Tàn Thiên

chương 13: tay không đón đỡ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vù vù.” Xé liệt thanh âm vang lên, hai binh khí ầm ầm lao nhanh chém ngang hông của đối thủ.

Đây là tâm tình cùng với tốc độ thi đấu. Bất kỳ ai chỉ cần trong lòng có chút sợ hãi hoặc do dự mình trong tay binh khí có thể hay không chém trúng đối phương trước khi binh khí của đối phương chém về phía mình thì sẽ để lộ ra sơ hở.

Mà cái này sơ hở nhưng là trí mạng sơ hở, vì thế cả hai bây giờ tình thế cũng cực kỳ nguy hiểm, không ai nguyện ý dừng tay, vì chỉ cần ngươi suy nghĩ dừng tay thôi thì tốc độ của binh khí trong tay sẽ chậm lại một nhịp, tới lúc đó người chết sẽ là mình.

Nhưng vì không ai nhường ai, cho nên kết quả của hai người đã chú định là….

“Aaa.” Huyền U thấy hai người có xu thế đồng quy vu tận khuôn mặt không khỏi trắng bệch hét lớn một tiếng rồi che mặt.

Huyền Băng thấy hai người tình thế cũng là một mảnh nôn nóng, đang muốn tiến tới động thủ thì có người còn nhanh hơn cả nàng.

Nguyệt Vô Song cùng Lôi Dương hai người ánh mắt nhìn nhau, cả hai tuy rằng tình cảnh cực kỳ nguy hiểm nhưng vẫn là không sợ hãi, một cái ánh mắt chiến ý cuồn cuộn, một cái bá đạo không chịu thua nhìn nhau.

Khi Đao cùng Thước sắp chém vào hông đối phương lúc, một thanh âm sắt thép va lên, tiếp đó hai người chỉ cảm thấy binh khí trong tay như chém vào cái gì đó cứng rắn nhất trên đời.

Định lại tinh thần, hai người nhìn về phía trước, chỉ thấy Thiên Y tay phải nắm lấy trọng thước, tay trái nắm lấy thanh đao trần ngập bá văn.

Đôi tay nhìn có vẻ gầy yếu kia vậy mà lại trịnh trọng, dễ dàng, nhưng miễn cưỡng bắt lấy cả hai binh khí.

Ảo giác sao, đây là hai người hiện giờ ý nghĩa, bọn họ một kích toàn lực truyền vào binh khí nhưng lại bị người trước dùng tay không đón đỡ.

Nếu là Huyền Băng bọn họ còn miễn cưỡng tiếp nhận cái này sự thật, dù sao nàng cảnh giới vượt qua hai người quá nhiều, nhưng mà cái tên này, nhìn thế nào cũng chỉ là Phá Cung sơ kỳ à ( Phá cung trở lên mỗi cảnh giới đều là sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, viên mãn)

Vừa rồi hai người hợp kích, đổi làm một cái Phá Cung hậu kỳ cũng phải tạm tránh mũi nhọn đi, nhưng mà tên này, hắn không phải người mà…

Nguyệt Vô Song ánh mắt có chút phức tạp nhìn Thiên Y, hắn vẫn mạnh như vậy nha. Nàng nhớ, từ lúc gặp hắn tới giờ, nàng chưa bao giờ thắng qua hắn nha.

Mỗi lần đánh nhau đều là một chiêu đánh bại nàng, nhiều lắm cũng là lúc hắn tâm tình tốt, nguyện ý chơi đùa với nàng một hai cho nên mới đánh được năm, mười chiêu gì đó.

Còn lại nhưng là nhất chiêu!

Cho dù bây giờ khi nàng thắp sáng một vòng Chiến Cung cũng là như vậy, khoảng cách tựa hồ càng ngày càng xa.

“Dừng ở đây thôi, các ngươi không làm được gì nhau.” Thiên Y ánh mắt lạnh nhạt đảo qua hai người dùng lời nói không cho bất kỳ trái lại vang nói.

Nguyệt Vô Song cùng Lôi Dương nghe hắn nói vốn muốn nói gì nhưng đầu lại không tự chủ được gật đầu rồi thu hồi binh khí.

“Tốt rồi, lần này ngươi không thể đánh thắng được Vô Song cho nên tính ngươi cầu hôn thất bại.” Huyền Băng đi tới lạnh như băng ánh mắt nhìn lấy Lôi Dương nói.

Nàng là Nguyệt Vô Song đồ đệ, bình thường có vẻ không trách nhiệm nhưng nếu liên quan tới những chuyện trọng đại như hôn sự của Nguyệt Vô Song thì nàng vẫn là phải đứng ra.

Ánh mắt lạnh lùng che dấu đi đôi mắt rung động như vô ý hữu ý liếc nhìn Thiên Y, tên này bề ngoài luôn là một mảnh lạnh nhạt với tất cả, lãnh đạm với sinh mệnh tự thân dáng vẻ, rốt cuộc cất dấu bao nhiêu điều nàng không biết đây.

Vừa rồi cái kia tốc độ, tinh chuẩn đón đỡ hai chiêu toàn lực của hai người, nàng tự nhận có thể dùng tuyệt đối sức mạnh ngăn cản, nhưng mà không tinh chuẩn như hắn được.

Còn cái kia tốc độ, nàng lại phải thêm một lần nữa tự nhận không bằng, cái kia khoảng khắc, hắn cứ như là bỗng nhiên xuất hiện, không hề để lại một cái vết tích nào.

Đè xuống nghi hoặc, nàng ánh mắt lạnh lùng đảo qua Lôi Dương như đang chờ hắn câu trả lời.

“Ta thất bại.” Lôi Dương lấy được cũng bỏ được, hắn ánh mắt duệ khí mà cương nghị nhìn Huyền Băng gật đầu thừa nhận.

Vừa rồi đánh nhau tuy rằng hòa nhau, nhưng điều đó cũng là ý nghĩa hắn thua.

Hắn tới đây là để cầu thân, nhưng muốn cầu thân thì phải đánh bại Nguyệt Vô Song, mà hắn nhưng lại không thể đánh thắng nàng, chính vì vậy xem như hắn thua nửa chiêu đi.

“Rất tốt, tên khốn kia có gì muốn nhắn nhủ sao.” Vừa định tiến khách, nhưng trong lòng không ngăn được một mặt nhớ nhung nên Huyền Băng đột nhiên hỏi một câu.

Lôi Dương âm thầm cười trộm nhìn Huyền Băng, bảo ngươi trang, rõ ràng là nhớ người nhưng lại làm bộ không quan tâm, hắn thật muốn chửi má nó một câu, chỉ là hắn không dám, bởi vì hắn biết nếu mình chửi thì hôm nay… ha ha…

“Sư phụ nói sắp tới là Thiên Diệt không gian mở ra, chính vì vậy muốn các hậu bối của hai phái cùng nhau giao lưu, tới lúc đó hi vọng ngài tới thăm.” Lôi Dương chỉnh sửa tâm tình một cái rồi trả lời.

Chỉ sợ hai người các ngươi không phải tới thăm bình thường mà là vụng trộm đi, Lôi Dương âm thầm khinh bỉ hai người kia, rõ ràng là thích nhau nhưng da mặt mỏng không thả xuống được khúc mắc, bây giờ thì tốt rồi, làm hại hắn những hậu bối này cũng bị cuốn vào, hắn còn đang lo lắng con sư tử cái ở nhà bây giờ có biết hắn đi cầu thân hay không đay, nếu nàng biết thì hắn…

“Dược rồi, ta sẽ suy nghĩ.” Huyền Băng một mặt người sống chớ gần tùy ý đáp một câu, trong lòng cũng không bất ngờ.

Người kia môn phái là Xích Lạc Môn, là một môn phái đồng minh với Thái Huyền Môn, hai bên môn phái tổ chức giao lưu để làm quen rồi sau này vào Thiên Diệt Không Gian có gì mà giúp đỡ cũng không phải là không thể.

“Vậy tiểu tử cáo từ.” Lôi Dương cũng gật đầu rồi cúi chào Huyền Băng một cái, ánh mắt thật sâu ngưng trọng lướt qua Thiên Y rồi đạp không rời đi.

“Sắp tới ngươi có muốn cùng đi không.” Lôi Dương đi rồi, Huyền Băng quay đầu nhìn Thiên Y hỏi. Tên này tuy rằng chưa đăng ký làm đệ tử Thái Huyền Môn nhưng điều đó cũng không quan trọng, cái ngày hắn ở đây hắn cũng đã xem như là nửa cái đệ tử của Thái Huyền Môn, cho nên hắn muốn đi cũng không phải không được.

Chỉ là nàng cũng tùy tiện hỏi mà thôi, nhìn cái kia đối với mọi thứ không thèm để ý dáng vẻ hẳn là không hứng thú đi.

Quả nhiên…

“Không rảnh.” Thiên Y lạnh nhạt khàn giọng đáp một tiếng rồi đi về gian phòng.

“Thiên Y đại ca chờ ta.” Huyền U nhảy xuống tránh ôm ấp của Huyền Băng rồi chạy theo Thiên Y la một tiếng.

Hôm qua qua đi, nàng không hiểu sao càng tỏ vẻ thân thiết với Thiên Y hơn, cảm giác chỉ cần mình ở bên hắn là có thể an toàn, cho nên Huyền Băng tâm tính trẻ con không nhịn được muốn thân cận với hắn hơn.

Đáng thương Huyền Băng, con gái sắp bị người cướp đi nhưng là không biết.

……

Đi vào phòng sau, Thiên Y nhìn lấy bé gái đang ngồi trên ghế, đôi chân lắc lắc, khuôn mặt thích ý ngâm nga từng làn điệu Thiên Y nghe không hiểu là cái gì giai điệu vang lên.

Lắc đầu, hắn mặc kệ nàng ngồi xuống xếp bằng dưỡng thương.

Đúng vậy, là dưỡng thương!

Vừa rồi, đừng nhìn hắn bạo phát tốc độ cực nhanh mà không sao, kỳ thật hắn là vượt qua cực hạn vận chuyển một môn vũ kỹ vượt qua cảnh giới có thể lĩnh ngộ cho nên mới nhanh như vậy.

Đối với Thiên Y, hắn cảnh giới tuy rằng đã mất, nhưng tất cả lĩnh ngộ đều vẫn còn, cho nên hắn có thể miễn cưỡng vận dụng đôi chút thủ đoạn lúc trước.

Chỉ là cái này “một chút thủ đoạn” nhưng cũng chỉ là ở trong phạm vi nhất định, bởi vì nếu hắn sử dụng thủ đoạn quá mạnh mẽ, nó sẽ mang tới áp lực cho thân thể.

Thậm chí, nếu hắn gượng ép sử dụng một cái nào đó thủ đoạn vượt qua sức chịu đựng của hắn quá nhiều thì hắn linh hồn sẽ lập tức gặp phải lực lượng hủy diệt, tới lúc đó chắc chắn sẽ chết.

Vừa rồi, Thiên Y chẳng qua là muốn thử xem mình có thể phát huy một ít thủ đoạn được hay không, bây giờ xem ra là không thể, bởi vì hắn thân thể bây giờ quá yếu, không thể chịu đựng được, cho nên sau này không dùng thì hơn.

Vận chuyển Cửu Ngã Thiên Luân Quyết cùng với Vĩnh Hằng Luân, Thiên Y ngồi xuống bắt đầu chữa thương.

Buổi tối hôm đó, Thiên Y rốt cuộc thức tỉnh, thương thế theo đó cũng hồi phục thất thất bát bát.

Hắn lúc trước ra tay cũng chỉ là vận dụng vượt qua cảnh giới chiêu thức một chút mà thôi, cho nên thương thế do áp lực mang tới cũng không phải là quá nhiều.

Mở mắt ra, Thiên Y nhìn một vòng sau đó nhìn tới trên bàn Huyền U, chỉ thấy nàng hai tay chống cằm một mặt nhàm chán ngồi đấy, ở giữa bàn nhưng là có vài món ăn thường ngày.

“Không đi ra ngoài chơi sao.” Thiên Y lãnh đạm nhìn nàng chậm rãi hỏi.

“Không có ai chơi.” Huyền U thấy hắn tỉnh lại thì lộ ra khai tâm dáng vẻ, sau đó khuôn mặt lại nhăn nhó trả lời.

Thiên Y mỉm cười xoa đầu nàng một cái, ở Thái Huyền Môn trong không nhận đệ tử mười tuổi trở xuống, cho nên Huyền Băng tựa hồ không có bạn chơi thì phải.

Thiên Y ngồi xuống cùng ăn cơm với Huyền U rồi dẫn nàng đi ra ngoài chơi.

Ánh trăng hôm nay vẫn sáng, Thiên Y dẫn Huyền U đi trong rừng tìm vài loại hoa để trở về trồng trong sân.

Đi tới cũng không bao lâu, khi hai người mỗi người cảm thấy đã đủ cho hôm nay, đang định về nhà thì nghe thấy từng tiếng xé gió.

Thiên Y tuy rằng không nhìn thấy nơi phát ra âm thanh nhưng vẫn có thể cảm nhận được nơi phát ra âm thanh là chuyện gì xảy ra.

Hắn đem Huyền U đi tới nơi ấy, sau đó thì thấy Nguyệt Vô Song đang huy lấy từng vết chém, học tập lấy một bộ nào đó kiếm pháp.

Trên thân mồ hôi cũng là ướt nhẹp, quần áo đã thấm mồ hôi, dáng người của nàng theo đó cũng bị bó sát, nhìn tới càng khiến lòng người mơ màng.

Thiên Y cũng có chút tán thưởng nhìn nàng, sáng sớm vừa đánh nhau, trên thân còn có chút thương thế, tuy rằng không nặng nhưng cũng đủ để người khác tĩnh dưỡng một ngày đi.

Nhưng mà nha đầu này lại không để ý chút thương thế đấy, vừa tới đêm tối đã bắt đầu tập luyện vũ kỹ, hơn nữa nhìn dáng vẻ tựa hồ đã tập rất lâu dáng vẻ.

Quả nhiên, nàng có thành tựu hôm nay cũng không phải là không có nỗ lực cùng mồ hôi nha.

Thiên Y có chút suy nghĩ có nên tặng nàng một bộ pháp quyết đỉnh cấp hay không, trong đầu theo đó tìm kiếm vài bộ pháp quyết đỉnh cấp đời trước hắn có được.

“Các ngươi tới đây làm gì.” Đang tập luyện Nguyệt Vô Song nghe được tiếng bước chân thì ngoảnh mặt nhìn lại, vừa nhìn đã thấy Thiên Y cùng Huyền U không khỏi bất ngờ hỏi.

“Bọn ta đi tìm hoa tươi.” Huyền U trong tay còn có một bông hoa đang được nàng cầm, dơ dơ lên cho Nguyệt Vô Song xem, dáng vẻ cực kỳ khai tâm trả lời.

“Hoa dại cũng lấy về trồng.” Nguyệt Vô Song nhìn hoa trong tay Huyền U là hoa dại thì khinh thường nói nhỏ.

“Không phải, trong giới chỉ còn có rất nhiều hoa đẹp.” Huyền U khuôn mặt căm tức nhìn nàng.

Nguyệt Vô Song không thèm để ý nàng, ánh mắt chuyển qua Thiên Y: “Đánh một trận làm sao?”

Thiên Y đối với nàng cũng giống như nàng đối với Huyền U dáng vẻ, trực tiếp không để ý câu hỏi của nàng, ánh mắt nhìn nàng một vòng trên xuống rồi lóe lên từng sợi quang mang như đang suy nghĩ cái gì đó.

Nguyệt Vô Song bị hắn nhìn cũng không ngại, ánh mắt vẫn là cao cao tại thượng nhìn hắn, hào không một chút e thẹn, giống như trong mắt nàng Thiên Y chỉ là một con giun dễ đang chiêm ngưỡng chính mình vậy.

“Đã nghĩ nên truyền cái gì rồi.”

Một lúc sau, Thiên Y mới thu hồi ánh mắt nhìn nàng nói một câu nàng không hiểu gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio