Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất buồn bã. Cô cũng không thể làm Tô Ngạnh Ngạnh được nữa.
Tiểu tiên nữ một khi đã buồn bã, những cánh hoa trắng càng rơi xuống nhiều hơn.
Nghê Dương siết chặt cánh hoa trắng trong tay.
Hoa sao lại có chút quen mắt nhỉ?
Không nhớ ra nữa.
Nghê Dương cho cánh hoa vào miệng, một lần nữa đóng cửa sổ lại sau đó mắt nhìn xuống con zombie ở phía dưới đang nhặt hoa, nói: "Đó là thứ gì vậy?"
"Zombie."
Ánh mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn sâu xa nhìn con zombie đang nhặt hoa, vẻ mặt cười đến ngốc nghếch kia.
Nghê Dương chống cằm suy nghĩ, "Con zombie kia sao nhìn có chút quen mắt nhỉ?"
Nhất là động tác ném đá vừa rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Qua bao nhiêu chương rồi, cô sao mà nhớ rõ được.
"Nhưng con zombie kia trông cũng không tệ."
Nghê Dương tự mình nói xong, quay đầu nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn đang u oán, đưa tay vỗ vỗ đầu nhỏ của cô: "Ngoan nào, dị năng vô dụng cũng đâu phải lỗi của cô, là lỗi của ai ý chứ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn: Tô Nhuyễn Nhuyễn cô còn chưa trải qua nỗi nhục nhã như này bao giờ đâu!
Tiểu tiên nữ tức giận, cơn mưa hoa lại bắt đầu rơi xuống.
Nghê Dương đưa tay xua đi những cánh hoa trắng trước mặt, lại đưa tay xoa đầu cô, nói: "Không sao mà, dù sao thì... cũng đẹp lắm."
Sau đó quay người ra ngoài xử lý con zombie nhặt hoa xong vẫn tiếp tục ném đá kia.
Tiêu Trệ cũng an ủi Tô Nhuyễn Nhuyễn một phen rồi cùng Lục Thời Minh ra ngoài để chữa trị cho những người bị thương. Chỉ còn lại một mình Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa đau lòng vừa tức giận đứng trước cửa sổ, nhìn khuôn mặt mình hiện lên trong kính, càng thêm buồn bã, phiền muộn.
Cô trừng mắt, người trong kính cũng trừng mắt theo.
Mái tóc sau vụ nổ cầu kia đã được gội sạch, lại biến thành mái tóc uốn xoăn xinh đẹp như búp bê.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm mặt.
May là cô vẫn còn vẻ đẹp này.
Ôi, sao tôi lại trông xinh như này cơ chứ, buồn thật đó, quyến rũ biết bao đàn ông.
Nụ cười dần thiếu đạo đức JPG.
A không đúng, bây giờ chỉ cần quyến rũ một tên Lục Thời Minh là đủ rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn lắc lắc đầu mình, phát hiện đúng là đầu mình không phải úng nước mà là chứa Lục Thời Minh.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy có lẽ mình bị bệnh tâm thần rồi, nếu không sao lại thích một tên Đại Ma Vương biến thái thích chặt đầu đây?
...
Kẻ từ khi biết mình thích Lục Thời Minh, Tô Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh.
Mặc dù tình thế hiện tại rất nghiêm trọng nhưng cô là loại phụ nữ gục ngã trước khó khăn sao?
Không phải!
Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định tận hưởng lạc thú trước mắt.
Chết sớm siêu sinh sớm.
Cho nên cô quyết định thay đổi kế hoạch.
Ví dụ như, trước tiên ngủ với Lục Thời Minh, sau đó... mới tìm chết.
Ôi chao, cái đầu nhỏ của cô đúng là thông minh quá đi.
Dựa theo những gì trong sách ghi lại, Lục Thời Minh thân là một tên biến thái, gu tất nhiên là rất cao. Nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn tin, bằng EQ cao chót vót của mình nhất định có thể tóm được người đàn ông kia.
...
Trải qua trận đại chiến với zombie, phần lớn người trong tòa nhà đều bị thương. Lục Thời Minh đảm nhiệm vai trò bác sĩ, đang bận khám bệnh cho mọi người. Tô Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ theo sau, nói văn vở là muốn giúp đỡ.
"Bác sĩ, cậu khám giúp tôi đi, tôi tức ngực quá."
Bác gái à, bác cũng năm mươi rồi, có thể an phận chút không?
Mặt người đàn ông lạnh lùng cúi xuống, nói: "Tôi khám cho bác."
Tô Nhuyễn Nhuyễn đẩy Lục Thời Minh ra, "Để em!"
Rồi vỗ một cái, bệnh tức ngực của bác gái cũng đỡ hơn.
Bị người ta giận rồi.
Người đàn ông liếc nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn, rồi tiếp tục khám cho người tiếp theo.
"Bác sĩ Lục, tôi thấy đùi tôi như bị trật rồi."
Má nó đùi mà cũng bị trật nữa hả! Tôi thấy não cô bị trật thì có á!
"Để em!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn đẩy Lục Thời Minh ra, đi lên nắn lại.
Đáng tiếc, tay không đủ lực để nắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn giơ tay mình lên, giữ chặt Lục Thời Minh, "A a a, tay của em hình như bị gãy rồi."
Bác sĩ Lục Thời Minh niết niết tay Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Không gãy, chỉ là bị trẹo tay thôi."
Sau đó dùng một miếng vải treo quanh cổ cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị treo tay kiên trì tiếp tục theo sau lưng Lục Thời Minh, muốn dùng ánh mắt để khiến mấy cô gái, bác gái, bé gái biết khó mà lui. Đáng tiếc chẳng chút hiệu quả.
Tô Nhuyễn Nhuyễn tức giận trở về làm mưa hoa.
Cuối cùng, bận rộn cả ngày, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn mấy người phụ nữ vây quanh Lục Thời Minh kia, tức giận đến mức muốn nở hoa.
Nhưng cô nhịn được.
Hoa của cô sao có thể tùy tiện cho người khác xem chứ!
Tô Nhuyễn Nhuyễn dũng cảm cứu vớt Lục Thời Minh từ tay mấy người phụ nữ, vất vả ra ám thị, "Anh là con cá trong cái ao em thầu rồi."
(bạn nào xem hoặc đọc bộ Sam Sam rồi chắc còn nhớ câu thầu ao cá nhỉ =))))
Lục Thời Minh chậm rãi cởi găng tay y tế xuống, ném vào thùng rác, môi mỏng khẽ mở, nói: "Ồ? Thế em còn bao nhiêu con cá."
Lật xe rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn rụt cổ lại, khe khẽ hát, "Ba yêu của con, tan làm về nhà, lao động cả một ngày, thật là vất vả..."
(mẻ lại chế lời bài hát 我的好妈妈( nôm na là "Mẹ yêu của con")
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
"Ngậm miệng."
"Dạ."
Tuy lần đầu tiên thất bại nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn tin rằng, thất bại là bố thành công. Tục ngữ nói, IQ không đủ, EQ bù vào, Tô Nhuyễn Nhuyễn quyết định trở thành một cô gái thấu hiểu lòng người.
Ví dụ như, khi đóng mở cửa phải cực kỳ chú ý. Sau khi đi vào, phải dùng khuôn mặt mình để quyến rũ người khác, nhất định không được quay người. Lúc ra ngoài, tiếp tục dùng khuôn mặt quyến rũ người khác.
Ái, ái, tay bị trẹo,...
Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng cạnh cửa bị Lục Thời Minh xách vào.
"Tay em hình như lại bị gãy rồi..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn vô cùng tội nghiệp nói.
Lục Thời Minh đưa tay, nhéo nhéo cánh tay mảnh khảnh của cô, nói: "Không gãy, chỉ là bị trẹo thôi."
"Dạ."
Tô Nhuyễn Nhuyễn hít hít cái mũi nhỏ, nhìn thấy sườn mặt hoàn mỹ của người đàn ông, bệnh tim bắt đầu tái phát.
Mày có thể có chút tiền đồ không hả!
Tô Nhuyễn Nhuyễn đập đập chỗ trái tim, trước khi bùng nổ thì chạy nhanh ra khỏi phòng.
Mẹ ơi, trái tim này không còn trong trắng nữa rồi!
...
Lúc xảy ra chuyện, mọi người còn chưa hoàn hồn sau trận chiến kinh tâm động phách kia. Cây cầu hôm qua bị Lục Thời Minh làm nổ không biết từ lúc nào đã bị phá mở, zombie bò qua đá vụn, ùn ùn kéo đến. Nghê Dương để Tô Nhuyễn Nhuyễn và những thai phụ, phụ nữ chân yếu tay mềm ở với nhau, cầm súng đi ra. Cùng đi ra còn có những người đàn ông mang theo vũ khí.
Nghê Dương vừa sử dụng dị năng vừa sử dụng súng. Nhưng zombie nhiều vô số kể. Hơn nữa, cùng với sự kéo đến của zombie, một bên của sông bị đồ gia dụng chặn dường như cũng sắp bị phá mở.
