Trừ Hồ Hạo Thiên ra, bây giờ mọi người cũng không có chuyện gì, cho nên bọn họ chuẩn bị ra sân hóng mát, thuận tiện đợi Hồ Hạo Thiên ra họp.
Hiện tại buổi tối rất nóng, đại khái đã lên tới - độ, trong sân còn có thể chịu được, nhưng ở trong phòng thì chỉ muốn nhanh nhanh ra sân cho đỡ nóng.Thế nhưng, Bạch Thất lại để cho Điền Hải tới phòng bếp nhà mình hầm tổ yến cách thủy, để Đường Nhược ăn nhẹ trước khi tới bữa tố
Một lúc sau, Phan Hiểu Huyên cũng trở về, cô bước vào sân nhỏ, Phan Đại Vĩ hướng cô ngoắc ngoắc tay, ý muốn cô tới ngồi cạnh mình. Phan Hiểu Huyên giao hết hạt giống mình mua được cho Phan Đại Vĩ, sau đó lại nhìn Đường Nhược, muốn nói lại thôi.
Một lát sau, bố của Hồ Hạo Thiên cùng Dương Lê mang theo một người đàn ông trung niên mặc quân trang đi vào trong sân. Người đàn ông trung niên kia thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường, đôi mắt phát ra tia lạnh, để cho người khác vừa nhìn đã có cảm giác đối phương là người nguy hiểm, vạn người cũng khó địch lại.
Mọi người nhìn trước ngực ông đeo quân chương, đoán được người đàn ông trung niên này có lẽ chính là Tiền Kim Hâm, vì vậy tất cả mọi người cùng giả bộ đứng lên nghênh đón.
Không thể làm khác, bọn họ còn có việc nhờ người, chắc chắn phải dùng lễ đối đãi.
“Hạo Thiên đâu?” Ông Hồ nhìn chung quanh một lần, mở miệng hỏi mọi người.
Phan Đại Vĩ chỉ chỉ biệt thự của anh ta: “Hạo Thiên ở bên trong cho người làm công tác tư tưởn
Ông Hồ buồn bực: “Từ lúc nào mà nó trở nên nhiệt tình như vậy rồi?”
Mọi người trong đoàn xe: “...”
Bọn họ dám dùng mì tôm thề, chắc chắn không phải đội trưởng Hồ nhiệt tình!
Hồ Hạo Thiên không ở đây, ông Hồ cũng không thể gọi con trai mình vào trong sân, trực tiếp giới thiệu người đàn ông trung niên đứng bên cạnh mình cho Bạch Thất, nói: “Đây là Tiền Đại tướng, hôm nay nghe tôi nhắc đến cậu, không thể chờ được, muốn tôi đưa anh ấy tới đây gặp cậu.” Lại quay đầu giới thiệu Bạch Thất, “Đây chính là người mà tôi nói với anh, cháu ngoại Tham mưu trưởng Thi, Bạch Ngạn.”
Tiền Kim Hâm tiến lên một bước, vỗ vai Bạch Thất: “Tiểu Thất.”
Cái vỗ này, bả vai mọi người trong đoàn xe đều theo đó mà run rẩy. Có vẻ như, Tiền Kim Hâm dùng lực rất mạnh.
Ngày mai, bả vai Tiểu Bạch có sưng lên không vậy!
Ôm cái đùi này, cũng phải trả một cái giá lớn đấy.
Tiền Kim Hâm cùng Bạch Thất lại giống như không có cảm giác.
Tiền Kim Hâm nghiêm nghị, mang theo cả quan tâm nồng nhiệt: “Cháu có thể tới A thành phố thật sự là quá tốt, trước kia nghe nói cháu đính hôn, tôi thật muốn tức khắc bay tới thành phố H, nhưng tạm thời có chút việc không thể bỏ lỡ, may mà cháu tới thành phố A rôi, bằng không thì tôi sẽ hối hận cả đời...” Tiền Kim Hâm nói liên miên, giống như là đã quen Bạch Thất từ rất lâu rồi.
Kỳ thật ngoại trừ lúc Bạch Thất học năm nhất đại học mới gặp qua một lần, còn lại không gặp nữa.
Nhưng mà Tham mưu trưởng Thi có ân bồi dưỡng với ông, giống như cha mẹ tái sinh, với lại ông không quên lời dặn dò chiếu cố cháu ngoại tiểu Thất họ Bạch trước khi Thi cố vấn chết.
Coi Bạch Thất như con ông, mà ông lại không con, ông coi Tham mưu trưởng Thi như cha…, xem Bạch Thất là con cũng là việc nên làm.
Bạch Thất cười khẽ, đợi Tiền Kim Hâm nói xong, mới kéo Đường Nhược ở đằng sau: “Đây là vị hôn thê của cháu, Đường Nhược. Chú Tiền không tới được thành phố H tham dự lễ đính hôn, bây giờ lại mời chú Tiền ở lại đây ăn cơm một bữa, chỉ mong chú Tiền không chê đồ ăn đạm bạc...
Mọi người: “...”
Nếu như không phải đã nhìn quen bộ mặt than của Bạch Thất, tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng anh chính là một ” đại công tử thế gia “.
Người này thật sự quá xấu xa, với đồng đội thì keo kiệt bủn xỉn, với người nhà thì hào phóng.
Đường Nhược nhu nhuận gọi một tiếng ” Chú Tiền”, Bạch Thất lại giới thiệu mọi người trong đoàn xe với Tiền Kim Hâm: “Bọn họ là bạn của cháu cùng tới thành phố A, cũng là những người cùng chung hoạn nạn tụ hội lại thành một đội.”
Mọi người trong đoàn xe lập tức vứt bỏ suy nghĩ khinh bỉ ý kiến của Bạch Thất, toàn bộ lộ ra bộ dáng tươi cười ấm áp như ánh mặt trời: “Chú Tiền.”
Tiền Kim Hâm: “...”
Người khác gọi tôi một tiếng ” chú ” cũng còn chấp nhận được, vì sao cái người nhìn qua xấp xỉ tuổi tôi cũng gọi tôi là “chú ”!
Hai bên giới thiệu xong, mọi người ngồi xuống sân.
Trong sân sắp xếp hợp lý,mấy người vợ xúm lại nấu cơm.
Trong bữa cơm, Tiền Kim Hâm hỏi thăm tình hình của Bạch Thất trước khi tổ chức lễ đính hôn, sau lại hỏi thăm chuyện bọn người Bạch Thất đến thành phố A, cảm thán sự may mắn của anh.
Đối mặt nhiều Zombie như vậy, không chỉ không chết, còn có thể kết bạn với nhiều người tốt như vậy.
Bạch Thất luôn luôn mỉm cười: “Đúng là cháu may mắn, lúc ấy bởi vì khu tây Zombie quá nhiều, liền nghĩ đến mọi người ở chỗ này cũng có phòng ở, nghĩ rằng ông ngoại trước tận thế mua khu biệt thự cũng kiên cố, ít nhất có thể có chỗ đặt chân đấy, nào biết đâu rằng vừa vặn quân đội chọn đúng nơi đó quy hoạch căn cứ.”
Tiền Kim Hâm tiếp tục nói: “Các cậu tổng cộng là người, vậy mà có thể biến nơi này thành như vậy, quả nhiên đều có bản lĩnh.”
Ánh mắt Bạch Thất tối sầm lại: ” Khu Tây luôn luôn không đi được, rồi quy hoạch lại chỗ này để cho mình ở đây có thể thoái mái hơn. Lúc lấy đi mấy tấm pin năng lượng mặt trời, thật ra là do chúng cháu giết Zombie rồi không cẩn thận đi vào trong Khoa học kĩ thuật Lam Quang mà thôi, bây giờ nghĩ lại, thiếu chút nữa là có đi mà không có về, may mà hiện tại có chút thành tựu, để cho mọi người thoải mái một chút.”
Tiền Kim Hâm nghĩ trước đó bọn họ gặp phải nguy hiểm trong lòng còn chút lo sợ, an ủi nói: “Yên tâm, bây giờ nơi này đã trở thành căn cứ, quân đội có ý định coi đây là trung tâm để mở rộng phạm vi ra bên ngoài, tương lai sẽ có rất nhiều ngày rảnh rỗi thoải mái.”
Vẻ mặt Bạch Thất càng thêm ảm đạm: “Thực không dám giấu diếm, chú Tiền, chúng cháu đang thương lượng, khoảng hai ngày nữa sẽ rời căn cứ đi làm thợ săn, công tác xây dựng căn cứ sợ là phải dừng lại rồi.”
Tiền Kim Hâm ngạc nhiên, hỏi: “Vì sao?”
Bạch Thất nhíu mày, bộ dáng giống như rất muốn nói, lại có phần do dự.
Biểu lộ trầm thống này lại càng làm cho người khác cảm thấy anh có vô số uất ức khó nói.
Đường Nhược: “...”
Mọi người trong đoàn xe: “...”
Tiểu Bạch,biểu hiện của cậu, chúng tôi cho điểm tối đa!
Đậu xanh rau má, quả nhiên đội xe hội tụ toàn người tài, giỏi có người giỏi hơn.
Phan Đại Vĩ, Hồ Hạo Thiên tính là gì, trực tiếp bị chụp chết trên bờ cát!
Không tìm được đáp án từ chỗ Bạch Thất, Tiền Kim Hâm chuyển ánh mắt về phía mọi người trong đoàn xe.
Mọi người nhao nhao thở dài một hơi, trên mặt lộ ra bộ dáng xoắn xuýt.
Thật ra vốn đã xoắn xuýt.
Chúng tôi bị cướp, không có chỗ dựa, không thể thoải mái trở về.
Đúng vào lúc này, Hồ Hạo Thiên mang theo hai dị năng giả lực lượng đi ra.
Vừa ra khỏi phòng, trông thấy một đám người ngồi trong sân, lại nhìn người đàn ông bên cạnh ba anh, quân chương hiển hách, cảm giác được hào khí trong đó, Hồ Hạo Thiên lập tức xắn tay áo đi tới: “Móa nó, bọn họ khinh người quá đáng, đâu chỉ cướp pin năng lượng mặt trời mà còn muốn đuổi tận giết tuyệt, cơn tức này tuyệt đối không thể nhịn!”
Đằng sau, hai dị năng giả Lực lượng cùng đi ra, run rẩy: “...”
Nói dối, rõ ràng chúng tôi chỉ theo dõi! Theo dõi!
Ông Hồ đứng lên, đối với hai người xa lạ có chút nghi hoặc: “Hạo Thiên, bọn họ nói vừa rồi con ở trong phòng cho người làm công tác tư tưởng, chính là cho hai người họ làm công tác tư tưởng?
Không khí chung quanh ngưng trọng, Hồ Hạo Thiên cũng ngưng trọng theo: “Đúng vậy ạ, trước đó tụi con chưa đến căn cứ còn tốt đẹp đấy, đâu ngờ rằng quân đội tới giống như kẻ trộm tới, ngày đầu tiên đã gặp phải sói vẫy đuôi rồi...” Chỉ chỉ hai dị năng giat lực lượng, “Ban ngày ban mặt tới ăn cướp, cướp không thành lại sử dụng thủ đoạn thâm độc, xem, tụi con đi ra ngoài còn phái người theo dõi đấy, đây mới chỉ có hai người, còn có mấy người bị Bạch Thất thả đi rồi...”
Ông Hồ nói: “Còn có người dám ban ngày ban mặt giờ trò cướp bóc trong căn cứ?”
Mọi người trong đội xe thở dài, không nói lời nào.
Hồ Hạo Thiên từ từ đi tới, đợi ông Hồ ngồi xuống: “Cha, trong căn cứ này, tụi con rất nghẹn khuất, đến mấy người tới cướp đồ không những không có chuyện gì, còn được cho là vô tội thả ra, bây giờ bắt được hai người này, không hỏi không sao, vừa hỏi thật sự đã giật mình, thì ra đối phương là muốn đuổi tận giết tuyệt, tụi con đều không biết mình từ lúc nào gây ra cừu hận lớn như vậy...”
Ông Hồ ngắt lời anh, giới thiệu anh với Tiền Kim Hâm.
Hồ Hạo Thiên vội vã nói mình không có ý tứ, xúc động quá lớn, lại dùng khả năng ăn nói trên thương trường của mình nói nịnh nọt.
Về sau, Tiền Kim Hâm cũng từ chỗ mọi người trong đoàn xe hỏi ra được tình huống.
Hồ Hạo Thiên lưỡi rực rỡ như hoa sen, từ đầu tới cuối kể lại tất cả mọi chuyện mà mọi người gặp phải thật chi tiết.