Nhiệt độ ban đêm trên cánh đồng hoang vu không cao lắm.
Thân thuyền chôn một nửa trong cát miễn cưỡng che chắn chút gió.
Đường Diệc Bộ kéo đệm mềm bị chôn trong hầm vào thuyền, lại dạt hết đống thi thể ngổn ngang bên trong ra, dựng một cái giường đệm đơn sơ như tổ chim.
Hắn nằm vào đầu tiên, lăn lộn một lát trên đệm để xác định nó vô cùng chắc chắn.
Sau đó robot hình người kia đặt ba lô chứa đầy đồ ăn cách xa Dư Nhạc, duỗi cánh tay thon dài ra.
"Ngủ một lát đi, Nguyễn tiên sinh." Hắn thuần thục vỗ vỗ bên cạnh, "Tích góp thể lực vẫn rất quan trọng."
"Tôi cũng muốn ngủ một lát." Dư Nhạc đơ mặt nói.
"Phải có người gác đêm, thuyền trưởng Dư." Đường Diệc Bộ lại vỗ vỗ giường, "Hơn nữa tôi cho rằng adrenalin của ông...!Không, sau khi suýt nữa bỏ mạng, ông có xác suất mất ngủ cực cao."
"Có người được ôm thân mật ngủ, có người phải gác đêm với đám thi thể, đúng là công bằng." Dư Nhạc xé túi cá khô kia ra, ngậm thịt cá trong miệng.
"Cậu biết gì không? Tôi đã bắt đầu thấy nhớ Đồ Duệ rồi đấy."
Nguyễn Nhàn không tham gia vào cuộc trò chuyện này, cảm giác thả lỏng sau khi đạt được mục đích đã thổi bay tinh thần anh đi.
Anh bò lên trên đệm mềm, nhưng không nằm bên cạnh Đường Diệc Bộ mà nghiêng người qua, cuộn tròn lại bên cạnh vật chống đỡ cái đệm.
Anh không thích những suy nghĩ mông lung đó của mình.
Một khi biết được nguyên lý của sự vật, những tưởng tượng lãng mạn sẽ không còn không gian tồn tai nữa.
Nguyễn Nhàn biết rõ nơi phát ra hảo cảm mơ hồ của mình.
Đường Diệc Bộ cũng đủ mạnh, mọi hành động đều không giống con người.
Bây giờ hắn đang ngụy trang ở trước mặt Dư Nhạc, nhưng Nguyễn Nhàn vẫn có thể nhìn thấy sự xa cách kia ở sâu trong đôi mắt vàng.
Không phải hiệu ứng vòng quay, không phải bề ngoài hấp dẫn.
Anh chỉ dần dần đẩy được sương mù, thấy được cảm giác an toàn khát cầu nhiều năm cùng với một khả năng đã không tồn tại từ lúc cuộc đời của mình bắt đầu.
Một thứ gì đó xán lạn mà tự do.
Tựa như dã thú bị nuôi dưỡng nhiều năm trong lồng sắt nhìn thấy đồng loại nơi hoang dại, khát khao, hâm mộ, khát vọng và một số cảm xúc anh không biết trộn vào nhau, khiến trong cổ họng anh khô khốc, muốn tiếp cận đối phương theo bản năng.
Chỉ là không được.
Những thứ xinh đẹp thường có độc, anh tuyệt đối không thể mặc kệ mình sa vào trong đó.
Đường Diệc Bộ vẫn là Đường Diệc Bộ xa lạ mà nguy hiểm kia, điều này chưa bao giờ thay đổi.
Gió đêm đang chui vào từ vết rách cách đó nửa mét.
Nguyễn Nhàn co người lại, muốn giảm bớt nhiệt độ đang dần mất đi.
Châu Sắt lạnh căm căm đang dựa vào mắt cá chân anh, thích ý khò khè.
Cảm giác kim loại lạnh băng khiến anh phải co rúm.
Lúc này hai cánh tay đánh úp lại từ sau lưng anh, suy nghĩ đến khả năng Dư Nhạc đang nhìn, Nguyễn Nhàn mạnh mẽ đè nén kích động muốn phản kháng.
Đường Diệc Bộ không hề tốn sức kéo đối phương vào trong lòng, ôm anh bằng một tư thế chiếm hữu, trong cổ họng phát ra tiếng khò khè thỏa mãn.
Nếu biến mình thành một cái hộp nước đường lớn, có lẽ hành vi của Đường Diệc Bộ sẽ không có thay đổi quá lớn, Nguyễn Nhàn nghĩ thầm.
Ý tưởng đã thành công khiến anh giải trí, Nguyễn Nhàn cười vài tiếng trầm thấp.
Anh có thể cảm nhận được Đường Diệc Bộ áp chóp mũi vào đỉnh đầu mình, nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau đó hắt xì một cái nho nhỏ.
Anh nghe được hô hấp của đối phương từ vững vàng hữu lực đến lâu dài, cặp chân dài kia lại không an phận mà hoạt động dưới tấm chăn mỏng.
Đường Diệc Bộ đang giả vờ ngủ, chắc là để thử Dư Nhạc.
Nghĩ đến cũng đúng.
Nguyễn Nhàn trở mình, trực tiếp nằm đối mặt với robot hình người kia.
Cho dù là ở khoảng cách này vẫn không thể tìm thấy tì vết gì trên mặt Đường Diệc Bộ.
Có thể thấy được robot hình người kia lúc hoàn thiện thể xác như "thiết bị cung cấp năng lượng" của mình đã cẩn thận suy nghĩ đến gu thẩm mĩ của loài người.
Tên nhóc gian xảo.
Cặp mắt vàng sáng ngời kia nhắm chặt, lông mi rất dài hơi hơi rung động.
Nguyễn Nhàn không nhịn được lặng lẽ vươn tay tới gần mặt Đường Diệc Bộ, cảm nhận hô hấp ấm áp tràn đầy sức sống.
Châu Sắt thấy Nguyễn Nhàn bị túm đi, liền vươn bốn cái chân nhỏ ra khỏi khe hở vỏ ngoài, chen vào giữa hai đôi chăn đang dây dưa lấy nhau của hai người rồi bắt đầu ngáy tiếp.
Máy móc sinh mệnh, một chủng loại có sinh mệnh kì quái được sinh ra trong mười mấy năm gian qua.
Dục vọng muốn nhanh chóng tìm được một "Nguyễn Nhàn" khác lại mạnh hơn vài phần, chẳng qua Nguyễn Nhàn không rõ mình muốn kết quả thế nào.
Nếu muốn chọn một "robot hình người" cũng là một loại máy móc sinh mệnh trong các "bản thể" và "người nhân bản"...
Răng rắc.
Quả nhiên Dư Nhạc không hề thành thật.
Thấy hai người trên đệm mềm không động, thuyền trưởng thuyền Tẩu Thạch lặng lẽ đứng lên, nhẹ nhàng vòng qua Đường Diệc Bộ, duỗi móng về hướng ba lô chứa đầy đồ ăn.
Đường Diệc Bộ xoay người, trong nháy mắt đã đèn Dư Nhạc có cơ thể cao lớn hơn mình không ít xuống đất.
Trong tay ông ta còn cầm nửa miếng bim bim, hùng hùng hổ hổ chửi bậy.
"Mẹ nó tôi sắp chết đói rồi! Chút cá khô này còn không đủ cho mèo ăn nữa." Dư Nhạc bị ấn mặt xuống đất nghiêng đầu phun ra mấy ngụm cát.
"Mẹ nó, ngày mai chờ Đồ Duệ lại đây, ông đây sẽ tốt cáo!"
Nguyễn Nhàn lại trở mình lần nữa, đưa lưng về phía hai người, dùng tay vuốt phẳng ý cười khóe miệng.
Ngày hôm sau, dự định tố cáo của Dư Nhạc này trạng cáo đến không thế nào thuận lợi.
Khi vừa nhìn thấy Đồ Duệ quấn băng vải, ông ta chỉ lo được hỏi thăm mười tám đời tổ tông của đám tặc đất thuyền Cực Lạc thôi.
"Hai vụ hỗn loạn.
Ngày hôm qua lúc ông vừa rời đi không lâu, chúng tôi đã tổ chức đám tang cho ông.
Mấy chục sức lao động không nghiện nặng lắm được chúng tôi khuyên về thuyền Tẩu Thạch, còn lại vẫn không muốn quy thuận.
Tên nhóc Phùng Giang kia nhân lúc chúng tôi đến Điểm chôn vùi tổ chức đám tang cho anh, đã lấy mất chủ hạm thuyền Cực Lạc đi rồi."
Đồ Duệ lắc lắc cánh tay quấn băng vải, ý bảo mình không sao.
Vì không để não chủ chú ý, hắn ta nhân lúc đêm khuya để cải trang đến đây một mình.
Để tránh bị rà quét, hắn ta dán không ít thịt nhân tạo lên người, ngụy trang thành một tên mập đầy mùi tanh.
"Là vấn đề của tôi.
Chúng tôi đã dọn đa số vật tư đi, tôi cho rằng không ai sẽ xuống tay với một con thuyền sắp hỏng..."
"Ông đấy, chính là không đủ tham." Dư Nhạc đấm ngực dậm chân, "Thuyền hỏng thì sao chứ? Thuyền hỏng đó lớn lắm đấy nhé.
Ông dọn vật tư? Đồ dùng sinh hoạt không cướp đoạt sạch sẽ đi à? Đội trưởng Đồ của tôi, nếu hôm qua tôi ngỏm thật, thuyền Tẩu Thạch phải làm sao đây..."
"Đã đề phòng trước rồi, nhưng đối phương cũng có cao thủ.
Có điều..." Khuôn mặt tươi cười của Đồ Duệ co quắp, "Ghê ta, ông còn biết mình không thể tùy tiện chết à?"
"Không phải tôi đã nghĩ đến một cái chết thật trâu bò rồi sao? Mẹ nó còn không phải do ông tìm được hai tiểu quái vật, ném ông đây xuống bùn như vớt cá, bây giờ lưng ông đây còn đau nè."
"Ông còn có mặt mũi để oán giận?" Nhìn Đồ Duệ có vẻ rất muốn giơ đao.
"...Thôi, không nhắc đến việc này nữa.
Đám đào binh của thuyền Cực Lạc, ông nhắm đối phó được không?" Dư Nhạc cười hai tiếng, chuyển đề tài.
"Đối phó được." Đồ Duệ thở dài, nhìn Nguyễn Nhàn và Đường Diệc Bộ cách đó không xa.
Hắn ta chán ghét chọc chọc đống thịt dính ở trên người, "Lớp ngụy trang này cùng lắm chỉ thoát được rà quét sơ cấp, tôi phải mau chóng trở về.
Nói ngắn gọn, lão Dư, hai tên nhóc này muốn tìm nòng cốt của quân phản kháng để tạo ngột ngạt cho não chủ.
Tôi đã làm một cuộc giao dịch với bọn họ..."
"Để hai người bọn họ cứu tôi, sau đó tôi sẽ đưa bọn họ đến phế tích của quân phản kháng trước kia?" Dư Nhạc bĩu môi, "Tôi còn không hiểu ông chắc...!Được rồi, Thành liên hợp ngầm đúng không?"
Rốt cuộc Đồ Duệ đã lộ ra vẻ mặt nhẹ nhàng: "Đúng vậy, ông cũng chỉ có chút thông minh này là không phiền phức."
"Tôi hiểu, rốt cuộc hai tiểu súc sinh này rất có thể vứt tôi ở giữa đường.
Hai người bọn họ còn không cho tôi ăn no." Cuối cùng Dư Nhạc đã nhớ đến việc mình phải cáo trạng, "Ông phải cho tôi ít súng ống đạn dược và đồ ăn, của riêng tôi, trên mỗi cái đều viết tên của tôi-"
"Xéo." Đồ Duệ lạnh lùng từ chối, "Súng ống đạn dược thì không thiếu, nhưng ngay cả thức ăn còn không giữ được thì ông đừng đến Thành liên hợp ngầm làm gì nữa, trực tiếp tự sát cho nhanh."
Nói xong hắn ta lắc đầu, búng tay một cái.
Lại một chiếc xe việt dã cải trang chui ra khỏi tấm bao bố, tự động chạy đến trước mặt bốn người.
Cửa xe màu xám đậm chậm rãi mở.
Dư Nhạc hít sâu một hơi.
Nguyễn Nhàn có chút hiểu biết về xe, nhìn ra được chiếc xe trước mặt vốn là xe việt dã bọc giáp.
Đồ Duệ đã loại bỏ hết những thứ dùng để hưởng thụ bên trong như quầy rượu và thảm lông mềm, để lại tủ đông có thể giữ được thuốc men và nhu yếu phẩm, tăng thêm máy nước giản dị, máy phát điện và tủ chuyên môn để súng ống đạn dược.
Bao gồm cả chỗ điều khiển và ghế phụ, bên trong xe có tổng cộng ba hàng ghế, có thể ngồi được ít nhất sáu người.
"Bên trong còn có những bố trí khác, có thể từ từ xem." Đồ Duệ nhún vai, "Lão Dư, tôi biết rõ tầm quan trọng của chiếc xe kia với ông, nhưng nói thật, tay nghề của ông không được ổn lắm.
Nhìn cái này đi - là tôi tìm tất cả những thợ sửa chữa trên thuyền Tẩu Thạch sửa lại chiếc xe cưng của tôi đấy.
Mẹ nó tích góp mấy năm nay của tôi đều bị đào rỗng! Nghe cho rõ đây, nếu ông làm hỏng cái xe này, cho dù ông trở về, tôi cũng sẽ tự tay giết ông."
Dư Nhạc chỉ đưa tay vuốt ve lớp vỏ kim loại kiên cố của chiếc xe kia, trong miệng không ngừng hít hà.
"Má ơi." Hơn nửa ngày sau, ông ta mới run rẩy phun ra một câu.
"Mấy năm nay, mẹ nó ông tích góp từ đâu ra...!Xin lỗi xin lỗi, trâu bò lắm trâu bò lắm!" Thấy Đồ Duệ bắt đầu bẻ ngón tay, Dư Nhạc lập tức sửa lại.
"Tất cả những vật tư cơ bản có thể sử dụng được tôi đều đã chuẩn bị, nhưng mà cũng mấy năm rồi tôi không tiếp xúc với bên Thành liên hợp, không biết bây giờ tình hình như thế nào rồi.
Đợi đến khi vào trong thành, mấy người vẫn phải tự lo liệu." Đồ Duệ đạp vào mông Dư Nhạc một cái, trợn trắng mắt.
Đường Diệc Bộ là người đầu tiên chui vào xe, vui sướng sờ soạng.
Hắn nghiên cứu bàn điều khiển chốc lát, nghi hoặc mà vươn đầu: "Hệ thống điện của bàn điều khiển bị khóa cứng rồi."
"Chỉ có dấu vân tay của tôi và Dư Nhạc mới có thể mở ra." Đồ Duệ mỉm cười, "Xe này chỉ có Dư Nhạc mới lái được."
Được, Nguyễn Nhàn lau mặt - Hắn ta đã nói vậy, cho dù Đường Diệc Bộ có bản lĩnh phá giải hệ thống tường lửa của cái xe này, nhưng vì để giữ bí mật về thực lực, cái xe này vẫn phải để Dư Nhạc tự điều khiển.
Xem ra cách "đưa số thông tức còn thừa đến" của Đồ Duệ vô cùng sáng suốt, Đường Diệc Bộ trộm nhìn Dư Nhạc một cái, má trái viết "vứt người" má phải viết "ăn cướp".
"Cảm ơn." Nguyễn Nhàn tùy ý bắt tay với Đồ Duệ.
Đường Diệc Bộ lưu luyến sờ soạng bàn điều khiển, nhảy xuống xe.
Dư Nhạc thì làm ra vẻ ta đây đã thắng.
Ông ta hân hoan ngồi vào chỗ điều khiển, sờ đống súng trong ngăn kéo, sau đó để một đống đồ ăn lên ghế phụ, kéo tấm kính ngăn chống đạn giữa ghế điều khiển và ghế sau lên.
"Cảm ơn người anh em." Ông ta mở cửa sổ xe, chống tay vào cửa sổ.
"Tôi sẽ đến Thành liên hợp ngầm một thời gian, nửa năm sau sẽ về?"
"Ông phải mất hơn một năm mới được vào trong danh sách, tôi không xui xẻo nhanh như vậy đâu.
Để an toàn thì một năm đi." Đồ Duệ ra hiệu, "Trên đường cẩn thận, chăm sóc xe tôi cho tốt vào."
"Tôi nhớ rõ tín hiệu phòng điều khiển! Nói không chừng ở Thành liên hợp ngầm có bảo bối mới mẻ gì đó, chờ tôi liên lạc được với ông..."
Đồ Duệ vui mừng gật đầu.
"...Sẽ truyền ảnh chụp cho ông." Dư Nhạc dừng một chút, rốt cuộc đã nói xong nửa câu sau.
Phó thuyền trưởng thuyền Tẩu Thạch - hoặc có thể nói là thuyền trưởng mới, lại bắt đầu phát ra sát khí.
"Chúng ta đi thôi." Thấy hai bên đã nói chuyện xong, Nguyễn Nhàn vỗ vỗ Đường Diệc Bộ đứng bên cạnh.
"Nhân lúc trời còn chưa sáng, cách xa Biển phế tích một chút."
"Ừm." Đồ Duệ tán đồng.
Không có tạm biệt lưu luyến không rời.
Đồ Duệ cất tấm vải ngụy trang quang học đi, khởi động motor lơ lửng loại nhỏ bên dưới.
Cơ thể ngụy trang thành mập mạp dần dần biến mất ở trong bóng đêm.
Dư Nhạc dựa vào cửa sổ, ngậm thuốc lá nhìn bạn bè đi xa.
Sau khi bóng người Đồ Duệ biến mất, ông ta vẫn còn nhìn về hướng kia rất lâu.
"Từ từ." Nguyễn Nhàn mới định lên xe, đã bị Đường Diệc Bộ kéo áo khoác lại.
Đường Diệc Bộ chọn một góc độ Dư Nhạc không nhìn thấy, buông Châu Sắt trong lòng xuống đất.
Giống như như lần đầu tiên gặp mặt như vậy, Đường Diệc Bộ đặt tay lên trên cơ thể tròn vo của nó, dưới lòng bàn tay hiện ra ánh sáng màu xanh.
[Làm gì đấy?] Nhìn Dư Nhạc vẫn còn ngây người ở ghế lái, Nguyễn Nhàn trực tiếp dùng khuyên tai hỏi.
"Sửa hình thức lại đã." Đường Diệc Bộ cũng không phát ra âm thanh, dùng khẩu hình đáp.
"Còn nhớ rõ chứ? Tôi lừa nó, làm nó cho rằng tôi là đồng loại.
Bây giờ tôi đang thừa nhận điều này với nó."
[...]
"Tôi nói cho nó chúng ta lập tức phải rời khỏi đây.
Bây giờ nó có thể tự chọn, trở về với đồng loại, hoặc là......"
Châu Sắt ngơ ngác nằm trên mặt đất, nó chuyển hướng sang Đường Diệc Bộ, lát lại chuyển hướng sang Nguyễn Nhàn, trong miệng phát ra những tiếng cạc cạc khó hiểu.
Mười mấy giây sau, nó nhảy lên, kiên định trở lại đỉnh đầu Đường Diệc Bộ.
"Xem ra nó muốn đi cùng." Lần này Nguyễn Nhàn không hề kiêng dè lên tiếng.
"Tôi không rõ." Đường Diệc Bộ đưa tay ôm lấy Châu Sắt, gỡ xuống từ trên đầu.
"Nó vốn dĩ bị bắt đến Biển phế tích, chắc chắn trên cánh đồng hoang vu này còn có rất nhiều đồng loại của nó."
"...Sinh sống cùng đồng loại chưa chắc đã là chuyện tốt."
Nguyễn Nhàn xoay người chui vào xe, bảo đảm Đường Diệc Bộ không nhìn thấy vẻ mặt của mình.
"Nó chỉ muốn đi cùng cậu thôi, có đôi khi loại chuyện này không cần đến lý do.".