Tàn Thứ Phẩm

quyển 4 chương 112

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chúng ta đã tính rồi, chỉ riêng sao Khải Minh và mấy vệ tinh xung quanh đã đủ thu xếp cho sáu trăm triệu nhân khẩu, vài ba di dân này chẳng bõ bèn gì. Máy in kiến trúc D mấy ngày nay đang thâu đêm suốt sáng đẩy nhanh tốc độ, đã nổ mười sáu chiếc do quá nóng, đều đã đưa về xưởng sửa chữa. Những người dân di cư bây giờ còn nghỉ ngơi trên trạm trung chuyển vệ tinh, thiết bị đầu cuối cá nhân của họ sẽ lục tục kết nối vào hệ thống bảo hiểm xã hội của sao Khải Minh, nếu như thuận lợi, một tuần là có thể hoàn thành, các bộ ngành đang khẩn cấp thống kê số lượng chức vụ cần thiết và tư chất yêu cầu, thầy Lục, chỉ thiếu đội công trình các thầy… Không, bộ công trình.”

“Bộ công trình cần rất nhiều người, ai muốn đến đều có thể đến, sắp xếp được, chứng chỉ và bằng cấp đều không cần, nhưng mà tư chất chuyên ngành vẫn cần, sau khi vào có một cuộc thi, thi đậu có thể trực tiếp đi làm, không đậu thì đi huấn luyện, tổng thể nguyên tắc vào lỏng ra chặt đi. Nhắc nhở họ giúp tôi, kỳ huấn luyện không có lương cao, chỉ bảo đảm sinh hoạt cơ bản, còn không kiếm được nhiều bằng làm thư ký cho Tổng trưởng, bảo mọi người hãy suy nghĩ cho kỹ.”

Thư ký của Tổng trưởng Edward nói qua điện thoại video: “Hứ!”

Hiệp hội chống Utopia từng bước áp sát, rốt cuộc bởi vì An Crewe lâm thời đổi kịch bản mà ngừng tấn công, Thiên Hà Số có thể nghỉ ngơi chốc lát.

Điểm nhảy vũ trụ bên ngoài đều đã lắp đặt thiết bị nổ, như cây đuốc người xưa chuẩn bị để đốt dây thừng cầu treo bất cứ lúc nào, phòng ngừa vạn nhất.

Lâm Tĩnh Hằng đích thân áp giải thầy Lục hăng hái xông pha tiền tuyến về sao Khải Minh.

Cơ giáp thong thả tiến vào tầng khí quyển, sau khi xuyên qua tầng mây, là có thể dùng mắt thường nhìn thấy mặt đất.

Máy in kiến trúc thành dải lấp đầy khu dân cư đã quy hoạch, hiệu suất cực cao, từng dãy nhà lầu mọc lên rất nhanh. Lâm Tĩnh Hằng nhớ lúc mình đi rất nhiều nơi còn là đất hoang và đống đổ nát, giờ đây mặt đất những chỗ đó đã san bằng, hàng đoàn robot đang hăm hở sửa đường, rất ra dáng… Cũng không biết ngoại quan kiến trúc do tên mù màu chết tiệt nào thiết kế, màu sắc những tòa nhà này rất điên rồ, là một mảnh màu Macaron khó hiểu, tươi mới sống động phối hợp với căn cứ quân sự Ngân Hà Thành xơ xác tiêu điều cách đó không xa, trông như một đống nấm lùn sinh động mà xấu xí, rất có tính hí kịch. (Macaron là một loại bánh nhiều màu của Pháp)

Lục Tất Hành: “… Ai làm đây? Quá ảnh hưởng bộ mặt thành phố, nhìn từ trên trời y như da bị vảy nến vậy.”

Thư ký Tổng trưởng trả lời: “Cụ nhà.”

Lâm Tĩnh Hằng theo thói quen nhướng một bên lông mày: “Trái tim thiếu nữ của lão mèo Ba Tư còn khỏe mạnh chứ? Từ năm đó ông ta lắp mắt hai màu đến bây giờ, mấy trăm năm vẫn như một ngày.”

Lục Tất Hành: “…”

Lâm Tĩnh Hằng dùng khóe mắt liếc nhìn cậu, lại nói: “Hai cha con cậu không đáng tin cậy là di truyền, thời khắc mấu chốt đều thiếu sợi xích chó.”

Lục Tất Hành bị sỉ nhục cũng vui vẻ, cười tít mắt mà nghe, Lâm Tĩnh Hằng khoát tay, đang định nói gì đó, liếc thấy vị thư ký mắt mù của Tổng trưởng Edward đang bàng thính ngon lành, thế là lại nuốt xuống, cau mày chọc vai Lục Tất Hành một cái, quay đầu phân phó Trạm Lư: “Nối vào quỹ đạo, kiểm tra mật khẩu, chuẩn bị đáp xuống!”

Trọng giáp “Ù” khẽ một tiếng, giống như cũng hết sức vui mừng.

“Chúng cháu về rồi!” Lục Tất Hành reo một tiếng, trong tạp âm thật lớn cậu quay về trạm thông tin của căn cứ mà la lên, “Ông cụ Tổng trưởng có nhớ cháu không?”

Trong lòng Lâm Tĩnh Hằng có thứ gì đó rung động nhẹ theo tiếng “về rồi” này của cậu.

Hắn phát hiện mình nhắm mắt là có thể miêu tả ra kiến trúc mang tính dấu hiệu của căn cứ Ngân Hà Thành, độ cong của quỹ đạo nối và xóc nảy nhẹ khi nối.

Từ trạm thu phóng cơ giáp đến sở chỉ huy, ra khỏi đại sảnh chính là một con đường nhỏ lót đá, mà khi Trạm Lư báo cáo “nối thành công”, đế giày hắn tựa hồ đã cảm giác được những hòn đá nhỏ đó.

Khói thuốc súng và lửa đạn, bỗng nhiên tách ra khoảng cách với hắn.

Đối với Lâm Tĩnh Hằng mà nói, đây là một cảm giác xa lạ. Nơi gọi là “dinh thự” ở Votaw, hắn không quen thuộc chút nào, không dùng robot hướng dẫn là không biết đi đường nào, mà cứ điểm Bạch Ngân năm đó hắn trú thủ là cổ họng của liên minh, tự có cảm giác căng thẳng, cũng chưa bao giờ mang đến cho hắn cảm giác chốn về thả lỏng.

Liền sau đó, trong trạm thông tin truyền đến tiếng gầm của Tổng trưởng Edward: “Tên nhóc này sao lại chạy ra tiền tuyến?! Không phải bảo ở yên trong trạm trung chuyển vệ tinh tiếp đón di dân à!”

Lục Tất Hành thuận miệng nói dối: “Cháu vẫn ở trạm trung chuyển vệ tinh tiếp đón di dân mà, là nhóm Lâm tướng quân trở về, tiện đường đưa cháu về thôi, đúng không Lâm?”

Tổng trưởng không dám quá không khách sáo với Lâm Tĩnh Hằng, ho khan một tiếng, đang định thôi.

Liền nghe Lâm tướng quân lập tức vạch trần: “Vớ vẩn.”

Lục Tất Hành: “…”

Tổng trưởng: “Lục Tất Hành!”

Tổng trưởng Edward đã cao tuổi, hễ dông dài lên là không chịu thôi, ông cho trạm thu phóng cơ giáp mở tất cả loa, từng thiết bị khuếch âm đuổi theo Lục Tất Hành chạy trốn, cậu đi đến đâu phun đến đó, trách mắng từ Lục Tất Hành một nhân viên văn chức không biết nặng nhẹ như thế nào, đến “chủ tịch ủy ban đặc biệt” này vô trách nhiệm ra sao.

Tổng trưởng dồn khí đan điền, tiếng như chuông lớn: “Khi cậu đại diện cho Thiên Hà Số , sinh mạng cậu không chỉ là của chính cậu, nó còn thuộc về tất cả công dân! Cậu nhìn cậu đi, có khác gì bọn thanh niên ất ơ, còn ra thể thống gì nữa!”

Lục Tất Hành buông tay: “Nhưng cháu vốn là một thanh niên ất ơ mà, Tổng trưởng, sao giờ ngài mới ý thức được vấn đề này?”

Tổng trưởng Edward á khẩu suýt ngã ngửa, quyết định đi tìm Độc Nhãn Ưng ba của thanh niên nói chuyện, ông cụ nổi giận đùng đùng mở cửa sổ trạm liên lạc, vừa vặn chạm mặt đám nhà lầu màu sắc độc đáo đằng xa.

Nếu không phải chính Tổng trưởng cũng nghèo rớt mồng tơi, thật sự muốn phát ít tiền cho Độc Nhãn Ưng, để lão đó tiền nào việc nấy đi chữa mắt đi.

Lâm Tĩnh Hằng khóe mắt hơi cong lên, quay người đi đến hướng sở chỉ huy, nhưng bị Lục Tất Hành đuổi theo kéo khuỷu tay lại.

Lâm Tĩnh Hằng: “Làm gì thế?”

Lục Tất Hành trịnh trọng nói: “Anh đã đồng ý với em.”

“Đồng ý cậu cái gì, xích chó?”

Lục Tất Hành không nói lời gì túm hắn đi một hướng khác, vòng qua trạm cơ giáp, phía sau không biết từ khi nào đã xây đường cho xe cơ giáp.

Xe cơ giáp là “vua mặt đất”, chạy sát đất, tốc độ có thể vượt qua tốc độ âm thanh, trước kia từ Ngân Hà Thành đến căn cứ là một vùng đất hoang không một bóng người, họ lái xe cơ giáp ra ngoài dạo cũng đành, bây giờ xung quanh trải qua nghỉ ngơi khôi phục từng chút một, thành phố đã khá ra dáng, đương nhiên không thể lái vũ khí giết người này nghênh ngang khắp nơi, trong tình huống không phải chiến tranh khẩn cấp, xe cơ giáp cần đường ray đóng kín chuyên dụng.

Lâm Tĩnh Hằng: “Đây là cái gì?”

“Xe riêng.” Lục Tất Hành nói, “Nhân viên phi võ trang làm việc trong căn cứ tan tầm phải về nhà, thành viên của tân chính phủ Ngân Hà Thành thường xuyên phải chạy qua lại giữa căn cứ với chính phủ, vậy nên bọn em đã quy hoạch một tuyến xe riêng, nào, lên đây.”

Nói đoạn cậu kéo tay Lâm Tĩnh Hằng đặt trên thiết bị cảm ứng vân tay, lưu thông tin danh tính hắn trên sân ga nhỏ, một chiếc xe cơ giáp lập tức từ dưới đất trồi lên, tự động mở cửa.

“Đường ray này đi thẳng đến nội thành Ngân Hà Thành, chạy trên đường ray so với chạy ngoài đồng hoang còn nhanh hơn một chút, tới trạm cuối ngắn nhất chỉ cần mười hai phút sáu giây,” Lục Tất Hành nói, “Nhưng chúng ta hôm nay không đến khu nội thành.”

Cậu dứt lời, xe cơ giáp thong thả khởi động, một phút sau tăng tốc lên tối đa, sau đó chậm rãi giảm đến dừng, vừa vặn theo đường ray đậu trên một sân ga khác.

Lục Tất Hành: “Đi theo em.”

Ngoài sân ga xe cơ giáp là một khu nhà ở, thấp chỉ là nhà trệt, hơi cao thì có hai ba tầng, giữa các tòa nhà đường phố ngay ngắn, đều là đường đi bộ, cấm xe chạy bằng động cơ vào, trong luống hoa hai bên đã trồng đầy thực vật trang trí, sáng rực chuẩn bị nở rộ.

Cổng khu dân cư này có tấm bảng khắc bằng đá, viết: khu cư trú căn cứ quân sự Ngân Hà Thành.

“Khu này không phải ba em thiết kế.” Lục Tất Hành nói, “Đây là khu cư trú của căn cứ quân sự đầu tiên, mai kia nếu trú quân của tổng bộ Ngân Hà Thành tăng thêm, chúng ta còn cần xây nhiều hơn. Từ đây đến sân ga cơ giáp của căn cứ, xe cơ giáp chỉ cần một phút năm mươi sáu giây, xấp xỉ thời gian anh đi từ sở chỉ huy qua.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Một phút năm mươi sáu giây? Tôi đâu có què.”

Lục Tất Hành bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Lâm Tĩnh Hằng, vẫy tay ra hiệu cho hắn ghé tai tới, sau đó tiến đến kề tai nói nhỏ: “Anh còn mặt nặng mày nhẹ như vậy, em sẽ sàm sỡ anh ngay trên đường đấy.”

Lâm Tĩnh Hằng lạnh tanh nhìn cậu một cái – cậu dám.

Lục Tất Hành: “… Không dám, nếu không thì anh sàm sỡ em đi.”

Lâm Tĩnh Hằng đẩy mặt cậu ra, Lục Tất Hành liền dịu giọng lại, dùng lý lẽ nói với hắn: “Kỹ sư giỏi nhất, đều phải tiếp xúc tin tức trực tiếp từ khoảng cách gần, cứ qua một lần truyền đạt, lượng thông tin và tính chính xác chân thật sẽ giảm bớt, Bạch Ngân Đệ Tam Vệ của anh trước kia không cần tự mình ra tiền tuyến à?”

Lâm Tĩnh Hằng không lung lay: “Bạch Ngân Đệ Tam Vệ thu nạp cậu từ khi nào?”

Lục Tất Hành cảm thấy người này quá vô lý, luôn chuyển dời trọng điểm, tráo đổi khái niệm, vì thế không đáp được gì, đành phải nâng cằm hắn lên mà hôn má hắn một cái.

“Tránh ra, bớt dùng trò này đi.” Lâm Tĩnh Hằng ngửa ra sau, “Tại sao cậu không nói với tôi tiếng nào, tự ý ra tiền tuyến?”

Lục Tất Hành giả ngu: “Cái gì? Lúc ấy vệ đội trưởng Turan khẩn cấp gọi đội sửa chữa công trình, không báo với anh à… Ôi đừng đừng đừng, làm gì mà nhíu mày như thế? Em cũng lo lắng cho anh, nếu em không thể tự mình biết được tiền tuyến thiếu cái gì, làm sao giải quyết vấn đề, làm sao chi viện kịp thời cho các anh khi chiến tranh nổ ra, làm sao bảo vệ anh được?”

Lâm Tĩnh Hằng giống như bị cậu đâm vào tim một phát, nhất thời không nói nên lời.

“Chúng ta về sau có việc gì cứ nói thẳng ra, lúc tức giận em có động chút là chiến tranh lạnh như anh không? Anh không cảm thấy mình rất vô lý à?”

Lâm Tĩnh Hằng mặt không biểu cảm gật đầu: “Cảm thấy, vậy thì thế nào, cậu mới biết tôi ngày đầu à?”

Nói xong, hắn nắm cổ áo Lục Tất Hành, như dời một cây cột lớn vướng víu, xách cậu đặt qua một bên, tiếp tục men con đường nhỏ đi về phía trước.

Lục Tất Hành liếc thấy vành tai ửng đỏ của hắn, cố nén không cười: “Này, anh có biết là tòa nhà nào không? Sao giống như anh biết đường vậy… Được rồi, anh quả thật biết.”

Lâm Tĩnh Hằng mặc dù lần đầu tiên đến đây nhưng không lạc đường, bởi vì từ rất xa đã nhìn thấy tòa nhà tận cùng bên trong tạo hình kỳ quỷ, hai robot nhảy múa bằng sắt lá đứng hai bên cổng một trái một phải như hai con sư tử đá, robot hình dạng xấu xí, không biết là Lục Tất Hành dùng lon ghép lại hay là thế nào, toàn thân có khí chất hip-hop đầu chó sắp rớt.

Mà trên đầu robot còn có một tấm bảng gỗ hoa bất tử viền quanh, viết: nhà Lâm tướng quân và kỹ sư .

Năng lực chiến tranh lạnh kéo dài như sắt đá của Lâm tướng quân, giờ phút này đột nhiên tan tành, hai robot nhảy múa lắc đầu vẫy đuôi xoay điệu Samba trước mặt hắn, tay cầm tay cúi người, sau đó robot bên trái hái đóa hoa nhỏ trong bụi cây, đặt vào lòng bàn tay sắt lá, đưa đến trước mặt Lâm Tĩnh Hằng, robot bên phải khách khí tháo đầu xuống, “tháo đầu chào hỏi” hắn, trong ngực phát ra ghi âm của Lục Tất Hành: “Chào mừng về nhà.”

Lục Tất Hành từ phía sau hắn dán tới, mặt dày mày dạn nói: “Em đã bảo người ta dọn hết đồ của anh đến đây, anh đã đồng ý đến ở với em rồi.”

Khuôn mặt đanh lại của Lâm Tĩnh Hằng rốt cuộc trở nên dịu dàng, hắn thở dài bất đắc dĩ.

Lục Tất Hành nhìn sắc mặt hắn, lập tức được đằng chân lân đằng đầu, huýt sáo một tiếng, hai robot nhảy múa nghe tiếng mà hành động… Không ngờ lần này hơi quá, một con sức tay hơi mạnh, lôi cánh tay không rắn chắc lắm của bạn nhảy ra, ngực robot nhảy múa cụt tay tóe lửa, nó chập mạch ngay tại chỗ, biến thành một cái máy đọc lại, bắt đầu không ngừng phát đi phát lại “chào mừng về nhà”, Lục Tất Hành vội vàng lao tới lôi “thuộc hạ” mất mặt đi sửa.

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Kỹ sư số rất đáng tin cậy, số cơ giáp từng qua tay cậu sửa chữa có ổn không?

“Cổng nối quản gia điện tử gia dụng em cũng chuẩn bị sẵn rồi, Trạm Lư vào là có thể tự động kết nối… Đúng rồi, Trạm Lư đâu?”

“Trên cơ giáp,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Tôi đưa cậu về rồi lập tức đi ngay, cần phải đi tiếp xúc với An Crewe một chút, cứ cảm thấy ông ta… Ưm.”

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Lục Tất Hành lao tới xô lên sofa.

Lâm Tĩnh Hằng vô thức đưa tay bảo vệ cậu, lảo đảo nửa bước rơi vào sofa, sofa làm từ một loại vật liệu biến hình, độ cứng mềm có thể tùy thời thay đổi theo tư thế ngồi của chủ nhân – nếu người ngồi ở trên ngồi nghiêm chỉnh, sofa sẽ trở nên bằng phẳng rắn chắc, nếu có người nằm bên trên lăn lộn, nó sẽ lập tức mềm mại dễ thay đổi hình dạng như giường nước, có thể bao vây kín kẽ người ta, lõm vào trong đó.

Lục Tất Hành: “Anh nói anh sẽ lập tức đi làm gì?”

Lâm Tĩnh Hằng trả lời bằng ý chí sắt thép: “Đến khu giao chiến, tôi cần sắp xếp trạm gác cảnh giới.”

Lục Tất Hành hơi nheo mắt, liếm môi một chút, cậu cúi xuống nhẹ nhàng ngậm một lọn tóc che trước mắt, hất qua một bên, hơi thở như có như không phả xuống, gợi lên cảm giác quen thuộc lại xa lạ. Lục Tất Hành: “Lặp lại lần nữa, anh sẽ lập tức đi làm gì?”

Lâm Tĩnh Hằng: “Đừng nghịch, tôi còn phải…”

Hắn vừa mở miệng, Lục Tất Hành đột nhiên sán tới, liếm nhẹ kẽ môi hắn, Lâm Tĩnh Hằng vô thức nín thở, cảm thấy cậu giống như mang theo độc tố thần kinh nào đó, đâm vào theo đôi môi nhạy cảm, thoáng chốc lan tràn trên mạng thần kinh, trong khoảnh khắc khiến tay chân hắn tê liệt.

Lục Tất Hành cười xấu xa nhìn hắn: “Làm ơn đi tiên sinh, có thể bố thí một đêm trong nhật trình bận rộn của anh cho em không? Trên bản chẩn đoán của khoang y tế nói, em thiếu Vitamin Lâm Tĩnh Hằng nghiêm trọng, còn không kịp thời bổ sung, là sẽ nguy hiểm đến tính mạng đó.”

Lâm tướng quân sống đến ngần này tuổi mà chưa gặp chiêu này bao giờ, còn chưa kịp tổ chức phòng ngự hữu hiệu, đã binh bại như núi lở.

Hắn sâu sắc cảm thấy Thiên Hà Số cần đưa ra một bộ điều lệ quản lý cấm làm nũng phi pháp.

Chiến hỏa ở biên giới Thiên Hà Số tạm thời kết thúc, bóng đêm của Ngân Hà Thành dịu dàng yên tĩnh. Mọi người hoạt động trên quảng trường sau giờ tan tầm dần dần tan đi, những người buôn bán nhỏ ven phố cũng vừa trò chuyện vừa dọn quán về nhà, bức tượng Lục Tín lẳng lặng nhìn theo họ, dưới chân ông có một loạt hoa, do vài ngày trước mọi người tưởng niệm đồng bào chết trên sao Bạch Lộ để lại, đôi mắt chăm chú nhìn hướng mặt trời thứ tám mỗi ngày mọc lên.

Ba ngày sau, Lâm Tĩnh Hằng ký tên trên bản kế hoạch quản lý trạm gác chiến khu vừa mới xác định, còn chưa kịp đi thăm dò An Crewe, An Crewe đã chủ động từ Thiên Hà Số ném đến cành ô liu –

“Tướng quân, họ gửi yêu cầu liên lạc viễn trình, hi vọng có thể nối vào mạng nội bộ Thiên Hà Số , thành lập liên hệ với chúng ta. Quân trung ương Thiên Hà Số còn chính thức gửi thư tín hữu hảo.”

Lâm Tĩnh Hằng hơi nhích lông mày.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio