Trong nháy mắt hắn cứng người lại. Hắn đưa tay, nhẹ nhàng lau nước mắt còn vương trên gò má còn đọng tuyết của Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn níu lại tay hắn, mắt đỏ hoe. Vì khóc nên khuôn mặt nhỏ nhăn lại, lúc đáng thương nhìn về phía hắn lộ vẻ tủi thân.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi. Tầm mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa chuyển, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi. Trong đêm tối mịt mờ, dòng linh tuyền khô cạn, cây cỏ héo úa, động vật đều chết hết, chỉ còn một con heo mẹ treo trên cây kéo dài hơi tàn. Ngọn lửa cháy hừng hực như cơn cháy rừng dập mãi không tắt. Cuồng phong gào rít giận dữ, khói đặc cuồn cuộn, tro tàn như sương. Nơi này tựa như địa ngục hỏa thiêu.
"Nơi này là không gian của anh sao?" Giọng Tô Nhuyễn Nhuyễn nghẹn ngào và kinh ngạc.
Cô nhớ rõ, cô đã từng tới đây một lần. Lúc đó, rõ ràng, rõ ràng không phải như này.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng quay người lại, nhìn Lục Thời Minh đứng bên cạnh mình. Hắn đứng cạnh cô, phía sau là ngọn lửa tưởng chừng như không thể dập tắt, mà nơi vốn là linh tuyền kia đã cạn khô từ lâu, thậm chí còn xuất hiện vết nứt. Những dấu vết đó dày đặc tựa như vết thương trên mặt hắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đỏ hoe mắt, khập khiễng đi tới. Trong đêm tối, cô nhìn thấy hai ngọn lửa rực trong đôi mắt hắn đang cháy bừng bừng giống như trận lửa phía sau lưng.
"Trong đôi mắt anh là ngọn lửa, ngọn lửa trong không gian, đúng không?"
Không gian đã hòa làm một với Lục Thời Minh. Thứ ngọn lửa đốt không phải không gian, mà là cở thể hắn, linh hồn hắn.
Ngọn lửa kia từ trong đôi mắt hắn cháy lan ra, bất cứ lúc nào đều có thể thiêu cháy cơ thể hắn.
Không gian nếu hủy, người tất vong.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói quá nhanh, làn khói dày đặc kết thành màn sương. Cô bỗng nhiên bị sặc khói.
"Khụ khụ khụ khụ..." Ngọn lửa quá lớn, Tô Nhuyễn Nhuyễn dường như không đứng thẳng nổi. Trước mắt cô biến thành màu đen, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.
Lần nữa tỉnh lại, Tô Nhuyễn Nhuyễn đang nằm trên chiếc giường lớn xa hoa kiểu Châu Âu của mình. Cô nhìn chằm chằm tấm màn kiểu chúa thêu đường viền hoa màu trắng trên đầu, mở to mắt, nhìn qua có chút ngơ ngác.
"Tỉnh rồi sao?" Có người đẩy cửa đi vào, là Nghê Dương.
Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ. Nghê Dương tựa vào cạnh người cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Nghe nói cô nhớ lại rồi?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn không nói gì, trên đỉnh đầu nở một bông hoa trắng ỉu xìu. Hoa trắng ủ rũ cụp lại cả năm cánh, dúm dó co cụm lại trông vô cùng đáng thương.
Nghê Dương thở dài, bỗng mở miệng nói: "Trong năm năm này, cậu ta vẫn luôn đi tìm cô."
"Có một lần từ thành phố Zombie truyền ra một tin tức, nghe nói bắt được một cô gái, cô ta có dị năng thiên nữ tán phát, cô biết sau đó ra sao không?"
Hoa trắng giật giật, một cánh hoa vươn ra.
"Một mình cậu ta đi."
"Đó là thành phố Zombie đó. Thành phố có hàng triệu, chục triệu zombie đó. Dù cho cậu có là thần cũng không thể nào an toàn trở ra. Thế nhưng cậu ta vẫn đi. Cậu ta tìm được cô gái kia, nhưng cô gái kia không phải cô."
"Lúc cậu ta trở về, nửa người đã bị thương như vậy rồi."
Nói đến đây, Nghê Dương lại thở dài lần nữa.
"Chúng tôi đều biết, "Tô Nhuyễn Nhuyễn" trong cơ thể người kia không phải cô."
"Lúc đó khi cô chết, cơ thể cô nhanh chóng già đi. Tôi không biết Lục Thời Minh đã dùng cách gì để lưu giữ cơ thể đó, nhưng tôi biết, mỗi tháng cậu ta đều phải trở về để gặp cái cô "Tô Nhuyễn Nhuyễn" kia một lần. Sau đó mỗi lần như vậy thân thể cậu ta đều suy yếu đi rất nhiều."
"Tô Nhuyễn Nhuyễn, tôi sợ Lục Thời Minh sẽ chết mất."
Câu cuối cùng của Nghê Dương nói ra rất nhẹ nhàng nhưng cơ thể Tô Nhuyễn Nhuyễn lại bắt đầu run rẩy. Trong nháy mắt, bên người cô toàn là những bông hoa trắng do run rẩy mà rơi xuống. Nghê Dương gạt những bông hoa đó xuống, kéo Tô Nhuyễn Nhuyễn từ trong chăn ra, lúc này mới phát hiện cô gái nhỏ đã khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa trên mặt, mũi còn có một cái bong bóng nước mũi lớn.
Nghê Dương: ...Được rồi, đúng là phong cách của cô.
"Tôi giúp cô đi lấy chút đồ ăn."
Nghê Dương đứng dậy, vạt áo bỗng nhiên bị xiết chặt. Cô cúi đầu, thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi gằm, bàn tay trắng nõn nho nhỏ nắm chặt góc áo cô, giọng lí nhí nói: "Anh ấy đâu rồi?"
Nghê Dương ngừng lại một chút, nói: "Trong phòng tắm, cô đi tìm cậu ta đi."
Tô Nhuyễn Nhuyễn từ trên giường nhảy xuống, ngay cả giày cũng không kịp mang, chân trần cứ như vậy bước xuống, chạy vội vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, người đàn ông không mặc quần áo, hắn nằm trong bồn đầy băng, ngửa đầu, tóc đen che nửa mặt, hắn nhắm mắt lại, cơ thể cao gầy vùi ở trong. Da thịt vốn trắng nõn nhưng lại đầy những vết thương khiến người ta nhìn mà giật mình.
Rõ ràng là nước cực lạnh nhưng khi chạm đến da thịt của hắn lại nhanh chóng bốc hơi. Khối băng nhanh chóng tan ra, vết bỏng trên người hắn đã lan ra toàn thân.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đi qua, ngón tay chạm vào da thịt hắn lại nhanh chóng rụt về.
Thật nóng.
Người đàn ông mở mắt ra, nhìn thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng bên cạnh mình. Mắt cô gái nhỏ sưng lên, trên người là váy ngủ mỏng manh, ánh mắt kinh ngạc.
Trong mắt hắn lộ ra vẻ bối rối, vô thức đưa tay kéo khăn tắm bên cạnh xuống để che người, sau đó thân thể chìm xuống, cả người đều vùi trong bồn tắm lớn.
Khối băng va chạm với nhau, mặt nước tĩnh lặng lại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ có thể nhìn thấy nước trong bồn, bỗng trong lòng cảm thấy hoảng loạn lạ thường. Cô nhào vào bồn, cơ thể mảnh khảnh cũng vùi vào trong làn nước ấm áp. Hơi nóng bốc lên còn chưa tiêu tan nhưng người đàn ông kia đã biến mất không thấy bóng dáng. Cô từ trong bồn tắm đứng lên, cả người ướt sũng. Tóc đen dính sát vào mặt, làn váy mỏng manh ôm sát lấy dáng người yểu điệu, mảnh khảnh.
Biến mất rồi, Lục Thời Minh biến mất rồi.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vọt ra khỏi phòng tắm, một tay kéo chó bí đao đang ngủ dưới giường đi.
Cô phải đi tìm Lục Thời Minh!
Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo chó bí đao ra cửa. Nó ngửi trái ngửi phải rồi bỗng nhiên bắt đầu chạy.
Tìm thấy rồi sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn hai mắt phát sáng, chạy theo chú chó tới ... phòng bếp?
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng cầm lên một con dao làm bếp, chó bí đao đầy tiếc nuối mà rời khỏi phòng bếp.
Tòa lâu đài rất lớn, Tô Nhuyễn Nhuyễn mang theo con dao và chó bí đao tìm một lúc lâu vẫn không tìm được. Cô co mình trong một góc hành lang, vùi đầu vào trong đầu gối, lặng lẽ tự ôm chính mình. Chú chó lại gần, nhẹ nhàng cọ vào cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn ghé vào người nó, kéo đuôi nó. Chó bí đao "gâu" một tiếng rồi bật khóc. Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng khóc theo.
Cô làm mất Lục Thời Minh rồi!
"Ồn ào chết đi được!"
Trước mặt bỗng xuất hiện một cô gái, Tô Nhuyễn Nhuyễn hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chiếc mũ bucket quen thuộc.
Cô gái đội mũ bucket kia không nghĩ tới kẻ ngồi khóc trước cửa phòng cô ta lại là Tô Nhuyễn Nhuyễn. Cô ta cười lạnh một tiếng, "Sao, Lục Thời Minh chết rồi hả?"
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cô ta. Tuy vì cô khóc, đôi mắt kia đã sưng thành một đường nhỏ nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn hung dữ như thường.
Mũ bucket tiếp tục cười lạnh, "Có phải mày không tìm thấy anh ta không? Thật là đáng thương."
Tô Nhuyễn Nhuyễn chậm chạp đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, cúi đầu lộ ra xoáy tóc nho nhỏ. Chú chó bên người cô gầm gừ uy hiếp cô gái mũ bucket.
Mũ bucket đắc ý nói: "Mày trộm cơ thể của tao, trộm đi tất cả của tao, đây chính là quả báo của mày! Không, là quả báo của chúng mày!"
Vẻ mặt mũ bucket càng lúc càng kích động, "Những thứ này đều là mày trộm được từ tao! Mày phải trả lại cho tao, tất cả đều phải trả lại cho tao! Mày mới là kẻ giả mạo! Tao mới là thật!"
Mũ bucket bỗng tiến lên muốn bắt Tô Nhuyễn Nhuyễn, lại không ngờ rằng cô gái nhỏ nhìn có vẻ ngoan ngoãn đáng thương trước mặt vung tay để lộ thứ đồ đang cầm trong tay.
Đó là một con dao.
Mũ bucket ngừng lại, vô thức lùi về sau.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn cúi đầu, mái tóc đen của cô xõa xuống, không thấy rõ vẻ mặt. Một lúc lâu sau, cô mới khẽ nói: "Tôi không trộm, thứ này vốn không thuộc về cô."
Ngừng lại một lúc, Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên cười lên như ngộ ra thứ gì.
Đúng vậy, thứ này vốn không thuộc về cô ta.
Nó thuộc về cô, là của cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên ném con dao trong tay, đẩy cửa sổ bên cạnh ra. Ngoài cửa sổ nắng xuân rực rỡ, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu, nhìn thấy bức tượng nữ thần xinh đẹp. Cô hì hục bò lên cửa sổ, sau đó nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nhảy xuống.
Chó bí đao gấp đến nỗi xoay vòng vòng.
Ánh nắng chói mắt, tiếng gió rít gào.
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa rơi xuống vừa kêu, "Lục Thời Minh!"
Giọng cô bị gió làm tê liệt, nước mắt bị gió thổi khô.
Hoa trắng nhỏ cuốn tới, muốn đỡ lấy thân thể cô. Tô Nhuyễn Nhuyễn lại đưa tay gạt chúng nó đi, mặc cho bản thân mình rơi xuống.
Hoa trắng nhỏ gấp đến nỗi xoay vòng vòng.
Bỗng nhiên, đám dây leo che trời lấp đất xuất hiện trên không trung, dệt thành một tấm lưới mềm mại.
Tô Nhuyễn Nhuyễn rơi xuống tấm lưới, thân thể mảnh khảnh nảy lên. Cô mở to mắt, nhìn thấy người đàn ông đứng trên tấm lưới.
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhào tới, xô ngã hắn, hai người cùng lăn lộn trên tấm lưới.
Dây leo chịu lực, bỗng nhiên khẽ run rẩy.
"Lục Thời Minh!"
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt lấy hắn, đè trên người hắn, nước mắt lại lã chã rơi. Giọt nước mắt to như hạt đậu kia rơi xuống mặt hắn, nóng hổi, mang theo hương hoa ngọt ngào. Mái tóc đen của cô xõa tung, cả đầu đều rối bời. Đôi mắt sưng như hạch đào.
"Anh đã đi đâu vậy, em không tìm thấy anh."
Cô gái nhỏ khóc đến tan nát cõi lòng. Cả người đều biến thành bé mít ướt.
Đóa hoa trắng kia vây quanh cô, nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, tiện thể dùng cánh hoa đập mạnh khuôn mặt người đàn ông kia.
Lục Thời Minh đưa tay, đẩy cánh hoa trắng trên mặt, giúp Tô Nhuyễn Nhuyễn lau nước mắt.
"Anh vẫn luôn bên cạnh em." Giọng hắn khàn khàn, đầu ngón tay nóng bỏng, vừa mới chạm vào nước mắt của Tô Nhuyễn Nhuyễn, giọt lệ đó liền hòa tan.
Phía dưới vang lên tiếng ồn ào. Tấm lưới bằng dây leo này quá lớn, đã thu hút sự chú ý của người khác. Lục Thời Minh đưa cả người cả lưới cùng vào không gian. Ngọn lửa trong không gian vẫn bốc cháy như trước, thậm chí vì Lục Thời Minh sử dụng dị năng mà còn cháy dữ dội hơn.
Hai người lăn trên mảnh đất khô cằn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm chặt lấy Lục Thời Minh, mặt chôn trong ngực hắn. Cô biết, hắn còn chẳng phải nhân vật D, chỉ là một quyển sách, một nhân vật, vài con chữ. Nhưng giờ phút này, Tô Nhuyễn Nhuyễn lại cảm nhận được trái tim đang đập của hắn, cảm nhận được dòng máu đang chảy của hắn.
Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửa đầu, nhìn đôi mắt đỏ ngầu chất chứa ngọn lửa của Lục Thời Minh, giọng nói rõ ràng: "Em yêu anh."
Tô Nhuyễn Nhuyễn duỗi đôi tay thon dài, ôm chặt hắn, ghé vào tai hắn, giọng vừa mềm mại vừa dịu dàng, "Lục Thời Minh, em muốn anh có được em."
Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu dùng sức hôn Lục Thời Minh.
Cơn mưa hoa phủ trắng đất trời, xào xạc không ngừng, phủ trên thân hai người, giống như một tấm chăn hoa. Dây leo nhỏ bé từ trong bùn mọc ra, sinh trưởng nhanh chóng, dựng thành một căn phòng nhỏ như cái kén che hai người lại.
Một lát sau, trên cành dây leo uốn lượn nảy ra mấy nụ hoa. Trong ngọn lửa cháy hừng hực, những nụ hoa nở ra với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, lộ ra sắc trắng thuần khiết. Mưa hoa vẫn không ngừng, đóa hoa trắng mềm mại như một lưỡi dao sắc bén, chẻ đôi ngọn lửa đang hoành hành, tưới nhuần mảnh đất khô cằn. Từ dưới lớp đất,chồi non dần dần nảy mầm. Ngọn lửa từ từ tàn lụi, không gian như chốn địa ngục này dần dần lấy lại sức sống. Heo mẹ bị treo trên cây cuối cùng cũng xuống đất.
Một cánh tay nhỏ trắng nõn cố vươn ra từ trong đám dây leo, lại bị kéo mạnh về.
Hu hu hu hu...
—————————————
Năm mới húp chút nước thịt nha mấy bồ. Chúc mấy bồ lúc nào cũng zui zẻ như bạn Tô và sớm tìm được bạn Lục của đời mình nha