Edit: Hà My
Beta: Sakura
Lưu Binh cắn hạt óc chó răng rắc: “Ở sân nhỏ lúc sáng, tôi cho rằng có chuyện gì nên mới đi xem. Cái nội dung này buổi sáng diễn qua một lần, tại sao buổi tối lại diễn nữa.”
“Ai biết được.” Phan Hiểu Huyên đưa cả hộp ô mai cho Đường Nhược nói: “Có lẽ người ta rảnh rỗi đến hoảng nên muốn biểu diễn một chút, anh không biết à, Tô cô nương là sinh viên khoa biểu diễn của trường em đấy.”
Lưu Binh nói: “Không trách được, khóc là khóc luôn.” Nhét hạt óc chó vào miệng, lại đưa mấy hạt cho Điền Hải: “Em nói chúng ta đi đùa giỡn cái khác, bọn họ có thể diễn vở khác không? Cái vở này đã diễn rồi có chút không thú vị ah.”
“Anh Lưu, hình như bọn họ không phải đang diễn trò, bọn họ đang cãi nhau…” Điền Hải nhận hạt óc chó, bắt đầu lột vỏ.
“Vậy sao.” Lưu Binh lại giương mắt đi nhìn.
“Ô ô ô…” Tô Tiêm Ảnh đang trình diễn khóc thút thít nỉ non, khóc thê lương trầm bổng, giống như tiếng than địa ngục.
Ả đảo mắt, thấy được Bạch Thất và Đường Nhược mà mình đang chờ.
Vì vậy, chuyển bước chân nhào tới chỗ đó.
Đoàn đội Tùy Tiện tuy ngồi ở vị trí đầu tiên nhưng vẫn cách xa hiện trường sự cố, Tô Tiêm Ảnh bổ nhào về phá trước vốn không thể trực tiếp bổ nhào vào bọn họ, ả lại chống thân thể chạy chậm về phía trước một khoảng.
Hồ Hạo Thiên trông thấy một người nước mắt đầm đìa chạy về hướng bọn họ, lập tức run tay vẫn còn bóc hạt dưa, dựng tường đất ngay trước mặt ả: “Cô gái, chạy sai rồi chạy sai rồi, bên này là chỗ xem.”
Quần chúng vây xem: “…”
Lời nói ác độc vô hình trí mạng!
Rõ ràng coi đối phương thật sự là con hát rồi!
Tô Tiêm Ảnh nghe Hồ Hạo Thiên nói vậy, nhìn nhìn vẻ mặt mọi người bên cạnh cũng là vẻ mặt “Cô mau trở về diễn tiếp”, thân thể có chút không vững, nước mắt rơi tí tách trên mặt đất: “Vì cái gì, vì cái gì các người đối với tôi như vậy, đến cùng tôi đã làm cái gì?”
Hồ Hạo Thiên không hiểu: “Cô làm tốt vô cùng, cống hiến thời gian rảnh vì mọi người…”
Nữ chính số từ “sân khấu” đã chạy tới, muốn kéo Tô Tiêm Ảnh, bị Phạm Vân Giang đang chạy tới áp chế ngừng lại: “Chị Triệu, tôi xem chị là đàn bà mới hạ thủ lưu tình đấy, chị còn cố tình gây sự tiếp, đừng trách tôi trở mặt không nhận người.”
Người phụ nữ chửi bới: “Rõ ràng là ả khiêu khích trước đấy chứ, cô ta bị tâm thần, anh còn yêu thắm thiết cô ta, chắc cũng bị tâm thần.”
Tô Tiêm Ảnh nhìn Phạm Vân Giang, lại nhìn chằm chằm vào Đường Nhược, thẳng thắn nói: “Đường Nhược, tại sao cậu lại đối với mình như vậy, có phải do anh Vân Giang yêu mình, cho nên cậu mới làm bộ không biết mình? Nếu quả thật bởi vì anh Vân Giang, mình trả anh ấy lại cho cậu ah, cậu yêu anh ấy như vậy, tại sao lại làm lơ anh ấy, cậu rõ ràng yêu anh Vân Giang, trước không phải nói không phải anh ấy không lấy chồng sao? Sao cậu lại hà tiện như vậy gặp một người yêu một người…”
“Ha ha!” Thời điểm nghe tới câu nói sau cùng, Đường Nhược vươn tay, trực tiếp ném ra một quả cầu nước.
Quả cầu nước này to gấp đôi lúc tay trơn ném ra kia …
Đủ để chứng minh Đường Nhược rất giận.
Trước kia, cô không biết Tô Tiêm Ảnh, vì vậy lúc cô nhìn thấy ả muốn đến gần Bạch Thất, cô cũng chỉ là dùng thái độ cảnh cáo.
Mà hôm nay cô đã sớm hiểu được ân oán trước kia của hai người.
Như Tô Tiêm Ảnh nhắc tới chuyện trước khi cô đến, Đường Nhược cũng nhịn, dù sao sự tình chủ trước đã làm không thể xóa nhòa.
Nhưng cô ta lại nói cô gặp một người yêu một người..
Nói như vậy tựa hồ nói tình cảm Đường Nhược cô với Bạch Thất như là tìm người tùy tiện ngủ vậy!
Như vậy, đương nhiên Đường Nhược sẽ giận.
Con thỏ nóng nảy đều sẽ cắn người, huống chị Đường Nhược còn không phải thỏ!
Nhưng mà tên băng của Bạch Thất còn nhanh hơn cầu nước một bước, nó bắn xuyên thẳng qua sát miệng Tô Tiêm Ảnh, khiến khóe miệng chảy máu.
Theo sau tên băng bay vọt ra cùng lúc còn có bóng ảnh màu đen của Bạch Thất, chỉ thấy bóng dáng màu đen lướt qua tường đất Hồ Hạo Thiên dựng, tay áo theo gió bay lên, đến trước mặt Tô Tiêm Ảnh, nhấc chân trực tiếp đạp ả xuống mặt đất.
Ánh trăng chiếu lên người Bạch Thất, như sương như tuyết.
Anh từ trên cao nhìn xuống, như nhìn một con sâu cái kiến nhìn ả.
Ngay cả nói đều lười nói với ả.
Cái tay kia vừa giơ, một đoản kiếm trực tiếp từ không trung hình thành!
“Tiểu Bạch!”
“Không được!”
“Tiểu Bạch, bình tĩnh một chút!”
Hồ Hạo Thiên là người thứ nhất hét lên, thứ hai chính là Đường Nhược, sau cùng là Phan Đại Vĩ.
Bọn họ thấy Bạch Thất bay vút đi, lại xuất đao trong tay, cũng biết Bạch Thất muốn làm gì.
Ba người đồng thời lên tiếng, mục đích cũng chỉ có một.
Hạ kiếm lưu người!
Đương nhiên, bọn họ cũng không phải vì Tô Tiêm Ảnh chết cảm thấy đáng tiếc, mà là bên này qua lại nhiều người như vậy, trước mặt bao người, giết người không tốt công đạo với mọi người.
Quy tắc xã hội dù đã không còn tồn tại, điều lệ căn cứ vẫn phải tuân thủ.
Cho dù ở đây không phải căn cứ, nhưng có nhiều người của căn cứ đi ra đấy.
“Tiêm Ảnh…” Phạm Vân Giang đứng ở nơi đó, vốn định đi lên, lại bước không nổi chân, hắn kiến thức thủ đoạn của Bạch Thất, trong lòng e sợ.
Tại sao lại có thể như vậy?!
Sao lại không dám bước lên trước rồi…
Rõ ràng hắn yêu Tô Tiêm Ảnh như vậy, vì sao lại không dám vì cô dốc sức liều mạng với người đàn ông kia?
“Bạch Ngạn, không được.”Đường Nhược vòng qua tường đất rất nhanh đi đến bên cạnh, giữ chặt tay Bạch Thất, “Không đáng làm bẩn tay anh.”
“Anh…” Tô Tiêm Ảnh trong long run run, ả không thể tin được, cũng không muốn tin tưởng, Bạch Thất vậy mà ở trước mặt mọi người, đối với mình như thế.
Ả lựa chọn buổi tối hôm nay đến náo loạn, tự nhiên là đã suy nghĩ đấy, khi ả phát hiện mình và bọn Đường Nhược ở cùng một sân thì đã muốn trước mặt mọi người diễn như trên.
Lúc đến, nhiều người như vậy, ả tin tưởng đoàn đội Tùy Tiện sẽ không đối với mình thế nào.
Thứ hai, nhiều người như vậy, có thể để cho tất cả mọi người biết rõ, Đường Nhươc thật tình yêu thích là Phạm Vân Giang!
Bạch Thất bị Đường Nhược kéo, Phạm Vân Giang lập tức tiến lên bắt đầu giúp đỡ Tô Tiêm Ảnh, hắn muốn nói một câu: Anh không được quá càn rỡ, cho dù tận thế, giết người cũng là phạm pháp đấy.
Thế nhưng, nhìn mặt Bạch Thất lạnh lùng đến muốn kết băng, như thế nào cũng không nói ra được.
Vì cái gì, đồng dạng là dị năng giả hệ Băng, mình lại kém hơn anh ta nhiều như vậy.
“Vì cái gì, tại sao anh lại tốt với Đường Nhược như vậy, anh lại vì cô ta mà đối với em như thế, rõ ràng cô ta không yêu anh…” Tô Tiêm Ảnh nghiêng mắt nhìn Bạch Thất, môi trên tuôn ra máu tươi, “Cô ta yêu Phạm Vân Giang ah…”
“Bộp~” Bạch Thất trực tiếp sử dụng đao xẹt qua mặt ả, đạm mạc mở miệng: “Mặc kệ trước cô ấy thế nào, hôm nay cô ấy là của Bạch Ngạn tôi thế là đủ rồi.”
Tô Tiêm Ảnh có cảm giác đau nhức trên mặt, nhưng lại cảm giác được trên mặt có đồ vật ấm áp chảy xuống.
Dùng tay che mặt mình, cảm nhận được cơn tức sâu sắc đánh úp lại, mặt mũi ả tràn đầy nước mắt, gào khóc nói: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy, em ở đâu không sánh bằng Đường Nhược, lại một lần nữa làm tổn thương em …”