Votaw.
Woolf nghe xong trường thiên đại luận của Vương Alan, thoạt đầu nhìn thẳng lão giây lát, sau đó quay mặt về hướng thung lũng, cả buổi không lên tiếng, mí mắt ông đã già nua thành bốn mí, nhắm hờ như không mở nổi, tựa hồ đã ngủ rồi.
Nhưng Vương Alan không nói một tiếng, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không có, chỉ ở bên cạnh im lặng chờ đợi.
Thư ký trưởng vốn dĩ là một người kiên nhẫn, mấy năm qua ngày càng thâm trầm không nôn nóng, nghe lệnh chấp hành, đúng lúc tiếp lời, Woolf bảo lão nói, lão liền nói có căn cứ có lý lẽ, muốn nghe cái gì lão nói cái đó, Woolf có bất cứ một thần thái hoặc động tác nào bảo lão ngậm miệng, lão liền kiên quyết ngậm miệng – chẳng những ngậm miệng, ngay cả mắt và môi cũng đóng lại, giống như lão chưa từng có lòng hiếu kỳ, cũng không có ham muốn biểu đạt, chỉ là một trí tuệ nhân tạo rất giống người mà thôi.
Nếu Woolf thực sự cứ thế ngủ giữa chừng, Vương Alan cũng có thể điềm nhiên như không giúp ông ta kéo lồng bảo vệ trong đình nhỏ lưng chừng núi, đắp kín chăn, chỉnh độ ấm độ ẩm, sắp xếp tất cả trong phủ nguyên soái thỏa đáng sau đó tránh đi, giống như lão chỉ đến đổ chai xì dầu báo cáo một cái, ôn lương cung kiệm, cẩn thận chặt chẽ, chẳng mảy may để ý “hiểu biết chính xác” của mình bị thờ ơ.
Rất nhiều kẻ tầm thường tự cho là thông minh, muốn khắc chế ham muốn thể hiện của mình còn không dễ, huống chi là người đầy dã tâm như Vương Alan? Song lão làm được chặt chẽ.
Woolf “đứng máy” tầm năm phút mới bỗng nhiên mở miệng, ông ta nói: “Đừng có ý đồ gì với Thiên Hà Số nữa.”
Ánh mắt Vương Alan khẽ lóe lên, lão nhỏ giọng giải thích: “Nguyên soái, liên minh đại nhất thống, loài người không biên giới, đã ba trăm năm, bọn họ đột nhiên tuyên bố độc lập, chỉ sợ…”
“Ta biết ngươi muốn nói gì,” Woolf cắt ngang lão, “Ngươi muốn nói, đám phản quân Thiên Hà Số này, bây giờ có khả năng đã chiếm được kỹ thuật Nữ Oa hoàn chỉnh, bọn họ có thể tự do xuyên qua lỗ hổng thời gian, mà lý luận của chúng ta phương diện này vẫn bỏ trống, đơn phương thông đường qua lại, thế nên bọn họ không sợ hãi gì, dám công nhiên phản ra liên minh, biến thành quả bom không hẹn giờ của Mân Côi Chi Tâm.”
Vương Alan mím môi: “Đúng là tôi có lo lắng về mặt này.”
“Alan, chúng ta vất vả lắm mới nạo sạch lớp đất đai có độc này, bình định phản loạn, một lần nữa trồng cây non, vậy thì hãy chăm bón nó, thay vì suốt ngày muốn chặt cây nhà hàng xóm, khi Thiên Hà Số chưa độc lập, cũng không thấy các ngươi coi bọn họ là người một nhà.” Woolf thấp giọng nói, “Loài người không biên giới, xã hội loài người sẽ rất dễ dàng mất đi tầng lớp, phát triển đình trệ, lâm vào ‘chứng sợ hãi tù túng’ mang tính xã hội, chưa chắc là chuyện tốt… Đây là đạo lý Lâm Tĩnh Hằng từ hồi mười bốn mười lăm tuổi đã hiểu, ngươi bây giờ còn cần ta dạy à? Một hàng xóm như hổ rình mồi, đối với liên minh mới khôi phục sau cuộc chiến chưa hẳn là chuyện xấu, kẻ địch lớn nhất giai đoạn hiện giờ của chúng ta, là chủ nghĩa khủng bố vũ trụ kiểu mới Quân Đoàn Tự Do.”
Vương Alan nghe ông ta lại nhắc tới Lâm Tĩnh Hằng, trong lòng không thoải mái lắm, cũng cảm thấy Woolf đáng thương, dẫu là người lợi hại sát phạt quyết đoán như thế nào, thì ra một khi già rồi, cũng phải chịu nhân tố sinh lý ảnh hưởng, khí huyết thân thể không đủ, người này dễ trở nên nhùng nhằng, lúc này chắc chắn là lại nhớ đến đống tình cảm xưa lắt nha lắt nhắt rồi.
“Tình cảm xưa” của những người này, giống như gián vậy, khó khăn lắm mới nhẫn tâm diệt trừ sạch sẽ, qua một thời gian lại khơi đống tro tàn, ngóc đầu dậy.
Vương Alan nghĩ: “Không chịu thôi.”
Nhưng lão không cãi lại Woolf, nhìn trộm thần sắc Woolf, lão lấy lui làm tiến, cảm khái: “Đúng vậy, Tĩnh Hằng… Tĩnh Hằng quả thật là thiên tài trăm năm khó gặp, tôi không còn gặp người thứ hai như hắn, có thể vĩnh viễn sáng tạo kỳ tích, cách mười sáu năm, mà hắn còn có thể một lần nữa thu nạp Bạch Ngân Thập Vệ, nếu hắn là chiến hữu, quả thực làm cho người ta nghe thấy tên này là có thể thở phào. Hơn nữa khi ở Mân Côi Chi Tâm hắn cứ thế mà đi, có tình có nghĩa, gần đây tôi cũng luôn nghĩ lại, Nguyên soái, năm đó khi Thiên Hà Số rút lui, có phải đã làm quá tuyệt tình, nếu hắn còn ở liên minh, còn có thể cho chúng ta dùng…”
Woolf khẽ thở ra một hơi: “Đó không gọi là ‘có tình có nghĩa’, Alan, hắn có lẽ có tình nghĩa, nhưng tối đa chỉ một ounce, một miếng mà thôi, làm sao để ngươi nhìn thấy? Hắn chẳng qua là cúi đầu trước thế cục mà thôi.”
“Thế cục mười sáu năm trước, nếu không phải Lâm Tĩnh Hằng bị nhốt ở Thiên Hà Số , tin tức không đủ linh thông, nếu không phải Bạch Ngân Thập Vệ quá tuân thủ nghiêm ngặt tuyên ngôn tự do của bọn họ, bị chặn trên đường, nếu Lâm Tĩnh Hằng sớm nhìn thấy danh sách Trái Cấm, lúc ấy hắn nhất định sẽ ra tay, khiến chúng ta thân bại danh liệt, khiến liên minh chết triệt để. Người dân ngưỡng mộ một thủ lĩnh quân sự cường hữu lực, quân trung ương về tình về lý sẽ đi theo hắn, nội bộ Hiệp hội chống Utopia vốn chia rẽ, Hope cũng chưa hẳn muốn làm kẻ địch của hắn, Đoàn Quang Vinh tuy nói đã chiếm Thiên Hà Số , cũng là bị nhốt tại Thiên Hà Số , giải quyết họ không phải việc khó – ngay cả Lâm Tĩnh Xu, rất có thể sẽ vì hắn mà chuyển sang hoạt động bí mật, tránh xung đột chính diện. Nháy mắt ấy, vận mệnh tương lai của nhân loại, là cột trên đầu ngón tay Lâm Tĩnh Hằng, chúng ta đang tranh mệnh với trời, không muốn thua toàn diện, thì nhất định phải nén đau diệt trừ hắn.”
“Bây giờ đã khác rồi, liên minh hiện tại cùng quân trung ương nắm tay vững như thành đồng, chiến tranh cũng kết thúc, Lâm Tĩnh Xu chỉ là một phần tử phạm tội phản xã hội điên rồ, cơ hội hắn có thể xoay chuyển tình thế đã qua, chỉ có thể chấp nhận kết quả này.” Vương Alan cúi đầu càng khiêm ti, “Vẫn là ngài hiểu hắn.”
“Ta lại nói cho ngươi nghe, Lâm Tĩnh Hằng đã giữ im lặng ở Mân Côi Chi Tâm, thì hắn sinh thời cũng sẽ giữ im lặng, ít nhất một thế hệ, trong vòng hai trăm năm, Thiên Hà Số và liên minh vẫn là láng giềng thân thiết đánh gãy xương còn dính gân. Thời đại đại hàng hải có tiên đoán rằng, năm năm một thay đổi nhỏ, mười năm một thay đổi lớn nghiêng trời lệch đất, Thiên Hà Số có thể thay đổi, như vậy chỉ cần thổ nhưỡng thích hợp, liên minh tại sao không thể? Mọi người tường an vô sự, uy hiếp lẫn nhau, cũng làm đường lui của nhau, như thế không tốt à?” Lúc nói những lời này, trong mắt Woolf lại lần nữa bùng lên ánh sáng khiếp người, không giống hơn ba trăm hai mươi tuổi một chút nào, hơn nữa mạch suy nghĩ cực kỳ rõ ràng, hoàn toàn không nghe ra sự lẩn thẩn chẳng nhớ nổi chuyện gì khi nãy, “Alan, con người có thể có dã tâm, nhưng không thể quá bành trướng, phải biết kiềm chế!”
Vương Alan thành khẩn đáp vâng, nhưng các ngón tay chắp sau người chầm chậm siết chặt, nắm chặt nắm tay.
Woolf chống gậy đứng dậy, Vương Alan vội vàng tiến lên đỡ.
Lúc này, Woolf sờ mũi, thì thào: “Mùi Tulip đen… ‘Hoàng Hậu Đêm’ của ta nở rồi?”
Vành mắt Vương Alan khẽ co lại, nhanh chóng khôi phục nguyên trạng, mặt không đổi sắc nói: “Hả, có sao?”
“Là Hoàng Hậu Đêm nở, Hoàng Hậu Đêm nở hoa, là đến ngày giỗ của người ấy rồi.” Woolf nói, “Rừng bia sửa xong chưa? Ta phải đi thăm người ấy, ngày mai đi luôn.”
“Lâm soái?” Vương Alan ra vẻ khó hiểu hỏi, “Nguyên soái, ngày giỗ của Lâm soái không phải trước khi Quân Đoàn Quang Vinh trả lại Votaw sao? Nghi thức nhỏ của chúng ta năm nay là tiến hành trong cứ điểm Thành Thiên Sứ, ngài quên rồi à?”
Ánh sáng khiếp người trong mắt Woolf một lần nữa tối đi, mờ mịt nhìn Vương Alan một cái, một lúc lâu ông ta mới tựa hồ trầy trật nhớ ra: “À… đúng, cứ điểm Thành Thiên Sứ… đúng là có chuyện như vậy… Kỳ lạ, sao đang nói chuyện thì ta lại hồ đồ rồi?”
Vương Alan cười giống như không hề có tâm kế: “Ngài trăm công nghìn việc, mỗi ngày phải suy nghĩ quá nhiều việc, vấn đề suy nghĩ đều là xuất phát từ cả xã hội vũ trụ, mấy chuyện nhỏ nhặt này đều là công việc của tôi, ngài mà nhớ rõ hết, không phải tôi sẽ thất nghiệp sao? Nào, chú ý dưới chân, chậm thôi.”
Ánh đèn trong phủ nguyên soái dần dần mở tối đi, chỉ có đèn đường và ánh đèn trang trí bên ngoài còn sáng, Vương Alan như hiếu tử hiền tôn trông chừng cho Woolf ngủ rồi mới tự động ra về, lúc này đã gần đêm khuya – trước kia Vương Alan ở ngay trong nhà Woolf, để có thể gọi đến bất cứ lúc nào.
Nhưng sau khi trung ương liên minh giành lại Votaw, Vương Alan nhậm chức thư ký trưởng của quốc hội liên minh, không còn là thư ký riêng của Woolf. Trước kia vị trí này luôn do quản ủy hội Vườn Địa Đàng nắm giữ, thư ký trưởng nhiệm kỳ trước còn là người của gia tộc Gurdon, cưới đệ nhất mỹ nhân Votaw, ngay cả các thượng tướng mắt cao hơn đầu của quân ủy gặp cũng đều phải lễ nhượng ba phần. Mà lão bận rộn công vụ vẫn không quên Nguyên soái, thường xuyên chạy tới phủ nguyên soái, thỉnh thoảng quân ủy có một số kẻ ngu xuẩn mắt mù còn coi lão là viên thư ký quèn kia, lão cũng hoàn toàn không để ý, đắc chí cũng không quên gốc.
Vương Alan cài đặt tuyến đường, xe tự động chạy lên làn xe không trung, tốc độ đều vững vàng trở về, một âm thanh vang lên trên thiết bị đầu cuối cá nhân của lão, giọng máy móc khàn khàn mất tự nhiên, lại là một thiết bị biến thanh: “‘Vua sư tử già’ nói thế nào?”
“‘Vua sư tử già’ sắp rụng răng rồi, ta thấy lão đã xé không nổi cả thịt tươi, còn có thể nói thế nào?” Vương Alan cười lạnh lẽo, “Lão muốn nhân nhượng lũ rắn bên gối này, vờ như chúng không tồn tại. Lại muốn chơi trò ‘lân bang hữu hảo’, giống như năm đó hạ lệnh nhổ cỏ tận gốc không phải là lão vậy.”
“Không bất ngờ chút nào,” Giọng trong máy biến thanh kia nói, “Nhưng cũng không có gì, dù sao cũng là người đất chôn đến đầu rồi, đừng nóng vội, Alan – lân bang hữu hảo thì lân bang hữu hảo, ‘lân bang hữu hảo’ sớm muộn sẽ có bang giao bình thường, nếu không có thì chúng ta tạo ra cho lão, thiên hà độc lập không thể vĩnh viễn là một quả trứng lành lặn không rạn.”
Trên mặt Vương Alan thoáng qua khói mù.
Lúc này, người trong máy biến thanh lại hỏi: “Thế nào, ‘Hoàng Hậu Đêm’ của ta, lão còn thích không?”
Sắc mặt Vương Alan dịu đi: “A, đó quả thật là một kỳ tích nhỏ… Ngươi làm sao kiếm được thế?”
Người trong máy biến thanh thoáng cười, âm thanh này rất chói tai, khàn khàn mà máy móc, căn bản không nghe ra nam nữ, nhưng người này cười, lại có âm cuối lưu luyến không che giấu được, luyến láy ghẹo tai người: “Thuật nghiệp có chuyên công, đại nhân vật các vị, trong đầu mỗi ngày toàn nghĩ mấy thứ lạnh băng như đạn đạo, cơ giáp nọ kia, chưa bao giờ quan tâm người ở bên trong, giống như trong chiến tranh vũ trụ tố chất cá nhân chẳng quan trọng gì. Ta thì, không đủ khả năng cạnh tranh với sản nghiệp công nghiệp quân sự trực thuộc quân ủy của các vị, muốn chút vũ khí phòng thân cũng chỉ có thể dựa vào mua, ta chỉ là thích làm vài món lắt nhắt hơn. Lại nói, trước khi các vị thực hiện tự động hóa chiến tranh, cơ giáp gì đó không phải cũng cần do người chỉ huy sao? Thế chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, thư ký trưởng Vương.”
Vương Alan hơi nhếch khóe miệng, ba chữ “thư ký trưởng” đã lay động lão, trong chiếc xe chỉ có chính mình, lão rốt cuộc không che giấu lộ ra sự tham lam dữ tợn của bản thân.
Sau khi sao Serbia bị hải tặc vũ trụ khống chế, nó và mấy tiểu hành tinh xung quanh, trạm không gian nhân tạo lân cận, số người sử dụng chip Nha Phiến bí mật lại bắt đầu từ từ tăng lên.
Trước kia, Nha Phiến bị coi là sản phẩm thay thế phi pháp của Vườn Địa Đàng, lại thêm tuyên truyền của liên minh, phần lớn mọi người biết đây là ma túy, không dám đụng vào. Nhưng thời điểm tiểu hành tinh bị khống chế, họ phát hiện bên cạnh mình vậy mà có hải tặc Quân Đoàn Tự Do, hơn nữa những người đã tiêm chip này thường là “tinh anh” thoạt nhìn tinh lực tràn đầy nhất, tự hạn chế nhất, cảm xúc ổn định nhất.
Điều này hoàn toàn không giống với “con nghiện ma túy” trong ấn tượng thông thường.
Lúc ấy, lửa đạn của bọn hải tặc Quân Đoàn Tự Do đều ở ngoài tầng khí quyển, mới đầu tàu vũ trụ chạy ra ngoài không gian bị bắn rơi không ít, thế nhưng rất nhiều người dưới đất kỳ thực chẳng có cảm giác gì, hải tặc “bắt cóc” họ lúc ấy chỉ khống chế cơ cấu hành chính và quân sự trên tiểu hành tinh, đối xử với người dân bình thường trên mặt đất rất tốt, còn đến từng nhà xin lỗi, để lại ít quà cáp, rất nhiều người đều là lơ mơ biết mình bị bắt cóc, sau đó lơ mơ chạy theo lên tàu vũ trụ, lại lơ mơ do Bạch Ngân Thập Vệ phá rối mà được thả đi.
Một cách nói lặng lẽ lấy sao Serbia làm trung tâm khuếch tán ra, nói Quân Đoàn Tự Do bị gán thành “hải tặc”, thực tế là âm mưu của liên minh, “Nha Phiến” cũng không hề là ma túy, mà là một bản nâng cấp của Vườn Địa Đàng, có thể thúc đẩy loài người tiến hóa, chính phủ không cho phép người tiến hóa không thể khống chế sinh ra nên mới lừa dối người dân như vậy.
“Chủ nhân ngài xem.” Một người mặc blouse trắng trông như nghiên cứu viên mở một tấm lược đồ vũ trụ khổng lồ cho Lâm Tĩnh Xu xem, tất cả khu vực có người hoạt động đều bị tô màu, từ trắng đến hồng, đỏ tươi, đỏ thẫm, nâu đỏ vân vân, dần dần đậm hơn, cuối cùng gần thành màu đen, màu càng đậm, có nghĩa là tỷ lệ sử dụng Nha Phiến càng cao, “Khu vực màu trắng số lượng nhỏ là nơi tỷ lệ phổ biến chip đời thứ nhất dưới %, tạm thời cần ngủ đông và chờ đợi, khu vực màu đỏ hồng thì là tỷ lệ phổ biến vượt qua %, sẽ hình thành bầu không khí nhất định ở địa phương, % là một con số rất thần kỳ, chúng tôi phát hiện, một khi vượt qua ngưỡng này, tốc độ chip mở rộng sẽ tăng vọt lên. Màu nâu đỏ là nơi độ phổ biến vượt qua %, vượt qua %, thường có nghĩa là chúng ta thực tế đã khống chế nơi này, mà khu vực màu đen, thì là khu này có người mang chip đời thứ hai trở lên, mọi người trong khu vực này đã tự nguyện gia nhập trật tự quốc gia lý tưởng tự do của chúng ta, có thể thay chip vĩnh cửu, là công dân của chúng ta – đây là trạng thái lý tưởng, trước mắt khu vực tiến vào trạng thái lý tưởng kiểu này đều ở các vùng tương đối ngoài rìa, tôi cho rằng trọng điểm thời gian tới của chúng ta, có thể không cần gấp gáp mở rộng khu vực màu đen, tập trung trọng điểm vào khu vực màu đỏ hồng trở lên, cố hết sức để nhiều nơi nhuộm màu nâu đỏ, như vậy một mặt càng an toàn hơn, mặt khác cũng có thể mang đến càng nhiều hiệu quả và lợi ích kinh tế.”
Lâm Tĩnh Xu lơ đãng gật đầu, ánh mắt dừng lại ở một khu vực thuần trắng – Thiên Hà Số độc lập.
“Gia đình không dạy ngươi rằng làm người không thể vĩnh viễn giấu đầu lòi đuôi à?”
“Khốn nạn, ngươi nhất định phải đến chỗ ta tìm đường chết à!”
Tiếng người nọ không ngừng vang vọng trong tai nàng, tay Lâm Tĩnh Xu buông bên người đột nhiên siết chặt, móng tay bấm vào thịt.
Tại Thiên Hà Số thuần trắng, trên sao Khải Minh màn sao sáng rọi.
Tổng trưởng Lục hiện giờ rất muốn treo tấm bảng trên cửa, viết ba chữ “miễn tiếp khách” thật to.
Lục Tất Hành là nhân cách hướng ngoại rất điển hình – sự khác biệt của hướng ngoại và hướng nội, thật ra không ở lời nói cử chỉ hoạt bát hay không, cũng không ở giỏi xử lý các mối quan hệ hay không, mà là phương thức người này hấp thu năng lượng tinh thần là hướng ra ngoài hay hướng vào trong.
Thời thanh niên không buồn không lo của cậu, trước sau luôn tràn ngập hiếu kỳ đối với hết thảy bên ngoài, vui với việc tiếp xúc trao đổi cùng đủ loại người, ngay cả trong mười sáu năm cậu đau khổ nhất, điên cuồng nhất, bị ép buộc trở nên thu lại và khắc chế, phương thức hấp thu năng lượng vẫn là hướng ngoại – ví dụ như để cậu gánh vác trách nhiệm, dẫn dắt mọi người cùng nhau làm việc, so với để cậu đêm khuya cô độc một mình nghĩ ngợi lung tung sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng dù là người hướng ngoại như thế nào, bên tai cũng không thể không được thanh tịnh chốc lát.
Từ lúc tập thể Bạch Ngân Thập Vệ đến vây xem ngôi nhà thần bí của Lâm tướng quân, Lục Tất Hành chưa kiếm được cơ hội ở riêng với Lâm Tĩnh Hằng – buổi tối ngày đầu tiên, do Lâm Tĩnh Hằng mặc kệ, đám tướng quân chồn đất này đều rất high, trong nhà còn không có nhiều phòng cho khách, Trạm Lư đành phải kiếm một mớ túi ngủ, quấn từng người thành cái hotdog, nhìn lướt qua, trong nhà như phòng triển lãm bánh mì, có ngàn vạn lời cũng không thể nói ra, đành phải tạm thời bỏ qua.
Chẳng dễ gì đuổi được đám này đi, ngày hôm sau Turan lại một mình đến đây.
Thuốc mê trong thang máy mười sáu năm trước là một cây dằm trong lòng Turan và Lục Tất Hành, bao nhiêu năm qua vẫn cắm ở đó như hóc xương, quay đầu lại cảm xúc lẫn lộn, Lâm Tĩnh Hằng đích thân cùng hai người bọn họ uống hết nửa tá rượu mạnh, Turan nói hết những lời nên nói lẫn không nên nói, giữ trong lòng nhiều năm như vậy, không nói ra rất khó chịu, lúc rút ra cây dằm ấy dính đầy máu trong tim, vừa chạm vào là khiến người ta đau không muốn sống – may mà còn có Lâm Tĩnh Hằng viên thuốc giảm đau sống im lặng ở bên cạnh.
Nhưng mà dằm không còn, vết thương rồi có một ngày sẽ cầm máu, và một ngày kia sẽ khép miệng.
Bạch Ngân Thập Vệ là tay chân của Lâm Tĩnh Hằng, thừa nhận quan hệ trước mặt họ đối với Lục Tất Hành là một việc vui, mà Turan chủ động đến tìm cậu tháo gỡ khúc mắc, cũng là một việc đáng để vui mừng.
Kết quả là ngày thứ ba Hoàng Tĩnh Xu đặc biệt về sao Khải Minh lại cùng mấy người bạn học chạy tới.
Ngày thứ tư, tiến sĩ Harden một mình đến thăm, ông tiến sĩ già rất thận trọng đối với kế hoạch Nữ Oa, bởi vậy nói vòng vo không thôi, khiến Lục Tất Hành phát mệt.
Ngày thứ năm, Thomas Dương dẫn toàn bộ Bạch Ngân Đệ Tam Vệ, không mời tự đến tìm kỹ sư trao đổi về biển sao.
Ngày thứ sáu…
Mười ngày sau, Lục Tất Hành rốt cuộc phát điên rồi.
Hôm ấy vừa vặn là đêm trước cuối tuần, Lâm Tĩnh Hằng như thường ngày đúng giờ về nhà, liền nhận được lời nhắn của Lục Tất Hành, nói cậu đang tiếp đãi mấy nhân viên chính phủ hành tinh khác phái đến ở khách sạn nọ trong trung tâm thành phố Ngân Hà Thành. Lâm Tĩnh Hằng “Chậc” một tiếng, Tổng trưởng làm việc gì là không cần báo cáo hắn, ai đó giấu đầu hở đuôi nói cặn kẽ địa chỉ như thế, rõ ràng là có ý bảo hắn đi đón.
Thế là Lâm Tĩnh Hằng mau chóng đến địa điểm chỉ định, một robot phục vụ nói cho hắn biết, tiệc rượu tiếp khách đã kết thúc, Tổng trưởng Lục hơi quá chén, đã thuê một phòng ở trên lầu nghỉ ngơi rồi.
Hắn vừa đến phòng, mới đặt tay lên cửa thì cửa liền tự động mở ra – khóa cửa phòng Lục Tất Hành, vĩnh viễn để lại quyền hạn đặc biệt cho hắn.
Nhưng mà đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang không sáng, Lâm Tĩnh Hằng vừa thích ứng với hoàn cảnh tối om om, vừa mở miệng hỏi: “Tỉnh chưa? Có muốn về nhà lại…”
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe thấy tiếng gió, Lâm Tĩnh Hằng lui phắt lại, cửa điện tử phía sau tự động đóng vào, ngay sau đó, hắn bị đè lên cửa.