"Nhiều quá rồi, chúng ta lui về tòa nhà đi."
Tiêu Trệ yểm trợ để Nghê Dương lui về sau.
Lục Thời Minh đứng bên cửa sổ, bỗng nhiên nhìn về phía xa xa, như suy nghĩ điều gì. Đột nhiên, nước trong lòng sông bắt đầu dâng trào. Mặt sông nổi lên từng con sóng nhỏ. Con sóng kia càng lúc càng lớn, tạo thành một vòng xoáy, hút đám zombie còn đang ở trong sông như miệng cống hút nước.
"Ùng ục ục..."
Zombie trong sông dần dần biến mất, nước trong sông lại dâng lên, hút hết đám zombie trên bờ, tựa như con thú lớn nuốt chửng vạn vật.
(đoạn này tự dưng làm t nhớ "Người lái đò sông Đà", ám ảnh vl)
Nghê Dương biến sắc, nhìn chằm chằm con sông, khẽ nói: "Là dị năng hệ thủy."
Bên ngoài vang đến tiếng ô tô, hình như có một đoàn xe đến.
"Đoàn xe, đoàn xe tới rồi! Có người đến cứu chúng ta rồi!"
Người bên cạnh kinh ngạc kêu lên, chen lấn nhau chạy về phía cửa sắt. Chẳng biết từ lúc nào, đám zombie vây quanh tòa nhà đều bị cột nước kia nuốt chửng. Xung quanh sạch sẽ đến quỷ dị.
Trên một chiếc xe tải, vô số người đàn ông cầm xẻng nhảy xuống. Đầu tiên, bọn họ xúc hết tuyết, sau đó trải thảm đỏ, từ cửa chiếc xe Lincoln màu đen đến tận cửa tòa nhà.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu bước lên, rồi lại bước lên. Phía trên đã xuất hiện sáu dấu chân.
"Cạch" một tiếng, cửa xe mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra. Anh ta xoay người, nói gì đó với người trong xe, dáng vẻ vừa cung kính vừa thành kính. Một lát sau, cửa xe mở ra, một... cái bánh xe xuất hiện?
Sau đó lại là một cái bánh xe nữa.
Là một chiếc xe lăn.
Xe lăn đặt xuống đất, người đàn ông áo đen xoay người, cẩn thận ôm một người từ ghế sau ra.
Khoảng cách quá xa, tất cả mọi người đều không thấy rõ. Hơn nữa, người kia vừa ra ngoài đã được người đàn ông áo đen đặt lên xe lắn, bung dù che khuất. Anh ta đẩy xe lăn, đi trên thảm đỏ lớn. Như một thước phim quay chậm, tuyết bay lất phất bên người anh ta, tiếng thánh ca khe khẽ vang lên. Mọi người ngây ngốc nhìn chăm chú, dường như đã đắm mình trong Thánh đường.
"Rầm rầm..."
Cửa sắt của tòa nhà được mở ra. Một đoạn thánh ca ưu nhã cũng theo gió, tuyết mà ùa vào. Dù đen được thu lại. Một ông chú mặc áo bào cha xứ màu đen, ngồi trên xe lăn, được người đàn ông áo đen cung kính chầm chậm đẩy vào. Ông chú áng chừng hơn bốn mươi, thân hình nhỏ gầy. Bởi vì ông ta ngồi nên không rõ chiều cao nhưng nhìn thân hình của gã chắc cũng không quá cao. Trên đầu gối hắn là một tấm chăn, che khuất hai chân. Một quyển sách đặt trên hai đầu gối, nhìn có vẻ là một cuốn Kinh Thánh.
Ông chú này cả người nhìn qua thì rất hiền lành, tốt bụng, nhất là giờ phút này, khi mà tiếng thánh ca thiêng liêng vang lên. Giọng ông ta khàn khàn, mang theo ngữ điệu kì quái.
"Bé yêu à, ta tới đón con đây."
Ánh mắt ông chú sáng như đuốc nhìn về phía Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngay lập tức thề với Lục Thời Minh rằng mình không quen ông chú này.
Người đàn ông đứng cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, hai mắt tối sầm, biểu cảm bình tĩnh. Nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn lại có thể nhận thấy rõ ràng cơ thể hắn khẽ run, không phải sợ hãi mà là hưng phấn. Cảm giác hưng phấn muốn uống máu, xét nát tất cả đó lớn dần trong hắn. Mái tóc dài chạm vai của hắn khẽ động, nhưng rõ ràng là không có gió. Dưới mái tóc đen, đôi mắt Lục Thời Minh hiện lên tia máu.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vô thức nắm tay hắn. Hắn cụp mắt nhìn xuống, lúc nhìn đến đôi mắt thuần khiết của Tô Nhuyễn Nhuyễn, cơn khát máu điên cuồng kia tựa như biến mất.
"Lộc cộc, lộc cộc..."
Xe lăn đi đến. Tô Nhuyễn Nhuyễn cuối cùng cũng thấy rõ, hóa ra tiếng thánh ca phát ra từ cái loa nhỏ treo trên xe. Ông chú khuyết tật nhìn Lục Thời Minh, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra ý cười, tham lam mà mê luyến.
"Thời Minh, đã nhiều năm không gặ, con chẳng lẽ không nhớ ta sao?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức trọn tròn mắt.
Cô muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn hoa nhỏ có hoa nhỏ, cô tốt như vậy, Lục Thời Minh sao lại thích một ông chú ngồi xe lăn cơ chứ!
Ông chú nhìn về phía cô, vẻ mặt ôn hòa như bao dung tất cả. Hơn nữa, không biết vì sao, từ sau khi ông chú này đi vào, dường như ngay cả không khí cũng thay đổi.
Mọi người dán mắt vào ông ta giống như đang chiêm ngưỡng một vị thần mà họ hết mực yêu quý.
"Thần, là thần sao?"
Đột nhiên, một người đàn ông lao ra. Gã kéo hai chân bị thương của ông chú khuyết tật, quỳ xuống biểu lộ lòng thành kính.
"Thần tới cứu chúng ta, thần tới cứu chúng ta rồi!"
Trong tiếng hò reo, biểu cảm trên mặt ông chú không chút thay đổi, chỉ là sai người phía sau tiến đến, đưa người bị thương vào trong xe trị liệu.
Vẻ mặt Nghê Dương nghiêm túc đứng cạnh Tiêu Trệ, nhìn những người xung quanh vui mừng hớn hở như trúng tà, cảm kích mấy người không biết từ đâu đến này, hoàn toàn không khuyên nổi.
Nhưng điều khiến cô thấy kỳ lạ nhất là, ngay cả cô khi nhìn ông chú này cũng vô thức nảy sinh một cảm giác như "thần thánh".
Cơ thể và suy nghĩ của cô như một con rối, khi nhìn lâu, trong đầu chỉ còn lại những lời cầu nguyện thành kính và tiếng Thánh ca du dương.
Cuối cùng, nơi này chỉ còn lại Lục Thời Minh và đám người Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Con với mẹ con, đúng là càng lúc càng giống." Ánh mắt của ông chú dán lên người Lục Thời Minh, tay vuốt ve cuốn Kinh Thánh. Loa nhỏ trên trên xe lăn của ông ta còn đang phát Thánh ca. Ông chú nhắm mắt lại, tựa như say mê mà hưởng thụ.
Lục Thời Minh nhướng mi, khịt mũi.
"Ông không xứng nhắc đến bà ấy."
Vẻ mặt ông ta cứng đờ, vặn vẹo trong chớp mắt nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong. Ông nhìn mọi người, hòa ái thân thiện nói: "Giới thiệu một chút, ta là chú của Thời Minh."
Giọng ông ta không lớn nhưng mọi người ở đó lại nghe được rất rõ ràng.
Lục Thời Minh nheo mắt, môi mong cong lên, ánh mắt nhìn về phía ông chú kia như nhìn thấy một thứ bẩn thỉu đáng ghét.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngạc nhiên, "Ông chính là cái người tên Kiến Nhân kia!"
Người đàn ông trẻ tuổi đẩy xe lăn cho ông chú nghe thấy thế liền không vui, muốn đi lên dùng cột nước để trừng phạt cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không yếu thế, lấy ra khẩu súng nước hai nòng của cô, xịt nước phản kháng.
Bên kia, người đàn ông áo đen bị ông chú cản lại.
"Trẻ con mà, đồng ngôn vô kỵ. Dạy dỗ một chút là được."
( lời của trẻ con thì không kiêng nể, kiêng kị gì)
Người đàn ông kia biến ra cột nước càng lớn. Lục Thời Minh nghiêng người che cho Tô Nhuyễn Nhuyễn, lúc cột nước kia bắn tới trước mặt hắn thì tách ra hai bên, "soạt" một cái biến mất không còn tung tích.
Tô