Edit: Hứa Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Lần này Đường Nhược không đi cùng, không có Đường Nhược ở bên cạnh khiến Bạch Thất cảm thấy rất khó chịu, bộ dáng thâm trầm, lạnh nhạt giống như chưa từng trải qua khói lửa nhân gian.
Bây giờ đang là buổi chiểu, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả một góc trời, đẹp động lòng người.
Bạch Thất chắp tay nhìn đường chân trời phía xa, nghe Chu tướng gọi mình, vì vậy xoay người lại.
Ánh chiều tà chiếu lên người anh tạo ra một cảm giác ôn hòa.
Đôi mắt đen nhánh của Bạch Thất nhìn Chu tướng, rồi sau đó, ôn nhuận cười: “Chu đại tướng gọi tôi?”
Chu tướng biểu cảm lạnh nhạt: “Cậu đúng là một đứa trẻ mặt non tâm hắc, Tiền tướng còn nhìn trúng cậu, năm lần bảy lượt trong hội nghị muốn đề cử cậu vào quân đội. Nhưng hôm nay thấy cậu như vậy, làm sao đảm nhiệm nổi quân đoàn.”
“Ý của Chu tướng là, quân nhân nên giống như Chu thiếu mặt hắc não bạch mới có thể đảm nhiệm?” Vẻ mặt Bạch Thất không thay đổi, ánh mắt thâm trầm như hồ nước, sâu không thấy đáy, “Binh bất yếm trá[], thì ra Chu tướng không hiểu.”
[]: Chiến tranh không ngại dối lừa
Cái gì mặt hắc não bạch, chẳng phải ý nói con mình ngu ngốc?!
Cái gì không hiểu, phải chăng nói mình hữu danh vô thực[] ?!
[]: hư danh, danh ảo
Nếu không phải những người này không chịu phối hợp tốt với con của mình, làm sao có kế hoạch hỏa thiêu Zombie.
Người này căn bản không quan tâm, giữa trận bỏ chạy, mặt khác lại nói con mình là thứ ngu ngốc.
Cơn tức này sao có thể nhịn?!
Chu tướng lửa giận bốc lên, trực tiếp xé bỏ mặt nạ: “Múa được vở hài kịch cũng đừng nên vui vẻ quá sớm, cậu có được Tiền đại tướng làm hậu phương thì đã sao, tôi xem cậu đắc ý được bao lâu!”
Tiền Đại tướng mặc dù tay cầm quân quyền, nhưng xuất thân bình dân, không thể so được với nhà họ Chu mấy đời đều là quân nhân.
Chu tướng tự nhận, luận gia thế, nhà họ Tiền làm sao có thể thắng nổi nhà họ Chu.
Người làm việc cho Chính phủ, muốn có tiếng nói vẫn cần phải dựa vào gia thế.
Sắc mặt Bạch Thất không đổi, nói: “Chu tướng so với Chu thiếu còn muốn nhiệt tình hơn, Chu thiếu chỉ đưa cho chúng tôi kg bột mì, Chu Tướng vậy mà chuẩn bị dùng hơn hai mươi năm làm việc không ngừng nghỉ của mình giúp chúng tôi nhất phi trùng thiên cơ đấy [].”
[]: một bước lên trời, muốn chỉ sự thăng tiến nhanh chóng.
Câu cuối nghe chừng có vẻ khó hiểu, nhưng Chu tướng sớm đã nhìn thấu được hàm ý trong đó, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Bị người ta một lời vạch trần, Chu tướng hiển nhiên có chút lúng túng.
Nhà họ Chu hai mươi năm qua ở khắp nơi thu thập quyền lực, đương nhiên là muốn chuẩn bị thâu tóm toàn bộ Trung Hoa.
Chu tướng thừa nhận, trước đây ông luôn nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, chưa từng ở đâu biểu lộ ra dã tâm của mình. Có điều sau khi tận thế xảy ra mới đẩy nhanh tiến độ một chút mà thôi.
Thế nhưng bây giờ lại bị một người mới hơn hai mươi tuổi, không trốn không tránh đi thẳng vào vấn đề một lời nói ra...
Những điều ở trên… liền quên đi, tận thế chính là, người có thực lực thì làm chủ, mưu kế chỉ là phụ cận mà thôi.
Dã tâm của mình thế nhưng bị nhìn ra rồi.
Nhưng mà, người này lại nói ông ủ mưu là vì muốn để ” đoàn đội Tùy Tiện ” một bước lên trời?
Nói cách khác, nhà họ Chu bọn hắn chỉ là bàn đá kê chân, là một trợ lực?
Ta nhổ!
Chu tướng một thân quân trang, đứng tại cửa nhà mình, uy nghiêm không thể phạm: “Người trẻ tuổi, làm chuyện gì cũng nên để cho mình một đường rút lui, lời đã nói ra không thể thu hồi, đến lúc rước họa vào thân thì hối hận cũng đã muộn!”
“Nếu Chu tướng đã có lòng chỉ dạy, tôi đây cũng nên đáp lễ, gửi lại lời vàng ngọc của ngài cho Tiền đại tướng.” Nụ cười trên mặt Bạch Thất đột nhiên thu lại: “Xin khuyên Chu tướng một đạo lý đơn giản, đồ không phải là của mình cũng đừng miễn cưỡng đoạt lấy.”
Cái làm màu này... Cái vả mặt này...
Hồ Hạo Thiên cảm thấy thật hãnh diện.
Anh dời ánh mắt đặt trên người Bạch Thất thu hồi lại, cũng cười: “Chu tướng, tôi không phải quân nhân, cũng không biết quân nhân cần phải có bộ dáng gì, nhưng tôi biết rõ, chắc chắn không phải bộ dáng của Chu thiếu. Chu tướng quân có tâm tư ở đây lo lắng cho chúng tôi, còn không bằng đi giám sát con trai mình thật tốt, đừng để cho hắn thua người ta tới khuynh gia bại sản, lại để cho ngài có được vài ngày khoan khoái dễ chịu, bớt đi vài cọng tóc bạc, đêm ngủ cũng yên giấc.”
Sau lưng, hai tay Chu tướng đã nắm thành quyền, hiển nhiên không thể nhịn được nữa.
Thật sự là gặp phải quỷ rồi, ông đường dường là một đại tướng chỉ huy hơn vạn binh sĩ lại bị người ta nói cho á khẩu không trả lời được!
Nếu ông đứng ở giữa đường phố cùng tiểu bối( người vai dưới) cãi nhau thì khiến uy danh đại tướng một đời của ông bị bay sạch.
Bây giờ, ông có chút hối hận vì đã cùng hai người trẻ tuổi này ngồi đây nói chuyện.
Đối phương có thế không biết xấu hổ, nhưng bản thân mình lại không thể mặt dày giống họ!
Vung tay một cái, Chu đại tướng chỉ có thể lạnh lùng nói: “Đi thong thả, không tiễn!”
kg bột mì chất đầy xe cũng có thể lấp đầy một tầng hầm nhỏ.
So sánh với sắc mặt của Chu tướng, Hồ Hạo Thiên vẫn cảm thấy bột mì đáng yêu hơn nhiều.
Lúc lái xe tới biệt thự số , hai người nhìn gặp đoàn đội Độc Bộ.
Cổ Y trông thấy Bạch Thất liền vui vẻ chạy tới chào hỏi.
Đoàn đội Độc Bộ cùng với Vệ Lam ở bến tàu thu gom được rất nhiều vật tư, trên đường tới thành phố A không có bất cứ người nào bỏ mạng.
Bọn họ ở chỗ Vệ Lam nghe được ” đoàn đội Tùy Tiện ” ở thành phố A lăn lộn cũng không tệ lắm.
Vốn tưởng rằng không tệ lắm cũng chỉ là không tệ lắm thôi. Ai ngờ cái “không tệ lắm ” ấy lại có thể tốt tới mức này!
Bây giờ, một xe bột mì như vậy cũng phải đủ cho ba nghìn người ăn.
Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất hỏi Cổ Y mới biết, căn biệt thự số ở bên cạnh được đoàn đội Độc Bộ thuê rồi.
Khóe miệng Hồ Hạo Thiên kéo lên, nói: “Các anh ở chỗ này?”
Cổ Y gật đầu: “Đúng vậy a, chúng tôi đang muốn đi ra ngoài, lại gặp được hai anh ở đây. ”
Hồ Hạo Thiên nhìn Bạch Thất, nói: “Cái này, là vận rủi sao?”
Bạch Thất gật đầu: “Có thể coi như vậy.”
Lúc này, Cố Úc Trạch đi tới, có điều sau lần nói chuyện với Bạch Thất thì hắn còn kiêng kị, không dám tới quá gần, chỉ đứng ở một nơi xa xa nhìn xe bột mì, khiêu khích: “Nhìn thấy tòa biệt thự của các cậu tôi đã rất ngạc nhiên rồi, không ngờ tới khả năng vơ vét của Hồ đội càng khiến tôi ngạc nhiên hơn.”
Ấn tượng của Hồ Hạo Thiên với người này vốn đã không tốt, vì vậy cũng không muốn nhiều lời với hắn, chỉ nói “Đâu có”, rồi có định trở về biệt thự.
Cố Úc Trạch tiện tay cản lại Hồ Hạo Thiên, nói: “Tôi thấy Hồ đội có nhiều bột mì như vậy thì đỏ mắt[] vô cùng, hay là tôi cùng Hồ đội trưởng trao đổi một chút?”
[]: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng.
“Trao đổi cái gì?”
“Tin tức.”
Hồ Hạo Thiên có chút hứng thú: “Nói nghe thử một chút, nếu là tin tức nhảm nhí, tôi sẽ không trả tiền.”
“Yên tâm.” Cố Úc Trạch làm ra một bộ dáng mình là Lôi Phong: “Trao đổi với Hồ đội, dĩ nhiên tin tức sẽ liên quan tới Hồ đội.”
“Đừng vòng vo nữa, chúng ta lại không theo như con số tính toán tiền, phải tranh thủ thời gian.”
Cố Úc Trạch đưa tay về phía cánh cửa nói “mời”, ý muốn bảo Hồ Hạo Thiên vào bên trong nói chuyện.
Hồ Hạo Thiên không đi vào, muốn đứng ngoài cửa nghe qua thông tin trước đã.
Đương nhiên, nếu không có hứng thú, Hồ Hạo Thiên cũng không rảnh cùng hắn vào trong nói chuyện .
Trước tận thế từng có nhiều người tới tìm hắn đầu tư, cho đối phương phút đã là nể mặt rồi.
Mà Cố Úc Trạch còn tính toán cái gì....
Hồ Hạo Thiên không vào, Cố Úc Trạch cũng không lúng túng, rất thẳng thắn, nói: “Lần trước ẩu đả tại H thành phố, đoàn đội tôi là cố ý.”
Hồ Hạo Thiên hơi nheo mắt lại: “Vậy bây giờ anh nói cho tôi biết là vì muốn ăn đòn?”
Bạch Thất nói: “Vì lí do gì, bám theo chúng tôi, đánh nhau với chúng tôi, rồi lại mời chúng tôi đi động Tiêu Tiền, rốt cuộc các anh làm vậy là vì cái gì?”
Cố Úc Trạch cười cười, giống như rất tùy ý: “Vì âm thầm xem xét thực lực của một người.”
“Một người? Ai?”
Cố Úc Trạch lại đưa tay về phía cửa, nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện?”