Tân Thế Giới

chương 24: cự sa trở lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cự Sa đã hồi phục %, cảm nhận toàn thân ngứa ngáy khó chịu, chỉ muốn lập tức phát tác, hắn lập tức lao xuống biển đồng thời đánh mạnh một quyền xuống đáy biển. Ngay sau đó tạo nên một xoáy nước điên cuồng, chấn động một vùng biển rộng lớn, hủy đi hàng trăm sinh mạng gần đó.

- Khặc...khặc, ha ha haaaaaa ~ ! – Cự Sa cười lớn, hắn lúc này đang hừng hực khí thế, cảm thấy bản thân mình đã đạt được một tầng mới của sức mạnh.

Bỗng Cự Sa lại im bặt, hắn đã nhận ra được vua của vùng biển này đã tới, Bạch Sa đang đứng trước kẻ quấy rối vùng biển của nó mà nhìn chằm chằm đầy đe dọa. Cự Sa lúc này khẽ nhếch mép cười đầy khó hiểu, nhưng cũng chẳng cần dài dòng nữa, bởi hắn đợi giây phút này đã lâu rồi, lập tức lao tới tấn công mục tiêu. Cả hai bắt đầu một trận tử chiến khác, vẫn là những sát chiêu nhắm thẳng tới kẻ địch, vẫn là ý niệm muốn một chiêu lập tức hạ sát kẻ địch trước mặt, nhưng dù nhìn cả hai dù hung hăng, điên cuồng lại có nét gì đó như thưởng thức, luyện tập với nhau vậy. Trận chiến này không còn như lần trước, kết thúc chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, chỉ có Cự Sa từ mặt biển lừ lừ đi lên còn mặt biển lúc này hoản toàn tĩnh lặng chỉ toàn là máu nổi lên bề mặt, lẽ nào hắn đã sát hạ được Bạch Sa ? Chỉ thấy Cự Sa im lặng mỉm cười đầy tà ác bước đi.

Cũng đã khá lâu rồi, Cự Sa Chiến Hạm do Lý Trầm Châu chỉ huy cứ chỉ mãi lênh đênh trên biển, đám thuyền viên đã dần bất mãn ra mặt hơn nhiều, chúng sắp không còn chịu được cảnh yên bình, vô vị ngày qua ngày như này nữa, nếu không sớm để chúng phát tác tất sẽ xảy ra cảnh nổi loạn. Dù Lý Trầm Châu vẫn luôn tự tin vào thực lực của mình có thể áp chế, xử lý êm thấm mọi việc xảy đến nhưng anh ta cũng càng ngày càng mong Cự Sa trở về hơn. Một phần vì nếu cuộc nổi loạn xảy ra thật thì dù giải quyết được thì thực lực của hạm đội anh xây đắp bấy lâu nay tất suy giảm cực nhiều, phần khác lớn hơn vì anh ta nhớ Cự Sa, những mảnh quá khứ bỗng hiện lại trong tâm trí của anh ta. Khi đó Lý Trầm Châu mới chỉ năm tuổi, anh ta là một đại thiếu gia, nhưng trẻ con còn chưa hiểu chuyện, vả lại cha mẹ cậu chưa bao giờ cho cậu ra khỏi nhà cho nên anh ta cũng chẳng biết được nhiều chuyện. Một buổi tối, anh ta đang chơi ở đại sảnh bỗng có tiếng hỗn loạn, huyên náo bên ngoài. Rồi sau đó anh ta thấy mẹ mình và vài người chạy vào trong nhà, mẹ anh ta ôm chặt lấy anh ta run rẩy sợ hãi, người bên cạnh nói lớn trấn an :

- Phu nhân yên tâm, có thuộc hạ ở đây bọn chúng không làm được gì đâu !

Tuy miệng người lính đó nói cứng nhưng có tiếng nói khẽ bên cạnh từ người lính khác :

- Rốt cuộc bọn chúng là bọn quái nào, tại sao đúng lúc đại vương và các vị đại tướng có việc rời đi thì bọn chúng lại lập tức đến sau đó cơ chứ !

Chỉ nghe đến đây cũng đủ biết đám người tới không tầm thường, bọn chúng đã có tình báo từ trước mới có thể xuất hiện đúng lúc như thế.

- Không cần biết chúng là ai, mục đích của chúng là gì, ta đã cho người cấp tốc báo cho đại vương rồi, chỉ cần cầm chân đến sáng là được ! – Người lính nọ nghiêm mặt nói.

Lúc sau, hàng chục tên áo đen bịt kín mặt lao vào, chỉ thấy ngoài cửa là cảnh chém giết, máu và lửa khắp nơi, dù cho mẹ của Lý Trầm Châu ôm chặt cố che không để anh ta nhìn thấy cảnh trước mặt, nhưng anh ta vẫn hé mắt nhìn được, từng thuộc hạ bảo vệ cho hai người dần dần gục ngã trước sự hung hãn, khát máu của bọn người áo đen. Cuối cùng đám lính bảo vệ không còn đủ sức, chỉ lay lắt còn vài người, dù thấy đám người áo đen bước tới chỗ hai mẹ con Lý Trầm Châu cũng chẳng đủ sức thoát vây tới ngăn cản. Lý Trầm Châu lúc đó mới chỉ năm tuổi nhưng đã phải tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình bị người ta chém chết, sau đó anh ta còn bị đám áo đen bắt đi. Qua ba ngày sau, Lý Trầm Châu từ một đại công tử hồng hào mũm mĩm, lúc này nhìn như một bộ xương, gầy gò bẩn thỉu, anh ta bị bọn chúng nhốt trong một cái kho và còn chưa từng được cho ăn gì cả. Anh ta nằm một chỗ thoi thóp, khẽ nghe được đám áo đen nói chuyện với nhau.

- Mẹ kiếp, thằng già nó không trả tiền để chuộc nó thì còn giữ nó làm gì !

- Hm..., được vậy giết nó đi !

Nghe đến đây, Lý Trầm Châu cắn răng, anh không ngờ cha mình lại không cần mình, không nỡ bỏ một khoản tiền ra chuộc mình về. Nhưng lúc này, đã sắp mất mạng rồi, dù chúng chẳng giết anh ta sớm thì anh ta cũng chết vì đói mà thôi. Lúc này có căm hặn thì cũng đâu thể làm được gì, bỗng anh ta nghe được một giọng nói vang lên :

- Khặc khặc, ánh mắt vừa nãy đâu rồi ?

Lý Trầm Châu cố liếc mắt lên nhìn, anh ta thấy một gã đầu trọc nhìn cực kì du côn đang ngồi trước mắt nhìn mình mà cười cợt. Anh ta thấy hắn nói tiếp :

- Không còn thấy hận kẻ bỏ mặc sống chết của bản thân nữa hả ?

Nghe vậy, vẻ mặt của Lý Trầm Châu có vẻ hơi trùng xuống, ánh mắt lấy lại vẻ căm hận khi nghĩ đến điều kẻ trước mặt nói.

- Ha, đúng, đúng, là ánh mắt đó ! Tốt lắm, nhớ lấy, sau này đi theo Cự Sa ta thì đừng bao giờ để mất nó !

Hóa ra kẻ đó chính là Cự Sa. Đám người áo đen lúc này bước vào nhìn thấy hắn thì ngạc nhiên nói lớn :

- Thằng quái nào đây ?! Sao nó vào đây được ?

- Mẹ kiếp, để ý làm gì, giết cả hai chúng nó rồi biến khỏi đây lẹ thôi !

Nói đoạn, cả đám lao tới, nhưng khi đó dù còn trẻ nhưng đối phó với đám người này Cự Sa cũng dư sức. Chỉ qua vài chiêu đã thấy thực lực cách biệt, Cự Sa đánh tan tác hết cả đám, không những thế hắn còn điên cuồng giết tất cả không chừa lại một mạng, tên cầm đầu đám áo đen kinh hãi vội bỏ chạy. Cự Sa muốn đuổi cùng giết tận nhưng giật mình khi thấy Lý Trầm Châu đã sắp không còn nổi sức để thở, khiến hắn do dự, cuối cùng Cự Sa cắn răng lầm bầm gì đó rồi quay lại giúp Lý Trầm Châu. Từ đó, Lý Trầm Châu đi theo Cự Sa, anh ta được Cự Sa giúp đỡ rất nhiều, không những cứu mạng còn nuôi sống và dạy võ công, Lý Trầm Châu khi đó đã thề sẽ cả đời trung thành, sẵn sàng bỏ mạng vì Cự Sa.

Cho tới hiện tại, Lý Trầm Châu đang nhìn xa xăm ra biển mà suy nghĩ thì bỗng có tiếng ồn ào bên dưới khiến anh ta sực tỉnh.

- Có chuyện gì vậy ?! – Lý Trầm Châu bước tới chỗ ồn ào nói.

- Hà, Lý đại ca à, anh em chúng tôi thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi ! Trước đây theo Lý đại ca là do nhận được lời hứa sau này sẽ được vui vẻ suốt ngày. Nhưng cho đến nay vẫn cứ chỉ lênh đênh trên cái biển chán chết này, chưa được giải tỏa chân tay tý nào, nếu cứ như này thì chúng tôi... – Tên thuyền viên nói đến đó thì chợt im lặng nhìn Lý Trầm Châu.

- Thì sẽ thế nào ?! Ta đã nói chờ cho tới khi Cự Sa đại vương trở lại kia mà ! Ta không muốn nhắc lại nữa đâu, còn kẻ nào làm loạn thì đừng trách ! – Lý Trầm Châu gằn giọng đe dọa.

Nhưng đám thuyền viên chịu đựng đã lâu, lúc này dù cho Lý Trầm Châu có đe dọa nhưng vẫn có những tiếng nói nhỏ vang lên :

- Cự Sa đại vương biết bao giờ mới trở lại chứ !

Lý Trầm Châu quay lại thì thấy ba trong số bốn tên có thực lực nhất trong đám thuyền viên đang đứng trước mặt, bọn chúng đều là những kẻ có thực lực, trước đây đi theo là do lời hứa của Lý Trầm Châu.

- Thế này... là muốn gì đây ! – Nét mặt Lý Trầm Châu trùng xuống, hai tay nắm chặt.

Tứ phía tỏa ra đầy sát khí khiến không khí cũng cô đặc khó thở, báo hiệu trận chiến xảy ra. Bỗng một tiếng nói vang lên từ phía chiếc ghế mà bấy lâu nay Lý Trầm Châu vẫn để đó đợi Cự Sa quay lại :

- Muốn vui vẻ hả, điều này cũng dễ thôi mà ...

Cả đám giật mình quay lại nhìn kẻ vừa tới, chúng không biết được đó là ai mà lại có thể nhẹ nhàng xuất hiện mà không kẻ nào phát hiện được. Chỉ có Lý Trầm Châu run run, anh ta biết kẻ tới là ai, xô cả đám sang hai bên anh ta lao tới hét lớn :

- Cự Sa đại vương, thực sự là ngài sao ?!

- Khặc khặc, không phải ta thì là thằng mẹ nào chứ hả ? Lâu không gặp mà quên cả giọng của thằng này rồi sao ?! – Cự Sa nhếch mép cười.

Cả đám nghe thế biết được đây chính là Cự Sa, tức thì một tên bước tới nói :

- Vậy ra đây là Cự Sa đại vương sao, cuối cùng thì ngài cũng tới. Vậy Lý đại ca, anh có thể thực hiện lời hứa rồi chứ ?!

- Mẹ kiếp, đại vương vừa trở về chưa kịp nghỉ ngơi ! – Lý Trầm Châu sừng sổ, lúc này đã muốn ra tay lập tức.

- Bình tĩnh đi nào tiểu Lý ! – Cự Sa nói rồi quay sang phía tên vừa tới : - Được, được muốn chơi hả ? Tất nhiên là được chứ, nhưng đã chơi thì phải chơi lớn ! – Nói đoạn Cự Sa im lặng cười mỉm.

- Chơi lớn ? – Cả đám đồng thanh chờ đợi lời tiếp theo của Cự Sa.

- Khặc khặc, lần này ta sẽ chơi cho cả thế giới phải biết được Cự Sa ta đã quay trở lại ! Tiểu Lý cho thuyền tới Đô La Thành. – Cự Sa cười phấn khích.

- Sao...sao cơ, ngài muốn chơi ở đó sao ?! – Cả đám thuyền viên ai ai cũng giật mình khi nghe tới.

- Sao hả, chẳng phải muốn chơi thật vui sao ? Khặc khặc, đi với Cự Sa ta đã chơi thì phải chơi thật lớn, chơi thật vui, kẻ nào không có gan có thể lập tức phắn khỏi đây.

Cả đám nghe Cự Sa nói, nhìn vẻ tự tin đó lập tức phấn khích hơn hàng chục lần, cả đám kêu gào ầm ĩ huyên náo :

- Đúng, đã chơi thì phải thế ! Đi theo Cự Sa đại vương đúng là chính xác !

Cả chiến hạm như loạn lên, tiếng hò hét vang trời, ai ai cũng phấn khích. Cự Sa Chiến Hạm đã nhắm thẳng tới Đô La Thành. Rốt cuộc nơi đó là nơi như nào ? Lần này Cự Sa sẽ chơi lớn tới đâu ? Kết cục ra sao ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio