Người đàn ông vội vàng muốn ôm cậu.
Cậu cố giãy giụa, cơ thể gầy yếu bị ông ta trở tay đè lên tủ quần áo. Tủ quần áo to lớn phát ra một tiếng trầm đục. Cậu bị đẩy đến cả người như tan ra từng mảnh. Cậu mở mắt ra, nghiêng đầu, mặt không đổi trở tay lôi từ trong tủ ra một cái rìu, bỗng nhiên vung đến người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông tuy uống say nhưng lúc gặp nguy hiểm vẫn theo bản năng quay đầu tránh đi.
Chai rượu trong tay ông ta rơi xuống đất, vỡ toang.
Cậu giẫm lên mảnh vụn, gào thét, quơ rìu trong tay, giống như con thú nhỏ bị chọc giận.
Người đàn ông sững sờ, dường như đã tỉnh rượu.
Ông ta đầu tiên muốn cướp rìu nhưng sau khi bị chém bị thương vài nhát liền từ bỏ ý nghĩ này.
Căn phòng rất nhỏ, cửa sổ càng nhỏ hơn.
Lúc người đàn ông bị dồn đến bên cửa sổ, ánh mắt cậu bỗng tối sầm lại. Cậu nhấc rìu, chém xuống.
Người đàn ông kinh hoàng quay người, thân thể nghiêng ngả, nghiêng ra ngoài cửa sổ. Nhưng vì cửa sổ qua nhỏ nên ông ta bị kẹt lại. Đôi chân mang giày da của ông treo ở bên cửa sổ, nửa người ngả ra ngoài.
Cậu bé kinh ngạc đứng đó, mặt không đổi, chặt xuống đôi chân đó.
Máu tươi văng khắp nơi, tiếng xương vỡ tan phát ra.
Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông vang lên bên tai.
Bởi vì đau đớn nên ông ta dùng sức giãy giụa, sau đó rơi ra khỏi cửa sổ.
"Rầm" một tiếng, dường như thứ gì đã kết thúc, lại giống như điều gì đã bắt đầu.
Cánh tay gầy nhỏ của cậu buông xuống, máu trên rìu tí tách nhỏ xuống.
Một lúc lâu sau, cái rìu trong tay cậu rơi xuống đất. Cậu đưa tay, lau máu bắn trên tóc, rồi đứng đó nhìn những cánh hoa trắng phủ đầy đất nhạt dần giống như tuyết tan.
Cậu hoảng sợ, vội vàng nắm lấy nhưng không nắm được thứ gì.
Những bông hoa nhỏ chất thành núi kia đã biến mất không còn tăm tích, tựa như chưa từng xuất hiện.
Cậu thiếu niên chản nản quỳ dưới đất, dưới lầu là tiếng kêu kinh hoàng, thảm thiết mà bất lực của ông nội.
Nhưng cậu bé ngay cả một tiếng cũng không phát ra được.
Cậu mở to miệng, trong cổ họng là mùi máu tanh nồng đậm. Cậu đưa tay che miệng lại, nằm sấp dưới đất, co ro, từng chút từng chút bò vào trong tủ quần áo.
"Kẽo kẹt", cửa tủ đóng lại.
Bóng tối kéo tới giống như đêm đen, bao bọc lấy cậu. Thế nhưng không còn giọng nói mềm mại đó nữa, không có cái ôm dịu dàng đó nữa, không còn hương hoa, trong tủ quần áo lạnh lẽo, trống rỗng, giống như địa ngục.
Lại không phải chốn dung thân của cậu.
Cậu dán vào vách tủ, cuộn mình lại.
Đầu ngón tay cậu cào sâu vào vách tủ cứng như xương, máu thịt lúc vỡ ra phát ra âm thanh chói tai.
"Xoèn xoẹt xoèn xoẹt".
Không biết qua bao lâu, cậu mới kiệt sức ngừng lại.
Bên ngoài trời đã sáng. Ánh nắng nhà nhạt xuyên qua lỗ tròn chiếu vào. Cậu thiếu niên mở đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thấy bông hoa trắng nhỏ ở góc tủ.
Trắng như vậy, thuần khiết như vậy, lẳng lặng nằm đó giống như cô ấy.
Hơi thở của cậu như ngừng lại, cậu đưa tay muốn chạm vào, lại phát hiện tay mình đầy máu.
Sẽ làm bẩn, sẽ làm bẩn mất.
Cậu chà mạnh tay vào quần áo nhưng không thể lau hết.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm tay mình, trên đó đầy gai cắm vào máu thịt. Bỗng nhiên, cậu đập xuống đáy tủ quần áo.
Một đập rồi lại một đập.
"Rầm rầm rầm."
Không biết đập bao lâu, ván gỗ mỏng đã bị đập vỡ, cậu bé lại bắt đầu đào hố. Máu thịt bị dính bùn đất. Nhà ở nông thôn được xây từ đất, cho dù ở lầu hai, bên trong cũng trộn lẫn bùn đất với xi măng.
Bên ngoài vang lên âm thanh của xe cứu thương.
Cậu đào không biết mệt mỏi.
Cuối cùng, cậu đã đào xong.
Cậu cẩn thận lót quần áo sạch sẽ, bỏ đóa hoa trắng vào, sau đó một lần nữa đậy tấm ngăn lên.
"Lộc cộc lộc cộc..."
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, dường như rất nhiều người đến.
Cậu bé sững người nhìn sang. Một lúc lâu sau, cậu đứng lên, đi tới cạnh cửa.
Là gã trưởng thôn Phú Quý và giáo viên trong trường, còn có mấy người xa lạ mặc áo choàng đỏ kỳ quái.
Bọn họ đang nói cái gì, cậu đã không nghe rõ nữa. Cậu chỉ biết rằng, ánh mắt bọn họ nhìn cậu vừa phức tạp vừa đau buồn.
Cô giáo quỳ dưới đất ôm cậu khóc, nói sau này tất cả sẽ không xảy ra nữa.
Người như Lục Kiến Nhân sẽ phải ngồi tù.
Cậu thiếu niên quay người, nhìn về phía tủ quần áo hé mở.
Trống rỗng, tựa như trái tim của cậu.
...
Lục Thời Minh chủ quan.
Hắn quá kiêu ngạo, quá tự phụ. Điều này thực chất có liên quan đến sự lạnh nhạt và dè dặt đến từ tận sâu trong xương tủy của hắn. Hắn không để tên áo đen kia vào mắt. Nhưng hắn lại không ngờ, tên áo đen kia trước khi chết vậy mà tự bạo tinh hạch, muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Thực ra ban đầu tự bạo tinh hạch cũng không có gì, nhưng điều mấu chốt nhất là trên người tên áo đen kia còn có viên tinh hạch khác.
Nhiều tinh hạch như vậy bị kích nổ như có ý thức.
Đã không còn là mức độ bắn pháo hoa như lần Hoắc Bì mà biến thành thảm họa núi lửa phun trào.
Trước đó, dây leo trong không gian của Lục Thời Minh đã sớm thừa dịp tên áo đen chưa chuẩn bị đã nuốt gã vào bụng. Lục Thời Minh cũng chuẩn bị quay lại.
Nhưng tai nạn đã xảy ra ngay tại thời điểm này.
Không gian của hắn bắt đầu run rẩy. Các con vật bên trong hoảng sợ. Dây leo giãy giụa từ trong người hắn bò ra, phồng lên như tiêu hóa không tốt, tròn như quả hồ lô.
Lục Thời Minh đưa tay chặt đứt dây leo. Dây leo phun ra một ngụm khí màu xanh lá, dường như chướng khí trong bụng cuối cùng cũng bị ép ra ngoài. Nhưng rất nhanh, nó lại phồng lớn, một lần nữa dạ dày chướng khí.
Lục Thời Minh biến sắc, muốn chặt lần nữa nhưng đã không kịp.
Tên áo đen trước khi chết đã liều chút sức lực cuối cùng tự bạo tinh hạch, kích nổ những viên tinh hạch khác. Uy lực của vụ nổ quá lớn, dây leo chưa kịp tiêu hóa, sau khi bên trong không gian bị chấn động, nó vội vàng từ trong không gian của Lục Thời Minh chui ra ngoài, lại bị Lục Thời Minh dùng rìu chặt đứt một nửa.
Lúc này, uy lực của tinh hạch không gian mới chính thức phát huy.
Không gian rộng lớn bị bóp méo, gần như san phẳng cả ngọn núi.
Lục Thời Minh kịp thời dùng dây leo dệt ra một tấm lưới để che chắn, ngăn trở đá vụn bắn tới nhưng vẫn bị vùi lấp dưới núi đá.
Không gian bị vỡ tan, thế giới xung quanh như rơi vào hư vô.
Tất cả như đứng yên, lại như dịch chuyển rất nhanh.
Lục Thời Minh mở mắt ra, nhìn thấy hang động trước mặt bị tuyết lở và đá nhanh chóng vùi lấp.
"Tô Nhuyễn Nhuyễn!"
Hắn giãy giụa, gọi tên cô, đưa tay kéo lấy tay cô nhưng chính là trong khoảnh khắc đó.
Rõ ràng hắn đã nắm lấy cô nhưng tay hắn lại rơi vào khoảng không, tựa như đám mây mềm mại biến mất trong lòng bàn tay hắn.
Ánh mắt ngây thơ cuối cùng của thiếu nữ lại trở thành nỗi tuyệt vọng cuối cùng trong mắt Lục Thời Minh.
...
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng cô đang nằm trên giường của nhóc con, không ngờ vừa nghiêng người đã lăn vào trong đống tuyết.
Nơi đó vừa lạnh vừa rộng, giống như một động tuyết.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặc áo cộc quần đùi bị lạnh đến run lấy bẩy, cô muốn đứng dậy, lại phát hiện lớp tuyết quá dày, cô hoàn toàn không cử động được.
Lạnh quá đi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy mình sắp chết rét đến nơi rồi.
Chẳng lẽ tâm nguyện nhiều năm của cô hoàn thành ngay tại đây sao?
Phải nói, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy khá đáng tiếc.
Cô còn chưa được ngủ với Lục Thời Minh nữa.
Nhưng vừa nghĩ tới nguyên nhân nhóc con đáng yêu như vậy lại biến thành Lục Thời Minh của hiện tại có thể là bởi vì cô không từ mà biệt, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy cô vẫn nên là đi chết đi.
Dù sao mọi người đều chết hết rồi, chẳng lẽ không bỏ qua cho cô được sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghĩ, Lục Thời Minh có thể sẽ còn tìm tới thi thể của cô, sau đó chặt cô thành mười tám khúc.
Cô tuyệt vọng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn một khi tuyệt vọng liền nở hoa. Những bông hoa mỏng manh kia phủ đầy trên nền tuyết, tựa như loại cỏ dại kiên cường mọc giữa các khe đá, đấu tranh để tồn tại.
"Loạt xoạt loạt xoạt..."
Dưới lớp tuyết bị đẩy ra một con đường nhỏ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn duỗi một cái chân ra, sau đó đột nhiên cảm giác mắt cá chân mình bị siết chặt, bị người ta nắm chân cứ như vậy mà kéo lên.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị dốc ngược, dùng sức mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lục Thời Minh.
"Rầm" một cái.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị ném xuống tuyết, sau đó người đàn ông nhào lên người cô, cái ôm mạnh mẽ đè cô dưới nền tuyết.
Mái tóc đen mềm mại của hắn mang theo hương thơm khoan khoái, sạch sẽ, nhẹ nhàng khiến Tô Nhuyễn Nhuyễn không nhịn được mà nhớ tới nhóc con vừa xinh đẹp vừa đáng yêu kia.
Cô xoa đầu hắn, gọi hắn, "Hoa Trắng Nhỏ."
Đại biến thái hoa bá vươnga cả người cứng đờ, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, ôm lấy khuôn mặt của Tô Nhuyễn Nhuyễn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn: QAQ
"Ơi."
Người đàn ông bỗng nhiên bật cười. Trong đôi mắt đỏ ngầu kia lấp lánh ánh sáng.
Tô Nhuyễn Nhuyễn không kìm được bắt đầu run rẩy. Hắn vùi mặt vào giữa cổ Tô Nhuyễn Nhuyễn, giống như thì thầm, lại giống như lên án.
"Đến khi chết rồi, em cũng không đến tìm anh."
Tra nữ Tô Nhuyễn Nhuyễn thực lòng sám hối, "Em, em bị lạc đường mà."
Đó, đó không phải là lừa gạt trẻ con đâu, hu hu hu.
Ai mà biết không phải không báo mà là thời điểm chưa tới.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bị hắn ôm, siết chặt đến nỗi suýt chút nữa không thở được.
Tôi thật sự ngu ngốc, nếu ban đầu tôi không lừa gạt nhóc con kia, không lừa gạt nhóc con sẽ không bị tên biến thái nhìn trúng, không bị biến thái nhìn trúng sẽ không bị chặt thành mười tám khúc.
Thời gian là một vòng luẩn quẩn, xoay chuyển luân hồi, kiểu gì báo ứng cũng sẽ tìm đến.
Bạn xem, hiện tại chẳng phải có người tìm đến cô đòi nợ rồi sao?
"Tô Nhuyễn Nhuyễn!"
Giọng Nghê Dương từ xa truyền tới.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố ló đầu mình ra nhìn, nhìn thấy Tiêu Trệ bị cõng trên lưng Nghê Dương.
Oh wow, mái tóc xinh đẹp này chắc chắn là dùng Rejoice đấy nhỉ.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mặt kinh ngạc nhìn mái tóc dài đến hông của Tiêu Trệ.
Nếu như nói, Tiêu Trệ trông giống Lục Thời Minh, vậy mái tóc dài này chắc chắn khiến người ta kinh diễm.
Nhưng đáng tiếc thay, Tiêu Trệ lại có một gương mặt chữ điền cương nghị.
Bởi vậy, mái tóc này trông như râu ngô cắm trên quả dưa hấu hình vuông, khiến người ta cảm thấy khá là kinh dị.
Thứ này có thể tham gia phim kinh dị mà không tốn tiền hóa trang rồi.
Nghê Dương đặt Tiêu Trệ trên người xuống, kích động ôm Tô Nhuyễn Nhuyễn.
"Tôi còn tưởng rằng, tôi còn tưởng rằng..."
Cô còn không buông tay nữa tôi chết thật đấy.
May thay, Lục Thời Minh đạp Nghê Dương ra.
Mọi người dưới trời tuyết trắng mịt mù tìm thấy một chiếc xe hơi cũ nát, chật vật tránh trong đó.
Lục Thời Minh nắm chặt tay Tô Nhuyễn Nhuyễn, ôm cô vào trong lòng, giống như một bông hoa bá vương cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
"Tinh hạch dị năng của tên áo đen kia còn mạnh hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều."
Cho nên là, do tên áo đen kia sau khi tự bạo đã khiến không gian bị bóp méo, cho nên cô xuyên về thời điểm Lục Thời Minh còn bé?
Trời đất ơi!
Thì ra không phải cô nằm mơ! Nhóc con đáng yêu kia thực sự là Lục Thời Minh!
Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên lấy cái túi của mình ra, cô lấy ra một cuốn sổ. Cuốn sổ này được cô tiện tay nhặt khi cùng mọi người rời khỏi căn biệt thự ở nông thôn kia.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy nếu như cô nhớ không lầm... Cuốn sổ này chính là bảo bối chứa bí mật nhỏ mà cậu nhóc kia lúc nào cũng mang trên người, ngay cả lúc đi ngủ cũng không rời.
Quả nhiên, Lục Thời Minh khi nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn lấy cuốn sổ kia ra sắc mặt đã thay đổi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng ngày sinh nhật của Lục Thời Minh để mở cuốn sổ ra.
Bên trong là vài bức tranh rất đơn giản.
Người trong tranh toàn bộ đều là cô.
Cô khi ngủ, cô khi ăn cơm, cô khi ngủ, cô khi ăn cơm... Không có tranh vẽ cô làm chuyện khác sao?
Chẳng lẽ cô là đứa con gái trừ ngủ ra thì chỉ biết ăn thôi sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn rất tức giận nhưng nể mặt Hoa Trắng Nhỏ vẽ cô đẹp như vậy, cô liền tha thứ cho hắn.
Bên kia, Nghê Dương đang đội mũ bảo hiểm lên đầu Tiêu Trệ.
Nghe nói Tiêu Trệ đã hôn mê rất lâu. Cơ thể mặc dù không ngừng bị zombie hóa nhưng cũng không làm ra hành vi công kích người khác.
Đây là một hiện tượng tốt.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nghe thấy Nghê Dương vừa đội vừa thì thầm, "Khó có được có người coi em là con gái..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn sững sờ.
Cho nên đây là lý do cô khăng khăng phải lấy thân báo đáp sao?
...
Ban đêm, mọi người ngủ trong xe. Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên cảm thấy bị ngạt thở do ngâm nước. Ban đầu, cô cho là mình đang nằm mơ, sau đó mới phát hiện mình đúng là đang ngâm nước thật.
"A, phì phì phì..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn khó khăn nhô đầu lên, có một cái tay dìm mạnh cô xuống. Trong lúc giãy giụa, Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nắm được tóc người đó, kéo mạnh xuống. Người đàn ông đau đớn kêu lên một tiếng, cuối cùng cũng buông Tô