Cảm xúc của Châu Sắt không được tốt.
Thật ra tâm trạng của nó không phức tạp lắm - đói và khát sẽ khiến cảm xúc của nó trở nên sa sút, được động vật to lớn mềm mại ôm ấp sẽ khiến nó thấy yên tâm.
Ngoại trừ có được trí thông minh nhất định và sự mẫn cảm với uy hiếp tiềm ẩn, những máy móc sinh mệnh được con người gọi là "Thể sinh mạng Grove kiểu R-" này không có chỗ đặc biệt gì.
Bây giờ nó đang túi đựng bình nước bọc lại, bị Đường Diệc Bộ treo trên thắt lưng, trông rất giống một bình nước hình cầu.
Bị chuyển từ cái ôm mềm mại đến cái túi thô ráp, lại bị gió và cát phủ kín, Châu Sắt bắt đầu phát ra những tiếng ken két bất mãn.
Đường Diệc Soái thản nhiên cắm dao găm vào thắt lưng, đưa mắt nhìn xe bọc thép biến mất trong màn đêm.
Hắn không trang bị cho mình vô số viên đạn, thậm chí nhìn gần giống như một kẻ chạy trốn bình thường.
"Yên lặng." Hắn dùng đầu ngón tay gõ vào Châu Sắt.
"Bọn họ có thể sẽ có thiết bị thăm dò âm thanh."
"Két."
"Tao biết mày không muốn rời khỏi đó, tao cũng không muốn rời đi." Đường Diệc Bộ thì thào, hắn có thể nhìn thấy ranh giới của trại cướp.
"Cho nên tao phải mang theo một thứ để đảm bảo, một khi con người đã lấy tên cho thứ gì đó thì sẽ không dễ dàng buông tay.
Nguyễn tiên sinh luôn có suy nghĩ giống loài người, tao nghĩ đạo lý này cũng đúng với anh ta.
"
"Két."
"Mày may mắn hơn tao." Đường Diệc Bộ vỗ vỗ Châu Sắt đang trề môi lẩm bẩm đi tới gần căn cứ.
Sau đó, hắn đột nhiên thay đổi động tác, giống như chơi một trò chơi nhảy nào đó trên bãi đất hoang, tiến về một điểm cố định phía trước.
Lần lượt tránh từng quả mìn và bẫy được chôn giấu, thành công đến gần hai tảng đá miễn cưỡng được tạo thành cửa, cuối cùng hắn mới dừng lại.
"Đừng nhúc nhích, nhóc con." Một khẩu súng gí vào sau đầu Đường Diệc Bộ, và một bóng người khác lóe lên trước mặt hắn, nghịch một con dao sắc bén trong tay.
"Bỏ vũ khí xuống trước."
"Được." Động tác của Đường Diệc Bộ rất vững vàng, hắn ném dao găm xuống đất, tiếp theo là khẩu súng thứ nhất, khẩu súng thứ hai.
"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng."
"Châu Sắt cũng phải giao." Người đứng phía sau lớn tiếng yêu cầu, "Này, lão Tôn, phá hủy Châu Sắt này đi.
Ai biết trong vỏ nó có giấu cái gì, không phải trước kia từng có người giấu thuốc trong đó sao?"
Châu Sắt điên cuồng vùng vẫy trong túi ni lông, bốn chiếc chân ngắn bằng kim loại nhô ra khỏi thân cầu, vụng về đấm đá.
"Không ngờ thời buổi này lại có người giao đồ ăn." Nhìn thấy Đường Diệc Bộ đã vứt hết vũ khí, lão Tôn ra dấu tay đơn giản đối với đồng bọn đứng phía sau hắn, Đường Diệc Bộ cảm thấy khẩu súng sau đầu càng dí sát hơn.
Lão Tôn cắt đứt túi bóng, lấy Châu Sắt đang kêu to cạc cạc ra, tiện tay ném xuống đất, dẫm chân lên.
Châu Sắt bắt đầu cất cao giọng kêu thảm.
"Mở vỏ cái này ra kiểu gì? Tao nhớ chỉ cần đạp mạnh vào khe hở này-" lão Tôn nhếch môi, để lộ ra hàm răng khô vàng.
"Chờ một chút." Đường Diệc Bộ khẽ nhíu mày.
"Sao, bị tao nói trúng hả? Nhóc con, nếu mày đến để gia nhập với bọn tao thì tốt nhất nên giao hết ra đây.
Đừng nói đây chỉ là thú cưng của mày, loại chuyện hoang đường này tao nghe nhiều lắm rồi! Nào, hay là tự mày phá hủy đi, mày đang giấu cái gì? Đom đóm? Bột nấm ảo giác?"
"Không." Đường Diệc Bộ chậm rãi buông cái tay đang giơ cao xuống: "Nó là bạn tôi, tên nó là π."
Trong những tiếng cạc cạc của Châu Sắt có vẻ lệ nóng doanh tròng.
"Ồ, là một thằng hấp." Lão Tôn cười vài tiếng, "Tuy dang vẻ không tệ, màu mắt...!Con người hay là robot hình người chạy ra từ trong tường? Chủ nhân của mày đâu? Được rồi, kệ mẹ nó, tao nghĩ trong doanh trại hẳn có mấy lão già đồng ý bảo kê mày, chỉ cần mày- "
Gã làm vài động tác thô tục, nháy mắt ra hiệu với người sau lưng Đường Diệc Bộ.
"Trên thực tế, tôi tới để phá hủy các ông." Đường Diệc Bộ nói ra từng chữ rất chân thành.
"Đúng vậy, giống như phái một vũ nữ thoát y đến phá hủy giám sát trật tự vậy." Lão Tôn lại dẫm xuống, "Vô cùng đáng tin cậy."
"Xin lỗi." Đường Diệc Bộ nói.
"Nói sớm như vậy chẳng phải -"
Lão Tôn không thể nói xong câu này.
Tên cướp mặc áo khoác rách rưới này nhìn cơ thể mình ngã ra sau, nhưng khoảng cách của người trẻ tuổi kia với gã vẫn không hề thay đổi.
Ngón tay thon dài xinh đẹp đặt lên hai má của gã, nhưng lão Tôn chưa kịp phát biểu chút cảm nghĩ nào.
Gã chỉ cảm thấy một sự lạnh lẽo nào đó đang nhanh chóng làm ý thức gã mơ hồ.
Gã cố gắng há mồm, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Khoan đã, điều này có nghĩa là...
Đường Diệc Bộ dùng động tác cúi người để kết thúc màn đánh lén, viên đạn lướt qua hai má hắn.
Hắn không hề suy nghĩ, tiện tay ném cái đầu người vừa vặn xuống kia lại.
Cái đầu đã chết kia bỗng nhiên đập vào một cái khác, phát ra tiếng vỡ vụn làm người ta rùng mình.
Tiếng thân thể tiếng ngã xuống đất lại vang lên một lần nữa, Đường Diệc Bộ nhìn hai cái đầu nát bấy dưới đất rồi mới nhặt Châu Sắt lên.
"Xem ra tao chỉ có thể ôm mày rồi." Hắn không thay đổi biểu cảm, nhặt mấy quả mìn từ trên thi thể, trực tiếp thiêu đốt doanh trại gần mình nhất.
Hoang dã vô cùng khô ráo.
Rất nhanh ngọn lửa đã nuốt hết cây cối khô quắt và một vài thùng nhiên liệu dễ cháy.
Thế lửa càng lúc càng lớn, Đường Diệc Bộ đi xuyên qua ngọn lửa, thỉnh thoảng lại ném mìn ra tạo thêm một vụ nổ mới.
Nếu không nhìn lửa lớn và không khí vặn vẹo vì nhiệt độ cao bên cạnh hắn, thần thái kia giống y như đang cho bồ câu ăn bánh mì trong công viên vậy.
Mỗi người lao đến đều rất dễ hiểu.
Ánh lửa chiếu sáng mỗi một biểu cảm và mỗi lần bắp thịt co rúm của bọn họ.
Người này sẽ nhào về phía bên này, người kia sẽ cầm lấy súng bắn về phía mình.
Căn cứ vào chuyển động tầm mắt của đối phương, thậm chí Đường Diệc Bộ có thể tính ra gã thích khẩu súng nào hơn.
Tiến thêm một bước, nghe bọn họ kêu la, kết hợp với vị trí của bọn họ.
Hắn có thể suy đoán ra sự thông minh và tính cách của bọn họ, hoàn toàn không hề có giá trị quan sát.
Tương lai đang chầm chậm mở ra ở trước mặt hắn, bình tĩnh và không thú vị.
Đường Diệc Bộ né tránh từng đợt tấn công, nhảy lên trên nóc nhà đang bốc cháy.
Hắn đứng thẳng trong lửa lớn, có thể thấy rõ đám cướp đang vọt về phía mình.
Thế lửa càng lúc càng lớn, hắn đã sử dụng hết số mìn, không thể tạo thêm được vụ nổ nào nữa, nhưng mà ánh lửa đã chiếu sáng một mảnh bầu trời đêm.
Tổ chức của đám cướp lỏng lẻo giống Dư Nhạc nói, hiển nhiên đám người liều mạng này không có nhiều ý thức quân nhân lắm.
Một khi nhận ra được có chuyển không ổn, mọi người sẽ lập tức biến thành năm bè bảy mảng.
Có người còn đang tấn công, có người bắt đầu ngộ thương đồng bạn của mình, có người lại muốn nhân cơ hội hỗn loạn để cướp sạch vật tư - Cho dù là từ trên thi thể hay là trên người người sống.
Khói đặc làm tăng mức độ kịch liệt của trận chiến, đám cháy đã hoàn toàn hỗn loạn, mọi người hoàn toàn quên đi chỉ có một người xâm nhập, bắt đầu tấn công tất cả những uy hiếp tới gần mình theo bản năng.
Mà trận hỗn loạn này đột nhiên dừng lại lúc vũ khí hạng nặng trình diện.
Không biết là ai gào lên một tiếng, đám cháy vừa rồi còn loạn thành ao bắt cá đã không còn một bóng người sau mười giây, chỉ để lại hài cốt và không ít thi thể đầy đất.
Đường Diệc Bộ nhìn thấy mấy gã đàn ông lực lưỡng khiêng pháo tới gần - Dù sao nơi này cũng có thủ lĩnh, mà hiển nhiên thủ lĩnh cũng có thủ đoạn để khiến đám thuộc hạ của mình phải sợ hãi.
Hắn ôm Châu Sắt nhìn họng pháo cách mình không đến một trăm mét.
Nếu như hắn bị thứ này đánh trúng, chắc chắn trên người sẽ có thêm mấy cái lỗ lùa gió to bằng miệng bát.
Nhưng vào lúc này, phương xa lại vang lên tiếng nổ còn kịch liệt hơn.
Mặt đất chấn động mấy lần, những tiếng hét hòa chung với nhau.
Đường Diệc Bộ nhìn về phía ánh lửa xa xa, khẽ vuốt cằm với mấy họng pháo kia.
"Tạm biệt." Hắn nói.
Trả lời hắn là mấy cột sáng bỏng mắt.
Đường Diệc Bộ dịch hai chân, chuẩn bị tránh thoát một cách xinh đẹp, nhưng đến khi tránh đến mép một cột sáng cuối cùng, hắn lại do dự . giây, cố gắng thả chậm bước chân.
Cột sáng sát qua cánh tay của hắn, đốt đi một mảnh lớn chừng bàn tay da thịt, máu tươi lập tức bừng lên.
Đường Diệc Bộ đau đến mức không ngừng hít hà, xé ống tay áo xuống băng bó đơn giản, sau đó để Châu Sắt bò lên trên vai mình.
Hắn nhảy xuống khỏi mái nhà sắp bị tiêu hủy, lại có thêm mấy vệt sáng trắng nữa bay qua chỗ hắn vừa đứng.
"Tao cảm thấy tao cần chữa trị." Đường Diệc Bộ nghiêm túc nói, chọc chọc Châu Sắt bị dọa đến run rẩy: "Mày nghĩ thế nào?"
"...Cạc cạc cạc."
Tâm trạng của Nguyễn Nhàn cũng không hề tốt.
Anh đang ngồi dựng ngược trong xe, đỉnh đầu chỉ cách trần xe một đoạn ngắn.
Đáng tiếc cho dù dây an toàn kiên cố thế nào thì cũng không thể làm giảm cảm giác choáng váng do con quái vật khổng lồ này mang đến.
Nguyễn Nhàn rất muốn ói, nhưng mà nôn lên trần xe thực sự không dễ xử lý, anh khó khăn đè cảm giác buồn nôn xuống.
Khả năng điều khiển máy móc của Dư Nhạc rất giỏi, nhưng ông ta lại kém Đồ Duệ quá xa - Bây giờ mình và Dư Nhạc là hai tên xui xẻo bị nhốt ở trong xe, chiếc xe thì không ngừng đảo lộn, ấy vậy mà Dư Nhạc còn có tâm trạng mở cho mình một bài "Cục cưng, anh vì em mà thần hồn điên đảo".
Vụ nổ đã tạo ra cảnh báo, Nguyễn Nhàn có thể nghe được không ít thứ đang đến gần bọn họ.
Mà cả chiếc xe việt dã bọc thép giống như con rùa đen bị ác ý lật ngược chổng vó, không có biện pháp nào.
Khói đặc và ngọn lửa bị ngăn cản ở một bên tường chết, nhưng những viên đá vụn và đất cát vẫn đang rơi về phía này.
Nguyễn Nhàn thăm dò bốn phía -
Bọn họ chỉ di chuyển từ một vùng hoang vu căn bản không có người đến một vùng hoang vu có một vài người công nghệ cao ở.
Không gian trống trải khiến bọn họ gần như không có chỗ trốn, chứ đừng nói đến có mấy cái máy đang chạy về phía này với tốc độ nhanh nhất.
"Ông định chọn kiểu chết mới này hả?" Nguyễn Nhàn thu tầm mắt lại, khó khăn hít vào một hơi, treo ngược khiến lỗ tai anh vang lên ù ù.
"Sao có thể." Dư Nhạc lúc lắc đầu theo giọng ca nữ, bởi vì treo ngược nên khuôn mặt tím tái: "Không phải là còn chờ tình nhân nhỏ của cậu sao.
Đợi đến khi hắn nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ không còn nghi ngờ tôi không muốn hoàn thành giao dịch nữa."
"Cho nên nếu như chúng ta không bị lật ngược, ông muốn đích lật ngược cái xe này?" Nguyễn Nhàn bắt đầu chuyên tâm nghe ngóng động tĩnh bên kia tường, muốn tìm ra giọng nói của Đường Diệc Bộ.
"Ôi xem cậu nói kiểu gì kìa.
Cái này gọi phát huy đột xuất, mượn hoa hiến Phật."
"...Mượn hoa hiến Phật không phải dùng như thế." Không nghe được tin tức hữu dụng từ bên đám cướp, Nguyễn Nhàn bắt đầu cởi dây an toàn."Chúng ta phải rời khỏi xe, sau đó đi bộ."
"Đừng đừng đừng." Dư Nhạc tiếp tục vui vẻ nghe nhạc, "Bên ngoài là hoang dã, ra ngoài không phải sẽ thành bia ngắm di động sao."
Cứ như bọn họ ở chỗ này không phải bia ngắm vậy, Nguyễn Nhàn hít sâu mấy cái.
"...Huống chi nếu cậu chạy mất dạng, lát nữa bạn trai robot hình người của cậu truy cứu, ông đây phải ăn nói như thế nào?"
Nguyễn Nhàn cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, không dám lãng phí nửa giây để phản ứng.
Anh giống như không kiên nhẫn nhíu mày lại: "Tôi đã nói rồi, Đường Diệc Bộ không phải robot hình người.
Chúng tôi..."
Một cái chân kim loại nhỏ xíu thử thăm dò gõ gõ cửa sổ xe, gián đoạn cuộc đối thoại của bọn họ.
Cơ thể tròn vo của Châu Sắt trượt tới, ba con mắt nhỏ lấp lóe ánh sáng xanh lóe lên từ trong khe hở: "Két."
Nguyễn Nhàn lập tức ấn mở cửa sổ.
"Hai người đang làm gì trong đó vậy?" Người xuất hiện tiếp theo chính là Đường Diệc Bộ mặt - robot hình người kia vì để thuận tiện giao lưu với bọn họ mà còn đặc biệt nằm xuống, dán mặt sát đất.
"Hướng đầu xuống dưới chơi vui sao?"
"Chúng tôi không phải đang chơi." Nguyễn Nhàn gằn từng chữ.
"Tôi biết, chỉ đùa một chút thôi." Đường Diệc Bộ lại lộ ra nụ cười chuyên dùng để ứng phó với con người: "Nhưng tư thế như vậy, lát nữa sẽ rất khó chịu."
Dư Nhạc vặn thấp tiếng nhạc, nhướn mày.
"Tôi thích câu chuyện này.
Đã nhìn ra rồi à? Ánh mắt không tệ."
"Nhìn từ bên ngoài rõ ràng hơn."
"Hai người đang nói cái -" Nguyễn Nhàn nói được một nửa liền phản ứng lại.
Anh quá chuyên chú lắng nghe động tĩnh của Đường Diệc Bộ và kẻ địch, cho nên không để ý đến dưới chân gần trong gang tấc.
Những tiếng vỡ vụn rất nhỏ quen thuộc vang lên, chiếc xe cồng kềnh chấn động, mặt đất bắt đầu sụp đổ nhanh chóng.
"Tôi là thuyền trưởng tốt nhất của Biển phế tích mà." Dư Nhạc nhếch miệng cười cười.
"Tôi biết mình đang làm gì, nhóc con - nơi này gọi là Thành liên hợp ngầm là có nguyên nhân của nó đấy."
"Đúng vậy, nếu ông chuẩn bị thêm một con con thỏ xem đồng hồ quả lắc thì kế hoạch này còn có thể mộng ảo hơn." Nguyễn Nhàn cắn chặt răng.
Cảm giác mất trọng lực khi rơi tự do đánh tới, tầm mắt của anh lập tức rơi vào trong bóng tối..