thử xem."
Nhận được sự đồng ý của tiểu đồng bọn, Thải Vi cầm bút và bước lên trước: ”Chúng ta đi bên nào trước? Bên trái à?"
Từ Văn Nhã vừa định nói, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một vách tường màu trắng đổ xuống, ngăn cách cô với Thải Vi.
"Văn Nhã? !" tiếng gào thất kinh hoảng hốt của Thải Vi truyền đến từ vách tường đối diện.
Từ Văn Nhã thử gõ mặt tường, đáng tiếc cô là thợ săn hệ phòng ngự, gõ nửa ngày vách tường vẫn không nhúc nhích.
Từ Văn Nhã bất đắc dĩ : “Thải Vi, cậu tìm một chỗ trốn đi, tớ sẽ cố gắng tìm cách tới chỗ cậu.”
"Được.” Thải Vi ngoan ngoãn đáp lại.
Lúc này, cửa ngã ba biến mất không còn tăm hơi, chỉ có thể đi vào con đường bên phải còn lại.
Từ Văn Nhã đè xuống bất an trong lòng, nhanh chân chạy về phía trước.
Tiếu Văn ỷ vào mình là dị năng tốc độ, ở trong phó bản chạy nhanh dò đường.
Không ngờ khi đến ngõ cụt, lúc quay đầu lại con đường trước đó đã trở nên khác xa trong kí ức.
"Bản đồ còn đổi được luôn hở?" Cậu chàng nhanh chóng kịp phản ứng.
"Cứu, cứu mạng! Có ai không! Cứu tôi với!” Xa xa mơ hồ truyền đến tiếng cầu cứu.
Vẻ mặt Tiếu Văn trầm trọng, lập tức chạy vội tới chỗ âm thanh truyền đến.
Có một nam sinh dáng lùn đang liều mạng chạy trốn, phía sau cậu ta còn có một tên đầu trâu đang quơ cây búa truy đuổi.
Cây búa đập xuống đất, vẽ ra một cái hố sâu.
Nam sinh dáng lùn suýt chút nữa khóc lên: “Cứu mạng! !"
Cậu chàng chạy mất mật, muốn chạy trốn. Đáng tiếc tuổi tác cậu ta còn quá nhỏ, chân cũng quá ngắn, bước đi không được dài, chạy ba bước lại chỉ bằng tên đầu trâu kia bước một bước.
Vì thế khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần, mắt thấy cây búa chuẩn bị vung đến trên người mình.
Tiếu Văn đã kịp chạy tới, nhấc dao găm lên ngăn trở cây búa.
"Chạy mau."
Tiếu Văn chỉ kịp dặn dò một câu đã bị tên đầu trâu hất văng, cả người đụng vào trên mặt tường.
"Tiêu, Tiếu Văn, cậu không sao chứ?"
Nam sinh dáng lùn muốn đi qua, lại bị Tiếu Văn hét lên: “Đừng tới đây, nguy hiểm!"
Một giây sau, tên đầu trâu giơ lên cây búa, hung hăng nện xuống.
Tiếu Văn dựa vào dị năng tốc độ, kịp thời né tránh.
Cây búa lún sâu vào vách tường, trên mặt tường màu trắng xuất hiện những đường nứt nho nhỏ, tên đầu trâu rút cây búa ra, chậm rãi xoay người.
Tên này là loại hình ma vật lực lượng, sức lực vô cùng lớn.
Sắc mặt Tiếu Văn nghiêm trọng, lên trận địa sẵn sàng đón quân địch.
“Sầm ——.”
Cây búa vung qua, vách tường bên cạnh cũng theo sau tan nát.
Tiếu Văn nhân lúc cây búa khảm ở trong vách tường giơ chủy thủ lên, gọn gàng nhanh chóng cứa vào cổ.
Lạch cạch, tên đầu trâu máu chảy ồ ạt, ầm ầm ngã xuống đất.
Tim Tiếu Văn đập như sấm, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Cậu chàng vô cùng vui mừng, còn may mình đã đi phó bản được mấy lần. Nếu như là mình lúc trước, không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào, chỉ sợ sẽ không phát hiện được nhược điểm của kẻ địch.
Nếu như cứng đối cứng, cậu ta không nắm chắc phần thắng. Bởi vì loại hình da dày thịt béo hệ lực lượng này vừa vặn kiềm chế thuộc tính của cậu.
“Cậu không sao chứ?" Tiếu Văn hỏi.
Nam sinh dáng lùn ngơ ngác nhìn Tiếu Văn, bỗng nhiên oa một tiếng khóc lên: “Tiếu Văn, thật xin lỗi, trước đây tớ không nên hùa theo bọn họ cùng nhau xa lánh cậu… Cám, cám ơn cậu đã cứu tớ. . ."
"Không có chuyện gì. Cậu ngồi xuống nghỉ một lát đi, nghỉ xong thì cùng tớ đi tìm những người khác.” Tiếu Văn cắt ngang lời đối phươngkhóc lóc xin lỗi.
"Đều nghe cậu.” Nam sinh dáng lùn thành thật ngồi xuống.
Tiếu Văn vuốt ve dao găm, có chút thất thần.
Ở trường học của bọn họ, thợ săn và người bình thường vốn ban đầu còn rất bình thường. Chẳng qua có một ngày, có một người thích đi gây sự trong lúc vô tình thức tỉnh dị năng sức mạnh. Sau đó cậu ta ngày ngày ở trường học nháo loạn đánh nhau, còn có lần đánh cho mấy người bình thường bị gãy xương.
Từ đó về sau, danh tiếng của thợ săn trong trường xấu hẳn đi.
Mọi người lúc nhìn thấy thợ săn đều vô ý thức tránh né chỉ sợ mình sẽ trở thành người bị hại tiếp theo.
Tiếu Văn là một học sinh trung học bình thường. Nhưng mà có một ngày, cậu lại thức tỉnh dị năng tốc độ cấp A.
Trong một đêm, cậu mất hết bạn bè, nam sinh dáng lùn chính là một trong số đó.
Nghĩ đến những chuyện không vui trong quá khứ, vẻ mặt Tiếu Văn nghiêm túc: “Có một vài người sau khi có dị năng sẽ dùng nó để bắt nạt người khác. Nhưng tớ có dị năng sẽ chỉ dùng nó để cứu người."
Đây là chuyện cậu đã sớm muốn nói, nhưng cậu lại chưa từng có cơ hội nói ra
Nghe vậy, nam sinh dáng lùn càng thêm áy náy, cúi đầu không dám nói lời nào.
"Hội trưởng Vân Lan, phó hội trưởng Ellen, đây chính là cánh cửa cấp A em đã nói." Ninh Dao luôn đứng ở cửa chờ mọi người, vẻ mặt vẻ lo lắng: “Văn Nhã và Tiếu Văn đã bị cuốn vào sắp một tiếng rồi, em cũng không biết bây giờ bọn họ như thế nào nữa!”
Vân Lan: "Em cứ ở chỗ này tiếp tục trông coi đi, đừng để người khác đi nhầm vào, chị và Ellen đi vào cứu người."
Ninh Dao: "Vâng.”
Vân Lan nhảy vào cánh cửa, nhìn địa hình một chút, phản ứng đầu tiên là để Ellen thử phá hoại vách tường màu trắng. Ai ngờ đợi một lúc lại phát hiện Ellen trước sau vẫn chưa xuất hiện.
Cô đã tiến vào phó bản, Ellen lại không tiến vào, chuyện này là không thể nào.
Lời giải thích duy nhất là ——
"Sau khi vào cửa người sẽ bị tách ra sao?"
Vân Lan thầm nghĩ: “Khó trách xung quanh một người cũng không thấy. Trước đó đã cảm thấy quái lạ, có Tiếu Văn và Từ Văn Nhã ở đây, sao những người khác có thể chạy loạn? Hoá ra vừa vào một cái đã bị tách ra rồi.”
Không chờ cô ngẫm nghĩ, có một tiếng hét vang vọng trời cao cắt ngang cô: “A a a a a, cứu mạng! !"
Vân Lan tỉ mỉ lắng nghe, sau khi xác nhận phương hướng âm thanh truyền đến liền đi về phía đó.