Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Nhuyễn Nhuyễn biết bản thân mình sống không lâu.Là một nữ phụ pháo hôi rác rưởi đẩy nam chính vào trong đám zombie, dù cho giãy dụa thế nào, vận mệnh của cô chính là bị nam chính bóp chết như kiến hôi.Đương nhiên trước khi bóp chết còn phải bị đùa giỡn một phen.
Nhưng mà như vậy cũng không sao cả. Bởi vì cô biết, cô lập tức sẽ phải chết.So với việc bị nam chính mạnh mẽ chặt thành từng khúc, Tô Nhuyễn Nhuyễn tình nguyện chết trước.
"Nhuyễn Nhuyễn, cho dù em đói bụng cũng không thể uống thuốc ngủ."
Người đàn ông ngồi xổm trước mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn, gương mặt lạnh lùng, tuấn mỹ mà ôn hòa, tinh tế. Hắn mặc đồ rằn ri, người cao chân dài, vai rộng eo hẹp, sau lưng mang một cái túi cũ rách.
Túi vải mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn ra hình dạng của đồ vật bên trong.
Tô Nhuyễn Nhuyễn biết, đó là một cái rìu.
Người đàn ông này, chỉ dựa vào một cái rìu mà hoành hành trong tận thế, trở thành vị chúa tể của thế giới mạnh được yếu thua, không hề bị tam quan hạn chế.
Một người đàn ông tuấn mỹ nhã nhặn lại cầm rìu khắp nơi chém người ...
Tô Nhuyễn Nhuyễn mỉm cười: Tác giả, cô bị bệnh méo gì vậy.
Ba ngày trước, Tô Nhuyễn Nhuyễn xuyên vào một quyển tiểu thuyết tận thế có tên là "Trùng sinh thống trị tận thế ". Nam nữ chính trùng sinh trở về, cường cường liên hợp, thống trị tận thế.
Đây là một câu chuyện tình yêu xưa lâm vào đại nạn mang theo hy vọng sống mãnh liệt, khiến người khác cảm động biết bao! Tuy tác giả không xác định rõ tình cảm giữa nam chính và nữ chính, nhưng hai người một nam một nữ trong lúc đó chẳng lẽ còn có thể tồn tại tình huynh đệ đơn thuần sao!
Ít nhất lúc ấy, Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn chèo cp.
Nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn tuyệt đối không nghĩ tới, có một ngày, cô vậy mà có thể trực tiếp phá vỡ cp.
Nếu không phải thân phận quá xấu hổ, hoàn cảnh quá éo le, thiết lập nhân vật quá tệ, nam chính quá hung tàn, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhất định sẽ cảm động đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.
Nhưng mà bây giờ, cô đã bị dọa đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng rồi.
Nhân vật Tô Nhuyễn Nhuyễn trong truyện là bạch nguyệt quang của nam chính, cũng là bạn gái nhỏ yếu ớt của nam chính.
- Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng TQ, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết " Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng" của Trương Ái Linh.
Mà người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô tên là Lục Thời Minh, là nam chính của quyển truyện này.
Tướng mạo của Lục Thời Minh không có gì để xoi mói.Hắn nhã nhặn, tuấn mỹ, ngọc chất kim tương, là ánh trăng trên trời ngày thu, là tuyết trắng tinh khiết trên cây tuyết tùng ngày đông.
- Ngọc chất kim tương: ngọc pha vàng, chỉ vẻ đẹp bên ngoài và bên trong
Sạch sẽ không vướng một tia bụi trần.
Nhưng một nam chính như thế, sau khi trọng sinh lại lập tức trở thành một tên siêu cấp Đại!Biến!Thái!
Cả truyện một đống đạo lý, cái gì mà tận thế tàn khốc, tình người ấm lạnh, thế sự vô thường, trước mặt nam chính đều không tồn tại! Đây rõ ràng là nhật ký thăng cấp của tên biến thái cuồng chặt đầu lại đội lốt một con gà yếu ớt!
Mà dựa theo trong truyện, thân thể cô đang xuyên vào chính là bạch nguyệt quang của Lục Thời Minh, trước khi nam chính trọng sinh, vì tự vệ mà đẩy hắn vào đám zombie.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: QAQ.
Lục Thời Minh sau khi trọng sinh, người đầu tiên muốn thu thập dĩ nhiên là cô.
Trình độ hung tàn của nam chính có thể so với đại quái thú Godzilla.
Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định tự mình kết thúc, tuyệt đối không liên lụy đến một đầu ngón tay của nam chính.
Tuy nam chính rất hung tàn nhưng không sao, cô lập tức phải chết.
Tô Nhuyễn Nhuyễn trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Người đàn ông lo lắng, chậm rãi nói: "May mắn, lọ thuốc ngủ này là giả, làm từ bột mì."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: ???
Ai, không đúng, cô mua trong hiệu thuốc lớn chính quy mà. Ai, anh nhìn tên xưởng sản xuất ...
"Nào, uống nước đi."
Người đàn ông nắm hàm dưới Tô Nhuyễn Nhuyễn, rót vào miệng cô một ngụm nước.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bẹp bẹp miệng, cảm thấy rất ngọt, liền thuận thế ôm muốn uống mấy ngụm nữa, sau đó bị người đàn ông ngăn cản.
"Hiện tại nước rất khan hiếm, Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta phải uống tiết kiệm một chút. Chờ đến gần khu sinh tồn, chúng ta liền có hi vọng rồi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn tội nghiệp nhìn chai nước kia, còn đang đắm chìm trong nỗi khổ bản thân uống phải thuốc giả.
Tô Nhuyễn Nhuyễn biết, nam chính Lục Thời Nam vừa trọng sinh đã vô tình nhận được không gian. Về sau sẽ còn phát triển lớn mạnh hơn nữa, là dị năng độc nhất vô nhị trên thế giới này.Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ rõ, bên trong không gian của nam chính cái gì cũng có.
Chính là một mảnh thế ngoại đào nguyên.
Quan trọng nhất chính là trong đó còn có một linh tuyền.Cho dù bạn chỉ còn lại một hơi, ngâm trong linh tuyền một ngày một đêm, ngày hôm sau có thể khỏe mạnh, bay múa chạy nhảy.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghỉ, cả đời này cô có khi không thể uống được.Nghĩ tới đây, cô chỉ có thể liếm liếm nước còn đọng trên môi của mình để an ủi.
...
Tuy lần đầu tiên chết không thành nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn biết, cô còn rất nhiều cơ hội.
Bạn xem, con zombie kia sức mạnh to lớn, một quyền của nó có thể đập nát đầu cô.
Bạn xem, con zombie kia linh hoạt đa dạng, một cước của nó có thể đạp chết cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng trước cửa sổ quan sát nửa giờ, cảm thấy cực kì hài lòng, đặt tên cho chúng là Không Có Não và Không Vui Vẻ, sau đó bị Lục Thời Minh bắt vào trong túi ngủ đi ngủ.
Người đàn ông ôm lấy cô, tỉ mỉ đắp kín chăn cho cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa run vừa sợ, sau đó khò khò ngủ thiếp đi.
Trong bóng tối, người đàn ông chậm chạp mở mắt, ánh mắt của hắn rơi xuống trên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Đây là một gương mặt thuần khiết vô hại, dù nhìn thế nào cũng thấy giống một gốc hoa thỏ ty nhu nhược, chỉ có thể phụ thuộc vào hắn mà sống.
- Hoa thỏ ty: là một cây thân mềm sống kí sinh và hút dinh dưỡng của cây chủ, khiến cây chủ khô héo dần rồi chết
Ít nhất, Lục Thời Minh kiếp trước cũng cho rằng như thế.
Hắn che chở cô, đưa cô đến khu sinh tồn, sau đó ngay trước cửa khu sinh tồn, lại bị cô đẩy vào đám zombie.Khi đó hắn mới biết được, thì ra đây là một gốc hoa thỏ ty có độc.
Thực ra, nếu nói là thích, hắn cũng không có hứng thú gì lớn với cô.Có thể hắn chỉ thích gương mặt này mà thôi.
Bởi vì Lục Thời Minh đã biết tính cách sau này của cô, hắn hoàn toàn không còn một chút hứng thú.Nhưng hắn không nghĩ tới, cô sẽ quyết tuyệt như vậy, đẩy hắn vào trong đám zombie.Mà nếu nói là oán hận, hắn cũng không có.Thậm chí lúc tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt như thế, hắn cũng không nhấc nổi nửa điểm hứng thú.
Lục Thời Minh vốn là người lãnh tình lãnh tính.Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy hắn đều sẽ cảm thấy đây hẳn là một người tốt, thân sĩ, ôn nhu, thanh lãnh.
Nhưng chỉ mình Lục Thời Minh biết, con người thực chất bên trong hắn thờ ơ, vô cảm.
Trong bóng tối, tay người đàn ông chậm rãi dời lên trên, rơi xuống cổ của Tô Nhuyễn Nhuyễn.Cổ thiếu nữ tinh tế trắng như tuyết, chỉ cần vặn nhẹ một cái, liền sẽ giống như con con zombie bị chặt đầu vừa rồi.
Lục Thời Minh lại không động thủ,chỉ là nhẹ nhàng bóp lấy, tựa như bóp tiểu sủng vật của mình.
Hắn nghĩ, cứ thế mà chết đi, thật không thú vị, đúng không?
Cần phải sống tốt nha, sống tốt để cảm nhận một chút cái tận thế tàn khốc tuyệt vọng này đi.
...
Ngày thứ hai, Tô Nhuyễn Nhuyễn thần thanh khí sảng từ trong túi ngủ leo ra, tiếp tục thưởng thức zombie bên ngoài, sau đó phát hiện hai con zombie hôm qua mình nhìn thấy đều biến mất.
Hả? Không Có Não và Không Vui Vẻ của cô đâu?
"Nhuyễn Nhuyễn, phải xuất phát rồi."
Người đàn ông rõ ràng trời sinh thanh lãnh lại có một đôi mắt đào hoa lấp lánh, lúc cười lên đa tình lại thờ ơ.
"Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta chỉ còn lại một bình nước. Gần đây hình như có một siêu thị min, chúng ta vào lấy chút vật tư đi."
Người đàn ông nhíu lại lông mày, tựa đang phát sầu.Nếu không phải Tô Nhuyễn Nhuyễn biết chân tướng, thiếu chút nữa liền tin.
Bên trong thế ngoại đòa nguyên kia của anh không phải cất giấu rất nhiều gà vịt cá ngỗng sao?
Cho nên, người chật vật chỉ có mình cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn sống còn gì luyến tiếc nhìn Lục Thời Minh không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc xe điện nhỏ, lâm vào nghi hoặc thật sâu.
"Chúng ta, không có xe sao?"
"Thật xin lỗi, Nhuyễn Nhuyễn. Anh không biết lái xe."
Được rồi, tôi tin anh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn yên lặng ngồi lên xe điện nhỏ yêu quý của nam chính.Lục Thời Minh ngồi phía trước, xe điện phát ra hai tiếng "tích tích", zombie bên ngoài ngiêng đầu dạo qua một vòng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất nguy hiểm.
Cô đề nghị: "Nếu không chúng ta đội mũ bảo hiểm đi."
Lục Thời Minh: " ...Được."
...
Zombie không có thị giác.Bọn chúng sẽ căn cứ vào âm thanh mà di chuyển.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vốn cho là ngồi trên con xe điện kia cô hẳn phải chết không nghi ngờ gì.Không nghĩ tới, những con zombie kia giống như mắt mù, hoàn toàn không thấy được bọn họ.Cho dù bọn họ đang đi với tốc độ rùa bò.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Haizz...
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất kì quái.
Sau đó cô phát hiện Không Có Não và Không Vui Vẻ mà hôm qua cô nhìn thấy thế mà đang phơi thây đầu đường, cách chết thê thảm, rõ ràng là bị một rìu chặt đứt cái ót.
Thì ra những con zombie này không phải bị mù mà là đang sợ hãi.
Hôm qua người đàn ông này thừa dịp cô ngủ, một mình quét toàn bộ zombie trên đường.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức nuốt ngụm nước bọt.
Cô thình lình nhớ tới "Tô Nhuyễn Nhuyễn" khi chết, không phải lập tức chết mà bị sống sờ sờ chặt thành từng đoạn.
Đầu tiên là chân, sau đó là tay... cuối cùng là đầu...
Một chút đều không gọn gàng, hu hu hu.
Mẹ ơi, con muốn về nhà.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị sợ quá khóc.
Lục Thời Minh an ủi: " Nhuyễn Nhuyễn, đừng sợ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc to hơn.
----------------------------------------------------------------------------------------------
p.s: đây là lần đầu tớ edit có chỗ nào chưa tốt mong các bạn góp ý, tớ sẽ tiếp thu và sửa lại.