Tàn Thứ Phẩm

quyển 6 chương 153

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên hành tinh Votaw có mười cảnh đẹp lớn, hoàn cảnh tự nhiên được trời ưu ái lại thêm chạm trổ nhân tạo cùng xa cực dục, mỗi một chỗ đều đẹp đến ngạt thở.

Trong đó nơi nổi tiếng nhất, chính là “Neverland” trong truyền thuyết.

Cái tên “Neverland” này đến từ vùng đất thần kỳ miêu tả trong “Peter Pan” nổi tiếng thời đại Địa Cầu cổ, là một thắng cảnh nghỉ dưỡng xây dựng trên đảo nhỏ tự nhiên, trên đảo dùng khoa học kỹ thuật hiện đại xây dựng một thế giới hư ảo như cổ tích, thiết kế ban đầu vốn là một công viên thiếu nhi, sau đó phát hiện sức hấp dẫn của nó với thiếu nhi có hạn, ngược lại là những người trưởng thành tinh anh khát khao tạm quên đi sự phù hoa của Votaw, đến nơi này tìm lại sự mộc mạc ban đầu.

Trải qua mấy lần sửa chữa, Neverland bây giờ đã thành một tiên cảnh nhân tạo, là một trong những nơi nghỉ dưỡng xa hoa nhất trên thế giới.

Xa hoa đến mức độ nào đây? Nêu một ví dụ, thượng tướng Lâm Tĩnh Hằng là người Votaw sinh ra và lớn lên ở bản địa, cho tới khi rời khỏi Thiên Hà Số hắn cũng chưa một lần đến đó.

Trước chiến tranh, chi phí bình quân mỗi ngày của mỗi người trên Neverland cao tới tám mươi ngàn đồng tiền Thiên Hà Số – khoảng một phần mười lương một năm của một vị thượng tướng, phải đặt trước ít nhất một năm, nó chỉ cách đại lục trung tâm Votaw một eo biển hẹp.

Trên đường ray lơ lửng giữa trời, một chiếc xe ngắm cảnh chậm rãi lái qua, bốn bề là hiệu ứng tầng mây mắt thường tuyệt đối khó phân biệt, tiểu tiên tử chế tạo từ vật liệu biến hình đặc biệt bay tới bay lui quanh xe ngắm cảnh, bên trong là AI trình độ trí tuệ rất cao, có thể trao đổi qua lại rất tốt với người trong xe ngắm cảnh.

Trong xe ngắm cảnh giơ ra một cánh tay nõn nà nhỏ xinh. Một “tiểu tiên tử” lập tức đáp trên lòng bàn tay ấy, cho chủ nhân bàn tay một nụ hôn gió ngọt ngào.

“Neverland trước kia là tài sản dưới danh nghĩa quản ủy hội, muốn biết quản ủy hội tại sao có ham muốn quyền lực nặng như vậy, tại sao tham lam như vậy, nhìn nơi này là biết,” Người trong xe ngắm cảnh nói, “Vật liệu có thể biến hình hạch cơ giáp ‘thập đại danh kiếm’ dùng, sáu triệu một gram, họ lấy để làm thứ đồ chơi ngu xuẩn kiểu này.”

Tiểu tiên tử nghe những lời này, lập tức làm biểu cảm tổn thương, rũ cánh gục đầu. Người trong xe ngắm cảnh cười nhạo một tiếng, lạnh lùng ném tiểu tiên tử đau lòng ra ngoài: “Chướng mắt, cút đi.”

Người trong xe ngắm cảnh chính là Lâm Tĩnh Xu.

Có lẽ ngay cả Vương Alan cũng không ngờ được, vị thủ lĩnh Quân Đoàn Tự Do xuất quỷ nhập thần này đã đường hoàng sống ở Votaw.

Hộ vệ bên cạnh từ lâu đã thay đổi gương mặt mới, so với vị ở cứ điểm Thành Thiên Sứ năm đó, người này đứng rất thẳng, ánh mắt trong veo hơn, trên mặt hắn không có một chút biểu cảm dư thừa, trong thần sắc cũng không có phỏng đoán thận trọng, ở bên cạnh Lâm Tĩnh Xu, vẻ mặt toàn là cuồng nhiệt và trung thành, hắn lập tức tiếp lời: “Đây là thế giới cũ hủ bại, chủ nhân, chính bởi vì trật tự xã hội và giám quản của bọn họ không hoàn hảo, mới sinh ra lũng đoạn quyền lực và hủ bại, bọn họ đã bị đánh bại rồi.”

Lâm Tĩnh Xu cười xì một tiếng: “Không còn Vườn Địa Đàng, còn có Woolf, Woolf già cả hồ đồ, còn có hạng Vương Alan, ngươi không nhìn thấy bây giờ thế cục chưa ổn định, Vương Alan đã dã tâm bừng bừng muốn thu quyền tự trị quân sự các nơi, khôi phục trung ương tập quyền cao độ dưới sự quản lý của quản ủy hội năm đó sao? Quạ đen thiên hạ đều đen như nhau.”

Hộ vệ trầm giọng nói: “Thế giới mới vĩ đại sẽ tiêu diệt tất cả những điều này từ trong nôi.”

“Chỉ mong thế.” Lúc này, xe ngắm cảnh đến gần trung tâm tiểu đảo, bắt đầu xuống gần mặt đất, có thể nhìn thấy cờ liên minh chính giữa Neverland – Cờ hạ một nửa, Lâm Tĩnh Xu chẳng buồn tiếp tục nói chuyện với thuộc hạ cuồng nhiệt nữa, cuồng nhiệt quá mức, luôn có vẻ hơi ngu xuẩn… Tuy rằng loại ngu xuẩn này hoàn toàn do một tay nàng tạo ra, nàng thản nhiên hỏi, “Hôm nay là ngày gì, tại sao hạ cờ?”

Hộ vệ trả lời: “Hôm qua là ngày kỷ niệm tướng quân Lục Tín hi sinh vì nhiệm vụ, toàn cảnh Votaw treo cờ rủ ba ngày.”

Ánh mắt Lâm Tĩnh Xu trở nên quái dị: “Liên minh định tính cái chết của Lục Tín là ‘hi sinh vì nhiệm vụ’?”

Trung ương liên minh không hề tiếc rẻ đem quản ủy hội bị lật đổ “lợi dụng rác thải”, ghim trên cột sỉ nhục, dùng để nhận sự phẫn nộ của mọi người, một cách tự nhiên chụp cái mũ khiến hải tặc xâm phạm trên đầu quản ủy hội, để nó lần lượt đóng hai vai “quyền quý gian nịnh một tay che trời” và “nội gian phản bội”… Dù cho hai vai diễn này trên logic không thể thống nhất lắm, nhưng Votaw tinh anh tập trung, tự có một đám ngòi bút có thể viết người chết thành sống, soạn ra một nhân vật phản diện tuyệt đại trong câu chuyện chặt chẽ vô cùng.

Mà cái chết của Lục Tín, do đã hoàn toàn chứng thực là âm mưu của quản ủy hội Vườn Địa Đàng, bị tuyên truyền thành một bản bi ca anh hùng.

Lâm Tĩnh Xu mở thiết bị đầu cuối cá nhân, nhìn thấy bản tin và tiếp sóng thực tế ùn ùn trời đất, liên minh còn cử hành một hoạt động truy điệu rầm rộ.

“Tướng quân Lục Tín là hòn đá tảng của liên minh, tuẫn táng tuyên ngôn tự do, linh hồn vẫn không oán trách không hối hận bảo vệ nhân dân, các tướng quân từng đi theo ông thành mồi lửa rải rác các nơi, chiếu sáng con đường trở về Votaw cho liên minh anh dũng bất khuất…”

Lâm Tĩnh Xu không nhịn nổi cười ra tiếng: “Ôi chao, ngươi có cảm thấy không, đám người này như lũ dê không có mắt, vừa chạy vừa đắc ý dương dương kêu be be, người khác đuổi chúng về hướng đông, chúng liền cắm đầu chạy hướng đông, bị đuổi về tây, chúng liền chân tình thật cảm chuyển sang hướng tây – giống như người năm đó kêu gào đòi xử quyết Lục Tín không phải là bọn họ vậy.”

Hộ vệ mở thiết bị đầu cuối cá nhân cho nàng xem: “Chủ nhân xem, hoạt động truy điệu của Votaw lúc ấy có mười ngàn người ở hiện trường, đây là tình hình phân bố nhân khẩu, tất cả bị sáng lên đều là người của chúng ta.”

Đó là một tấm bản đồ thu nhỏ quảng trường quốc hội liên minh, mỗi một điểm tròn nhỏ đại diện cho một người ở hiện trường, điểm đen là người thường, điểm sáng là người chip, người chip vậy mà lừa được kiểm tra an ninh trà trộn vào, dõi mắt nhìn, điểm sáng hàng dải trên bản đồ chớp tắt không ngừng, ít nhất có bốn phần trở lên đã bị thắp sáng.

Lâm Tĩnh Xu “Ồ” một tiếng: “Xem ra thiết bị chặn kiểu mới hiệu quả không tệ?”

“Phải, ‘hạt giống’ chúng ta vùi ở Thiên Hà Số đạt được thành công rất lớn, theo thống kê, hiện tại đã có % nhân khẩu chấp nhận cấy chip, hoàn toàn đủ điều kiện cướp chính quyền trong một đêm; Vương Alan dựa theo chỉ thị của chúng ta, hạ lệnh tăng binh đợt thứ hai, quy mô võ trang cao hơn % binh lực tiền tuyến thời kỳ chiến tranh, đã thành giằng co đơn phương, dư luận cảnh nội liên minh căng thẳng chưa từng có, người của chúng ta trong quân thủ vệ biên giới Thiên Hà Số truyền tin về nói, ngày hôm qua, người của Thiên Hà Số đã gửi đến chất vấn, Duke vội vàng trả lời đều là hiểu lầm, và sáng nay khởi hành quay về Votaw – chủ nhân, chúng ta cách thế giới mới chỉ còn một bước, chỉ chờ mệnh lệnh của ngài.”

“Rất tốt, Duke trung tâm với tướng quân Lục Tín, cũng nên đưa lão đi gặp Lục Tín rồi.”

Trong khi nói chuyện, xe ngắm cảnh thong thả đáp xuống đất, các tiểu tiên tử rào rào tản ra, rơi xuống đất biến hình thành các loại hình tượng trong thần thoại truyền thuyết, một con biến thành thú một sừng, ngoan ngoãn nửa quỳ dưới đất, chuẩn bị làm phương tiện thay đi bộ cho khách trong xe.

Lâm Tĩnh Xu nhìn thấy nó, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Thú một sừng không hiếm lạ, trong rổ búp bê của rất nhiều đứa trẻ đều có một con như vậy, Lâm Tĩnh Xu lúc nhỏ cũng có một con thú một sừng biết bay, trẻ em dưới bốn mươi kí có thể cưỡi nó bay lên nóc nhà, nó trắng tinh không tì vết, mắt làm từ một loại đá quý màu sắc rực rỡ hiếm có, cực kỳ đắt tiền – Lâm Úy không hề keo kiệt… Ông không hề để ý, ném tài sản cho quản gia thông minh quản lý, chi phí nuôi con trực tiếp ký tên chẳng thèm nhìn – con thú một sừng kia là món nàng thích nhất.

Chuyện sắp bị tách ra nhận nuôi, kỳ thực hai đứa trẻ đều đã biết, chỉ là không ngờ đến nhanh như vậy. Lâm Tĩnh Xu trên xích đu nhìn thấy một đoàn quân quan, sợ quá rơi xuống xích đu đang đu đưa, bò dậy chẳng màng để ý da bị trầy, chạy như bay về nhà tìm Tĩnh Hằng.

Lâm Tĩnh Hằng bị vú em dẫn ra, từ xa nhìn nhau một cái với bé gái thở hổn hển, cô bé như học sinh tiểu học trước đợt thi học kỳ hoàn toàn không chuẩn bị, cuống đến độ sắp bật khóc, còn nghĩ có thể làm gì – cô bé đột nhiên quay người chạy lên lầu, đi lấy con thú một sừng của mình, em không suy nghĩ thứ này có ý nghĩa gì, cũng không nghĩ Lâm Tĩnh Hằng có thích món đồ chơi này hay không, chỉ là bản năng muốn cho người thân cận nhất mang đi thứ em thích nhất, giống như mang đi cả trái tim em vậy.

Thú một sừng quá nặng, em cầm không được, chỉ có thể để nó tự bay xuống lầu, nhưng là đồ chơi trẻ em, tính an toàn luôn đặt lên hàng đầu, nó bay còn chậm hơn bò, bất kể em thúc giục như thế nào, con thú một sừng vẫn chậm chạp bay xuống như một khinh khí cầu ngu xuẩn… Chờ khi em rốt cuộc chạy tới, Lâm Tĩnh Hằng đã đi rồi.

Em nghĩ, làm sao có thể, thứ quan trọng nhất còn chưa mang đi đâu, liền khóc đuổi theo.

Nhưng xe đã lái đi, trên làn xe giữa không trung, chỉ hơi tăng tốc đã biến thành một cái bóng, đi mất rồi, chẳng còn dấu vết.

Sắc mặt Lâm Tĩnh Xu phút chốc lạnh đi: “Đây là thứ gì?”

Hộ vệ vội vàng giải thích: “Đây là vật cưỡi thông dụng trên đảo, đương nhiên, nếu ngài không thích, còn có hình tượng khác để lựa chọn, ví dụ như rồng và…”

“Thứ ngu xuẩn này một giờ có thể chạy mười cây số không? Nhìn ta rảnh rỗi lắm à?” Lâm Tĩnh Xu lạnh lùng cắt ngang hắn, “Cút, tìm cho ta chiếc xe cơ giáp.”

Hộ vệ không dám ngỗ nghịch, con thú một sừng bị cự tuyệt luống cuống đứng dậy, dè dặt lui ra, đôi mắt không vương bụi bẩn giống hệt con năm đó của nàng, là sự thuần khiết yếu đuối tội đáng muôn chết.

“Theo dõi chặt Mân Côi Chi Tâm và Thiên Hà Số .” Lâm Tĩnh Xu mặt không biểu cảm nói, “Một khi Thiên Hà Số có phản ứng, chúng ta lập tức ra tay.”

Anh đã đi rồi, thì đừng trở về cản trở việc của tôi nữa.

Rốt cuộc đã đi đến bước này, sinh thời, anh đừng gặp tôi, tôi cũng đừng gặp anh, được không?

Lord là đại diện quân thủ vệ biên cảnh trung ương liên minh phái trú Thiên Hà Số , đóng vai kẹp giữa Duke và trung ương liên minh – bị hai đầu ức hiếp, lần này bị điểm danh đi theo tướng quân Duke nổi trận lôi đình quay về quân ủy, chất vấn Nguyên soái Woolf có phải đã uống nhầm thuốc hay không.

Mới đầu, cuộc sống của Lord ở quân thủ vệ biên cảnh không tệ, gia cảnh hắn tốt, tính tình ôn hòa, khẳng khái hào phóng thích trả tiền, rất được đồng nghiệp chào đón, mỗi ngày đều có người tìm hắn ăn chực, song dạo gần đây ngày càng ít người chịu chủ động tiếp cận hắn, mọi người quay lại khách sáo xa cách. Điều này khiến Lord bất an, hắn từng này tuổi rồi, cũng không phải sợ bị cô lập, nhưng tín hiệu loại “cô lập” này truyền ra hết sức nguy hiểm, nó cho thấy sự bất đồng giữa quân trung ương và liên minh càng lúc càng tăng.

Duke không thuận tâm, mới tìm một lý do nạt hắn một trận, phạt Lord đến ban thư ký chép quân quy, Lord chẳng thèm cãi nhau với lão, tâm sự nặng nề mà đi tới ban thư ký, đúng lúc này, cơ giáp đột nhiên lắc lư.

Lord lảo đảo nửa bước, mù mờ ngẩng đầu, liền sau đó, tiếng cảnh báo vang lên inh ỏi!

“Phản ứng năng lượng cao, phản ứng năng lượng cao -“

“Chú ý, thân cơ đã bị đạn đạo truy tung tập trung!”

“Hệ thống chống đạn đạo mở ra, cấp năng lượng của lồng phòng hộ tăng đến cao nhất, nòng pháo ion dự nhiệt, tất cả nhân viên võ trang chuẩn bị -“

Lord giật mình, dùng thiết bị đầu cuối cá nhân kết nối với buồng điều khiển đang trực: “Tôi là thượng tá Lord, có chuyện gì vậy?”

“Thượng tá Lord, hạm đội bên ta bị tấn công… tít tít… thông tin nội bộ… tít tít…”

Mạng thông tin nội bộ của hạm đội bị cường thế quấy nhiễu, cứ thế gián đoạn.

Đấu pháp súng đạn chưa đến quấy nhiễu đi trước này quen thuộc lạ lùng, Lord sững sờ hai giây, sau đó đồng tử co lại – quay người chạy đi – Hiệp hội chống Utopia!

“Tướng quân, kẻ đánh lén là chiến đội cơ giáp của Hiệp hội chống Utopia, khoảng ba trọng giáp và ba mươi tiểu cơ giáp hộ vệ, quy mô võ trang có ưu thế hơn bên ta, đối phương từ chối nói chuyện!”

Hiệp hội chống Utopia năm đó bị Lâm Tĩnh Hằng đánh đại thương nguyên khí, mấy năm nay cơ hồ mai danh ẩn tích, tại sao đột nhiên xuất hiện?

Duke chuyến này hùng hổ trở về trung ương liên minh tìm Woolf chất vấn, hoàn toàn là quyết định lâm thời, Hiệp hội chống Utopia làm sao nhận được tin tức, đồng thời phục kích họ giữa đường?

Mà đã là chất vấn, Duke trước đó phỏng đoán thái độ của mình có thể sẽ không tốt lắm, vì sợ bị người ta hiểu lầm làm phản, đội cơ giáp của lão hoàn toàn là dẫn theo cho có, căn bản không mang theo bao nhiêu võ trang!

“Tướng quân cẩn thận!”

Hiệp hội chống Utopia phục kích họ không chào một tiếng, xông lên dùng trọng pháo oanh tạc, mấy tiểu cơ giáp bên cánh không kịp phản ứng đã bị quét rớt một đầu, dư âm vụ nổ chưa hề tan, nương dư ba thấp thoáng, đối phương ngay lập tức bắn một loạt pháo ion, va chạm trực tiếp với lồng phòng hộ trên trọng giáp, cơ giáp lắc lư dữ dội, Duke bất ngờ không kịp chuẩn bị, lưng đập mạnh lên bàn: “Bà nội nó!”

Nhiều năm qua, Duke nam chinh bắc chiến, không hề là dựa vào miệng, lúc này lão tướng quân bị chọc giận, trong tình huống mạng thông tin nội bộ chưa khôi phục, tàu chỉ huy trực tiếp dẫn đầu xông ra, các tàu hộ vệ lập tức đuổi theo, đội cơ giáp tính cơ động cực cao, như con dao găm đâm tới hạm đội Hiệp hội chống Utopia phục kích họ, đồng thời khai hỏa.

Quân chính quy huấn luyện nghiêm chỉnh vừa nổ súng, Hiệp hội chống Utopia khi nãy thế tới rào rạt lập tức hỗn loạn, bị xé ra một lỗ hổng từ chính giữa.

Cùng một thời gian, mạng thông tin nội bộ bên phía Duke đã sửa xong, tiếng Duke truyền vào tai mọi người: “Pháo ion bọc chúng lại, đừng để chúng chạy! Hải tặc to gan lớn mật, dám gây hấn ở Thiên Hà Số , bọn mày nấp kỹ dưới lòng đất, tao còn không biết đi đâu đào bọn mày ra…”

Lão còn chưa dứt lời, mạng tinh thần của tàu chỉ huy đột nhiên bất ổn, đang bị xâm nhập.

Mạng tinh thần của trọng giáp bị tấn công là thường thấy, nhưng không dễ bị cướp đi, bởi vì trên một trọng giáp, người lái dự phòng là cả một đội, cho dù có tinh thần lực nghịch thiên như Lâm Tĩnh Hằng, cũng chỉ có thể tập kích bất ngờ một chút, tạo thành hỗn loạn cục bộ sau đó lập tức rút lui, nếu không ngược lại dễ bị đối phương làm cho bị thương.

Nhưng lần này, mạng tinh thần bất ổn không lập tức bắn kẻ xâm nhập ra như mọi khi, ngay sau đó, chính cơ giáp lên tiếng cảnh báo: “Người lái chú ý độ kết hợp người cơ, người lái chú ý…”

“Đồ ăn hại chó đẻ,” Duke chửi một tiếng, “Quyền hạn cho…”

Lão còn chưa dứt lời, một vệ binh đột nhiên rảo bước tới: “Tướng quân, mạng tinh thần là bị xâm lấn từ bên trong!”

Duke kinh hãi: “Ngươi nói cái gì?”

Vệ binh kia cấp tốc nói: “Trên tàu chỉ huy có kẻ phản bội, tướng quân cẩn thận.”

Duke nhìn chằm chằm mặt vệ binh, giác quan thứ sáu nhờ kiếp sống chinh chiến nhiều năm qua mang đến phát ra cảnh báo, lão không chút nghĩ ngợi, rút khẩu súng laser trên hông lui lại: “Đứng lại!”

“Vệ binh” mắt điếc tai ngơ, khóe miệng mỉm cười lạnh lẽo, các cận vệ của Duke ùa lên, “vệ binh” kia mặt không đổi sắc, cơ hồ không thấy rõ động tác của hắn, mấy cận vệ đã nằm xuống, Duke bắn trúng ngực hắn một phát, mà “vệ binh” kia chỉ hơi loạng choạng, không thèm nhìn lỗ máu ở ngực mình, đi thẳng tới lão.

Duke kinh hãi – đây không phải là người bình thường!

Như vậy hải tặc phục kích họ ở bên ngoài thì sao? Thật sự là Hiệp hội chống Utopia ư?

Nơi đây đã gần sát sao thủ đô Votaw trọng địa Thiên Hà Số , căn cứ quân sự dày đặc, bọn chúng trà trộn vào bằng cách nào?

Người ra lệnh sau lưng trung ương liên minh, rốt cuộc là Woolf hay…

Trong tích tắc, lão dường như nhìn thấy một âm mưu khổng lồ đè xuống đầu mình.

Liền sau đó, cảm giác lạnh lẽo tập trung sau gáy lão, Duke trơ mắt nhìn thấy máu phun đầy trước mặt mình, giơ tay mới phát hiện là động mạch cổ của mình đứt, lão lảo đảo đi về phía trước hai bước, khó tin nổi mà quay đầu lại, chỉ thấy phía sau một kẻ ám sát đánh lén khác mang khuôn mặt cận vệ trưởng, nhìn lão cười quỷ dị, lập tức, khuôn mặt ấy ở trong mắt Duke dần dần thay đổi, biến thành một khuôn mặt xa lạ.

Nha… Phiến…

Nhưng lão hiểu quá muộn.

Kênh truyền tin của quân trung ương đột nhiên rối loạn, ngay sau đó, quyền khống chế mạng tinh thần của tàu chỉ huy đổi chủ, tất cả nòng đạn đạo cùng giơ lên, như thủy triều nã vào cơ giáp tùy tùng xung quanh, quân trung ương vừa nãy sắc bén không ai bì nổi bị tấn công từ nội bộ!

Lord làm thượng tá, dựa theo quy định, nếu lúc xảy ra chiến đấu hắn không trực, hắn phải đến trạm thu phóng cơ giáp của trọng giáp tùy thời đợi lệnh, chuẩn bị lái tiểu cơ giáp đi ứng chiến, vừa mới nối vào mạng tinh thần của tiểu cơ giáp, đang chuẩn bị báo cáo buồng điều khiển, liền nghe thấy bên kia truyền đến cảnh báo mạng tinh thần bị xâm nhập, ngay sau đó tướng quân Duke bị ám sát, trước khi chết Duke đưa ra mệnh lệnh cuối cùng – cầu viện Thiên Hà Số .

Lord túa mồ hôi đầy tay, lúc này tất cả tiểu cơ giáp không người lái trong tàu chỉ huy đồng thời di chuyển, do trọng giáp thống nhất khống chế, yêu cầu mọi người tháo dỡ võ trang, lập tức đầu hàng.

Lord cắn răng, bất chấp tất cả lái tiểu cơ giáp đi, quân trung ương đợi lệnh ở trạm thu phóng cơ giáp theo sát hắn, các tiểu cơ giáp đấu súng quyết liệt trong trạm thu phóng nhỏ hẹp, trong tai toàn là tiếng cảnh báo, Lord cơ hồ không thấy rõ đường. Hắn tòng quân nhập ngũ mấy thập niên, trước ở cứ điểm Bạch Ngân nhận gửi bưu kiện, lại mù mờ theo Nguyên soái Woolf chạy ngược chạy xuôi khắp nơi cho đủ số, cơ hội bắn đạn đạo cả đời cộng lại chưa đến mười lần, còn đều là nổ súng theo mệnh lệnh của quan trên.

Là một thượng tá, đây lại là cuộc chiến đấu trực diện đầu tiên từ thuở chào đời của hắn.

Lord quát to một tiếng, hạ chỉ lệnh bắn, một phát đạn đạo bắn xuyên qua cửa trạm thu phóng cơ giáp, song ngay sau đó, một phát đạn đạo của quân địch cũng đuổi tới phía sau hắn, Lord căn bản không kịp phản ứng, tế bào thần kinh cả người cùng nhau co rút theo mạng tinh thần, chỉ nghe một tiếng nổ vang, trước mắt tối sầm, hắn suýt nữa rớt mạng tinh thần, định thần lại, phát hiện mình đã rời khỏi trọng giáp – đồng nghiệp không biết tên nào đó đã chặn một phát cho hắn, cũng thêm một tầng lồng phòng hộ cho hắn, bản thân lại bị đạn đạo nổ hủy, dư âm vụ nổ đẩy Lord đi, vừa vặn tránh được đợt lửa đạn thứ nhất của tàu chỉ huy.

Trên mặt Lord lạnh ngắt, không biết là nước mắt hay mồ hôi lạnh, hắn không kịp quay đầu nhìn lại, nhảy khẩn cấp ngay tại chỗ.

Thiên Hà Số , Lâm tướng quân…

“Em còn quan niệm thời gian không vậy!”

Thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay Tổng trưởng Lục sau nhiều lần nhắc nhở không kết quả, quyết đoán phát động dòng điện nhẹ, Thống soái xui xẻo lại lần nữa thành cá chậu bị vạ lây, giống như ôm một cây xương rồng, phê hết sức, sắp bị giật ra bệnh tim, hắn tức tối hất tay Lục Tất Hành ra.

“Cấm dùng cấm dùng, về sau nhất định cấm dùng.” Lục Tất Hành luống cuống tay chân tắt chuông báo giờ đặc biệt của cậu.

Trạm Lư không biết lại từ đâu chui đầu ra: “Hai vị…”

Lục Tất Hành cắt ngang hắn: “Biết rồi, sắp muộn rồi, lập tức chuẩn bị.”

“Không phải, hiệu trưởng Lục, tiên sinh,” Tiếng Trạm Lư nghe có phần nghiêm túc, “Trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành gửi điện khẩn -“

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio