Sao Khải Minh, nửa năm Độc Lập.
Hơn hai trăm ngày, đủ làm những gì đây?
Con tắc kè hoa của Trạm Lư còn chưa thể bò xong một vòng quanh phòng, mật trăn của con Bỏng Ngô đường kính không tăng một milimet, hễ sắc mặt “bạn cùng phòng” mới trong nhà sầm xuống là nó vẫn run lẩy bẩy.
Mà hai mùa của sao Khải Minh mới qua một vòng tuần hoàn.
Lâm Tĩnh Hằng nhậm chức Thống soái tối cao của Thiên Hà Số , thoạt nghe như sắp thăng quan phát tài, đi lên đỉnh cao của đời người, nhưng nếu tính diện tích địa bàn, Lâm thượng tướng trước kia ở cứ điểm Bạch Ngân làm Thống soái của tất cả trú quân liên minh tám đại thiên hà, tùy tiện nói một câu có thể bị hiểu thành một ngàn loại “ngôn ngoại chi ý”, bây giờ “tám đại thiên hà” biến thành “Thiên Hà Số ”, hắn gần như là từ Tổng tư lệnh trung ương giáng cấp xuống đội trưởng cảnh sát khu lão thiểu biên cùng, tan tầm ngồi xe công cộng của căn cứ Ngân Hà Thành về nhà cũng chẳng ai thèm vây xem.
Thời gian nửa năm chung quy có hạn, đuổi nhanh đuổi chậm, điều động nhân sự, bàn giao công việc vẫn chưa hoàn toàn làm xong, vừa mới đi lên quỹ đạo.
Bạch Ngân Đệ Tứ Vệ thành lập lại còn chưa thể qua được tiêu chuẩn khắc nghiệt của Lâm tướng quân, trong cuộc diễn tập “luận võ” giữa năm, không hề bất ngờ bị đồng nghiệp ngày xưa đánh tơi bời tan tác, Anaquim bị Lâm Tĩnh Hằng một mình xách đi trị cho một trận, sau đó lại được các đồng nghiệp vây xem cười trên nỗi đau, một dạo trở thành tiêu điểm của đám đông, khiến đội trưởng Đệ Lục Vệ rất thèm – Thống soái mỗi thứ Hai răn người theo lệ thường sẽ vì không nhớ ra mà mắng sót Bạch Ngân Lục, Liễu tướng quân của Lục Vệ luôn cảm thấy mình không được sủng.
Nửa năm trước, Thiên Hà Số một lần nữa rộ lên “trào lưu Lục Tín”, phim truyền hình hư cấu về tướng quân Lục Tín trong nửa năm chiếu ba bộ, đến giờ còn chưa có vẻ sắp hết thời. Mà chứng bệnh nửa đêm bừng tỉnh của Lục Tất Hành vẫn chưa khỏi, cậu đêm khuya hoảng hốt tìm kiếm lung tung khắp nơi, kế đó hoàn hồn, lại làm bộ điềm nhiên như không đắp chăn cho Lâm Tĩnh Hằng, sau đó dùng hết tứ chi mình quấn lấy hắn, mỗi lần đều khiến Lâm tướng quân nhiệt độ cơ thể khá thấp phải tỉnh giấc vì nóng, gạt cả người lẫn chăn qua một bên… Có điều ban đầu là một đêm bừng tỉnh hai ba lần, bây giờ hầu như hai ba ngày mới có một lần, thời gian như bọt nước rơi xuống không dấu vết, nhưng sau trăm ngàn lần cũng có thể xuyên qua đá, có lẽ qua nửa năm nữa, Tổng trưởng sẽ phải nhờ vào phục vụ đánh thức của Lâm tướng quân mới có thể đảm bảo không đi làm muộn.
Tiết tấu của việc đời thay đổi thong thả và bình hòa, kỹ thuật phát triển thì lại giống như rong rêu và cỏ dại đón gió vươn cao.
Thiên Hà Số lần đầu tiên tình cờ phát hiện khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, nửa đội viễn chinh vũ trụ tiến vào sau đó không trở ra, đến khi họ có thể cực kỳ nguy hiểm định hướng đi qua, mất rất nhiều năm, hàng loạt lý luận tích lũy tạo nền móng kiên cố, lĩnh vực này bắt đầu tiến bộ nhảy vọt.
Khi Lục Tất Hành đích thân đón Bạch Ngân Thập Vệ quay về, Turan chờ ở bên này còn vì không nhận được tin tức hoàn chỉnh mà vò đầu bứt tai, đến khi họ phỏng theo nguyên lý của điểm nhảy vũ trụ, xây dựng trường không gian ổn định và đường truyền tin trong khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, lại chỉ mất không đầy hai trăm ngày –
Thí nghiệm máy móc đã hoàn thành, cuối năm Độc Lập thứ mười hai, do Bạc Hà dẫn đầu, ba đội viên viễn chinh vũ trụ làm tình nguyện viên, mạng tinh thần nối kết lẫn nhau, chuẩn bị lái một hạm đội tàu vũ trụ tiêu chuẩn xuyên qua lỗ hổng thời gian tự nhiên.
Trong cả hạm đội có hai mươi bốn tàu vũ trụ tiêu chuẩn, trong mỗi một tàu đều chở đầy vật thí nghiệm động thực vật, hết tải trọng, trọng lượng mỗi tàu vũ trụ gấp mười sáu lần trọng giáp siêu thời không.
Trọng lượng giới hạn của điểm nhảy vũ trụ bình thường có giá trị tiêu chuẩn “”, “” và “”, có nghĩa là cùng một thời gian có thể đi qua bao nhiêu tàu vũ trụ tiêu chuẩn chở đầy – đương nhiên, khi chiến tranh thực sự nổ ra, nhảy khẩn cấp và đạn đạo cùng nhau bay lung tung thông thường sẽ không quan tâm điều đó.
Song “quốc lộ” không phải thiết kế vì chiến tranh, hai mươi bốn tàu vũ trụ tiêu chuẩn chở đầy đã là trọng tải cao nhất của điểm nhảy vũ trụ nhân tạo tính đến nay, một khi thực nghiệm chở người thành công, có nghĩa là vùng cấm Mân Côi Chi Tâm này sẽ hoàn toàn bị loài người chinh phục.
“Bạc Hà, mau tới đây!”
Bạc Hà đang làm công tác chuẩn bị cuối cùng quay đầu lại, nhìn thấy người ở cửa rào rào đứng dậy một đám, lập tức biết là ai đến. Cô trợn mắt, làm biểu cảm không chịu nổi, khuôn mặt vô cảm xuyên qua đám đông: “Tổng trưởng Lục.”
Đội viễn chinh từ sau lần đầu tiên thành công xuyên qua lỗ hổng thời gian tự nhiên, chớp mắt đã từ hạng mục ngoài lề ít ai chú ý không ai hỏi han biến thành hấp dẫn thời thượng, hút đến rất nhiều sinh viên thực tập không biết muốn làm gì, thường xuyên làm một số chuyện rất chưa trải sự đời, lúc này đều chạy tới vây xem Tổng trưởng như vây xem động vật quý hiếm.
Lục Tất Hành ứng phó xong một đám chạy tới bắt tay, quay đầu hỏi Bạc Hà: “Cách thời gian các em xuất phát còn hai tiếng, cho tôi mười phút nhé?”
Bạc Hà đưa tay ra hiệu cho đội trưởng viễn chinh cột quần chúng vây xem lại dắt đi, dẫn Lục Tất Hành đến phòng nghỉ.
Bạc Hà phàn nàn: “Tổng trưởng Lục, thầy cứ chạy tới như vậy, người khác sẽ cho rằng em là con ông cháu cha, lần sau lại có thực nghiệm bọn họ sẽ không cho em đi.”
“Họ vốn không nên cho em đi, trước kia các sở nghiên cứu lớn của liên minh đều có quy định, thực nghiệm viên cơ thể người có nguy hiểm nhất định cần do người bốn mươi tuổi trở lên và có kinh nghiệm làm việc nhất định đảm nhiệm.” Lục Tất Hành thở dài, “Trước đây thầy vẫn cảm thấy Tĩnh Xu tính cách tương đối kích động, lại nghĩ nhiều, White thì quá nhiều lòng hiếu kỳ không thích hợp, dễ gây rắc rối, trái lại lý tưởng của em luôn rất bình thường, chỉ tính toán phát tài, là một đứa trẻ rất yên tâm được, không ngờ cuối cùng ngược lại là em làm chuyện nguy hiểm nhất.”
“Ai so kinh nghiệm với em? Em người nhỏ vai vế lớn, em là một trong những người đặt móng cho đội viễn chinh vũ trụ, tự mình xuyên qua lỗ hổng thời gian hai lần.” Bạc Hà nhướng mày thật cao, “Tuổi còn trẻ mà đã sặc mùi người cha, thầy không sợ Lâm tướng quân ghét bỏ thầy à?”
Lục Tất Hành nghe cô nhắc tới người “cha” nói một không hai trong nhà mình, vô thức sờ túi, trong túi rỗng tuếch – do Trạm Lư lắm miệng hai hôm trước vu oan cho cậu, nói cậu lúc trước từng dụi đầu thuốc lá trên người mình, đối với việc này, Lục Tất Hành đã không còn nhớ kiên quyết phủ nhận, nhưng Lâm Tĩnh Hằng rõ ràng tin lời gièm pha của trí tuệ nhân tạo hơn, tức giận đến mức một ngày không thèm nói chuyện với cậu, còn tịch thu luôn thuốc lá của cậu.
Lục Tất Hành: “… Thầy cảm thấy ít nhất trên phương diện này, anh ấy thật sự không có lý do ghét bỏ thầy.”
Cậu dừng một chút, bỗng nhiên lại nói: “Người lần gần nhất nói thầy như vậy là Chu Lục.”
Bạc Hà đột nhiên trầm mặc.
Tại Thiên Hà Số , Chu Lục là cái tên rất ít người nhắc tới, là con trai một kẻ buôn lậu, hắn là người mở đôi mắt mơ hồ sớm nhất, muốn thoát khỏi cái gọi là “vận mệnh Thiên Hà Số ”, là người sớm nhất được nhận vào Bạch Ngân Đệ Cửu Vệ, chứng minh “rác thải” cũng có thể có giá trị, hắn từng làm anh hùng vô số lần, lại kết thúc cuộc đời mình bằng phương thức anh hùng, vốn nên ghi vào sử sách, nhưng cũng bởi vì một ý nghĩ sai của hắn, đã làm mất mạng vô số người, suýt nữa đẩy Thiên Hà Số đến chỗ muôn kiếp không ngóc đầu lên được.
Bạc Hà từng vì hắn mà to gan chống đối Lâm Tĩnh Hằng, cũng từng vì hắn mà mười sáu năm chưa ra khỏi cuộc nói chuyện cắt đứt vội vàng kia.
“Tổng trưởng Lục…”
“Hửm.”
“Thầy hận hắn chứ? Thầy hận Chu Lục chứ?”
“Tôi không muốn ra vẻ khoan dung lắm.” Lục Tất Hành nói, ánh mắt Bạc Hà tối đi, song Lục Tất Hành dừng một chút, lại nói, “Nhưng… chuyện do một suy nghĩ sai, đôi khi không thể trách móc nặng nề, bởi vì không phải hắn lập kế sẵn, em cũng không biết nếu thay mình vào vị trí của hắn, em có thể suy tính chu toàn một cách lý trí hay không… Ít nhất tôi khả năng là không thể.”
Cậu từng nghe Chu Lục kể chuyện hồi nhỏ ở trong khoang sinh thái trơ mắt nhìn bé gái bên cạnh trôi vào vũ trụ, lúc ấy nghe cảm thấy rất thảm, nhưng thông cảm một lúc thì thôi, những chuyện thê thảm hơn không phải là không có.
Cho đến khi chính cậu tự mình mất đi một lần.
“Đúng rồi, Tổng trưởng Lục,” Bạc Hà nói, “Trong máy quay quân dụng của xác cơ giáp tìm được khi bọn em lần đầu tiên xuyên qua lỗ hổng thời gian, có tình hình thực tế lúc ấy liên quân Thiên Hà Số và bị tập kích, không phải lần trước thầy bảo em tính giúp thầy các tham số hiện trường sao?”
Lục Tất Hành: “Ừm?”
“Rất kỳ lạ,” Bạc Hà nói, “Trạm Lư ghi lại, trên điểm thời gian máy chủ của hắn hỏng, người của Hiệp hội chống Utopia còn chưa bỏ chạy, trên máy quay quân dụng ghi lại, quanh đó không có dấu hiệu của võ trang khác hoạt động, em nghĩ người của Quân Đoàn Tự Do cũng không thể táo tợn xuất hiện trước mặt Hiệp hội chống Utopia chứ? Từ lúc Trạm Lư tổn hủy, đến Hiệp hội chống Utopia rút lui sạch sẽ, chí ít hơn nửa tiếng – nhưng khi vụ nổ xảy ra, có một bộ phận cơ giáp Hiệp hội chống Utopia cũng bị lan đến, không xem kỹ suýt nữa không phát hiện ra, thầy nói Lâm tướng quân bình an sống sót, liệu có liên quan đến việc này hay không?”
Sau khi Hiệp hội chống Utopia phục kích điểm nhảy vũ trụ, cụ thể đã xảy ra chuyện gì, Lâm Tĩnh Hằng chỉ đơn giản cho biết khoang sinh thái của chính hắn bị Quân Đoàn Tự Do vớt, nhưng vớt như thế nào, bao lâu mới vớt lên, thì hắn không miêu tả, chỉ nói “Tôi ở trong khoang sinh thái, làm sao tôi biết được”.
Đối với việc này, tiến sĩ Harden cũng nói năng thận trọng.
Lục Tất Hành từ không dám nghĩ, không dám hỏi lúc ban đầu, đến càng ngày càng tò mò, cuối cùng thật sự ngứa ngáy khó chịu, canh cánh trong lòng, lại phát huy hình thức giải mật của khoa học gia, bắt đầu thử giả thiết các loại lý luận, hoàn nguyên cảnh tượng lúc ấy, thất bại thì đi quấy rầy Lâm Tĩnh Hằng, dù sao lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn nhưng thân thể luôn có thể được thỏa mãn.
Lâm Tĩnh Hằng ban đầu chỉ nói chuyện rất khái quát, lười miêu tả chi tiết, không phải là cố ý giấu giếm, kết quả phát hiện cậu biết tự mình suy nghĩ, hơn nữa đang lặp đi lặp lại suy nghĩ và tính toán, dần dần có thể nhìn thẳng vào đau khổ, bèn giữ lại sự thần bí.
“Ồ, đây là một phát hiện mới,” Lục Tất Hành cọ cọ cằm, nháy mắt nghĩ ra một cách nói mới, chuẩn bị đi lừa tiến sĩ Harden, “Thượng lộ bình an.”
Khi tàu vũ trụ thực nghiệm khởi hành bắt đầu xuyên qua Mân Côi Chi Tâm – Votaw cũng lập tức đo được năng lượng dị thường của vùng cấm.
Nguyên soái Woolf ký tên vào mệnh lệnh thứ ba trăm lẻ sáu nhằm vào Thiên Hà Số .
“Ngài thư ký trưởng -“
“Chào buổi sáng thư ký trưởng.”
Vương Alan mặc áo khoác dài màu đen quá bó, gấp rút xuyên qua hành lang tòa nhà quốc hội liên minh, lão không mở miệng, nhưng ánh mắt đảo qua những người chào hỏi, mỗi người đều cảm thấy mình đã được chào.
Vị thư ký trưởng xuất thân quân ủy này, giữ lại truyền thống “bất cứ thời điểm nào dáng vẻ đều đường đường” của quân liên minh, dù rằng năm nay đã hai trăm mười tám tuổi, trạng thái cả người vẫn rất tốt, vóc dáng rắn rỏi, bước đi nhanh nhẹn, không có một chút suy nhược của người trung niên, mỗi một sợi tóc đều đang giải thích thế nào là “nhân mô cẩu dạng”.
Vương Alan là người kín tiếng khiêm tốn, không nhiều lời, nhưng khéo léo bất ngờ, so với mấy vị thư ký trưởng như thiếu gia quý tộc trong thời gian quản ủy hội nắm chính quyền liên minh, có vẻ càng đáng quý hơn.
Vừa đến hiện trường tổ chức họp báo, còn chưa kịp đi vào hội sảnh, một đoàn thiết bị phỏng vấn to bằng chim sẻ liền bay lên như ong vỡ tổ: “Thư ký trưởng Vương!”
“Ngài thư ký trưởng, xin hỏi chuyện Nguyên soái Woolf đêm qua nhập viện điều trị khẩn cấp là thật sao?”
“Vương tiên sinh, có tin tức nói, lão soái đã ‘Pope’, là thật ư?”
“Nguyên soái hôm qua ký phát hiệu lệnh thứ ba trăm lẻ sáu của quân ủy liên minh, xin hỏi khi ông ký tên vào mệnh lệnh này ý thức vẫn tỉnh táo chứ?”
“Thư ký trưởng, có người nói Nguyên soái từ nửa năm trước thần trí đã không minh mẫn, vẫn có người dùng ông ấy làm con rối, thay thế ra lệnh, ngài thấy thế nào?”
“Thư ký trưởng…”
Mấy vệ binh tiến lên chặn giúp Vương Alan đám robot phỏng vấn tới quá gần, để phòng chúng quá kích động đập vào mặt ngài thư ký trưởng, Vương Alan mặt không đổi sắc xuyên qua đám robot phỏng vấn, lịch sự nói với các phóng viên chặn đường “nhường cho”.
Đi thẳng lên bục chính giữa, cười chào mọi người.
Lông mày lão đường nét dứt khoát, thon dài, mặt mày có chút nữ tướng không nói ra được, là nét bút điểm mắt rồng, bình thường nhìn tướng mạo không nổi bật, một khi cười lại mang đến cảm giác thân thiết đặc biệt, giống như người này bản tính hòa nhã, không biết nói dối vậy.
Trong đại sảnh họp báo như cái chợ vỡ dần dần yên tĩnh lại.
“Nguyên soái cả đời chinh chiến, gây thù rất nhiều, có rất nhiều người nấp trong tối, luôn hi vọng nhìn thấy vị thần hộ mệnh này của liên minh chúng ta ngã xuống, nhưng -” Vương Alan dừng lại, ánh mắt quét qua bốn phía, “Thật đáng tiếc, vẫn chưa.”
“Ý ngài là, thân thể Nguyên soái rất khỏe mạnh? Tại sao bản thân Nguyên soái Woolf không lên tiếng cho công chúng biết?”
“Chào người bạn nhật báo Votaw, tôi không biết ‘rất khỏe mạnh’ của cô là tiêu chuẩn gì, ngài Nguyên soái thần trí minh mẫn, gien cũng không hề bị Pope sụp đổ, nhưng ngài dẫu gì đã là người ba trăm hai mươi tuổi, không thể nhảy lên biểu diễn bóng bầu dục trên không,” Vương Alan thong dong nói, “Đây vốn là một lời đồn đãi vô vị, nhưng xét thấy người dân rất quan tâm, trung ương liên minh mới quyết định tổ chức một buổi họp báo, cô không thể yêu cầu một ông cụ vì chuyện kiểu này mà không tuân lời dặn của bác sĩ, chạy đến một hoàn cảnh quá ồn ào và còn bất lợi cho sức khỏe chứ?”
“Ngài Nguyên soái ký tên vào hiệu lệnh thứ ba trăm lẻ sáu, liên quan đến bộ thự quân trung ương bảy đại thiên hà, dựa theo hiến pháp liên minh, khi ký tên vào pháp lệnh này, cần trung ương liên minh, quốc hội, hội lập pháp và quân trung ương các thiên hà cùng phái đại biểu chứng kiến, danh sách chứng kiến đã đưa lên mạng chính phủ liên minh, các vị có thể tùy ý tìm đọc. Một số người thuyết âm mưu, khả năng sẽ cho rằng những người này có thể đồng thời bị lực lượng thần bí nào đó khống chế,” Vương Alan nhún vai, lộ ra một chút bất đắc dĩ vừa đúng, “Nếu thật là như thế, chứng minh cốt cán quân chính toàn liên minh chúng ta đều đã rơi vào tay giặc, như vậy phải có người ra tuyên bố thay đổi triều đại từ lâu rồi, chúng ta còn tụ lại thảo luận cái gì nữa?”
Thiết bị phỏng vấn tung bay trên dưới dần dần yên tĩnh lại, mọi người ngồi trong phòng họp cũng cười theo cổ động. Cuộc họp báo kết thúc bằng một đoạn phim kết nối với hiện trường của Nguyên soái Woolf, ngài Nguyên soái vẫn thần thái và ngữ khí quen thuộc, mạch suy nghĩ rõ ràng, nói chuyện ngắn gọn đanh thép, tưởng chừng có thể đột phá cực hạn loài người, sống thêm một trăm năm nữa.
Đại diện nhật báo Votaw là một người phụ nữ trung niên, sau buổi họp báo cất thiết bị phỏng vấn, theo đám đông đi ra ngoài, từ chối lời mời của một đồng nghiệp, lên một chiếc xe riêng, lái thẳng đến một nơi hẻo lánh, thuần thục nối mạng ngầm phòng ngừa bị truy tung, liên lạc với một người.
“Đã có danh sách nhân chứng khi ký tên lên hiệu lệnh ba trăm lẻ sáu, Vương Alan không thể khống chế tất cả mọi người trong đây, các đại biểu quân trung ương cũng không thể nhận nhầm Thống soái quân sự tối cao, ban nãy trong lúc phỏng vấn Woolf cũng đã lộ diện, chúng tôi hỏi rất nhiều vấn đề về hiệu lệnh ba trăm lẻ sáu, câu trả lời của ông ta không có vấn đề gì.”
Trong thiết bị đầu cuối cá nhân xuất hiện hình dáng Hope: “Hiệu lệnh ba trăm lẻ sáu đã sửa đổi kết cấu trú quân cả liên minh, điều chỉnh tuyến đường của mười sáu căn cứ quân sự, thiết lập trọng binh ở gần Mân Côi Chi Tâm, ngược lại làm yếu mấy khu vực biên giới tiếp giáp vực ngoại, ông ta có ý gì? Cho rằng Thiên Hà Số còn nguy hiểm hơn võ trang phản chính phủ có thể trốn ở vực ngoại? Quyết định này thật sự không giống của Woolf.”
“Tôi không biết,” Nữ phóng viên nói, “Nhưng nghe nói Thiên Hà Số ở phương diện nghiên cứu lỗ hổng thời gian tự nhiên đã đạt được bước đột phá lớn, đã có thể truyền tín hiệu ổn định qua lỗ hổng thời gian, liệu có liên quan với việc này hay không?”
Hope cắt ngang: “Woolf làm Thống soái liên minh hơn hai trăm năm, từ khi liên minh thành lập đến nay, các chuyên gia quân sự vĩ đại nhất đều do ông ta bồi dưỡng ra, cho dù ông ta thật sự nghĩ như vậy, cũng không thể làm rõ ràng như thế, quân trung ương đã có bất mãn rồi. Hơn nữa ta đã nửa năm không liên lạc được với ông ta, cô có thể nghĩ cách đi gặp ông ta một lần không?”