“Chúng ta đều cùng xuống dưới thôi.” Đường Nhược bảo.
Từ thành phố A đến thành phố L, con đường này hoàn toàn do Hồ Hạo Thiên lĩnh xướng để tăng ý chí chiến đấu, mà bây giờ, Bạch Thất biết rõ tình huống ngày mai, thực ra trong lòng mỗi người đều hiểu.
Đã như vậy, cùng mọi người xây dựng niềm tin và ý chí chiến đấu thì hơn.
Mọi người đều tán thành đề nghị của Đường Nhược.
Lúc này cả đội Tùy Tiện đều quyết định cùng xuống dưới hát chung,
Sau khi đi xuống, Bạch Thất giải thích những điều quan trọng trong kế hoạch ngày mai.
Nơi này cách chỗ cần tới km, mỗi ngày kế hoạch đều là chạy đến mục tiêu, nhưng cách nội thành km, số lượng Zombie có thể tưởng tượng được.
Khi Bạch Thất nói chuyện, tất cả mọi người đều im lặng.
Rõ ràng, khi anh trình bày, ai cũng nghĩ đến mức độ khó khăn nhiệm vụ ngày mai.
Tuy đã sớm biết, nhiệm vụ lần này cách nội thành km sẽ có số lượng lớn Zombie cấp hai, và có Zombie cấp ba, nhưng vẫn có tâm lý sợ hãi và lo lắng cho sinh mệnh của mình.
Giống như phạm nhân bị phán tử hình, cho dù biết trước sẽ có ngày mình bị hành hình, thì trước khi đến ngày đó, vẫn sẽ bối rối mà nói mình không muốn chết.
Thời khắc này, khi thấy Bạch Thất đứng ở đó, mọi người cũng không thể kích động nổi.
Nặng nề, thậm chí không khí còn trầm lặng.
Bạch Thất mô tả toàn bộ đường đi trong kế hoạch, rồi nhìn lại mọi người.
Bây giờ, cảm xúc mới là mấu chốt.
Anh đứng như vậy, giống như cây bạch dương thẳng tắp, một lúc sau, anh mới cất lời kiên nghị: “Nhiệm vụ lần này mức độ nguy hiểm ai cũng biết, nhưng nhất định đội ngũ chúng ta sẽ chiến thắng trở về, quay lại căn cứ thành phố A.” Anh nhìn qua một lượt, hơi nhếch miệng, thong thả nhấn từng chữ: “Tin, tưởng, tôi!”
Chỉ ba chữ ngắn ngủi, tin tưởng tôi…
Giọng nói không lớn nhưng ấm và sáng, ba chữ như than hồng rơi vào lòng từng người.
Sự hấp dẫn của nhân cách, biểu tượng của sức mạnh, uy thế kinh hãi…
Anh – Bạch Thất, có được tất cả.
Đúng vậy, ở cửa Tây có thể đóng băng toàn bộ Zombie, hiện tại nói với mình phải tin tưởng anh.
Hiện tại ngoài anh ra làm gì còn ai có tư cách nói những lời ấy.
Thời khắc này, ánh trăng bên ngoài như rọi lên người Bạch Thất, giống như từ trên trời giáng xuống, không thể ngăn cản, không thể lờ đi.
“Em tin tưởng anh!” Người đầu tiên hô lên là Đường Nhược.
Nếu như lúc trước không tin anh, cô làm sao có được gặp gỡ bất ngờ lớn đến mức sống sót được ở thế giới đầy tuyệt vọng này! Làm sao có thể ở bên cạnh rồi yêu nhau!
“Tôi cũng tin anh!” Phan Đại Vĩ và Hồ Hạo Thiên cùng đám đồng đội đồng thời nói.
Nếu không phải trước kia tin anh, nhóm người bọn họ sao có thể chống chọi lại được thủy triều Zombie! Làm sao có được cuộc sống thoải mái hơn người!
“Chúng tôi đều tin anh!” Toàn bộ người thành phố A đều đồng thanh hô lên.
Nếu không phải tin tưởng anh, vậy thì tổn thất của căn cứ qua thủy triều Zombie không chỉ một số ít người như thế! Còn mạng ở đâu mà ngồi đây lo lắng về nhiệm vụ nọ kia!
“Bạch lão đại! Chúng ta tin tưởng anh!”
Tất cả mọi người đều xúc động hô lên, tay giơ cao: “Bạch lão đại! Bạch lão đại! Bạch lão đại!”
Bạch Thất nhìn mọi người mỉm cười, ánh mắt sáng quắc: “Cùng dâng cao ý chiến đấu rồi chiến thắng trở về.”
“Chiến thắng trở về!”
“Chiến thắng trở về!”
…
“Yêu hết sức ta yêu nhiệt tình, oán hận oán hận của ta…”
Bây giờ, Bạch Thất bắt đầu lĩnh xướng.
Một câu mở đầu, tất cả đều cùng nhau hát lên.
“Đất nước ta đất nước của ta, mộng tưởng mộng tưởng của ta…”
“Từ bỏ hết máu thịt của ta, cũng không lùi bước…Tiến lên tiến lên tiến lên…”
Niềm tin sẽ làm cho bọn họ có sức mạnh phi thường, không hề sợ hãi vượt lên tất cả.
Thứ Bạch Thất muốn chính là hiệu quả này.
Biết núi có hổ vậy thì cứ lên núi thôi!
Tới tới lui lui như vậy, Đường Nhược cũng học xong quốc ca Việt quốc, đứng bên cạnh Bạch Thất, nắm chặt tay anh hát lớn.
Ở đây, không ai quan tâm giọng bạn có hay hay không, có thuộc nhạc lý hay không, chỉ cần bạn mở to miệng hát, ai cũng sẽ cười với bạn.
Một đêm như vậy, mấy ngàn người cùng đồng tâm hiệp lực, ngày mai sẽ xuất phát, bắt đầu hành trình thực hiện xây dựng đất nước, vì kéo dài cuộc sống của nhân loại mà cố gắng.
Có hi vọng, và đấu tranh vì nó, tất cả mọi thứ ở đây đặt hết lên vai mình, không thể từ bỏ.
Sợ kéo Zombie đến quá đông nên không hát quá lâu, mười lăm phút xong, mọi người đều yên vị, đi ngủ.
Đội Tùy Tiện cũng lên lầu ngủ.
Một đêm trải qua yên ổn.
Ngày hôm sau lại tiếp tục đi.
Đoàn xe khổng lồ chia ra đội hình chiến đấu.
Xe giáp nặng đi phía trước, dị năng giả đi phía sau, cuối cùng lại là xe giáp nặng.
Giống ngày đầu tiên đi ra, súng ống tên lửa, dị năng đều phóng hết, không ai xuống nhặt tinh hạch, thi thể Zombie trải dài trên đất.
Con đường hôm nay đi càng phức tạp, tốc độ càng ngày càng chậm.
Zombie ngày càng nhiều, đã vượt quá sức tưởng tượng.
Có người ngồi trong xe phóng dị năng, không ngờ cũng có thể bị Zombie lôi qua cửa sổ xe.
Nếu như lần này đi đều là xe của quân đội hoặc xe cá nhân được gia cố, nếu là xe bình thường như trước tận thế có thể bị Zombie chèn cho dẹp lép hoặc bị cào nát.
Bầu trời âm u mờ mịt, trong không khí có vài viên bi nhỏ màu vàng.
Đã được lên tinh thần và chuẩn bị trước nên số người thương vong không nhiều như dự đoán, mặc dù một vài người ngồi trong xe bị lôi ra, nhưng người phía sau vẫn tỉnh táo tiến lên thay vị trí.
Không có bi thương, cũng không được phép bi thương.
Mỗi lần bắt đầu một trang mới của lịch sử, cái giá phải trả cực lớn, việc có liệt sĩ hi sinh là không thể tránh khỏi.
Xã hội hiện này, nếu không có ai chết đó chỉ có thể là cổ tích.
Đi thẳng tới phía trước, đến bốn giờ chiều, rốt cục cũng cách mục tiêu km.
Không vì km này mà giành giật từng giây, Bạch Thất yêu cầu mọi người dừng xe nghỉ ngơi qua đêm.
Lần này nới được chọn là nhà máy gia công thủy tinh, càng gần nội thành hơn, Zombie so với đêm trước càng nhiều quá sức.
Phải bỏ hơn một tiếng, đến khi Bạch Thất dùng đóng băng thiên lý mới quét sạch được bọn chúng.
Sau khi tập trung đầy đủ, kiểm tra lại số lượng tử vong.
Ngày hôm nay chết người, trong đó có người là dị năng giả và binh lính thành phố L.
Trưởng ban chấp hành thành phố L đối với số lượng tử vong như vậy vẫn tương đối hài lòng, nếu như không phải đi theo chân đội ngũ Bạch Thất, có khi đến được chỗ này bọn họ đã tổn thất một phần ba số người, làm gì mà chỉ có người như bây giờ chứ.
Gác đêm buổi tối lại phải tăng thêm.
Bởi vì rất nhiều người đều ngầm hiểu có lẽ đêm nay sẽ xuất hiện Zombie cấp ba.
Tiếng súng không ngừng, dường như mãi không ngớt, Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên thay phiên nhau trực đêm dưới lầu cùng binh sĩ để ổn định lòng người.
Đến khoảng giờ đêm, Đường Nhược đang gối đầu trên đùi Bạch Thất nghỉ ngơi chợt tỉnh nói: “Có Zombie cấp ba!”