Tận Thế Song Sủng

chương 125: qua đêm ở ổ thổ phỉ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hoa Hỷ Nhi

Beta: Sakura

Một người đàn ông nhắm ngay cửa sổ xe Hồ Hạo Thiên, vừa mở ra lập tức có tiếng súng vang lên, hắn cảm thấy Hồ Hạo Thiên chết chắc rồi, chỉ có điều chuyện kế tiếp xảy ra lại làm cho hắn hoảng hốt như đang nằm mơ vậy.

Viên đạn không có xuyên qua đầu Hồ Hạo Thiên, cũng không thấy tình cảnh máu phun ra, đạn giống như là đánh vào một vật cực kỳ cứng rắn, còn bắn ra một chút lửa nhỏ.

Trong lúc bắn phá, lại trông thấy tất cả mọi người trên xe vẫn êm đẹp, không có việc gì coi như xong, từng người cũng không có một chút bộ dáng sợ hãi nào…

Bọn hắn không khỏi cả kinh sợ hãi. Những thứ này đều là người nào, tại sao súng cũng đánh không chết? Ban ngày bọn họ gặp quỷ sao?

Lúc này, Bạch Thất nghiên cứu xong bản đồ: “Phía trước không có nơi qua đêm, bây giờ đã không còn sớm, ở chỗ này qua một đêm đi.”

Hồ Hạo Thiên: “…”

Ổ thổ phỉ cũng có thể làm thành chỗ qua đêm…

Cái vẻ làm màu này cũng thật là ngượng ngùng đấy!

Có thể bị sét đánh không?

Nhưng mà Bạch Thất nói như vậy rồi, phía trước khẳng định không có chỗ cho người ở lại, vì vậy Hồ Hạo Thiên cũng không xoắn xuýt: “Vậy thì qua đêm tại đây đi.”

” Vậy cũng tốt.” Dư Vạn Lý bên kia đáp một tiếng, “Vậy trước tiên thanh lý nơi này một lần đã.”

Anh mở xe ra, liền trực tiếp ném ra hai cục gạch.

Dây leo của Phan Đại Vĩ nhanh hơn, mấy hạt giống bay đến không trung liền lần lượt thành từng cái lưới lớn, quấn lấy bọn chúng.

Mấy người kia sau khi bị dây leo quấn, lại bị Dư Vạn Lý ném ra một khối cục gạch đánh đầu, tự nhiên đều ngã lăn quay.

Đằng sau hai người chuyển đinh sắt thấy tình hình như vậy thì ngây dại, thẳng đến khi Phan Đại Vĩ ném hạt dưa hấu liếc nhìn bọn hắn một cái, bọn hắn mới phục hồi tinh thần lại, vừa đi vừa chạy?

Ngược lại tự mình cũng không biết làm cái động tác cụ thể chi tiết gì, buông mấy cái tấm ván gỗ đinh thô xuống mặt đất.

Đoàn xe mọi người cách quá xa bọn hắn, nói xin lỗi thì cảm thấy bọn người Hồ Hạo Thiên không nghe được, vậy nên cúi người biểu thị áy náy.

Nếu như mới vừa rồi bọn hắn còn hăng hái đánh cướp, hiện tại như chuột gặp mèo, hối hận cũng không kịp. Nếu như kết quả là như vậy, ban đầu nhất định bọn hắn sẽ không ngăn chặn nhóm người này!

Đối với thái độ thức thời của bọn chúng, Hồ Hạo Thiên vẫn thấy thỏa mãn đấy, vì vậy ngoắc tay với hai người kia.

Hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy tới: “Ngài… Ngài bảo chúng tôi?”

” Các anh ở nơi nào?” Hồ Hạo Thiên nói.

Hai người đàn ông liếc nhìn đồng bọn mình trên đất một cái, run run nói: “Chúng tôi, chúng tôi ở tại trên ngọn núi này…”

Hồ Hạo Thiên nhìn thoáng qua trên núi, có chút chê: “Ở trong sơn động?”

“Không phải, trên núi có phòng ở…”

Hồ Hạo Thiên nói: “Dẫn chúng tôi đi qua ở lại một đêm.”

Không phải sơn động là tốt rồi.

” Anh Lực, đám người anh Lực…” Người đàn ông run rẩy chỉ một đám người trên đất.

Đám người anh Lực sẽ không chết như vậy chứ.

Bọn họ ở chỗ này ngông cuồng kỳ thật cũng đã một tháng, nơi này người ở thưa thớt, loại chuyện đánh cướp như vậy cũng chỉ gần đây mới làm mà thôi.

Nếu như bởi vì một lần đánh cướp, hại chết hết đám bạn bè người thân…

Hối hận muốn chết!

” Ngất đi mà thôi, không có gõ chết bọn hắn.” Hồ Hạo Thiên nói xong đi lên xe, gọi hắn, “Nhanh lên một chút, đi phía trước dẫn đường đến chỗ ở của bọn anh, đừng có lại đùa nghịch lừa bịp cái gì, chúng tôi mà bắt đầu tùy tiện thật sự sẽ rất tùy tiện đấy”.

Hai người đàn ông:”…”

Quả thật nhìn thấy tùy tiện của các người rồi.

Trên núi cũng có đường xi măng uốn lượn, mọi người đi theo phía sau hai người đàn ông ước chừng hơn mười phút liền tới nơi cư trú của bọn hắn.

