Lam Sái vừa rời đi hai người Lam Hỏa và thanh niên trẻ tuổi nọ bí mật có một cuộc gặp riêng khác.
- Ngươi còn quay lại đây làm gì ? Không phải đã bàn với Tổng Quân Sư của ta kĩ lắm rồi sao ? – Lam Hỏa chẳng buồn nhìn đối phương khi nói.
- Ha ha, bàn với Tổng Quân Sư là một chuyện, bàn với Quốc Vương lại là chuyện khác . – Thanh niên trẻ tuổi nở một nụ cười chứa đầy ý đồ.
Lúc này Lam Hỏa mới quay sang nhìn đối phương, nhưng giọng nói vẫn hời hợt như cũ :
- Vô Tranh Quốc hiện tại do ông ta làm chủ, ông ta quyết định ra sao mọi người phải nghe vậy, có gặp ta cũng chỉ phí công vô ích thôi !
Lam Hỏa và Lam Sái có họ hàng với nhau, việc này có ai mà không biết, nhưng chỉ cần nghe qua giọng nói của Lam Hỏa đủ biết anh ta chẳng ưa gì chú mình. Đương nhiên người thanh niên kia dễ dàng nhận ra từ lâu :
- Nếu quả thực thế thì ngài đã chẳng cần đồng ý cuộc gặp này làm gì ! Tôi biết dưới triều vẫn còn có người ủng hộ ngài, ngài yên tâm, nếu đồng ý hợp tác với chủ của tôi chắc chắn ngài sẽ không thiệt !
Lam Hỏa bật cười lớn :
- Ha ha ~ , Trác Thanh ơi, Trác Thanh à, ta hiểu vì sao Cái Thế Đường trong thời gian ngắn lại có thể sánh ngang với Tứ Đại Thế Lực rồi.
Cả hai cùng cười lớn, sau đó họ ngồi nói chuyện đến sáng, nội dung họ bàn là gì tạm thời chưa ai biết. Sơ qua về Cái Thế Đường, đây là một thế lực mới được thành lập vài năm gần đây nhưng nhân số như mây, cao thủ cũng không hề ít. Có tổng cộng đường trải khắp ba miền, các đường chủ đều là những cao thủ có khí cấp trở lên, ngoài ra phải kể đến Tổng Đường Chủ Hùng Sư Vương, ông ta là cha nuôi của Tư Mã Anh Hùng,thành danh từ ngày còn trẻ. Năm hai mươi ông ta đã từng bất phân thắng bại với Thiên, sau lần đó ai cũng tưởng ông ta sẽ gia nhập vào thế lực chống Thiên để tạo thành thế đối lập cân bằng, nhưng ngay sau trận chiến đó ông ta lại quy ẩn, biệt tăm tung tích; cho đến vài năm trước ông ta mới xuất hiện, nhưng là để chống lưng cho đứa con nuôi của mình, dù đã ngoài sáu mươi nhưng chắc chắn không một kẻ nào có thể coi nhẹ bản lĩnh của ông ta. Ngoài ra còn phải kẻ đến Quân Sư của Cái Thế Đường, có Hùng Sư Vương chống lưng bằng vũ lực nhưng nếu không có cái đầu của kẻ này thì Cái Thế Đường không thể nào bành trướng được như hôm nay, và vị Quân Sư đó chính là Trác Thanh, thanh niên trẻ tuổi đến gặp Quốc Vương Vô Tranh Quốc Lam Hỏa. Dựa vào trí tuệ và bản lãnh uốn ba tấc lưỡi của mình, Trác Thanh từng khiến Bạch Sầu nhận xét : “Đây là kẻ có thể không đánh mà khuất phục được địch thủ!”, đủ để thấy tài năng của thanh niên Trác Thanh này. Cuối cùng chính là Đại Đương Gia của Cái Thế Đường Tư Mã Anh Hùng, một người đàn ông gần ba mươi, thân hình lực lưỡng, cơ bắp hoàn mỹ, khuôn mặt phong trần với vẻ đàn ông có thể khiến bất kỳ nữ nhân nào cũng bị hút hồn, ngoài ra dáng vẻ mạnh mẽ, toát ra bá khí hoàng đế khiến mọi người đều ngưỡng mộ; phong cách đối nhân xử thế của Tư Mã Anh Hùng có nét hao hao giống Cửu Vân Long, đều nhiệt tình, hết mình khiến cho đám thuộc hạ của anh ta cũng đều nguyện chết vì anh ta. Có thể nói Cái Thế Đường đã gia nhập vào hàng ngũ những thế lực lớn, hùng mạnh nhất hiện tại.
Tạm rời khỏi Vô Tranh Quốc để đến với Phong Quốc. Thấm thoát đã gần một năm, Lam Thiên giờ đây đã khá quen thuộc với nơi đây, người dân cũng không còn coi anh là kẻ lạ nữa. Như mọi hôm lúc này Lam Thiên đang ngồi trên một mỏm đá để thư giãn, bỗng có tiếng của một người con gái gọi vang :
- Lam Thiên, huynh lại ra đây hả ?
Người con gái mới tới chính là Tiểu Ngọc, thời gian qua cặp đôi này thường quấn quýt với nhau đến độ mọi người ai cũng đến họ là một cặp, nhưng Lam Thiên chỉ coi Tiểu Ngọc như một đứa em gái.
- Ừm, còn muội, việc gì mà sáng sớm đã tới đây rồi ? – Lam Thiên đáp lời.
- He, ai thèm gặp huynh đâu, là cha muội có việc tìm huynh thôi. – Tiểu Ngọc lè lưỡi, vẻ mặt nhí nhảnh nói.
- Ha ha, thế thì sau này có ế thì làm ơn đừng tới tìm ta nhé ! – Lam Thiên nói đùa nhưng anh chợt thấy mặt Tiểu Ngọc đỏ ửng lên, ấp úng :
- Hứ, ai thèm !
Lam Thiên ậm ừ không nói tiếp, lâu nay anh cũng biết Tiểu Ngọc là thực lòng nhưng hiện giờ anh chưa thể nghĩ đến chuyện nam nữ. Trở về làng, Lam Thiên tới gặp cha Tiểu Ngọc, cũng là Nhị Trưởng Lão ở nơi đây, ông lập tức dẫn anh tới Đại Cổ Thụ. Đại đệ tử của ông là Thiết Hổ (trước đây cùng đi tìm Tiểu Ngọc, ai không nhớ thì đọc lại chap ) giữ tay Tiểu Ngọc lại và nói :
- Phong Thần tìm hắn ta có chuyện riêng, sư phụ ra lệnh không một ai được theo.
Tiểu Ngọc vùng tay ra, cô biết được việc riêng của Phong Thần thì không ai được tò mò, thế tức là không được theo Lam Thiên, nhưng cô cũng chẳng muốn nói chuyện với Thiết Hổ nên quay mặt bỏ đi. Thiết Hổ thấy vậy, hắn tức ra mặt, nghiến răng :
- Ta thấy càng ngày muội càng thân thiết hơn với tên ngoại tộc kia phải không ?!
- Muội quen ai đâu cần phải báo với huynh, vả lại Lam huynh đã ở đây một thời gian rồi, chẳng có ai gọi huynh ấy là ngoại tộc nữa đâu ! Huynh bỏ tính thù hằn, ghen ghét đó đi ! – Tiểu Ngọc không nhịn được quay lại tỏ vẻ khó chịu.
- Dù có ở thêm bao nhiêu lâu thì hắn vẫn là kẻ ngoại tộc ! Vả lại ta đối với muội là thật lòng, ta có gì thua kém tên đó chứ ! – Thiết Hổ gầm lên, đằng sau anh ta lúc này là khá nhiều huynh đệ đồng môn nên anh ta không hề muốn phải nhận kết cục thua cuộc.
Quả thực xét về thân thế thì Thiết Hổ được coi là đại đệ tử của Phong Thần (Chỉ là không do đích thân Phong Thần chỉ dạy, xưa nay ông ta chưa từng truyền võ nghệ cho ai), được coi là ứng viên số một sẽ thay thế Phong Thần khi ông ta lui về ở ẩn, thế đủ để biết được võ nghệ của Thiết Hổ cũng cực kì cao cường, có thể nói ở Phong Tộc này anh ta chỉ còn thua Phong Thần, và đã đạt trình độ ngang ngửa với các Trưởng Lão. Ngoài ra trước đây ai cũng coi Thiết Hổ và Tiểu Ngọc là một cặp đẹp đôi, trời sinh nhưng từ khi Lam Thiên đến thì mọi thứ đều thay đổi, thậm chí sau lần gặp riêng này Lam Thiên còn được đồn là anh ta mới chính là người sẽ kế vị Phong Thần. Tiểu Ngọc không thèm đôi co với Thiết Hổ nữa, cô quay mặt một mạch bỏ đi, sau lưng Thiết Hổ lúc này lập tức có vài lời bàn tán xì xào. Thiết Hổ nghiến chặt răng, từ từ quay đầu lườm từng kẻ một, đám sư đệ của anh ta lập tức im bặt không dám nói thêm một câu.
- Mẹ kiếp ! – Thiết Hổ gầm lớn rồi đánh mạnh một quyền lên không trung khiến đám mây trên cao va chạm với khí tỏa ra tứ tán, anh ta quay lại rồi nói lớn : - Còn không mau luyện tập đi, sư phụ đi đâu có nghĩa các người được nghỉ ?!
Đám sư đệ thấy Thiết Hổ đang bực tức đằng đằng sát khí như vậy lập tức răm rắp nghe theo. Trở lại bên trong Đại Cổ Thụ, lúc này chỉ còn lại Lam Thiên và Phong Thần.
- Ngài muốn gặp riêng tôi ? Không phải muốn đuổi tôi đi chứ ? – Lam Thiên nói với giọng vui vẻ, hơi có ý trêu chọc Phong Thần.
- Ha ha, cũng có thể nói là vậy ! – Phong Thần cất lời với giọng trầm khàn của mình.
Lam Thiên nghe tới thì mặt hơi nghệt ra, không biết phải nói gì. Tuy nhiên may cho anh ta, Phong Thần tiếp tục nói :
- Thực ra thì ta có việc quan trọng muốn cậu quyết định !
- Ngài cứ nói.
- Ta đã bàn với các Trưởng Lão, chỉ cần cậu đồng ý cậu có thể trở thành Phong Thần đời thứ hai !
Lời nói Phong Thần vừa cất ra khiến Lam Thiên thực sự không khỏi kinh ngạc, anh như chôn chân, miệng lắp bắp không nói nên lời :
- Sa...sao chứ ? T...tại sa..sao ngài lại muốn tôi trở thành người kế vị ngài ? Chẳng phải trong tộc không thiếu người tài sao ?
- Ha ha, cậu chỉ cần nói đồng ý hay không thôi ! Nếu đồng ý, lập tức sau vài ngày nữa cậu sẽ trở thành Phong Thần, kẻ đứng đầu nơi đây, quyền lực không thua kém gì khi làm quốc vương của Vô Tranh Quốc đâu ! – Phong Thần cười khàn nói.
- Vi...việc này ! Nếu tôi không đồng ý thì sao ? – Lam Thiên nhăn mặt nhíu mày.
- Thì cậu phải lập tức rời khỏi đây, không bao giờ được quay lại ! – Phong Thần nói giọng đầy quyết đoán.
- Tôi cần chút thời gian để suy nghĩ ! Phải, phải rồi có thể cho tôi trở về Vô Tranh Quốc được chứ ? Sau một tuần tôi sẽ trở lại để cho ngài câu trả lời ! – Lam Thiên nói.
- Hm..., ha ha, phải rồi, nhớ nhà cũng là điều bình thường thôi ! Được, vậy ta đặc cách cho cậu, một tuần, nhớ sau đó phải lập tức quay trở lại nơi đây cho ta câu trả lời ! – Phong Thần đắn đo suy nghĩ một hồi rồi trả lời.
Được Phong Thần cho phép, Lam Thiên lập tức trở về thu dọn hành lý. Lần trở về này khiến anh rất háo hức, không biết được Vô Tranh Quốc đã thay đổi như nào rồi, đây cũng là một cơ hội để anh thanh minh, chứng minh mình trong sạch, vô tội. Tiểu Ngọc biết được, khẩn khoản đòi đi theo, nhưng Lam Thiên nhất quyết không đồng ý, lần đi này rất nguy hiểm, nếu sơ suất không thể chứng minh mình vô tội rất có thể Lam Thiên sẽ mất mạng, cho nên anh không muốn liên lụy đến Tiểu Ngọc. Chuẩn bị đồ đạc xong xuôi, sáng sớm hôm sau Lam Thiên lập tức lên đường, anh được Nhị Trưởng Lão đưa tới hang gió (Lối vào đặc biệt để đi qua Tử Vực), nhưng lần này không như lần đầu, anh không còn bị bịt mắt.
- Nhớ lối vào rồi chứ ? – Nhị Trưởng Lão hỏi Lam Thiên.
- Vâng, cảm ơn ngài thời gian qua đã luôn giúp đỡ ! – Lam Thiên rất biết ơn Nhị Trưởng Lão, trong thời gian anh ở đây ông ấy đã giúp anh hòa nhập.
- Đi cẩn thận, sớm ngày quay lại ! – Nhị Trưởng Lão nói với giọng rất khẩn khoản khiến Lam Thiên cảm nhận có điều gì đó dường như cả Phong Thần lẫn ông ta đều chưa nói cho anh biết.
Nhưng lúc này với anh việc trở về Vô Tranh Quốc là hơn cả, anh từ biệt Nhị Trưởng Lão rồi lập tức khinh công lao đi. Khinh công của Lam Thiên quả nhiên chưa hề suy giảm đi chút nào, ngược lại còn nhanh hơn trước đây rất nhiều, chứng tỏ thời gian qua anh ta đã tập luyện khá chăm chỉ. Lần trở về này của Lam Thiên sẽ có kết cục thế nào ?