Edit: Hà My
Beta: Sakura
Nhưng Tô Tiêm Ảnh lại gạt bỏ tay Phạm Vân Giang: “Anh cũng giống như vậy, anh chỉ làm bộ rất yêu tôi, thật ra anh chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi, là hư vinh của anh mà thôi, được ah, hiện tại tôi cho anh biết, tôi đã ngủ với tất cả bọn họ, anh còn có thể yêu tôi sao? Được ah, nói cho tôi xem, lại nói anh yêu tôi chân thành đi…”
“Tiêm Ảnh…” Phạm Vân Giang cau mày kéo ả lại, hắn không muốn ở lại chỗ này mất mặt tiếp, bình thường hắn có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng Tô Tiêm Ảnh vô tội, nhưng hôm nay đến cả người trong cuộc đều nói mình không phải người vô tội đấy, vậy hắn kiên trì thế nào.
Cho nên rất nhanh Phạm Vân Giang tiến lên vài bước muốn mang Tô Tiêm Ảnh về.
Nhưng lực lượng của Tô Tiêm Ảnh lớn hơn hắn vô cùng, Phạm Vân Giang kéo thế nào đều không được.
Hai người lôi kéo nhau, Tô Tiêm Ảnh bởi vì quán tính, ngã ra sau.
Thật sự chỉ là trong chớp mắt.
Thời điểm trong nháy, đã thấy một thanh đao xuyên qua thắt lưng ả, mũi đao xuyên đến trước ngực…
Tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Thời điểm Bạch Thất thấy cây đao kia xuyên qua lưng Tô Tiêm Ảnh, ôm Đường Nhược lại, nhanh chóng bịt kín mắt cô.
Người đàn bà này chết thì anh rất vui, nhưng không vui lại để cho Đường Nhược thấy hình ảnh như thế.
Người phụ nữ họ Triệu cầm chuôi đao kinh sợ buông tay ra: “Tôi… Tôi, tôi…Chính là cô ta tự đụng tới! Không phải là tôi… Tôi không nghĩ muốn giết cô ta…”
Đường Nhược thò tay cầm lấy tay Bạch Thất, nhẹ nói: “Chúng ta rời nơi này đi.”
“Ừ.” Bạch Thất lên tiếng, sau đó đưa cô vòng qua nơi này, mới buông tay đang trùm lên mắt cô.
“Tiêm Ảnh, Tiêm Ảnh…”
“Mau gọi dị năng giả trị liệu đến…”
“Không phải tôi, không phải tôi giết cô ta…”
Âm thanh đằng sau cũng không liên quan đến chuyện của bọn họ.
Một hồi hài kịch vụng về như vậy, cuối cùng dùng tính mạng của cô ta mà hạ màn chấm dứt để kết thúc.
Rốt cuộc là quá ngu xuẩn, hay vẫn quá đáng thương, cũng thật sự đều không liên quan đến bọn họ.
Bạch Thất và Đường Nhược đi xuyên qua đám người đến cái sân nhỏ này. Nhưng lại không chú ý tới ánh mắt của Tào tiến sĩ sau lưng.
Một loại ánh mắt chứa vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Tại thôn trang nhỏ này, hai người Bạch Thất tự nhiên không có khả năng đi đến chỗ rất xa. Chỉ tới một góc tường phòng nhỏ, thì ngừng lại.
Bạch Thất nhìn Đường Nhược, giơ tay sờ lên mặt cô: “Vì cái chết của cô ta mà đáng tiếc?”
Đường Nhược thoáng dừng một chút, không có trả lời.
Xuyên qua thế giới này đến nay, tuy cô đã gặp rất nhiều zombie cùng hình ảnh huyết tinh, nhưng quả thật lần này là lần đầu tiên trông thấy một người sống chết trước mắt mình.
Bạch Thất ôm cô, ôm cô vào trong ngực: “Không cần tiếc, loại người như cô ta cho dù hiện tại không chết, tính cách như vậy ở cái tận thế này cũng không sống lâu đâu.”
Đường Nhược rốt cục nói: “Em không có tiếc cho cô ấy, chỉ là em cảm thấy cái chết của cô ta, có lẽ em cũng muốn gánh một chịu phần lớn trách nhiệm.”
Bạch Thất: “Là cô ta tự tìm đấy, như thế nào lại trách em.”
Đường Nhược đem tinh thần lực bao bọc hai người lại vào trong: “Trước khi tiến vào đầu óc cô ấy… Giống như có thể khống chế suy nghĩ của cô ấy, em còn thấy được ký ức từ nhỏ đến lớn của cô ấy…”
Bạch Thất buông Đường Nhược ra, có chút kinh ngạc: “Em vừa nói có thể khống chế được suy nghĩ của cô ta?”
Anh không nghi rằng tinh thần lực của Đường Nhược có thể phát triển nhanh đến vậy, anh tưởng khống chế tư duy của người khác như thế nào cũng phải chờ tới tinh thần lực đã ngoài cấp mới có thể sử dụng với người khác, mà hôm nay Đường Nhược mới cấp đã có thể khống chế được suy nghĩ của người khác rồi…
Đường Nhược nghĩ nghĩ nói: “Cũng không thể khống chế hoàn toàn, chỉ là can thiệp trong nháy mắt, về sau lúc cô ấy điên cuồng, em thì không làm được rồi.”
“Ừm.” Bạch Thất nói: “Đợi đến cấp mới có thể càng tùy ý một chút, về sau có thể luyện tập khống chế cái tinh thần lực này.”
Đường Nhược lập tức không có thương cảm như vừa rồi, có chút dở khóc dở cười nói: “Em muốn tìm ai luyện tập, anh sao?”
Bạch Thất hôn khóe miệng Đường Nhược, nở nụ cười: “Cũng có thể.”
Lúc hai người trở về, sự tình trong nội viện cũng đã giải quyết.
Tô Tiêm Ảnh bị thương quá nặng, không cứu được. Người phụ nữ họ Triệu tuy chỉ ngộ sát, cũng coi như thành lập nên tội giết người, nhưng tình huống bây giờ đặc thù, cũng cho phép cô ta lấy công chuộc tội.
Phan Hiểu Huyên giảng giải cho Đường Nhược nội dung tiếp theo.
Cuối cùng, cô tổng kết một câu: “Ác nhân cũng thật sự có ác báo ah.”
Đối với vấn đề Tô Tiêm Ảnh ác hay không, Đường Nhược không bình luận.
Bởi vì thế giới quan của Tô Tiêm Ảnh bị lệch từ nhỏ đến lớn, tự nhiên không dưỡng ra được nhân sinh quan chính xác.
Trong mắt cô ta, như vậy là chính xác. Nhưng trong mắt người khác, cô ta như vậy là sai lầm.
Đêm nay Đường Nhược ngủ không an ổn, hôm nay lần đầu tiên cô tiến vào đại não của người sống, vốn dĩ tinh thần lực tiêu hao nghiêm trọng, mà nửa đêm, mặc dù Tào tiến sỹ không có cho Vệ Lam uống nước thuốc lần nữa, nhưng vẫn như trước ngồi xuống nhìn Vệ Lam.
Đường Nhược cảm giác mình như vậy nữa, sẽ suy nhược thần kinh mất.
Tối hôm qua thiếu chút nữa một đêm không ngủ, ngày hôm sau sắc mặt cũng không tốt theo.
Bạch Thất biết rõ nguyên nhân, rời giường xong trực tiếp ôm lấy cô vào trong xe mình.
Liền đồ đạc trên mặt đất trong phòng cũng là Điền Hải thu dọn đấy.
Phan Hiểu Huyên không biết nguyên nhân, trông thấy Đường Nhược ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà đã lên xe, đi qua thông qua cửa sổ xe đưa cho cô mấy cái bánh gạo, vốn muốn nói vài câu nhưng Bạch Thất hoàn toàn cho thấy nét mặt “Xin miễn tiếp khách” đến, cho nên cũng chỉ có thể rời đi.
Phan Hiểu Huyên vừa đi.
Bạch Thất để cho Đường Nhược dựa vào mình ngủ.
Đường Nhược cũng thật sự mệt muốn chết rồi, không có nói thêm cái gì, trực tiếp tựa vào người Bạch Thất nằm ngủ.
Ngày hôm qua mọi người đã biết sự lợi hại của muỗi, lần này nhân viên gác đêm cũng có chuẩn bị, vì vạy sáng sớm hôm nay tiếp tục lên đường bình thường.
Lần này quân đội đi liên tục ngày mới tới thành phố S.
Vệ Lam làm trưởng quan chấp hành nhiệm vụ lần này, quân đội đến trụ sở khác làm giao tiếp tự nhiên cũng là anh ta.
Lần này có thể liên lạc với căn cứ tổng cộng có cái, thành phố Biên Hòa, thành phố S cùng thành phố H và thành phố A của Vệ Lam.
Tổng cộng tên lính, khoảng dị năng giả, trong lính cũng có khoảng chiến sĩ là dị năng giả.
Thành phố S kiến thiết sớm hơn thành phố A, thời điểm bọn người Bạch Thất đi qua cổng bắc, từng người còn phải làm đăng ký, trừ độc cho xe, chỉ định đến các loại địa phương ở kho hàng lớn lần lượt trải qua kiểm tra mới có cho tiến vào căn cứ thành phố S.
Thành phố A nguyên nhân bởi vì ở xa nhất, thời điểm bọn họ đến, binh sĩ thành phố khác cũng đã tập trung lại đây.
“Thật không tiện, Vệ Lam, chậm trễ thời gian của các cậu.” Thị trưởng thành phố S nghênh đón Vệ Lam. “Chủ yếu là con virus này thật lợi hại, còn có thể truyền nhiễm thông qua muỗi, không thể không kiểm tra nghiêm mật.”
Vệ Lam vươn tay cùng hắn bắt tay một chút: “Không có việc gì, mọi người làm theo luật, chúng tôi có thể hiểu được. Nói đến muỗi đốt, Tào tiến sĩ đang nghiên cứu, cô ấy nói có thể tinh luyện ra một loại vắc – xin phòng bệnh, để cho người bình thường sinh ra kháng thể đối với con muỗi này.”
“Thật vậy chăng? Kia thật sự là quá tốt, trước chúng tôi bên này không biết, bị sau cũng không để ý, trong căn cứ đột nhiên xuất hiện một đám zombie, làm ở đây tổn thất thảm trọng, nếu như có vắc – xin phòng bệnh, vậy thì xử lý tốt rồi…”
“Lần này mọi người tổn thất bao nhiêu người…”
Hai người vừa đi vừa nói, thị trưởng mang Vệ Lam đi phòng họp gặp những trưởng quan chấp hành tới từ những trụ sở khác.
Phụ tá của Vệ Lam theo từ thành phố S an bài tốt nhóm các binh sĩ cùng dị năng giả chỗ ở chung.
Cái chỗ ở này là trên quảng trường dựng lều vải tạm thời, nhân viên quá nhiều, căn cứ căn bản khong an bài được, đành ở trên quảng trường, để cho người nhận nhiệm vụ tới nhà máy điện hạt nhân ở chỗ này chen lấn.
Vì vậy mọi người trong đoàn xe cầm lều vải mình mang đến, dựng trên quảng trường.
Đất trống cũng có hạn, lều vải được dựng lên cũng chỉ là loại lều nhỏ hai người mà thôi.
Chưa đến một giờ, tất cả mọi người đều dựng tốt lều trại, có chút đoàn đội là còn chậm đấy, còn có người từ quân đội đến hỗ trợ.
Đoàn xe Tùy Tiện đem vây lều trại thành hình tròn, chính giữa để một khoảng đất trống, để cho mọi người có thể ngồi cùng một chỗ với hau nói chuyện.