Trước tận thế, nơi này đã từng là khu phong cảnh trên núi. Khu phong cảnh vốn là nơi bán vé cùng mua bán thương phẩm cỡ lớn, bị đổi thành nơi bọn hắn tụ tập. Bên trong cũng nữ có nam có, người bên trong căn cứ nhìn thấy hai người đàn ông, còn mở ra mấy chiếc xe tới, đều nhao nhao vây tới.

” Anh Liêu, anh Hạn, mọi người đã về rồi, hôm nay xem ra thắng lớn…” Một người đàn ông dẫn đầu còn chưa có nói xong, rốt cuộc nhìn thấy sắc mặt Anh Liêu cùng anh Hạn không tốt, lập tức ngậm miệng nhìn đám người trên xe.

Quả nhiên, bọn họ không biết đám người này!

“Liêu… anh Liêu?”

Đây là thế nào, thế nào đi ra ngoài đánh cướp, sau khi trở về ngược lại một bộ dáng bị người đánh cướp?

Anh Liêu làm một động tác ra hiệu cho bọn hắn ngậm miệng. Vì vậy từng người bên trong căn cứ đều đứng ngay ngắn trong sân.

Xe dừng rồi, Hồ Hạo Thiên xuống xe đầu tiên, sau đó tất cả mọi người bước xuống xe.

Đoàn xe mọi người trong tận thế ăn ngon uống tốt, còn được gội đầu tắm giặt rửa, còn có quần áo sạch sẽ thay, cả người tinh thần diện mạo hoàn toàn khác xa đám người trong cắn cứ.

Vốn trước khi tới bọn họ chính là người trong tầng thượng lưu xã hội, giờ cũng không khác gì lúc trước, mà sau khi thức tỉnh dị năng, kỳ thật khí chất trên người tăng thêm một bậc.

Những người đó nhìn, hết thẩy đều ngẩn người.

Trước tận thế, bọn hắn chỉlà một ít nhân viên quản lý khu phong cảnh, người ở chỗ này cũng đã thấy rất nhiều kẻ có tiền, hiện tại đối đánh giá đoàn xe thì ngay lập tức nhìn ra sự bất phàm của bọn họ.

Hồ Hạo Thiên kéo Dương Lê lên nói với anh Liêu: “Cấp cho chúng tôi mấy căn phòng.”

“Được, được, được, các vị mời bên này…” Anh Liêu mang đoàn xe đi vào trong.

Những người khác trong căn cứ toàn bộ hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ phải ở chỗ này?

Còn có bọn anh Lực đâu rồi, đi nơi nào?

Mọi người đang suy nghĩ, anh Hạn đi tới, vội vàng nói: “Nhanh lên theo chúng ta đi mang anh Lực về.”

Nếu như còn không mau một chút, nếu như không cẩn thận có Zoombie đi qua, bọn anh Lực đoán chừng sẽ bị Zoombie cắn chết. Một đám đàn ông tất cả đều đi xuống chân núi.

Bên này anh Liêu dẫn đoàn xe mọi người tiến vào phòng vé bên trong căn cứ. Mang bọn họ đi tới một cái phòng lớn trước: ” Nơi này là gian phòng lớn nhất của chúng tôi, có lẽ đủ cho các vị ở.”

Hồ Hạo Thiên đi đầu vào trong nhìn một chút, nơi này xem như là ba phòng ngủ một phòng khách, đây chắc là văn phòng bán vé sửa sang lại đấy.

” Có thể, nơi này đi, các anh đi ăn cơm tối đi, không cần phải để ý đến chúng tôi, chúng tôi ngủ một đêm ngày mai sẽ rời đi.”

Hồ Hạo Thiên phất tay hắn một cái rồi đuổi hắn đi.

Bạch Thất chọn một căn phòng tương đối sạch sẽ rồi mang Đường Nhược vào. Trong phòng chăn mền trên giường cũng bị mở ra, tùy ý xếp chồng chất thành một đống, cái này đại khái là gian phòng đầu lĩnh lãnh đạo bọn anh Lực.

Bạch Thất cuốn cuốn, trực tiếp quét hết ga trải giường chua thối xuống đất.

Đường Nhược lấy ga trải giường từ trong không gian, chăn mền của họ rồi cùng Bạch Thất trải lên.

Người bên trong phòng cũng đều như vậy, Phan Hiểu Huyên từ không gian cầm ga trải giường chăn đơn của mình trải lên trên giường.

Giường không đủ, Đường Nhược liền cho bọn hắn cầm nệm trực tiếp ngủ ở phòng khách.

Giải quyết vấn đề giường xong, Đường Nhược lại từ không gian cầm mấy thùng nước cho mọi người: “Muốn tắm không?”

Bọn họ ngày hôm qua vừa mới giặt rửa qua, cũng không cần tắm nữa, ở đâu cần tắm rửa mỗi ngày, vì vậy cũng lắc đầu một cái.

” Ăn cơm đi.” Bạch Thất nói, sau đó vất hết mấy nồi niêu thức ăn thừa trên bàn xuống.Đường Nhược lấy thức ăn ra, mọi người đều vây tại một chỗ cùng nhau ăn cơm.

Lúc bọn họ ăn cơm thì bên ngoài lại nổ tung nồi rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio