Song đây không phải là lúc để cãi nhau.
Nói trên mặt kỹ thuật, virus Cầu Vồng quả thật đã bị giải quyết, nếu đây là thời đại hòa bình, cho dù là tại Thiên Hà Số như cống ngầm, virus Cầu Vồng cũng chưa chắc tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng. Nhưng bây giờ đã tới nông nỗi dùng ống tiêm dinh dưỡng đổi vật tư, lỡ như bùng nổ dịch bệnh phạm vi lớn, dựa vào chút ít nhân lực vật lực của Bạch Ngân Cửu là không thể khống chế được cục diện.
Chết người hơn là, bộ xương khô này đã tạo thành khủng hoảng trong đám đông ở con đường chật hẹp và chen chúc, đám tiểu thương bò lê bò càng né tránh hắn, tiếng thét và nỗi sợ hãi đã lan ra trước virus một bước, xe đẩy nhỏ các loại hình thái, robot không đủ trí lực tông vào nhau, chặn ngõ hẹp kiến chui không lọt, thật sự là nửa bước cũng khó đi, sắp sửa tạo thành giẫm đạp.
Lâm Tĩnh Hằng đẩy Lục Tất Hành tới góc tường, đồng thời đạp một cái lều nghiêng bên cạnh nhảy lên, vịn bệ cửa sổ tầng hai, chống hai tay tung mình lên. Người đang ở cửa sổ nhìn trộm ra ngoài bị Lâm tướng quân đột nhiên nhảy lên dọa ngồi phịch xuống đất, co cẳng chạy như gặp ma.
Mà bệ cửa sổ lâu năm không sửa vốn đã có vết nứt, căn bản không chịu được trọng lượng của đàn ông trưởng thành, Lâm Tĩnh Hằng đạp một chân lên, đám vết nứt trên bệ cửa sổ đã “rắc rắc” chuẩn bị nở rộ. Áo sơ mi hơi gò bó không làm ảnh hưởng động tác của hắn, Lâm Tĩnh Hằng chỉ dừng lại một chớp mắt trên bệ cửa sổ, lập tức mượn lực lao tới một cây cột cờ cũ cách vài bước, bệ cửa sổ đệm chân cho hắn bị tàn phá như vậy, trực tiếp sụp hơn một nửa, đất đá rơi vào đám đông, mấy vị bất hạnh bị rơi trúng cơ hồ có ảo giác trời đất lật nhào, chỉ sợ thiên hạ không loạn mà tung tin đồn nhảm ngay tại chỗ: “Động đất!”
Mà cột cờ cũng không phải là Định hải thần châm, dưới sức chấn mạnh khó có thể kham nổi nghiêng đi, Lâm Tĩnh Hằng trèo lên cột cờ nghiêng bằng cảm giác thăng bằng tuyệt vời đặc biệt của quân vũ trụ, khi sắp lên đến đỉnh, cột cờ sắt rốt cuộc không chịu nổi, phần nối của đế và giá gãy, men con phố đổ về phía trước, như một cây sào nhảy đặc biệt cao to, quăng Lâm Tĩnh Hằng từ trên đầu mọi người văng đi, trực tiếp “bay” qua dòng người chặn đường, đập vào gian cầu thang tầng sáu một ngôi nhà khác.
Lâm Tĩnh Hằng chống hai tay giảm xóc, thuận thế lăn trong gian cầu thang, mau chóng nhảy lên mái nhà, từ phía trên đuổi theo bộ xương khô.
Khi dòng người lộn xộn chen chúc tới, Lục Tất Hành lập tức bế một bé trai không kịp chạy giơ lên cao qua đầu – khi mọi người hỗn loạn lao về phía trước, người già trẻ nhỏ và bệnh tật vừa vặn chặn trước đám đông kiểu này rất dễ bị đẩy ngã, mà một khi có người ngã xuống, trong hẻm nhỏ chật chội như vậy, sẽ tạo thành hiệu ứng Domino.
Loài động vật hai chân lại chạy không nhanh là con người này, thành đàn đạp đến cũng chẳng an toàn hơn đàn ngựa hoang là mấy.
“Suỵt -” Lục Tất Hành nở nụ cười với bé trai chực khóc, đặt bé lên chỗ cao, thiết bị đầu cuối cá nhân kết nối với mạng nội bộ Ngân Hà Thành dễ như bổ dưa hack vào radio của phố thương mại, sau đó cậu biến một chương trình ghi âm thành microphone, rút trong túi quần ra một khẩu súng lục nhỏ bỏ túi, mở chế độ nổ, tháo thiết bị hãm thanh, nã ba phát liền lên trời, mượn radio lớn tiếng nói: “Đứng im tại chỗ, không được nhúc nhích! Chúng tôi có kháng thể virus Cầu Vồng!”
Đám đông bị tiếng nổ bất thình lình dọa, im lặng trong chốc lát ngắn ngủi.
Lục Tất Hành thở hổn hển, tiếng truyền ra từ radio của phố thương mại: “Chào mọi người, quân đoàn Đệ Cửu Vệ cứ điểm Bạch Ngân Bạch Ngân của liên minh hiện tại đã đoạt lại Thiên Hà Số , vừa mới tiếp quản căn cứ Hiệp hội chống Utopia ngoài ba trăm dặm, sẽ nhanh chóng thiết lập lại trật tự cho Thiên Hà Số , mong mọi người đừng hoảng sợ, kháng thể khẩn cấp của virus Cầu Vồng là một trong các loại thuốc phòng sẵn của quân đội, nếu có phản ứng khác thường, hãy lập tức cách ly xử lý, đưa đến căn cứ nhận điều trị.”
Cậu nói chuyện chữ nào rõ chữ nấy, phát âm rõ ràng mạnh mẽ, lại không hề hùng hổ dọa người, sự khủng hoảng của đám đông dần dần giảm xuống.
“Nơi này là ngõ hẹp, rất dễ tạo thành sự cố giẫm đạp, tôi lặp lại lần nữa, các vị đừng kinh hoảng, tự do tản ra, sơ tán trật tự,” Lục Tất Hành nói, “Virus Cầu Vồng từ trăm năm trước đã không còn là bệnh nan y, xin hãy tin tưởng, liên minh sẽ không bỏ rơi bất cứ một công dân nào… Làm phiền, nhường cho tôi qua trước.”
Người dân Thiên Hà Số trước nay miễn dịch với những lời sáo rỗng của liên minh, nhưng họ nhìn thấy Lục Tất Hành băng qua đám đông, bước chân nhanh mà không gấp, ngược dòng người đuổi theo hướng bộ xương khô chạy trốn, giống như hoàn toàn không coi virus Cầu Vồng ra gì.
Thái độ bình chân như vại này, ngược lại là một liều thuốc trấn tĩnh rất hữu hiệu.
“Công dân cái cứt, chưa từng nghe nói, ông đây là công, đếch phải dân.”
“Hắn vừa nói gì, căn cứ kia bị quân đoàn nào chiếm? Ý là chúng ta lại đổi chính phủ rồi à?”
“Chính phủ chó đẻ này, đổi còn siêng hơn thay tất.”
“Mày là ai? Làm gì ở liên minh, mày quyết định được không?”
Lục Tất Hành cười tủm tỉm nghe những lời châm chọc, không tức giận cũng không đáp lại – có tâm trạng hùng hùng hổ hổ chỉ trỏ cậu, chứng minh lý trí đã trở lại, nói chung không đến mức đạp chết trẻ nhỏ.
Đám đông chỉ trỏ nhường cho cậu một lối, Lục Tất Hành coi như thông thuận đi qua, nhìn thấy Lâm Tĩnh Hằng đang ở cách không xa vẫy tay gọi cậu, song bộ xương khô kia đã không cánh bay mất.
Lục Tất Hành sửng sốt: “Thế nào, là trường không gian à?”
