Hồ Hạo Thiên rất là kỳ quái: – ” Chủ tịch Nguyên muốn giết Tiểu Đường?”
Dương Lê trước sau suy nghĩ lại đã hiểu được nguyên do trong đó: – “Thì ra một người ở vị trí cao như Chủ tịch Nguyên, cũng chỉ vì ham muốn cá nhân mà lại làm ra chuyện mất lòng người như thế.”
– “Nói như thế là sao?” Hồ Hạo Thiên vẫn còn không hiểu ham muốn cá nhân sao lại có liên quan đến Đường Nhược.
Dương Lê giải thích cho anh nói: – “Nguyên Khoản Khoản yêu thích Bạch Thất, chủ tịch Nguyên vì lôi kéo Bạch Thất làm con rể, giết Tiểu Nhược khiến cái chết của cô ấy là do sự cố ngoài ý muốn, như thế có phải một công đôi việc không?”
– “Thì ra là thế.” Vừa nói như vậy, Hồ Hạo Thiên cũng hiểu được từ đầu đến cuối chuyện này, sau khi biết rõ anh không khỏi cảm thán: – “Quyền lực thật đúng là một thứ đáng sợ, vì muốn nắm giữ quyền lực tuyệt đối, cho dù là người nào cũng không từ bất cứ thủ đoạn gì.” Lúc trước chủ tịch Nguyên nghĩ cách giết Đường Nhược, đâu phải đơn giản chỉ vì suy nghĩ cho hạnh phúc của con gái mình, mà thật sự ông ta nhìn trúng thực lực của Bạch Thất, muốn cùng Bạch Thất mang ông ta đến trung tâm của quyền lực.
Dương Lê thở dài nói: – “Thật sự là trước có sói sau có hổ mà, còn có Tào Mẫn cũng không dễ giải quyết đâu, vậy mà giờ đây lại thêm chủ tịch Nguyên. Hi vọng bọn hắn có thể thu tay lại, Tào Mẫn nên nghĩ thoáng một chút người chết không thể sống lại, đừng làm tiếp những chuyện… không có ý nghĩa thế này.”
Về chuyện người chết không thế sống lại, Đường Nhược nghĩ đến bí mật lớn nhất của mình và Bạch Thật. Bí mật của chính mình, nếu như Tào Mẫn đã biết, từ trong miệng của cô ta nói cho mọi người biết còn không bằng để chính cô nói chuyện này cho đồng đội của mình biết vẫn tốt hơn! Một bí mật, chính mình nói ra là để đồng đội tín nhiệm, còn để người khác nói ra sẽ trở thành sự nghi vấn rồi.
– “Chị nói…” Nghĩ thông suốt tầng này Đường Nhược cũng không có ý định giấu diếm trước mặt Hồ Hạo Thiên và Dương Lê, cô quay đầu nhìn về phía Bạch Thất, nói ra nghi hoặc trong lòng: – “Chắc Tào Mẫn biết em không phải người đến từ thế giới này cho nên mới kiên nhẫn đối với em như thế?”
Lời này vừa nói ra…
– “What? Em nói cái gì, nói lại lần nữa xem?” Hồ Hạo Thiên lạc mất giọng: – “Em không phải người của thế giới này? Những lời này là cái quỷ gì!!!”
Trong đầu Dương Lê lờ mờ, đưa tay che miệng lùi lại mấy bước. Nếu như không phải hiện tại để cho cô nhìn thấy trong quá khứ có quá nhiều thứ phá vỡ nhận thức của cô, nói không chừng bây giờ cô đã ngất xỉu rồi!
Hồ Hạo Thiên muốn đưa tay thăm dò trán Đường Nhược, còn chưa có chạm đến đã bị một cánh tay chặn ngang vỗ một phát: – “Nghiêm túc một chút.”
Hồ Hạo Thiên: – “…” Con mẹ nó chứ nghiêm túc một chút, nghiêm túc đến ngốc mất ah!!!
Bạch Thất không nhìn Hồ Hạo Thiên, trở ngược ôm vai Đường Nhược nói: – “Anh không suy đoán được hay sao?”
Đường Nhược giật giật khóe miệng còn chưa kịp mở miệng, bị Hồ Hạo Thiên đang khiếp sợ giành trước nói một lèo: – “Hai người các người không được nói đùa với tôi a! Tiểu Đường có phải phát sốt độ rồi hay không?! Mới vừa rồi vẫn còn tốt kia mà, bây giờ đã nói mê sảng rồi!”
– “Không có, Hồ đội, em không có phát sốt, em cảm thấy chuyện này có lẽ cũng nên nói cho các anh biết, em thật sự đến từ thế giới khác.” Đường Nhược nói xong, cùng giải thích với Bạch Thất nói: – “Lúc trước cô ta nói để cho em cứu Lương Phú Sinh, nhưng chỉ dựa vào dị năng tinh thần lực và hệ thủy của em cũng là bất lực, cho nên khả năng lớn nhất là tiến sĩ Tào đã chú ý quan sát tỉ mỉ đến một vài chi tiết của em, do đó trong mắt cô ta biết được em có thể cải tử hồi sinh!”
Hồ Hạo Thiên và Dương Lê liếc mắt nhìn nhau, đều ngẩn người lần nữa. Trong đầu trống rỗng, trong lòng chỉ có một ý niệm: điều đó không có khả năng! Không thể tin được! Chuyện như vậy phát sinh trong thế giới quan của bọn họ!
– “Không thể tưởng tượng, không thể tưởng tượng được!” Hồ Hạo Thiên bị tin tức xuất hiện đột ngột này làm cả kinh ở bên trong cháy khét bên ngoài đen thui: – “Tiểu Đường, em có phải bị thằng nhóc Lưu Binh ảnh hưởng lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm xuyên không không?”
Nhin Hồ Hạo Thiên và Dương Lê giống như nhìn thấy “quỷ” nhìn mình, Đường Nhược thở dài nói: – “Chuyện này em cũng không biết giải thích thế nào, trước đó em luôn luôn nằm trên giường bệnh ở bệnh viện mà thôi, không biết vì sao nhắm mắt lại rồi khi mở mắt ra đã đến thế giới này, nhưng em cảm thấy chuyện này vẫn nên nói cho các người biết bởi vì hai người là đồng đội của chúng em.”
Cho dù mọi người không thể tiếp nhận, nhưng chuyện cô xuyên qua đã là sự thật. Nếu như đồng đội của mình không thể tiếp thu, như vậy giờ phút này bọn họ cũng đã ở bên ngoài cứ cùng Bạch Thất cao bay xa chạy a!
Bạch Thất sờ nhẹ lên đầu Đường Nhược, vỗ nhẹ nhẹ trấn an cô đồng thời nhìn Hồ Hạo Thiên, trong lòng đều có tính toán: – “Đối với chuyện Tiểu Nhược đến từ thế giới khác, ngược lại tôi cảm thấy chuyện tôi trọng sinh, có lẽ chủ đề này càng có tính thảo luận hơn.”
Hồ Hạo Thiên: – “…”
Dương Lê: – “…”
Cái gì là một núi còn có một núi cao hơn, cái gì là một lớp sóng tiếp nối một lớp sóng. Cái này là lửa cháy đổ thêm dầu đấy! Cái này là gạch thẳng đánh dấu kinh người làm chết người không cần đền mạng a!
Hồ Hạo Thiên đưa tay ôm chặt lấy Dương Lê, không nói được lời nào. Chỉ có một loại xúc động ngửa mặt lên trời hét dài. Vỏ bọc quá thâm sâu, hoàn toàn không biết dùng thái độ nào để đối mặt!
Nửa ngày, Hồ Hạo Thiên nhẹ giọng hỏi: – “Không phải nói đùa?”
Bạch Thất lắc đầu.
– “Không phải phát sốt nói mê sảng?”
Đường Nhược lắc đầu.
Hồ Hạo Thiên yên lặng buông Dương Lê ra, gục đầu xuống: – “Cho phép tôi tiêu hóa một chút, để có thể hiểu được chuyện này.”
Loại cảm giác này thật sự là chua xót thoải mái, quá kinh hãi, quá mẹ nó rồi!
Đem toàn bộ khí tiết rơi trên mặt đều nhặt lên cũng không thể khiến tế bào não vận động trở lại được đây này!
– “Hai người các người, dường như có rất nhiều bí mật hơn người khác.” Hồ Hạo Thiên khiếp sợ xong, cuối cùng câu đầu tiên nói ra lại là câu như vậy. Quan hệ khỉ gió gì đến anh khi chuyện này có phù hợp hay không phù hợp với thế giới quan bình thường? Dù sao thế giới này dị năng đều đã có, còn có cái gì không thể tiếp nhận được chứ, chỉ là người này lại là đồng đội của mình, những thứ khác… Không sao cả!
– “Có lẽ chúng tôi được ông trời thiên vị.” Bạch Thất nói.
Hồ Hạo Thiên bước đến gần một tí, anh đưa tay chọc chọc cánh tay Bạch Thất, phát hiện vẫn rất có cơ bắp cứng rắn! – “Một lần nữa sống lại cảm giác như thế nào?” Hồ Hạo Thiên hỏi.
Bạch Thất lấy ra một chai bia từ trong túi, mở ra đưa đến: – “Giống như chịu đựng sự hối hận, chuyện gì cũng đều lặp lại một lần nữa, cảm giác rất không tệ đấy.”
Hồ Hạo Thiên đang cần chính là bia, đồ vật an ủi này, anh ực mạnh hai phần nuốt xuống, rồi nghĩ đến một vấn đề: – “Kinh nghiệm kiếp trước ở tận thế như thế nào, cuối cùng con người có giành được thắng lợi không?”
– “Không có, tôi chỉ sống được ba năm rồi chết.” Bạch Thất nói thản nhiên.
– “Kiếp trước chúng ta biết nhau không?” Hồ Hạo Thiên lại hỏi.
Bạch Thất cười: – “Có nhận biết, cho nên ở kiếp này tôi vẫn tin tưởng anh, đem bí mật này nói cho anh biết.”
Chuyện đó, cho dù là thật hay giả, cũng không có gì so sánh được đã làm cho trái tim của Hồ Hạo Thiên dễ chịu vô cùng. Anh vươn tay, nắm thành quyền, cùng Bạch Thất đối quyền như cách thức của những người đàn ông với nhau: – “Hay, tôi dám khẳng định, đây đã là lời nói dối đứng đầu mà cậu có thể biên soạn ra được rồi đấy.”
– “Đúng, giả dối.” Bạch Thất cười thẳng thắn: – “Bởi vì đời trước tôi trèo cao không xem trọng anh.”
– “Cho nên sau khi chịu đựng hối hận, ở kiếp này cậu sớm muốn được ôm đùi tôi.” một tay Hồ Hạo Thiên nhét chai bia vào tay Bạch Thất.