Edit: Nukaly
Sáu tiếng sau, Hàn Nhất Bình tỉnh dậy. Chỉ có điểu ý thức vẫn chưa tỉnh táo, vừa nhìn thấy thành viên của công hội liền há mồm ra cắn.
"Đánh bất tỉnh đi." Vân Lan hạ lệnh.
Ellen không nói hai lời làm theo.
Vì thế Hàn Nhất Bình vừa tỉnh lại ngất, cứ thế mê man đến tận ba ngày sau mới dần dần có lại ý thức.
“Anh nói đi, đã có chuyện gì?” Vân Lan ngồi nghiêm chỉnh, biểu tình nghiêm túc: “Trả lời được thì tôi sẽ cho anh tiếp tục lưu lại. Nếu câu trả lời không khiến tôi hài lòng sẽ để anh đi làm thủ tục rời công hội luôn.”
Vì suy nghĩ cho sự an toàn của các thành viên, cô không có cách nào chịu đựng được chuyện để một thợ săn cấp S bất cứ lúc nào cũng có mất khống chế ở lại trong công hội.
Phần lớn thời gian Hàn Nhất Bình đều hôn mê, chỉ thi thoảng mới có một chút tri giác. Vừa nghĩ liền biết hẳn là mình đã gây họa, anh chỉ có thể cười khổ nói thật: “Kỳ thật thợ săn hệ hóa thú vốn đã là một dị năng tương đối nguy hiểm."
"Hóa thân một phần còn được, sẽ không phải chịu quá nhiều ảnh hưởng, chỉ khi nào hoàn toàn hóa thú cả người mới mất đi lý trí, địch ta không phân."
“Chẳng qua, nếu như chỉ hóa thú một phần thì thực lực phát huy ra cũng chỉ được một phần, chỉ khi nào hóa thú hoàn toàn mới có thể sử dụng hết toàn bộ thực lực, vậy nên vấn đề này rất khó giải quyết.”
"Tôi là thợ săn cấp S, sau khi hóa thú một phần thực lực còn ổn, bình thường cày phó bản cũng miễn cưỡng có thể ứng phó. Chỉ khi có điều sau khi thức tỉnh lâu ngày tôi cũng phát hiện ra di chứng còn nghiêm trọng hơn dự kiến."
"Mỗi khi trăng tròn, trong lòng tôi sẽ nảy sinh tâm trạng bạo ngược, đặc biệt vô cùng muốn giết chóc. Tôi đã cố gắng chịu đựng, nhưng thật sự khó có thể chịu đựng được, cuối cùng ý chí vẫn không mạnh như tôi nghĩ."
"Sau đó tôi liền chỉ vào phó bản một mình, mỗi lần như vậy tôi đều hoàn toàn biến thành hình thú, sau đó giết chóc thoải mái, mới cuối cùng cũng coi như chịu nổi."
"Chết người nhất là, sau đó không chỉ vào những ngày trăng tròn nữa mà chỉ cần khi xung quanh mùi máu tanh dày đặc cũng có thể khơi gợi lên ý nghĩ giết chóc trong lòng tôi. Có đôi khi tôi thậm chí còn cảm thấy mình đã dần dần không còn giống một con người nữa rồi, càng ngày càng giống một con dã thú. . ."
"Vì sao anh lại gia nhập công hội Vĩnh Hằng?" Vân Lan hỏi.
Hàn Nhất Bình: “Lần đầu chúng ta gặp mặt tôi đã nói rồi, bởi vì công hội của cô có hai vị phụ trợ cấp S, am hiểu chế dược, lời này không phải là nói dối.”
Vân Lan: "Có ý gì?"
Hàn Nhất Bình: "Tôi đã đã từng cứu được một thợ săn hệ phụ trợ, anh ấy am hiểu chế dược, đánh bậy đánh bạ chế ra được loại thuốc vô cùng kì diệu có thể làm giảm các triệu chứng, duy trì được lý trí của tôi khi hóa thú.”
"Trước đây tôi vẫn luôn thu thập vật liệu rồi giao cho anh ấy rồi hàng tháng tới chỗ anh ấy lấy thuốc. Thế nhưng cách đây không lâu, anh ấy đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất hạnh qua đời. Thuốc. . . Cứ như thế bị cắt đứt."
"Hội trưởng Vân Lan, ngài là dị năng dung hợp cấp S. Tôi nói cho ngài biết các loại vật liệu, cũng có thể tìm được chính xác phối trộn tỷ lệ để thuốc một lần nữa được sản xuất.”
“Chẳng qua, vật liệu làm ra thuốc này vô cùng hiếm thấy, kể cả có là tôi cũng không thể một lần thu được nhiều nguyên liệu. Nếu như có Đinh Vũ giúp đỡ, sao chép thành phẩm của thuốc thì hẳn sau này sẽ không cần lo lắng về chuyện này nữa rồi."
Cuối cùng, Hàn Nhất Bình tổng kết: “Tôi là thật tâm thành ý muốn gia nhập công hội Vĩnh Hằng. Chỉ cần cô giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này, cô muốn tôi làm gì cũng được.”
Vân Lan buồn bực: “Anh cũng đã vào công hội được một khoảng thời gian rồi, những câu nói này vì sao không nói sớm?"
Hàn Nhất Bình: "Tôi sợ bị đuổi ra ngoài."
Hàn Nhất Bình: "Vốn tôi muốn sau khi quen với mọi người rồi mới mở miệng xin giúp đỡ, ai ngờ trước sau mãi vẫn không tìm được lúc nào thích hợp để nói…”
Trong lòng anh nghĩ, sau khi ở chung với nhau lâu, giúp được công hội một số chuyện rồi đến lúc đó mở miệng đưa ra yêu cầu hẳn đối phương cũng không tiện cự tuyệt.
Không ngờ kế hoạch thì rất tốt, thực hiện lại không thành công. Quan hệ của mọi người còn chưa kịp thân thuộc thì anh ta đã không che giấu được nữa, lộ hết cả rồi.
Nghe tới có chút thảm.
Vân Lan cụp mắt, im lặng không nói.
Hàn Nhất Bình cẩn thận nói: “Lần bị mất khống chế này thật sự chỉ là ngoài ý muốn."
"Vì muốn yểm hộ Đinh Vũ và Lưu Nhược Tuyết có thể chạy trốn tôi mới hoàn toàn hóa thú rồi mang BOSS đi."
"Sau này tôi sẽ làm việc thật cẩn thận. Tôi có thể… Ở lại đây được không?”
Vân Lan trầm ngâm một lát, quyết định: “Được, tôi sẽ nghiên cứu các phối trộn các vật liệu, mau chóng làm ra thuốc cho anh. Nếu như trong thời gian này anh lại không khống chế được bản thân mình, gây thương tích cho người khác hoặc gây ra thảm họa gì—— ."
Lời nói đằng sau cô không nói hết, chỉ thản nhiên nhìn Hàn Nhất Bình một cái.
Hàn Nhất Bình trong bóng tối thầm thở phào: “Tôi hiểu.”
Vân Lan lại nói: “Trong lúc mất đi lý trí, anh tìm tới Đường Hiên sau đó đánh nhau với đại quân vong linh của anh ấy, kết quả đã làm sụp khu dạy học của trường học. Hôm nào tìm thời gian tới công hội nộp tiền phạt đi, bên đó nhắc tôi mãi rồi.”
Hàn Nhất Bình : " .. . . Tôi không có nhiều tiền như vậy, phải làm sao bây giờ?"
Tình huống của anh không giống các thợ săn cấp S khác, có rất nhiều chuyện anh không thể làm được.
Vì để chế tác thuốc, anh còn phải bỏ một số tiền lớn ra ngoài để mua vật liệu, tiền tiết kiệm ít đến đáng thương.
Một tòa nhà dạy học, Hàn Nhất Bình có tự bán mình đi cũng không trả nổi.
Vân Lan: "Công hội có thể ứng ra cho anh, chẳng qua, trước khi chưa trả hết nợ, anh không được đi đâu cả.”
“Được.” Hàn Nhất Bình nhanh chóng đồng ý, rất sợ hội trưởng đổi ý.
Sau khi bàn xong, Ellen nới lỏng dây trói cho Hàn Nhất Bình.
Hàn Nhất Bình lập tức cầm giấy bút lên, viết hết những vật liện cần để làm ra thuốc xuống: “Đây là mười liều thuốc.”
Vân Lan cầm phương pháp phối chế lên kiểm tra, không ngờ lại nhìn thấy những loại thảo mộc quen thuộc: “Bạc hà, nguyệt chi tinh hoa, hoa Dã Cương, đây không phải là phương pháp phối chế của thuốc tỉnh táo à?"
Hàn Nhất Bình đầu tiên là sửng sốt, sau đó vừa mừng vừa sợ: “Hội trưởng, lẽ nào cô làm thuốc này?"
"Biết." Vân Lan ra câu trả lời khẳng định chắc chắn: “Trước đây có người cung cấp vật liệu nho tôi làm. Người đó nói đây là Thuốc tỉnh táo, chỉ là không nhắc đến công dụng cụ thể của nó.”
Nói cho cùng, cô chỉ là người được nhờ làm, chỉ chịu trách nhiệm nói "Dung hợp" và thu thù lao.
"Vậy. . . Cô có thể làm trước cho tôi một bình không, cho tôi uống thử xem?” Hàn Nhất Bình đầy chờ mong.
"Chờ một lát." Vân Lan ra hiệu cho Ellen giúp làm chân chạy vặt, đi một chuyến tới nhà kho lấy đồ.
Sau khi các loại vật liệu tới đủ, cô điều chỉnh tỉ lệ phù hợp rồi khẽ nói một tiếng "Dung hợp", thuốc mới xuất hiện.
Hàn Nhất Bình uống hết một bình này, chậm rãi nghiền ngẫm: “Vị khá giống, có điều cũng không giống hoàn toàn.”
Vân Lan: "Thử hóa thú hoàn toàn xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Hàn Nhất Bình hơi chần chờ.
Ellen mỉm cười: “Nếu như anh không khống chế được bản thân mình tôi sẽ đánh anh bất tỉnh.”
Được phó hội trưởng cam đoan, Hàn Nhất Bình yên tâm lớn mật sử dụng dị năng.
Bộ lông dần dần bao trùm thân thể, Hàn Nhất Bình lại biến thành hình thú, chỉ có điều, lần này sau khi hóa thân anh cảm thấy vô cùng tỉnh táo, rõ rõ ràng ràng biết mình đang làm gì.
"Hiệu quả của thuốc quá tuyệt vời! So với thuốc trước đó tôi uống còn tốt hơn nhiều!”
Vân Lan: Dù sao cũng là phương pháp phối chế nghiên cứu ra trong tương lai, đoán chừng đây là bản cải tiến.
Thuốc đã có, tiền bồi thường phải trả cho tòa nhà bị anh hủy cũng được công hội Vĩnh Hằng trả thay, Hàn Nhất Bình lập tức không cần phát sầu nữa.
Anh quỳ một chân trên đất, thái độ thành khẩn: “Từ nay về sau, mệnh lệnh của ngài chính là sứ mệnh của tôi. Mặc kệ là phân phó gì, bất kể có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng tôi cũng sẽ không chối từ."
Vân Lan chậm rãi mỉm cười.