Lâm Tĩnh Hằng liên lạc với Bạch Ngân Cửu ở căn cứ, nói câu gì đó với đầu bên kia, gật đầu với Lục Tất Hành – bộ xương khô ban nãy thấy hắn từ trên trời giáng xuống, sợ tới nứt hết gan mật, vậy mà khởi động trường không gian đào tẩu.
Trường không gian mặt đất rất giống bước nhảy vũ trụ, nhưng nguyên lý bất đồng, trường không gian mặt đất có thể nói là một cực hình, ai xuyên thì biết, thân thể khỏe mạnh cũng phải lột một lớp da, đừng nói nhục thể bộ xương khô kia đã nát bét như thế.
“Điên rồi à?” Lục Tất Hành giơ cổ tay lên, nhanh chóng thu thập năng lượng phóng xạ còn sót lại, “Hắn xuyên qua trong trạng thái ấy, đáp xuống phải bị ngũ mã phân thây – còn thời gian đối phương nhảy qua trường không gian?”
Lâm Tĩnh Hằng: “Giờ chuẩn, mười ba giờ năm mươi phút hai mươi tám giây.”
“Được, anh chờ em.” Lục Tất Hành xắn tay áo, cấp tốc mô phỏng một mô hình năng lượng suy giảm trên thiết bị đầu cuối cá nhân, thời gian như đông lại trong tay cậu, lần theo tung tích bắt được một tuyến mơ hồ, nhanh chóng hoàn nguyên trường không gian của bộ xương khô, và đưa ra miêu tả chính xác – trường không gian mặt đất thông thường có mười một đến ba mươi sáu thông số không đều, trên thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Tất Hành nhảy ra mười bảy thông số của trường không gian.
“Suy luận ra đích đến rồi.” Lục Tất Hành gửi tọa độ cho hắn, “Em đồng bộ gửi vệ đội trưởng Turan.”
Lâm Tĩnh Hằng năm xưa chuồn khỏi học viện Ulan, lấy trộm Trạm Lư đưa Lục Tín trốn đi, dùng chính là trường không gian, bởi vì trường không gian rất khó truy tung, là một mối nguy an toàn lớn, rất nhiều nơi đều mở tín hiệu quấy nhiễu nhằm vào trường không gian. Hắn chưa từng thấy thao tác điệu đà như vậy.
“Không có gì,” Lục Tất Hành nhún vai, “Chiêu này chỉ có thể dùng trong vòng ba phút sau khi trường không gian mở ra, quá ba phút năng lượng suy giảm gần hết, điều kiện khí hậu xung quanh cũng sẽ thay đổi theo, sai lệch truy tung định vị thường hơn năm mươi cây số, sẽ không còn ý nghĩa.”
Lâm Tĩnh Hằng điều khiển xe cơ giáp dừng ở ngã tư gần nhất, nhập tọa độ Lục Tất Hành định vị: “Kỹ thuật này đăng ký độc quyền chưa?”
“Chưa,” Lục Tất Hành nói, “Cái này em làm chơi lúc còn trẻ trốn nhà đi thôi.”
“Được, về sau bán đứt cho tôi, hàng năm trả cậu phí sử dụng độc quyền theo kỹ thuật quân dụng cấp A.”
“Wao,” Lục Tất Hành chui vào xe cơ giáp theo hắn, “Tướng quân, thế em xem như được anh bao nuôi rồi sao?”
Chưa dứt lời, xe cơ giáp giống như bị câu này của cậu dọa đá hậu, trực tiếp sát đất “bay” đi, tăng tốc đập hai người ngồi sóng vai trong xe lên lưng ghế.
Lâm Tĩnh Hằng do số lần không thể nói gì đã quá nhiều, hắn lặng thinh một lúc, không biết là tức giận hay bất đắc dĩ, vậy mà bật cười.
Sau đó hắn mở ngăn đựng đồ trên nóc xe, thấy bên trong chỉ còn một ống thuốc cân bằng trường không gian, liền chớp nhoáng đâm lên người Lục Tất Hành.
Lục Tất Hành vừa nói sướng miệng xong, liền bất ngờ bị đâm một phát, “Oa” một tiếng: “Lâm tiên sinh, trình độ của ngài nếu học hộ lý, phải lưu ban tám năm!”
“Thiên Hà Số không dạy hộ lý, y khoa chỉ có phương hướng nghiên cứu khoa học.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Ngồi cho vững, tôi mở trường không gian đây.”
Mọi thứ xung quanh bắt đầu vặn vẹo, màu sắc quái dị, năng lượng lộn xộn thay đổi kịch liệt, thiết bị trên xe cơ giáp phát ra các loại tạp âm chói tai, Lục Tất Hành cảm thấy ngũ tạng lục phủ mình đều bị giã vào, thuốc cân bằng tiêm vào nhanh chóng phát huy tác dụng, cách ly cảm giác khó chịu, cậu dường như biến thành một người cao su có thể kéo tùy ý.
Vài giây sau, xe cơ giáp xuyên qua trường không gian, đáp xuống đất tới tọa độ mới, lập tức phát ra cảnh báo mạnh, cơ hồ nhảy trên mặt đất một chút mới đứng yên, năng lượng trực tiếp thấy đáy.
Lâm Tĩnh Hằng bởi vì từng dùng nhục thể phàm thai trải nghiệm trường không gian bán thành phẩm nhảy bốn lần liền nên không hề để ý chút lực chấn này, chỉ là khi xuống xe bước chân hơi choạng choạng, không đợi Lục Tất Hành đỡ đã tự mình đứng vững lại.
Xem trên bản đồ, vị trí của căn cứ ở hướng tây nam Ngân Hà Thành, vậy nơi này phải là phía bắc.
Đây tựa hồ là một nhà xưởng cũ vứt đi, trước mặt hai người họ có một con sông nhỏ nhân tạo, một tầng rác chưa xử lý trôi trên mặt, cánh cửa sập mở toang, một gác chuông cao sáu bảy mét đứng bên cạnh, trên đậu đầy quạ đen.
Đồng hồ trên gác chuông còn đang tận trung với công việc mà đi tới, khác với “giờ chuẩn” trên tay đám người Lâm Tĩnh Hằng, là “lịch riêng” của sao Khải Minh. Do chu kỳ quay của các tinh cầu không giống nhau, nên kỳ thực trên mỗi tinh cầu đều có phương thức tính giờ của riêng mình, “giờ chuẩn” chỉ để khách vãng lai vũ trụ ngạo mạn dùng.
Bản thân Lục Tất Hành thích loay hoay các loại kỹ thuật kỳ lạ, bởi vậy thường cảm thấy trong túi người khác cũng sẽ có mấy thứ “vũ khí bí mật”, tuy trách đối phương điên rồi, nhưng cậu vẫn lạc quan cho rằng, sở dĩ bộ xương khô dám tay trần xuyên qua trường không gian, không chừng là vì người ta có thiết bị khoa học kỹ thuật phi pháp gì – ví dụ như thuốc cân bằng ổn định hơn chẳng hạn… Cho đến khi họ tìm được xác người ấy dưới chiếc đồng hồ lớn.
Vô số quạ đen vờn bay phía trên thịt thối, thèm nhỏ dãi ba thước, nhưng xuất phát từ bản năng của sinh vật, vẫn chưa một con dám xuống nếm miếng đầu tiên.
Lâm Tĩnh Hằng mang bao tay, cởi áo khoác của bộ xương khô, phát hiện cột sống hắn giống như đã gãy thành mấy đoạn, cả người vặn vẹo bằng một tư thế kỳ dị, cánh tay trái cơ bản đã thối rữa hết, khớp xương khi rơi xuống đất bị lực chấn làm gãy chỉ còn dính một chút, cánh tay mang theo xương tay rơi xuống cách hơn chục mét – còn là tìm được dưới sự chỉ dẫn của quạ đen.
“Tại sao?” Lục Tất Hành khó lòng hiểu nổi hỏi, “Hắn có phải… có phải chưa kịp nghe thấy em nói gì, đã vội vội vàng vàng mở trường không gian?”
Lâm Tĩnh Hằng không lên tiếng.
Khi Lục Tất Hành dùng radio nói chuyện, kỳ thực bọn họ đều nghe thấy, bộ xương khô cũng vừa vặn là nghe xong mới mở trường không gian.
Bởi vì những lời mạnh miệng quang minh chính đại đó thật sự một bên tình nguyện quá mức, song song tô son điểm phấn mỹ hóa dân chúng lẫn liên minh, mọi người đều cảm thấy quỷ dị.
Hiến chương liên minh quy định, liên minh sẽ không vứt bỏ bất cứ một công dân nào.
Mà công dân Thiên Hà Số không phải là công dân.
Giống như liên minh gọi chung tất cả những người ở vực ngoại là “hải tặc”, Thiên Hà Số chính là vùng hoang dã nằm giữa “thế giới văn minh” và “hải tặc”, người dân Thiên Hà Số không đến mức là hải tặc vũ trụ ai cũng muốn tru diệt, lại là những kẻ dã man có ngàn vạn mối liên hệ với bọn họ – cũng na ná bộ lạc ăn thịt người ăn sống nuốt tươi, đều không cùng chủng tộc với ta.
Tại trung ương liên minh, mọi người đều biết chính phủ Thiên Hà Số chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, nhiệm vụ chủ yếu là mất mặt và góp đủ số, hệ thống chống đạn đạo của thủ đô Cayley còn là lắp đặt từ hơn một trăm năm trước, khi Lục Tín mới giành lại Thiên Hà Số , trong gần một trăm bốn mươi năm sau đó, bãi bể nương dâu, vẫn chưa một lần nâng cấp.
Do trạng thái nửa tự trị của Thiên Hà Số , rất nhiều thuế phí khó thu, tài chính liên minh cấp phát càng là khi có khi không, chính phủ thường rơi vào quẫn cảnh không có tiền trả lương. Lâm Tĩnh Hằng tìm được một tấm thẻ nhân viên trên người chết, trên viết “Thư ký trưởng đại biểu chính phủ trung ương Thiên Hà Số ”, giống như mua chơi trên chợ bán đồ cũ bằng năm đồng.
Lâm Tĩnh Hằng tháo bao tay, lấy túi y dược khẩn cấp trong xe cơ giáp, tìm ra súng phun khử trùng, xử lý thi thể nhiễm virus: “Bệnh như thế còn không tiếc khởi động trường không gian chạy tới đây, ắt hẳn có đồng bạn, tôi vào trong xem, cậu chờ ở đây.”
Lục Tất Hành không nghe hắn, cứ đi vào theo.
Lục Tất Hành khi nãy còn mồm mép láu lỉnh không thôi trầm mặc một lúc lâu, đạp lên mặt đất cỏ hoang um tùm, cậu đột nhiên hỏi: “Lâm, nếu thời điểm hải tặc xâm phạm quy mô lớn, anh còn ở cứ điểm Bạch Ngân, trong tình huống bất đắc dĩ anh sẽ vứt bỏ Thiên Hà Số chứ?”
“Nếu tôi còn ở cứ điểm Bạch Ngân, hải tặc vũ trụ căn bản không thể tiến vào liên minh.” Lâm Tĩnh Hằng dừng lại, không dùng lời sáo rỗng thuyết khách, thẳng thắn nói, “Về phần Thiên Hà Số , đương nhiên cũng là lãnh địa của liên minh, nhưng nếu cần thiết, chúng tôi sẽ không tử thủ. Tạm thời rút lui theo tính chiến lược là có thể chấp nhận.”
Lục Tất Hành: “Nếu cần thiết, sẽ vứt bỏ Thiên Hà Số như vứt bỏ một hoang mạc, đúng không? Không chỉ anh, liên minh cũng sẽ lựa chọn như vậy, hình thái ý thức của cả xã hội đều cho rằng như vậy.”
Lâm Tĩnh Hằng không ừ hữ gì xem như mặc nhận.
“Bởi vì bọn em là dã nhân trong hoang mạc, hơn nữa lập trường không rõ, liên minh đến thì là người của liên minh, hải tặc đến thì là hải tặc. Thiếu linh hồn đoản trí tuệ, nói hiến chương liên minh, tuyên ngôn tự do với bọn em, đều là đàn gảy tai trâu.” Lục Tất Hành gật đầu, hít sâu một hơi, dõi nhìn bóng đêm hoang vu xa xăm… Lâm Tĩnh Hằng không phải là một chính khách khôn khéo, không biết làm mấy trò phô trương to tát mà vô dụng, cũng bởi vì khốn nạn quen rồi, hắn thậm chí lười giữ vững giá trị quan phổ thế chính trị chính xác, chỉ cần coi bạn là người một nhà, cơ bản chỉ tôn trọng sự thật khách quan, có gì nói đó.
Lục Tất Hành: “Cho nên… nếu trên sao Khải Minh thật sự bùng nổ virus Cầu Vồng, Bạch Ngân Cửu sẽ trực tiếp rút khỏi, sẽ không lãng phí y dược cứu chữa… Thôi, anh không cần phải nói, em hiểu rồi, lẽ đương nhiên mà.”
Giống như ngoại trừ tổ chức bảo vệ động vật cực đoan, không ai cho rằng động vật nên được hưởng quyền lợi ngang hàng với loài người – mèo không có quyền chân dung, chó không có quyền riêng tư, chuột bạch trong phòng thí nghiệm không có quyền tự do ngôn luận, bộ đội tinh nhuệ nhất liên minh sẽ không nán lại vì bệnh cúm gà, đây là lẽ đương nhiên.
“Bạch Ngân Cửu là một chi nhân số ít nhất trong Bạch Ngân Thập Vệ, là bộ đội tiên phong đột kích, không đủ tố chất giải nguy cứu tế quy mô lớn, cũng không có năng lực trù tính chung và dự trữ vật tư,” Lâm Tĩnh Hằng bình thản nói, “Nếu thực sự bùng nổ dịch bệnh không thể khống chế, trực tiếp rút khỏi là lựa chọn duy nhất.”
Cho nên tốt nhất đừng xảy ra chuyện kiểu này, hắn nghĩ, dùng thiết bị đầu cuối cá nhân kết nối với xe cơ giáp, bật theo dõi virus trên lồng phòng hộ.
Song kỳ lạ là, chương trình theo dõi virus không có động tĩnh gì lớn, ngược lại là cảnh báo võ trang sáng lên.
Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên nắm vai Lục Tất Hành kéo cậu sang bên cạnh, cùng lúc đó súng laser bắn vào chỗ Lục Tất Hành vừa đứng, tay áo Lâm Tĩnh Hằng bị quét cháy sém. Hắn dùng súng quét lại, đằng sau cửa sổ thủy tinh của nhà xưởng cũ bỏ đi vọng đến một tiếng kêu đau, hai người nhanh chóng liếc nhìn nhau, chia nhau dọc theo bên ngoài nhà xưởng mà xông vào.
Lục Tất Hành đá văng cánh cửa sập của nhà xưởng, vừa vặn nhìn thấy một người chảy máu đang thất tha thất thểu chạy tới góc ngoặt, da thối rữa sau cổ rõ ràng là nhiễm virus Cầu Vồng.
“Này, anh chờ chút, bọn tôi không phải là hải tặc Hiệp hội chống Utopia,” Lục Tất Hành gọi hắn, “Không có ác ý!”
Đối phương nhắm mắt bịt tai.
Lục Tất Hành: “Anh là người của chính phủ liên minh Thiên Hà Số , đúng không?”
Người nọ dừng bước, hết sức đề phòng quay đầu lại, run run rẩy rẩy chĩa họng súng vào Lục Tất Hành.