Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Đường Diệc Bộ nhìn về phía cái gáy của người nằm bên cạnh.
Cộng tác của hắn đang quay lưng về phía hắn, ngủ không say lắm.
Khác với trước đây, lần này đối phương lại chen ra mép giường, có vẻ muốn cách xa mình,một chút.
Vì để chứng thực suy đoán này, Đường Diệc Bộ bọc kín chăn rồi nhích ra giữa giường.
Nếu là trước kia, Nguyễn tiên sinh ngủ say sẽ vô ý thức xích gần, co cả người lại muốn lấy được nhiều nhiệt độ cơ thể hơn.
Nhưng lần này Nguyễn tiên sinh lại không nhúc nhích - hắn vẫn yên tĩnh nằm sát mép giường, áo ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo để lộ phần gáy trắng nõn.
Tư duy quán tính của con người ảnh hưởng thật lớn.
Đường Diệc Bộ có chút tủi thân, hắn nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng vẫn không thể hiểu được thái độ vi diệu của đối phương.
Hắn lặng lẽ vươn tay, đầu ngón tay dừng lại cách gáy đối phương cm, lại từ từ thu về.
Ngày đầu tiên ở thuyền Cực Lạc của hai người như gà bay chó chạy, chắc chắn Nguyễn tiên sinh đã mệt lắm rồi.
Nếu như tùy tiện làm đối phương tỉnh lại, nói không chừng sẽ khiến tình hình đã có chút vi diệu trở nên hỏng bét.
Ngay lúc hắn muốn tìm hiểu cảm xúc thần bí của cộng tác, mục tiêu của hắn đã trở mình, ánh mắt lạnh như băng bắn tới.
Nguyễn Nhàn ngủ không ngon.
Điều này khiến anh càng thêm không vui.
Trải qua thời gian dài, anh đã sớm quen với việc ngủ một mình.
Nhưng chỉ qua mấy tuần ngắn ngủi, có một người khác làm bạn hay không cũng đã bắt đầu ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ của anh.
Quá mức nguy hiểm.
Có lẽ là Đường Diệc Bộ không phải người, có lẽ là quan hệ giữa bọn họ quá sâu.
Ai nói "tuyệt đối không có khả năng tin tưởng lẫn nhau" không phải là một sự tin tưởng chứ? An tâm âm u cũng là an tâm, không thể phủ nhận, ở chung với Đường Diệc Bộ khiến anh vô cùng thoải mái.
Nguyễn Nhàn thấy hơi nhớ mấy dự án đã bị từ bỏ của mình.
Trong nháy mắt đó, sự thoải mái dễ chịu đó khiến anh nhớ tới căn phòng máy ấm áp cất giấu bánh kẹo kia.
Lúc ấy anh có thể ngăn chặn toàn bộ những người khác ở bên ngoài, giống như bây giờ vậy.
Nửa mặt của robot hình người dán vào gối đầu mềm mại, bàn tay còn cứng ngắc trên không trung, vẻ mặt xấu hổ khi bị bắt quả tang.
Bị Nguyễn Nhàn trừng mắt mấy giây, Đường Diệc Bộ mới rút tay về, kéo chặt chăn lên, đôi mắt vàng kim chớp chớp.
Mấy tiếng trước, đối mặt với vấn đề "muốn phá hủy bên nào" của Đường Diệc Bộ, Nguyễn Nhàn đã cho ra một đáp án khá mơ hồ.
"Xem tình hình đã." Lúc ấy anh đáp như vậy.
Anh đã cân nhắc không ít phương án, nhưng mỗi cái đều cần căn cứ vào kết quả nghiên cứu cỏ sáng tắt để điều chỉnh.
Xem ra Đường Diệc Bộ không hài lòng với đáp án này lắm, Nguyễn Nhàn nghĩ thầm.
"Có vấn đề gì, cậu có thể trực tiếp hỏi." Anh mở miệng nói, "Nhưng cá nhân tôi đề nghị cậu để dành vấn đề đến ngày mai, ngày mai chúng ta có cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm."
Đường Diệc Bộ có vẻ càng hoang mang hơn.
"Được." Robot hình người kia không chắc chắn lắm: "Nhưng mà chúng ta gặp phải Đoàn Ly Ly lúc nào cũng theo dõi, nhỡ may cô ta nghĩ cách tiết lộ chuyện của anh với Phùng Giang, anh lại về thuyền Tẩu Thạch..."
Nguyễn Nhàn trở mình, tiếp tục đưa lưng về phía Đường Diệc Bộ: "Ừm, nhưng tôi nghĩ Phàn Bạch Nhạn sẽ không xử lý không được cả chuyện này đâu."
Có điều vẫn nên chú ý.
Nếu như Phàn Bạch Nhạn thật sự không quản được Đoàn Ly Ly, vậy thì sẽ càng thú vị - chuyện như vậy mà còn có thể xảy ra sơ suất, con rối chân chính của thuyền Cực Lạc là ai cũng chưa biết đâu.
Cùng lúc đó, Phùng Giang nửa nằm trong phòng giam đen sì.
Vừa ăn xong cơm trưa không lâu, hắn ta đang chờ chào hỏi với Phàn Bạch Nhạn, "lễ phép" biểu đạt viêc mình muốn rời đi.
Phùng Giang đã đứng ở trước cửa phòng khách nhẩm đi nhẩm lại cái cớ đã chuẩn bị sẵn, thuận tiện chờ Đoàn Ly Ly tới tiếp ứng, đột nhiên lại bị đánh ngất từ sau lưng.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, hắn ta đã bị ném vào nhà tù, trước mặt là một vùng tăm tối.
"Tôi, tôi không làm cái gì cả!" Hắn ta lắc song sắt cứng rắn, gân cổ lên gào: "Xin cho tôi gặp Phàn Bạch Nhạn! Đoàn Ly Ly cũng được!...Nhất định có hiểu nhầm gì đó!"
"Ồ, còn muốn gặp phó thuyền trưởng cơ đấy, tên nhóc này vẫn còn to gan phết." Người canh gác đạp vào song sắt, "Giờ này chắc phó thuyền trưởng đang "bận" rồi."
Đồng bạn của gã phát ra một tiếng cười hèn mọn từ trong bóng đen.
Phùng Giang nuốt nước bọt, thở hổn hển thành tiếng.
Đoàn Ly Ly nói đúng, nơi này chính là một cái động ma quỷ được tô trát đẹp đẽ.
"Yên tâm, lão Phàn cực kỳ khoan dung độ lượng, sẽ không làm gì cậu cả, không phải cậu vẫn còn thở được đó sao? Chắc chắn là tên nhóc cậu vừa đến đã nhớ thương phó thuyền trưởng, làm chuyện gì đó khiến thuyền trưởng bắt được."
"tôi cùng Ly Ly không có..."
"Chậc chậc, gọi cả Ly Ly rồi, ra tay nhanh ghê.
Dẹp suy nghĩ này đi, nếu phó thuyền trưởng thật sự coi trọng cậu thì đã sớm tới thăm cậu rồi."
Phùng Giang không nói tiếp tiếp, hắn ta lùi lại trong bóng tối, co ro ở một góc phòng giam.
Một bên khác tình trạng của Đoàn Ly Ly cũng không tốt hơn chỗ nào.
Cô ta đang ngồi ở trước bàn, cả người run lẩy bẩy.
Đám vệ sĩ vũ trang đầy đủ đứng ở sau lưng cô ta, họng súng hơi nâng lên, đây không phải là tư thế bảo vệ.
Vô cùng uy hiếp.
"Ly Ly à." Phàn Bạch Nhạn duỗi một cái tay ra đặt lên bả vai Đoàn Ly Ly: "Tôi chỉ thích bé gái ngoan ngoãn thôi.
Cô làm việc rất tốt, còn biết nhìn sắc mặt người khác.
Mấy năm qua phục vụ cũng không tệ, tôi thật sự không muốn thay cô đi đâu."
"Lão Phàn...!Lão Phàn, xin lỗi, là tôi nhất thời hồ đồ..."
"Không không, cô không phải nhất thời hồ đồ, cái này gọi là gì nhỉ...!bản tính thiện lương? Cô biết rõ tôi vẫn luôn nuông chiều cô, nhưng tôi lại nghĩ không thể chiều hư bé gái vô điều kiện được.
Hôm nay tôi sẽ nói một chút đạo lý với cô."
Hốc mắt Đoàn Ly Ly đỏ lên: "Lão Phàn, xin ông, đừng...!tôi sẽ không tiếp tục nói lung tung, là tôi không đúng - a!"
Phàn Bạch Nhạn rụt cái tay đặt tên vai cô ta về, cầm quải trưởng ở một bên lên đập vào cánh tay Đoàn Ly Ly.
Đoàn Ly Ly kêu thảm một tiếng, ngã xuống khỏi ghế, cánh tay bị trang sức trên quải trượng cứa chảy máu.
Cô ta muốn chui xuống gầm bàn, cả người run bần bật.
Đáng tiếc Phàn Bạch Nhạn không có ý thương hương tiếc ngọc gì.
Ông ta đạp vào lưng Đoàn Ly Ly, lại dùng đầu quải trượng cứng rắn nhọn hoắt đâm vào bắp chân cô ta.
Là da tuyết trắng lập tức tím xanh.
"Tôi đồng ý nuôi những người này là phúc phận của bọn họ.
Tôi cho rằng cô là một cô nhóc thông minh, vậy mà ngay cả chuyện đó cũng không hiểu ư?"
Phàn Bạch Nhạn cứ đạp một cú là lại phải dừng lại thở hai cái.
"Nếu không phải tôi tạo ra một nơi thế này, lũ ngu xuẩn kia sẽ phải ngủ trong phế tích suốt ngày, bới rác trong đất để ăn! Con người chính là đồ lười biếng, nhất định phải được trông coi! Ông trời cho chỗ này mọc ra cỏ sáng tắt, đây đều là ý trời."
"Cô cảm thấy tôi lừa bọn bọn? Cảm thấy mệt mỏi như vậy rất đáng thương? Thói đời này chính là như vậy, nếu cô không thích có thể đến thuyền Tẩu Thạch.
Bằng gương mặt này, nói không chừng người ta sẽ đồng ý cho cô một toa tàu để ngủ thì sao."
Búi tóc được chải chuốt gọn gàng đã hoàn toàn rối rung, Đoàn Ly Ly không dám khóc thành tiếng, cũng không dám phản kháng, chỉ không ngừng trốn dưới gầm bàn.
"Đồ không biết tốt xấu."
Năm sáu phút sau, Phàn Bạch Nhạn đánh mệt rồi mới thu quải trượng về.
"Tôi biết cô sẽ không thay đổi.
Nhớ kỹ cho tôi, khuyên thì được, có thể khuyên đám người kia đi, nhưng không được khuyên người mà tôi nhìn trúng.
Trên bàn là tài liệu mấy tháng gần đây, xem kỹ từng tờ rồi sửa lại báo cáo cho tôi, tôi phải dùng để bình xét cấp bậc."
"Vâng...!Vâng." Đoàn Ly Ly xoa xoa chỗ bị thương, nức nở trả lời.
"Khóa chỗ này lại.
Thả Phùng Giang đi trước, đừng để cô ta ra ngoài một bước, tránh vướng bận." Phàn Bạch Nhạn lại dùng mũi giày đạp Đoàn Ly Ly mấy lần rồi khoát tay với đám vệ sĩ trong phòng: "Sẽ có người đưa cơm, cứ để ở sau giường ấy.Vẫn không thể động vào cô ta được, mong mấy anh em nhịn hai ngày."
"Lão Phàn, lão Phàn, tôi..."
Phàn Bạch Nhạn trực tiếp ra khỏi phòng, vệ sĩ sau lưng ông ta đóng cửa rầm một cái.
Đoàn Ly Ly còn chưa mở miệng đã bị nhốt ở bên trong.
Bữa sáng ngày hôm sau, Nguyễn Nhàn không nhìn thấy Đoàn Ly Ly bên cạnh Phàn Bạch Nhạn.
"Lão Phàn?" Anh cố ý nhìn về phía vị trí của Đoàn Ly Ly.
"Mấy ngày nay Ly Ly bận việc, tạm thời không đi cùng tôi." Phàn Bạch Nhạn cười ha hả trả lời, "Nhưng mà Tiểu Nguyễn à, không có Ly Ly, tôi cảm thấy ngột ngạt lắm.
Hai ngày nay cậu và Tiểu Đường phải làm cho tốt, để tôi thoải mái một chút đấy."
"Tôi không thích cách lão ta nói chuyện." Ba mươi phút sau, bị tống vào phòng xét nghiệm, Đường Diệc Bộ cũng mặc áo blouse trắng lên.
"Tôi cho rằng không có khuynh hướng."
Nguyễn Nhàn đi lại trong phòng xét nghiệm, lần lượt xác định loại hình và chức năng của máy móc.
"Đương nhiên sẽ có, thỉnh thoảng con người cũng sẽ đánh giá động vật nào đáng yêu, động vật nào xấu xí mà." Đường Diệc Bộ đeo găng tay, giọng điệu nghiêm túc: "Tôi không thích người như Phàn Bạch Nhạn."
"Mà cậu thích bánh ngọt, rau xào thịt và kem sữa đậu nành của ông ta." Nguyễn Nhàn thản nhiên vạch trần, "Người chế tạo ra cậu làm cậu rất giống người, tôi cảm thấy cậu không cần lấy tôi làm vật tham chiếu."
Đường Diệc Bộ dừng động tác trong tay lại, hắn đi thẳng tới trước mặt Nguyễn Nhàn, hơi cúi đầu xuống, mặt không cảm xúc.
Nguyễn Nhàn vô ý thức sờ lên một khẩu súng máu.
"Tôi thích đồ ăn ngon, thích trời tuyết, thích phát triển không thể đoán trước.
Nếu đã có "thích" thì cũng sẽ có "không thích"."
Giọng điệu của robot hình người kia vô cùng nghiêm túc.
"Bị đánh sẽ sợ hãi, mất đi sẽ khổ sở, sẽ yêu đồng loại hoặc là những sinh vật khác, có được vô số kể cảm xúc cùng loại khác.
Vì sao anh lại cho rằng tâm trạng như vậy sẽ "giống người"?"
Bàn tay đang nắm cán súng của Nguyễn Nhàn hơi khựng lại.
Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, dường như cảm xúc của Đường Diệc Bộ có chút sa sút.
"Bây giờ tôi đã hiểu được vì sao người chế tạo ra tôi không cho tôi tư liệu về nhân cách rồi." Đường Diệc Bộ lui ra phía sau một bước, "Ảnh hưởng quá lớn, vô cùng bất lợi cho quan sát và phán đoán."
"Xin lỗi." Nguyễn Nhàn nói, anh cúi đầu xuống xếp gọn trái cây mọc hoang ở bệnh viện và trái cây mà Đường Diệc Bộ trồng được ra.
"Tại sao lại phải xin lỗi?"
"Bởi vì tôi tự tiện phán đoán cậu." Nguyễn Nhàn đóng chặt hai bình thủy tinh đựng trái cây, "Là vấn đề của tôi.
"Không giống người" không phải dùng để ca ngợi, mà đối với những sinh vật khác "giống người" cũng chưa chắc là."
Đường Diệc Bộ cái hiểu cái không ồ một tiếng.
"Vậy tranh thủ lúc anh còn có chút áy náy với tôi, tôi có thể hỏi vấn đề ngày hôm qua không?"
"...Hỏi đi." Nguyễn Nhàn bất đắc dĩ sửa lại cổ áo, bây giờ tên này hỏi về kế hoạch còn phải chọn bầu không khí.
"Vì sao anh không cho tôi ôm?"
Nguyễn Nhàn suýt nữa làm đổ thuốc thử nghiệm trong tay.
"Cái gì?"
"Trước kia lúc ngủ anh vẫn cho phép tôi ôm anh, nhưng hôm qua anh lại cách tôi rất xa.
Căn cứ vào biểu hiện sinh lý của anh, chất lượng giấc ngủ của anh cũng không bằng lúc trước." Đường Diệc Bộ nghiêm túc nói, "Vì sao?"
"Bây giờ tôi chưa thể cho cậu một đáp án chính xác." Nguyễn Nhàn bực bội xoay người, "Về phần chất lượng giấc ngủ, rất đơn giản, tôi chỉ hơi sợ lạnh, cách cậu xa không cảm giác được...!chờ một chút."
Anh đột nhiên vọt tới bên cạnh bàn, cầm lấy một dụng cụ đo lường phóng xạ.
Động tác vô cùng nhanh chóng, còn huých cả Đường Diệc Bộ sang một bên.
Đường Diệc Bộ thấy cộng tác của mình sắp chìm vào thế giới một mình.
Mặt nạ ôn hòa đã biến mất, khí chất hung dữ cũng không còn.
Người kia đứng bên cạnh bàn, giống như là một bộ phận của những thiết bị nghiên cứu.
Nguyễn tiên sinh đang tập trung phân tách nước ngâm trái cây của cỏ sáng tắt và thuốc thử, dùng máy phóng xạ đảo qua.
Kết cấu thành phần xuyên qua và thành phần gây ảo giác hiện ra rõ ràng tên màn hình.
"Chuẩn bị máy trộn khí, lại bắt hai con chuột thí nghiệm ra đây." Giọng điệu của người kia hơi giống mệnh lệnh.
"Đã chuẩn bị xong."
"Thêm máy nghiền và thước đo thí nghiệm."
"Tôi đoán anh còn cần cả máy mô phỏng phóng xạ và kho cách ly quan sát." Đường Diệc Bộ khẽ cười nói, lần lượt chuẩn bị máy móc.
Người kia quay đầu lại cười với hắn.
Đường Diệc Bộ dừng lại động tác lại nửa giây.
Hắn đã từng nhìn thấy nụ cười giả tạo, cười lạnh và nụ cười có thể nói là dữ tợn của đối phươn, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười thuần túy như thế - Tuy vô cùng ngắn ngủi, nhưng nó lại thuần túy như sao sáng vậy.
"Tôi không trả lời được câu hỏi vừa rồi của cậu, nhưng tôi có thể trả lời câu hỏi trước.
Tôi cũng không định phá hủy bên nào cả...!Chúng ta có thể chơi một ván bài lớn." Nguyễn Nhàn đặt ống nghiệm trong tay xuống, trong giọng nói có vẻ thỏa mãn khó hiểu: "Muốn đi hẹn hò không, Đường Diệc Bộ?"
"Chỗ nào?"
"Nếu như tôi không tính sai, Điểm chôn vùi.".