Tận Thế Tông Sư

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngoài đường vắng tanh.

Căn cứ Quốc gia không cho phép phi hành ngoại lai đáp xuống phụ cận, phi cơ của đoàn người Môn Vương đành phải đáp cách đấy vài km, sau đó chỉ có thể đi bộ qua mấy con phố, đến nơi ước định gặp mặt.

Môn Vương búng tay một cái, thu chiếc phi cơ kia vào không gian. Ánh mắt mấy Dương Tuyển giả theo sau không khỏi lộ ra vài phần tò mò, tuy rằng đã sớm nghe nói Môn Vương lợi hại, nhưng một chiếc phi cơ to lớn tới nhường này lại có thể nhẹ nhàng thu vào không gian vẫn không khỏi khiến người ta cảm thấy vô cùng thần kỳ.

"Không gian của Môn Vương đại nhân càng lúc càng lớn." Một Dương Tuyển giả được Môn Vương tín nhiệm đi bên cạnh cười khen, "Đến lúc đó để cho đám người thường chứng kiến sự lợi hại của Môn Vương đại nhân, miễn cho bọn họ lải nha lải nhải."

"Hiện tại chúng ta không thể làm bọn họ kiêng kỵ, vẫn nên thu liễm." Một Dương Tuyển giả khác phản bác, "Sự lợi hại của Môn Vương đại nhân không cần đung phương thức này để biểu lộ."

"Ta chỉ nói thế thôi, ngươi gấp cái gì?"

"Ta cũng chỉ nói thế thôi mà, người gấp trước không phải là ngươi sao?"

Mắt thấy hai người muốn cãi nhau, Môn Vương A Phàm rốt cuộc cũng nâng mí mắt, khinh bạc liếc hai người này, lập tức khiến cho họ dừng lại.

"Ta mang các ngươi đến đây, không phải để cho các ngươi cãi nhau." A Phàm hòa nhã nói, "Chờ tới lúc về rồi cãi cũng không muộn, các ngươi cũng không thể để cho người khác chê cười."

"Vâng."

"Vâng."

Hai người liếc nhau một cái rồi nhanh chóng dời tầm mắt, không muốn lại khắc khẩu với đối phương chọc Môn Vương tức giận. Hai người bọn họ đều là tâm phúc của Môn Vương, thường ngày vì tranh đoạt vị trí tâm phúc số một mà không thiếu các biện pháp ngáng chân đối phương. Chẳng qua họ khắc khẩu bao nhiêu cũng không là gì trong mắt Môn Vương, trái lại gã còn vui vẻ khi thấy người khác tranh nhau lấy lòng mình. Nhưng ngày hôm nay, không hề bình thường, gã cũng không cho phép xảy ra bất cứ chuyện gì không hay.

"Tiểu Quỷ Ngàn Dặm đi không trở về, ta có chút lo lắng." Môn Vương xoa xoa trán nói, "Nhân số Dương Tuyển giả chúng ta vẫn quá ít. Cho dù chúng ta có thể lấy một địch trăm, cũng không có cách nào lấy cứng đối cứng với người thường, huống chi, nhân tâm chúng ta không đồng đều." Nói tới đây, Môn Vương nhịn không được than một tiếng, giống như rất phiền não.

"Bọn họ muốn đi ra ngoài tìm người tự nhiên phải phí chút thời gian." Một người tiếp lời, trong lòng lại không cho là đúng. Luận bản lĩnh, những người này chưa chắc mạnh mẽ gì cho cam, chỉ là biết cách vuốt mông ngựa khiến Môn Vương vui vẻ. Nếu Tiểu Quỷ đã chết, bọn họ chỉ có thể đốt pháo ăn mừng.

"Tạm thời không vội." Môn Vương xua xua tay nói, "Lâm Ẩm Vô chạy tới thôn Y Sơn, thật ra ta cũng rất xem trọng hắn. Đáng tiếc, ta còn tưởng hắn sẽ tới tìm ta."

Dựa theo hiểu biết của Môn Vương đối với Lâm Ẩm Vô, không có khả năng Lâm Ẩm Vô sẽ sợ hãi lệnh cấm của gã, cũng không có khả năng thật sự sẽ hành quân lặng lẽ. Môn Vương nghĩ rằng, Lâm Ẩm Vô bị mình khiêu khích đến vậy, như thế nào cũng nên tìm tới Dương Minh gây phiền toái cho gã, ai ngờ cứ như vậy trải qua hai tháng, Lâm Ẩm Vô chẳng những chưa từng tới, ngược lại còn đến thôn Y Sơn?

Người Dương Minh đều nói Lâm Ẩm Vô vì sợ gã nên mới chạy tới thôn Y Sơn tìm sự che chở, bởi vì thực lực của gã xưa đâu bằng nay, Lâm Ẩm Vô tự biết không theo kịp nên mới chạy trốn. Nhưng Môn Vương nghe xong những lời này cũng chỉ có thể cười gượng một cái. Lâm Ẩm Vô mà sợ gã, đúng là trò cười cho thiên hạ. Chỉ sợ cho dù tận thế thật sự kết thúc, Lâm Ẩm Vô nhiều lắm cũng chỉ chớp mắt một cái. Đối với người như hắn, sống mà không có ý nghĩa, khác gì đã chết đâu.

Nhưng Lâm Ẩm Vô lại cố tình đến thôn Y Sơn, khiến cho Môn Vương không tài nào hiểu nổi.

Chẳng lẽ đầu óc Lâm Ẩm Vô bị lừa đá, trong lúc nhất thời chuyển mình lại không thành?

"Môn Vương đại nhân không cần lo lắng, chờ đến thế lực của Dương Minh chúng ta ngày càng vĩ đại, một con đom đóm hèn nhát nhỏ nhoi như Lâm Ẩm Vô sao dám cùng nhật nguyệt tranh huy?"

"Chỉ hy vọng như thế." Trên mặt Môn Vương lộ ra một chút ý cười vừa lòng. Lâm Ẩm Vô hiển nhiên đã bỏ qua thời cơ gây phiền toái cho gã tốt nhất, bỏ lỡ là bỏ lỡ, sau này Lâm Ẩm Vô suy nghĩ cẩn thận muốn tìm gã gây phiền toái, chỉ sợ không còn nhẹ nhàng như vậy.

Đoàn người Môn Vương một bên nói cười, một bên đi tới địa điểm ước định trước đó.

Lâm Ẩm Vô cùng Yến Thừa Cựu ghé người ngồi trên nóc nhà, yên lặng nhìn đám người Môn Vương rời đi.

Dương Tuyển giả có thể cảm ứng hơi thở hơn phân nửa là vì bản thân họ, như Lưu Cương Địa vì đặc thù năng lực còn có thể cảm nhận được hơi thở người bình thường là trường hợp đặc biệt. Tựa như Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu hiện tại, dùng Cổ Võ tâm pháp ngừng thở, đám Môn Vương đi qua trước mặt bọn họ, cũng không phát hiện điều gì không thích hợp. Mà biểu tình, lời nói của bọn họ lại một năm một mười dừng trong mắt Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu.

"Dường như Môn Vương rất hiểu anh." Yến Thừa Cựu nhịn không được cảm thán một câu. Tuy rằng có rất nhiều lời Môn Vương chưa từng nói ra, nhưng biểu tình của gã khi nhắc tới Lâm Ẩm Vô thật sự quá ý vị thâm trường, làm người ta cảm thấy cổ quái.

Nếu không phải biết rõ ân oán giữa Môn Vương và Lâm Ẩm Vô, nhìn bộ dáng của Môn Vương khi nhắc tới Lâm Ẩm Vô, chỉ sợ nói gã yêu thầm Lâm Ẩm Vô cậu cũng tin.

"Không hề." Lâm Ẩm Vô liếc Yến Thừa Cựu một cái, giống như không biết giờ phút này Yến Thừa Cựu đang nghĩ gì trong đầu, "Môn Vương cảm thấy tôi hiện tại sẽ không tìm gã gây chuyện, không bằng tạo ra chút phiền toái cho gã."

"Bằng cách nào?" Yến Thừa Cựu hứng thú hỏi.

"Ngày mai mới là ngày ước định gặp mặt của Môn Vương với căn cứ Quốc gia, hôm nay bọn họ khẳng định sẽ đi nghiên cứu địa hình một chút, làm tốt vạn toàn chuẩn bị. Không lẽ chờ đến lúc Môn Vương gặp người của căn cứ quốc gia, còn tận một ngày trời. Chi bằng, chúng ta xem xem ai giải quyết được nhiều Dương Tuyển giả hơn?" Lâm Ẩm Vô nói xong, lại liếc Yến Thừa Cựu một cái, chậm rì rì nói, "Chẳng qua ban ngày cậu hành động không tiện, thủ đoạn đối phó Dương Tuyển giả cũng không đủ nhiều. Tôi cũng không khi dễ cậu, lúc chúng ta tỷ thí, giải quyết nhân số tương đương một nửa của tôi là được."

"Tôi đây cũng không khách khí." Thừa nhận bản thân không bằng Lâm Ẩm Vô cũng không có gì mất mặt.

"Được, vậy bắt đầu thôi." Lâm Ẩm Vô gật gật đầu, rất nhanh đã nhảy qua một nóc nhà khác, làm một cái thủ thế với Yến Thừa Cựu, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.

Yến Thừa Cựu hít sâu hai hơi, lại dùng thuốc phun sương phun lên người một lần.

Lần đầu tiên trắng trợn táo bạo đi đánh lén người ta, trong lòng Yến Thừa Cựu có hơi kích động.

Tuy rằng ông ngoại nói đánh lén không phải là hành động mà người tập võ nên làm, nhưng đối phương cũng không phải chính nhân quân tử, cậu làm cũng bình thường thôi. Chỉ cần bản thân không thẹn với lương tâm, không bị ông ngoại phát hiện là được.

Chẳng qua, ông ngoại có lẽ sẽ không biết được.

Khoảng giờ chiều cùng ngày, đám người Môn Vương đã tới địa điểm ước định.

Môn Vương lấy hơn mười lều trại từ trong không gian ra phân phát. Hầu hết lều trại đều tự mang theo một chiếc giường lớn, cho dù là dã ngoại cũng có thể sống giống mô giống dạng. Người đi theo Môn Vương sở dĩ trung thành và tận tâm như vậy, trong đó có không ít người vì năng lực của gã quá thuận tiện.

Nói thật, sau khi đi theo Môn Vương, cho dù bên ngoài trải qua dầu sôi lửa bỏng, bọn họ vẫn có thể hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất. Nghiêm túc nói tiếp, chỉ sợ cấp trên của căn cứ quốc gia, cũng chưa sống sảng khoái được như bọn họ! Chiếm được chỗ tốt từ trong tay Môn Vương, tự nhiên bọn chúng cũng trung thành với gã.

"Nơi này không tệ lắm, chúng ta đi ra ngoài săn thú, tìm chút mới mẻ." Vài Dương Tuyển giả thấy mình vô dụng, vội vàng sôi nổi bàn tán. Khó có được cơ hội ra ngoài cùng với Môn Vương, không biểu lộ một chút bản lĩnh, sao có thể thăng cấp được? Nếu mọi việc thành công, sau khi bọn họ theo Môn Vương trở về, địa vị ở Dương Minh khẳng định sẽ ngày càng cao!

Đáng tiếc Môn Vương từ trước tới nay không thích để thịt trong không gian, bọn họ muốn tìm một chút mới mẻ cũng chỉ có thể tay làm hàm nhai. Chẳng qua như thế cũng tốt, bằng không bọn họ muốn vuốt mông ngựa cũng không tìm được lý do thích hợp!

"Nơi này cách căn cứ quốc gia rất gần, Dương Tuyển thú lân cận chỉ sợ đều đã bị bắt hết, nếu thật sự muốn ăn thứ gì đó, e là phải tốn chút thời gian. Thôi, các ngươi ở đây cũng không có gì làm, đi nhanh về nhanh."

Vài người liên tục đáp, rất nhanh đã đi về những hướng khác.

Yến Thừa Cựu liếc nhìn bọn họ, chọn đi theo một người nhìn có vẻ đầu gấu. Người nhìn dễ khi dễ càng không dễ khi dễ, trái lại những người bề ngoài cường hãn cứ mười người thì tám, chín người miệng cọp gan thỏ, vẫn xuống tay từ những người đơn giản trước đi.

giờ tối.

"Trễ thế này rồi, sao bọn họ còn chưa về?"

"Dương Tuyển thú có thể sống tới bây giờ nào dễ đối phó? Chỉ sợ trong thời gian ngắn không tìm được con nào thích hợp, lại ngại tay không trở về, nên mới dứt khoát kéo dài thời gian." Một người đàn ông đeo mắt kính không kiên nhẫn nói, "Sâu tôi gieo lên người bọn họ còn chưa chết, hẳn họ sẽ không xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn nên bảo vệ Môn Vương cho tốt đi."

"Cũng đúng, chờ sau khi xong chuyện lại trừng phạt bọn họ cũng không muộn." Một người khác cũng nói theo.

Chúng đương nhiên không chết.

Yến Thừa Cựu nhớ tới hai Dương Tuyển giả nửa chết nửa sống bị mình ném trên mặt đất, âm thầm cười. Hai người kia thật ra bản lĩnh cũng không tồi, nhưng bọn chúng vừa thấy được đôi mắt đen của mình đã phạm vào binh gia tối kỵ, tự cho là đối phó cậu dễ như trở bàn tay, cuối cùng bị Yến Thừa Cựu hung hăng giáo huấn một trận.

Yến Thừa Cựu biết năng lực tự lành của Dương Tuyển giả mạnh tới mức nào. Trước kia bọn họ ở thôn Y Sơn, đã lấy được một loại thuốc đối phó với Dương Tuyển giả. Khiến bọn chúng chết đi sống lại rồi cho nuốt thêm một viên thuốc, bảo đảm năng lực tự lành của chúng còn yếu hơn so với người thường.

Chỉ là Dương Tuyển giả đi ra ngoài tổng cộng năm người, mình chỉ giải quyết hai người, ba người còn lại đều không trở về, chỉ sợ là đã bị Lâm Ẩm Vô giải quyết.

Hành động nhanh thật.

Yến Thừa Cựu cắn một ngụm hạt mè đường, âm thầm cảm thán. Cậu nhịn không được đem ánh mắt đặt trên lều trại ở chính giữa, Môn Vương ở trong đó, nhưng cậu muốn phá vòng vây đi vào chỉ sợ khó càng thêm khó. Cậu chính mắt thấy một Dương Tuyển giả động tay động chân lên đất phụ cận xung quanh lều trại của Môn Vương, chỉ là cậu tạm thời không nhìn ra được đối phương đã làm gì. Nhưng những Dương Tuyển giả khác cũng không dám tới gần, chỉ sợ là không tầm thường.

Môn Vương trong lều trại cũng không biết làm sao, trong đầu không nhịn được nhớ lại lần đầu tiên gã gặp Lâm Ẩm Vô.

Gã lúc ấy tự tin bành trướng cao độ, nếu đổi với gã hiện tại, nhất định sẽ không lựa chọn biện pháp đơn giản thô bạo như vậy để đối phó kẻ thù.

Nghề gia truyền trong nhà Môn Vương bắt đầu từ ông gã, bố gã tuy rằng không còn dùng được, nhưng tốt xấu gì cũng không phá sản. Trải qua vài thập niên làm cửa phòng trộm, nhà bọn họ ở địa phương cũng coi như rất có danh khí, thậm chí trúng cử xí nghiệp làm cửa lớn nhất tỉnh.

Nhưng Môn Vương lúc ấy lý tưởng hào hùng, cảm thấy ông gã thành công bằng nghề làm cửa phòng trộm, bố gã cũng làm, đến phiên gã lại phải làm tiếp?

Môn Vương mang theo người đầu tư vào quản lý tài sản, nương danh khí của ông nội kéo không ít phú hào đầu tư, lúc bắt đầu vô cùng rực rỡ, không biết bao nhiêu người khen gã tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Không ngờ khủng hoảng kinh tế vừa đến, dưới các loại chính sách thời cuộc đủ loại nhân tố, gã bắt đầu xuống dốc không phanh, những người lúc đó khen gã lập tức thay đổi sắc mặt, từng bước ép sát. Rõ ràng là chuyện của một mình gã, họa lại lây sang người nhà gã. Ông nội bệnh không dậy nổi, bố gã buồn bực không vui, vị hôn thê thật ra nguyện ý cùng gã đi đến cuối đoạn đường, nhưng lại bị gã cự tuyệt.

Sau khi nhảy xuống từ lầu cao, Môn Vương tưởng rằng mình chết cho xong việc, những người đó cũng nên dừng lại rồi, đáng tiếc thực tế không đẹp như vậy.

Vị hôn thê, bố gã, ông nội đều đã chết, chỉ có gã còn sống trở thành Dương Tuyển giả.

Kỳ thật Lâm Ẩm Vô không cho gã mượn nợ, con nợ chân chính là cấp dưới của gã, tham ô tài chính công ty. Nhưng số tiền đó thuộc về công ty, Lâm Ẩm Vô mới xem như chủ nợ của gã. Lâm Ẩm Vô không trực tiếp bức bách gã, nhưng cấp dưới của gã lại vì Lâm Ẩm Vô cảnh cáo không ngừng nên gây áp lực cho Môn Vương, bút nợ này cũng bị tính trên đầu Lâm Ẩm Vô.

Hiện tại ngẫm lại, cấp dưới kia trước khi chết đã cắn ngược lại Lâm Ẩm Vô một lần, cách đem trách nhiệm đẩy hết cho Lâm Ẩm Vô rất hiển nhiên là chó cùng rứt giậu, nhưng lúc ấy Môn Vương tức sùi bọt mép, sao còn có thể phân biệt đúng sai? Gã chỉ biết toàn thế giới đều nợ mình, Lâm Ẩm Vô cũng không ngoại lệ.

Bởi vì Lâm Ẩm Vô là chủ nợ gián tiếp, nên bị Môn Vương lưu lại tới cuối.

Lúc gã tới tìm Lâm Ẩm Vô trả thù, thứ gã thấy lại là một Lâm gia chướng khí mù mịt vì tranh đoạt tài sản.

Bia mộ của Lâm Ẩm Vô rất lạnh lẽo, một nhành hoa cũng không có, khuôn mặt Lâm Ẩm Vô trên bia mộ không có bất kỳ biểu tình gì, giống như chuyện trên đời này đều không lọt được vào mắt hắn.

Môn Vương nhìn kẻ thù đã chết, tức giận trong lòng khó có thể kiềm chế.

"Chết nhẹ nhàng như vậy, sao có thể được!"

Môn Vương lập tức giơ tay lên, muốn dùng một quyền phá ngôi mộ này.

"Tốt xấu gì cũng là phần mộ của tôi, anh tốt nhất đừng cử động."

Phía sau bỗng vang lên một giọng nói lạnh băng, Môn Vương quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt vàng kim.

Cũng là Dương Tuyển giả giống gã, có gương mặt giống y như đúc với Lâm Ẩm Vô trên bia mộ, trừ bỏ màu sắc đồng tử đã thay đổi.

"Tôi là Lâm Ẩm Vô, hai người chúng ta hẳn là không có thù hận gì. Tuy rằng anh hủy mộ của tôi tôi cũng không để ý lắm, nhưng chúng ta đều ở đây, anh làm việc này cũng phải tránh một số điều."

———————— hồi ức kết thúc ————————

Môn Vương vuốt vết sẹo nhợt nhạt trên mắt, giống như vẫn có thể cảm nhận được sự sợ hãi của mình lúc đó.

Lá poker kia như là đột nhiên sống dậy, thế nhưng xuất hiện một người cầm đao kiếm, trực tiếp làm mắt gã bị thương, thanh kiếm còn lại đặt trên cổ gã. Một khắc kia Môn Vương thật sự cho rằng mình sẽ chết trong tay Lâm Ẩm Vô!

Sau khi thức tỉnh thành Dương Tuyển giả, trừ bỏ một lần bại dưới tay Lâm Ẩm Vô, Môn Vương chưa từng thua ai. Mà thua một lần, gã phải đem trăm ngàn lần thắng trở về.

Sáng sớm hôm sau.

Viện Khoa Học căn cứ Quốc gia.

Phương Khắc Sơ thấy phòng nghiên cứu lại mất đi hai nghiên cứu viên, nội tâm cực kỳ bình tĩnh.

Nghiên cứu mới nhất của phòng nghiên cứu bọn họ đã cho ra đời siêu máy tính, được chế tạo dựa trên khoa học kỹ thuật đứng đầu thế giới. Nói câu đơn giản, kết quả do siêu máy tính tính toán ra tuyệt đối chính xác hơn tính toán của bọn họ. Bọn họ đưa những tình báo chính xác nhất tận thế vào siêu máy tính, sau không biết bao nhiêu lần tính toán, kết quả vẫn chỉ có một "Hủy diệt". Mà cơ hội hủy diệt này, sẽ bắt đầu từ hôm nay.

Hôm nay, thời gian mặt trời xuất hiện sẽ liên tục đến tám tiếng đồng hồ.

Từ giờ sáng đến giờ chiều, kéo dài gần hết buổi sáng.

Mà nửa tháng kế tiếp, thời gian mặt trời đen xuất hiện sẽ ngày càng dài, tốc độ cũng sẽ càng lúc càng nhanh, đây là kết cục đã được định sẵn.

Tin tức này, bọn họ không thể nói ra, hơn nữa còn phải dấu diếm.

Không phải ai cũng có thể đeo một bí mật lớn đến thế trên lưng, dưới áp lực khổng lồ này, tự sát có lẽ là lựa chọn sáng suốt nhất. Nghiên cứu viên bọn họ đã đi tới bước này, kỳ thật cũng không còn sợ hãi cái chết như trước kia.

Ba ngày trước, bằng hữu tốt nhất của ông ở viện Khoa Học đã rủ ông cùng rời khỏi thế gian. Nghề tay trái của vị bằng hữu kia là một dược sĩ rất lợi hại, cũng là người được hoan nghênh nhất viện Khoa Học, vì ông ấy có thể làm ra loại dược phẩm khiến nhân tâm con người vui vẻ cao hứng, bảo đảm nhóm nghiên cứu viên cho dù không ngủ đủ tiếng cũng có thể tinh thần sáng láng. Trước tận thế loại thuốc này cực độc, phẩm độ còn dày hơn trước kia, hiệu quả càng mạnh hơn. Loại thuốc này rất lưu hành trong viện Khoa Học, lãnh đạo phía trên muốn cấm cũng không được, thậm chí có không ít người còn lén dùng.

Áp lực sinh tồn quá lớn, có lẽ mỗi người bọn họ sẽ không thể nhìn thấy mặt trời của ngày mai, tận hưởng lạc thú trước mắt trong thời khắc này cũng không phải chuyện không thể tiếp nhận.

Nhưng cũng chính vì loại thuốc này mà bằng hữu của ông cả đời cắn rứt không yên, ông ấy dùng tài hoa cả đời mình, làm ra hai bình thuốc cao cấp nhất, có thể đưa người vào mộng đẹp, sau đó rời đi trong lúc ngủ mơ.

"A Khắc, thật xin lỗi, tôi đi trước. Cậu là một người kiên cường, nhưng tôi, tôi không hề muốn chứng kiến cảnh tượng thế giới này bị hủy diệt. Năm đó tôi lựa chọn ngành dược, vì muốn ngăn cản virus, thuốc độc tràn lan, không ngờ cuối cùng tôi lại tự cho mình một cái tát. Lọ thuốc còn lại tôi để cho cậu, nếu một ngày nào đó thật sự chịu không nổi nữa, uống nó đi, đương nhiên, vứt đi hay tặng người khác cũng không còn liên quan tới tôi." Bạn tốt nói một câu như thế, rồi uống lọ thuốc kia trước mặt Phương Khắc Sơ. Ông vô tri vô giác mang theo nụ cười rời đi, sau khi Phương Khắc Sơ lo liệu an táng xong, đem lọ thuốc ông ấy cho mình bỏ vào túi áo.

Phương Khắc Sơ cầm lọ thuốc trong túi, nhìn những nghiên cứu viên ít ỏi còn lại trong phòng thí nghiệm, vẫn buông tay ra.

"Hôm nay, chúng ta lại thử thêm một lần, nói không chừng kết quả lần này sẽ khác!"

Buổi trưa giờ.

Hôm nay mặt trời phá lệ mãnh liệt, nhiệt độ bên ngoài đã đạt tới độ C.

Cho dù là nhóm Dương Tuyển giả không sợ ánh mặt trời cũng không thể không nhờ đồng bạn điều khiển băng tuyết hỗ trợ hạ nhiệt độ. Rõ ràng là mùa đông, nhiệt độ này lại làm người ta khó có thể chịu đựng.

Người đương quyền căn cứ Quốc gia là một ông lão tướng mạo đoan chính.

Thực tế ông còn chưa đến tuổi, trước tận thế là một người vô cùng xem trọng tình hình chính trị trong nước. Nhưng trải qua một năm tận thế, dường như đã già thêm tuổi.

Trên người ông cũng mặc giáp phòng ngự như những bộ đội đặc chủng kia, chẳng qua chất lượng nhìn có vẻ tốt hơn một chút. Sau khi đi vào trong đình liền cởi mũ giáp xuống, từng bước từng bước đi tới trước mặt Môn Vương.

Môn Vương ngồi ở trong đình, nhìn đối phương đang đi đến chỗ mình, nội tâm thế nhưng cực kỳ bình tĩnh.

Nếu là trước tận thế, cho dù bản thân có kiếm thêm bao nhiêu tiền, chỉ sợ cũng không thể cùng ngồi ăn một bữa cơm với đối phương. Nhưng hiện tại, gã nhìn thấy ông cũng không cần tỏ vẻ gì, vì bọn họ bình đẳng.

"Xin chào, Môn Vương." Giọng nói đối phương cực kỳ bình tĩnh, dường như không hề sợ hãi năng lực Môn Vương.

"Xin chào."

Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô giờ phút này đã thay giáp phòng ngự của bộ đội đặc chủng, quang minh chính đại đứng xung quanh đình.

Có Lý Hổ yểm hộ, hai người bọn họ cũng không bị ai nhìn ra điều gì kỳ quái. Giáp phòng ngự của bộ đội đặc chủng ít nhiều gì cũng cực kỳ toàn diện, ba lớp trong ba lớp ngoài, cho dù là mẹ đẻ đứng trước mặt cũng chưa chắc đã nhận ra. Càng thú vị hơn chính là, bộ giáp này không nóng, có thể bảo trì nhiệt độ cơ thể ở mức bình thường! Phải biết rằng trước khi mặc bộ giáp này, Yến Thừa Cựu đều đem nội lực chuyển thành hàn khí bao phủ xung quanh thân thể để hạ nhiệt độ.

Dường như Môn Vương cùng căn cứ Quốc gia bên này đàm phán không thuận lợi.

Pha lê bốn phía đình đều là cách âm, Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu cũng không có bản lĩnh đọc khẩu hình. Chẳng qua nhìn bộ dáng của bọn họ, hình như quá trình không thuận lợi lắm.

Nhiệt độ hôm nay cao như vậy, chỉ sợ lá gan A Phàm cũng lớn hơn một chút.

Lâm Ẩm Vô mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm lối đi vào đình, chuẩn bị tùy thời vọt vào giết Môn Vương.

Hiện giờ bảo vệ xung quanh Môn Vương đều là Dương Tuyển giả, có rất nhiều người đã bị hắn và Yến Thừa Cựu động tay động chân, cho chúng uống thuốc của bác sĩ. Nếu không phải sợ Môn Vương sinh nghi, chỉ sợ những người này ngay cả đứng cũng đứng không nổi. Mà dựa theo nhân số này, trước mắt nhân số Lâm Ẩm Vô giải quyết giảm một nửa là bằng Yến Thừa Cựu, muốn thắng mà nói, phải giết Môn Vương trước!

"Lời này của Môn Vương không khỏi khinh người quá đáng!" Ánh mắt ông lão rét run, "Chúng ta chỉ có thể đoàn kết một lòng mới được sống sót, ngươi cần gì phải hùng hổ dọa

»

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio