Vừa bị cha anh uy hiếp thắt cổ bức anh phải nhận lời xong trong lòng vẫn còn đang có một cục nghẹn to đùng thì ba ngày sau Ngự Diễm anh bị chính người cha thân yêu không trâu bắt chó đi cày, bắt buộc anh phải cùng Cổ Tiểu Lục hẹn hò lần đầu tiên.
Hôm nay anh những tưởng Cổ Tiểu Lục sẽ đỡ nhức mắt một chút, nhưng thì trang điểm cùng sự kết hợp quần áo theo khuynh hướng thời trang quái dị đúng là làm có khả năng làm cho một người chuyên làm nghệ thuật như anh mắc một cục nghẹn thật to muốn nuốt cũng nuốt không trôi.
“Ngự Diễm, tôi biết anh quả thực là khó xử mới mời tôi đi ăn bữa cơm này, nhưng kỳ thật tôi cũng không muốn dính vào chuyện không hay ho này của anh một tí nào, anh có biết hôm nay tôi phải đóng cửa quán ảnh hưởng như thế nào không? Nếu không phải vì sứ mạng mà tôi đã hứa với cha anh, dứt khoát tôi sẽ không đến…” Vừa thấy Ngự Diễm tuấn tú bước đến chỗ hẹn, Cổ Tiểu Lục cô cố nén trái tim đang đệp liên hồi nhanh mồm nhanh miệng giải thích lập trường của mình.
Ngự Diễm không có vẻ gì là thú vị ,anh ngẩng đầu nhìn Cổ Tiểu Lục liếc mắt một cái, sau đó lại bày ra cái vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nhìn tên người hầu do cha anh phái tới ngoài cửa, đột nhiên trong lòng anh cảm thấy thật sự ủy khuất khi chính cha anh đối xử với anh như là phạm nhân.
” sứ mệnh gì?” Trong lòng đầy bực bội anh chỉ muốn trút giận vào cái cô nàng là nguyên nhân chính của nỗi khổ của anh đang đứng trước mặt.
“Chính là… cha anh hi vọng tôi có thể giúp anh hiểu rõ vấn đề tâm lý của anh, giúp anh ra khỏi sự trầm mê nam nam luyến ái, hông ấy tin tưởng rằng với sắc đẹp của tôi có thể khiến anh quay trở về với đúng khuynh hướng giới tính bình thường.” Cổ Tiểu Lục cô tỏ ra rất thành thật.
“Phốc!” ngụm balley vừa mới được Ngự Diễm anh nuốt vào đều bị phun tung tóe ra bàn, đúng là cô nàng này có khả năng thiên phú hủy họai hình tượng phong nhã của anh mà.
“Cô có thể suy nghĩ một cách bình thường được không? Sắc đẹp của cô đúng là khá đặc biệt không phải ai cũng đều có …” Ngự Diễm vừa nói vừa nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô một hồi, sau đó bất giác lắc lắc đầu.
“Anh đừng tưởng nói như vậy tôi sẽ thẹn thùng…” Cổ Tiểu Lục tay chân bắt đầu luống cuống, cô bị Ngự Diễm nhìn chăm chú khuôn mặt không kềm được mà lộ ra nụ cười rồi nhanh chóng hai má ửng hồng không thể che dấu được nói.
Cổ Tiểu Lục cô ta thẹn thùng nhưng không hiểu sao lại làm anh bị chấn động, thật đáng chết! Đây là cảm giác gì chứ … chắc anh bị nàng ta và cha anh bức điên đến nỗi sinh ra ảo giác chăng? Nếu không vì sao vừa lấy biểu tình ngượng ngùng trên mặt Cổ Tiểu Lục cô lại khiến tim anh đập nhanh đến vậy? Ngự Diễm anh vuốt vuốt tóc quyết định không thèm nhìn nhìn tới cô nữa.
“Anh cũng đừng nóng giận , vui vẻ cũng là phải ăn xong bữa cơm này, mà không vui thì cũng phải ăn, cho nên tôi thấy anh nên thoải mái một chút.” Cổ Tiểu Lục cô cũng bày ra bộ dáng thân bất vô kỷ vỗ vỗ bàn nói.
Ngự Diễm anh lại một lần nữa không nhịn được mà phải trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái,trong đầu anh không thể hiểu nổi cô gái này trong óc cô ta chứa những gì, quả thực cô ta không nói thì còn dễ thở một chút nhưng hễ cô ta mở miệng thì thật là rất khó nghe!
“Như vậy tốt lắm, chúng ta nên tìm đề tài nào đó thảo luận cho không khí đỡ tẻ nhạt đi .. Đúng rồi, nghe nói công việc của anh là nhà tạo hình, đúng không như vậy nếu anh lấy góc độ chuyên nghiệp ram à xem xét thì anh thấy tôi có thích hợp làm nhà tạo hình không ?” Cổ Tiểu Lục nghiêng nghiêng thân mình cố thử bày ra một tư thế khêu gợi hỏi. Ngự Diễm anh tuy không muốn trả lời mấy câu hỏi ngớ ngẫn của cô ta nhưng không kềm chế được anh lại nở nụ cười … khinh bỉ.
Ngự Diễm anh không thể dối lòng mà không nói, cô gái này quả nhiên thực sự khôi hài, bất quá, ngoại hình kiều diễm của cô ta vẫn đủ làm anh chết khiếp mà chùn bước l.
“Nhà tạo hình… có thể chứ , cô có thể đi hỏi công ty mai táng có khi bọn họ cần tuyển người a.” Ngự Diễm anh khóe miệng vẫn mang ý cười, lời nói ác độc .
“… anh cũng đùa thật quá mức nha, nói gì đi nữa tôi cũng là người nổi tiếng ở khu này, nói tới “ Trường An xã khu “ từ đầu đường đến cuối ngõ không có người nào không biết đến cây cau Tây Thi Tiểu Lục tôi nha, anh nói như vậy tôi thật sự cảm thấy mất mặt!” Cổ Tiểu Lục cô không nhịn được chu miệng lên, trong lòng không rõ vì sao Ngự Diễm anh thật sự không biết thưởng thức vẻ đẹp của cô.
“Cô ăn mặc chói mắt như thế thì đúng là làm cho người khác chỉ cần nhìn lướt qua là có ấn tượng sâu sắc rồi nên chuyện cả khu này ai ai cũng biết đến cô thì đâu có gì là khó hiểu chứ , đúng là giống như gặp ma giữa ban ngày mà!” anh liếc liếc nhìn Cổ Tiểu Lục cô sau đó chậm rãi nói.
“Ai a, chỉ có mình anh nói như vậy thôi…” Cổ Tiểu Lục nhìn lại chính bản thân mình rồi lẩm bẩm : “thật sự là tệ như vậy sao?”
Lúc này Ngự Diễm anh mới để ý nhìn kỹ khuôn mặt của Cổ Tiểu Lục, , kỳ thật cô là cô gái rất xinh đẹp , nhưng anh vẫn không hiểu vì sao cô phải tự đem chính mình đóng gói thành hình tượng “cây thông Noel” như thế chứ?
“Vì sao cô không lo làm những công việc mà các cô gái khác thường làm mà lại đi làm cái công việc này?” lúc buột miệng hỏi cô chính bản thân anh cũng cảm thấy bị dọa , làm sao anh lại tự nhiên có hứng thú với bối cảnh của Cổ Tiểu Lục?
“loại công việc này có gì không tốt a, nói cho anh biết … Tôi là truyền nhân đời thứ hai của mẹ nhỏ của tui,bà chủ hiện tại chính là tại hạ tôi.” Cổ Tiểu Lục kiêu ngạo nâng cằm lên, trong ánh mắt cô tràn ngập sự kiêu hãnh.
“Mẹ nhỏ của cô ư?…” Ngự Diễm coi nhẹ khẽ hừ một tiếng.
“Anh đừng có mà nhục mạ mẹ nhỏ của ta, bà là thần tượng của tôi đó nha! Bà trong khu này nổi tiếng là người xinh đẹp thông minh đó, từ chú Âu Cát Tang cũng không một ai thoát được sự quyến rũ cinh đẹp của bà đâu, đều quỳ muốn quỳ gối dưới chân bà!” Cổ Tiểu Lục cô không cho Ngự Diễm có cơ hội mở miệng, trực tiếp cắt ngang lời anh, liều mạng giữ gìn thanh danh của mẹ nhỏ cô.
Thì ra này Cổ Tiểu Lục cô là vì quan hệ với mẹ nhỏ nên mới làm công việc của một cây cau Tây Thi, hơn nữa cô còn đem chính bản thân mình biến thành bộ dáng này …
“Cô ăn mặc như thế này là sao chép từ mẹ nhỏ của cô sao?” anh nghi ngờ hỏi, trong lòng rất khó tưởng tượng ra cái hình ảnh, một già một trẻ tất cả hai mẹ con nhà họ đều ăn diện một cách quỷ dị như thế…
” không phải… Tôi không gợi cảm như bà, tuy rằng tôi cũng đã cố tình mặc rất ít vải a, nhưng vẫn không thể có được phong thái nữ nhân thành thục như bà “ Nhớ tới khuôn mặt của mẹ nhỏ Trương Mỹ Lệ, Cổ Tiểu Lục cô trên mặt bất tri bất giác biểu lộ ra thái độ vô cùng yêu thích và ngưỡng mộ bà.
“Khêu gợi cũng không có nghĩa là phải ăn mặc thiếu vải, hơn nữa nếu ăn mặc cho ra phong cách nữ nhân quyến rũ, cái chính là ở động tác phong thái của chính bản thân cô, trong lúc đó bình thường mà vẫn sở lộ ra mị lực thì mới là sự gợi cảm chân chính.” Ngự Diễm anh nói một cách chuyên nghiệp, nghe xong những lời của anh ánh mắt của Cổ Tiểu Lục cô bỗng sáng lên.
“Anh quả nhiên là nhà tạo hình phóng khoáng lạc quan, nói ra những ý kiến nghe rất chuyên nghiệp a!” Cổ Tiểu Lục lẩm bẩm lặp lại những gì anh vừa nói, tuy rằng có vẻ hơi khó hiểu, nhưng cái chính là cô cảm thấy những lời Ngự Diễm anh nói không phải là không có lý.
“Là … cơ thể có khá nhỏ bé .” anh cũng muốn diễn đạt sự thấp bé của cô một cách nhẹ nhàng hơn một chút.
“Tôi vốn cũng không học lên đại học… sau khi tốt nghiệp là bắt đầu đến làm ở quán, kỳ thật tôi tuyệt đối không thích đụng vào cau, vì thường thường tôi sẽ bị vôi ăn bị thương ngón tay…” Cổ Tiểu Lục xèo bàn tay nhỏ bé, có chút ít tróc da, có chút ít sưng đỏ, thoạt nhìn thực làm cho người ta xót ruột.
Nhìn đôi bàn tay nhỏ bé kia, trong lòng Ngự Diễm anh đột nhiên căng thẳng, một đôi tay ngắn ngủn trên đầu ngón tay đầy những vết thương nho nhỏ, xem ra cái công việc kia không phải chỉ có quần áo lượt là thoải mái như vậy.
“Không thích thì cô đừng làm.” Ngự Diễm dời ánh mắt đi không muốn tiếp tục nhìn đôi tay hồng hồng nhỏ bé của cô , để tránh đáy lòng của chính bản thân mình lại bắt đầu phát sinh cảm giác quái dị.
“Không được, tôi muốn giống mẹ nhỏ của tôi cứ như vậy là nữ nhân phong tình vạn chủng!” Cổ Tiểu Lục kiên quyết nói.
“Phong tình vạn chủng cũng có rất nhiều cách, cô chọn cách đó rất vô dụng.” Anh trực tiếp vạch trần cô.
Vốn nghe thấy những lời khó nghe của anh Cổ Tiểu Lục cô trong lòng càng cảm thấy khó chịu, lúc này tiểu Ma Tước cô lại đột nhiên im lặng .
Ngự Diễm quay qua liếc mắt nhìn Cổ Tiểu Lục một cái, phát hiện ra ánh mắt của cô đang dừng lại ở trên người người khách vừa bước vào … Đôi mắt thật to của cô bắt đầu hàm chứa nước mắt.
Anh tò mò xoay người nhìn người có thể ảnh hưởng đến tâm tình của cô lúc này thì thấy đó là một đôi tình nhân tuổi trẻ, đang rất nóng bỏng thân thiết bày tỏ tình cảm với nhau.
“Cô làm sao vậy? Gặp người quen sao?” Anh không có thói quen tò mò nhưng nhìn biểu tình của tiểu Ma Tước cô anh chỉ muốn quan tâm hỏi thăm.
“Của tôi … Quách Dục An!” Cổ Tiểu Lục cô nước mắt đã bắt đầu rơi xuống .
“Đừng khóc, đừng khóc, cô làm sao vậy?” Người rất không biết cách an ủi người khác đặc biệt là con gái như Ngự Diễm anh đã bị nước mắt của Cổ Tiểu Lục cô dọa, anh không thể nghĩ tới người thoạt nhìn lạc quan như cô lại có lúc không chịu đựng được mà khóc.
Ngự Diễm vươn tay, anh do dự trong chốc lát mới vỗ vỗ lưng cô, mà gương mặt trang điểm đủ màu sắc sặc sỡ của cô đã bị nước mắt làm nhòe nhoẹt ,rồi đột nhiên Cổ Tiểu Lục cô đứng lên, bước về phía đôi tình nhân kia.
☆☆☆
“Quách Dục An!” cô đứng mặt bọn họ, ánh mắt hồng hồng trừng mắt nhìn chàng thanh niên kia.
“Tiểu Lục? sao em lại ở chỗ này?” chàng thanh niên kia dột nhiên thấy Cổ Tiểu Lục tay chân có chút luống cuống.
“cô ta là ai…” bạn gái Quách Dục An bị ánh mắt chật vật của Cổ Tiểu Lục dọa, trong ánh mắt cô ta ngoại trừ một chút hoảng sợ còn mang theo chút ít hèn mọn.
“anh là hàng xóm…” chàng thanh niên không dám nhìn thẳng vào mắt Cổ Tiểu Lục khẽ trả lời nhát gừng.
“Quách Dục An, đây là bạn gái của anh sao?” Cổ Tiểu Lục lúc này lấy tay lau đi nước mắt đang ràn rụa, không ngờ lại đem đủ loại màu sắc trên gương mặt làm hỗn loạn.
” đúng vậy tôi là bạn gái của anh đấy, cô có ý kiến gì sao?” Cô gái kia rất dễ dàng cảm nhận được Cổ Tiểu Lục đối với Quách Dục An có tình cảm mãnh liệt, vì liền thế kiêu ngạo ôm lấy cánh tay chàng trai thể hiện chủ quyền để thị uy đối với Cổ Tiểu Lục.
“Quách Dục An anh đúng là kẻ đại lừa đảo, tôi ghét anh nhất!” Cổ Tiểu Lục rống lên một tiếng sau đó cô không quay đầu lại chạy trối chết ra khỏi nhà hàng.
“Tiểu Lục!” Quách Dục An có chút áy náy, nhưng hiện tại đang có bạn gái bên người anh ta cũng không có dũng khí để đuổi theo, dù sao thì anh ta đối với Cổ Tiểu Lục cô cũng không có chút tình cảm luyến ái nào nên suy đi nghĩ lại cũng nên để cho cô tự hiểu mà hết hy vọng đi!
Đứng ở một bên chứng kiến sự việc Ngự Diễm anh không nghĩ nhiều mà ngay lập tức đuổi theo cô ra ngoài, trong lòng anh rất sợ vị ân nhân cứu mạng của cha anh trong lòng nghĩ luẩn quẩn mà làm việc ngốc ngếch.
Đuổi theo cô tới tận công viên, anh mới bắt kịp Cổ Tiểu Lục cô đang trốn trong lương đình khóc lớn.
Cái cô gái này chân ngắn tay ngắn mà làm sao có thể chạy nhanh đến thế chứ? Đến ngay cả anh là một nam nhân cao tới một trăm tám mươi lăm cm mà cũng không đuổi kịp cô !
“Cô đừng khóc , cô cứ khóc như vậy người ta thấy sẽ hiểu lầm là tôi ăn hiếp cô đó nha!” Nhìn thấy Cổ Tiểu Lục đang ôm cây cột lớn giữa lương đình khóc to, Ngự Diễm anh đột nhiên trong lòng có chút hối hận vì đã đuổi theo cô.
Anh hẳn là nên bỏ cô lại một mình chạy về nhà , nhưng là do căn cứ vào đạo đức cũng như sự đồng cảm anh không thể làm như vậy được.
“Anh ta … gạt tôi…” Cổ Tiểu Lục mặt đầy nước mắt nước mũi nức nở nói.
“Anh ta lừa cô cái gì? Nam nhân bắt cá hai tay cũng là chuyện bình thường .” Anh biểu tình như không có chuyện gì nghiêm trọng nhún nhún vai, như là thấy sự việc cũng không có gì đáng trách.
Cổ Tiểu Lục quay đầu lại, trên khuôn mặt ràn rụa nước mắt, nước mũi cùng màu trang điểm, phải nói là tình huống hiện tại thì cô không thể xấu hơn được nữa.
Nhìn cô với bộ dáng Quỷ Kiến Sầu, Ngự Diễm không đành lòng lấy khăn tay trong túi ra đưa cho cô, Cổ Tiểu Lục nhận lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi đang tùm lum trên gương mặt.
Nhìn bộ dáng quái dị lẫn đáng thương của cô, Ngự Diễm anh không khỏi nhíu nhíu mày.
“Anh ta nói… anh ta trước mắt không nghĩ đến sẽ có bạn gái… Đợi cho đến khi anh tat hi đậu vào cục cảnh sát mới tính tới… Kết quả là … Ô… Kết quả là anh ta … Ô…” Cổ Tiểu Lục thảm thiết khóc lóc buông cây cit đình xoay người lại ôm cổ Ngự Diễm tiếp tục khóc lóc kể lể.
Ngự Diễm anh bị động tác lớn mật này của cô doạ đến hoảng sợ, ngay lập tức vội vàng lui lại, nhưng đôi tay đang níu lấy cổ anh của Cổ Tiểu Lục cô không có chút ý định buông.
“Anh ta gạt tôi… tôi ghét anh ta … Tôi đã thầm mến anh ấy mười mấy năm rồi … Mới gần đây chính tôi đã thổ lộ tình cảm cho anh ấy biết là tôi muốn anh ấy cưới tôi làm vợ … anh ta gạt tôi …” Cổ Tiểu Lục tiếp tục khóc la.
“Cô bình tĩnh một chút đi , trước tiên buông tôi ra đã rồi nói tiếp …” Ngự Diễm thử cố khuyên can cô, nhưng Cổ Tiểu Lục càng khóc lóc thì lại càng ôm cổ anh chặt hơn.
“anh nói xem Quách Dục An anh ta có ác không … Kẻ lừa đảo mà… Uổng công tôi thích anh ta như vậy, anh ta làm sao có thể đối đãi với tôi như vậy chứ …” Cổ Tiểu Lục cô rốt cục cũng buông Ngự Diễm ra, màu sắc rực rỡ trên mặt cô đã dính lấm lem đầy trên áo sơmi trắng cao cấp của anh.
“Trời ơi quần áo của tôi …” Ngự Diễm cúi đầu nhìn chiếc áo hàng hiệu của mình, trong lòng chỉ còn biết thực bất đắc dĩ than trời.
“Thực xin lỗi, tôi sẽ đền cho anh…” Cổ Tiểu Lục đáng thương đang khóc lóc ngẩng đầu lên phát hiện ra sự tình lung túng hấp hấp cái mũi nói khẽ .
“Cô …” Khi anh nhìn thấy Cổ Tiểu Lục cô ngẩng mặt lên , cả người anh có chút cả kinh.
Anh căn bản cũng biết cô không xấu, nhưng không thể tưởng tượng được sau khi dỡ bỏ lớp trang điểm đầy màu sắc phản cảm kia ra thì cô lại có thể biến thành cô gái thanh tú như vậy ! khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ hồng lên vì khóc, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng… bộ dáng tinh khiết mảnh mai của cô đột nhiên làm cho Ngự Diễm anh choáng váng.
“Anh làm sao vậy? mặt tôi nhem nhuốc lắm sao? Tại sao anh nhìn chằm chằm như quái vật vậy …” Cổ Tiểu Lục thấy anh nhìn như thế thì nghi hoặc sờ sờ mặt, biểu tình này của cô đột nhiên làm tim anh cảm thấy như đập nhanh hơn.
“Không…” Ngự Diễm anh vội vàng quay qua một bên, không để cho Cổ Tiểu Lục thấy gương mặt anh đang đỏ lên.
“Ngự Diễm anh nói xem … Tôi thực rất xấu đúng không?” Cổ Tiểu Lục suy sụp, ủ rũ hỏi, vô luận cô cố gắng như thế nào cũng vẫn không thể làm cho Quách Dục An anh ta động tâm…
“Cô tuyệt đối không xấu đâu , ý tôi nói chỉ là… cô không nên trang điểm như vậy nữa.” Ngự Diễm anh thực thành thật góp ý.
Kỳ thật diện mạo của Cổ Tiểu Lục cô cũng được xem như thanh tú động lòng người , vấn đề chính là cô cố tình bắt chước giả dạng như mẹ nhỏ của cô , nếu được qua bàn tay tạo hình chuyên nghiệp như anh thì cô nhất định cũng có thể trở thành mỹ nhân không thua kém ai…
Đúng rồi! Cải tạo cô , anh tại sao không nghĩ đến điều ấy sớm hơn chứ … Nếu anh có thể đem Cổ Tiểu Lục cô cải tạo thành tuyệt thế mỹ nhân, giúp cô thành công chiếm được trái tim của Quách Dục An kia thì cũng coi như là đã báo đáp cho ân nhân, cha anh cũng sẽ không có lý do bắt anh lấy thân ra báo đáp, đây đúng là một phương pháp hoàn hảo a!
“Là … sao? Nhưng nếu không có trang điểm tôi thực sự cảm thấy không tự tin chút nào.” Cổ Tiểu Lục sờ sờ mặt cô,giọng nói như không tin bản thân cô không trang điểm sẽ đẹp hơn lúc có trang điểm.
“Cô cứ tin tưởng đơi mắt chuyên nghiệp của tôi đi.”thấy lĩnh vực chuyên nghiệp của mình bị nghi ngờ, Ngự Diễm anh có chút cảm thấy bất mãn.
“Thực xin lỗi, tôi không phải có ý đó.” Thấy sắc mặt anh sầm xuốn, Cổ Tiểu Lục cô vội vàng giải thích.
“Cô thật sự thích Quách Dục An như vậy sao? Cô rất muốn làm bạn gái của anh ta ?” Ngự Diễm hai tay chống hông, bắt đầu thật sự đánh giá tư chất của Cổ Tiểu Lục.
Cổ Tiểu Lục thở dài.
“Thích thì làm sao chứ, anh ta cũng đã có bạn gái rồi … Huống hồ anh ta còn lừa gạt tôi, tôi bỏ qua cho anh ta cũng là may lắm rồi.” Cổ Tiểu Lục cúi đầu uể oải nói, nhưng trong chốc lát, nàng lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Ngự Diễm anh nói: “Hơn nữa trước mặt tôi có người đàn ông tuyệt như vậy, tôi đương nhiên là phải đem hi vọng đặt hết ở trên người anh!”
“Cái gì? Cô đừng nói giỡn!” khi cô lớn gan nói những lời này không hiểu sao lại làm cho Ngự Diễm anh tay chân luống cuống.
Trời ạ, tại sao anh lại có cái cảm giác thất kinh như thế này? Cho dù những nữ ngôi sao điện ảnh chủ động yêu thương nhung nhớ , anh cũng vẫn ung dung bình thản, trong lòng không loạn như thế này …
“Tôi nói thật đấy.” Cổ Tiểu Lục nở một nụ cười kiều mị, nheo nheo mắt trong giọng nói cô đầy mùi vị trêu chọc.
“Cô đừng náo loạn… Tôi không có khả năng chấp nhận cô đâu.” Ngự Diễm không hiểu sao nghĩ một đàng trong lòng lại nói ra miệng một nẻo.
“Tôi đương nhiên là biết anh sẽ không chấp nhận tôi đâu, cho nên tôi chỉ trêu chọc anh thôi!” Cổ Tiểu Lục cô tuy rằng bản tính rất tự tin, nhưng loại nam nhân ưu tú xuất sắc như Ngự Diễm cô vĩnh viễn cũng không có ý định trèo cao, ngay cả chỉ trong ý nghĩ cô cũng không dám nghĩ nhiều.
“Cô …” Đột nhiên cảm thấy tái độ của mình đã trực tiếp tổn thương Cổ Tiểu Lục, Ngự Diễm anh trong lòng có chút áy náy.
Cổ Tiểu Lục nhìn anh, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh. Ngự Diễm anh bị Cổ Tiểu Lục cô nhìn như vậy, tim anh bỗng dưng đập cuồng loạn, lòng bàn tay mồ hôi rịn ra … Đây là cảm giác gì vậy ? anh sẽ không có khả năng thích cây cau Tây Thi này chứ …
“Không được bỏ cuộc, cô phải tiếp tục kiên trì.” Ngự Diễm đành đem toàn bộ chú ý tập trung vào kế hoạch hoàn hảo mà anh mới nghĩ thông để không chú ý đến ánh mắt đang chăm chú đầy vẻ mê người của Cổ Tiểu Lục.
“Nhưng là… Chính anh mới vừa nói anh sẽ không chấp nhận tôi mà …” lời nói của Ngự Diễm làm cho trái tim đa cảm của Cổ Tiểu Lục bỗng dưng bùm bùm nhảy loạn lên.
“Tôi đang nói đến Quách Dục An !” anh cơ hồ muốn rống lên, tại sao cái cô Cổ Tiểu Lục này có thể dễ dàng làm tâm trí anh rối loạn như vậy…
“Vậy ư.” Giọng Cổ Tiểu Lục cô rõ ràng có vẻ thất vọng.
” ánh mắt cô như vậy là có ý gì? Nhớ cho kỹ, người trong lòng cô là Quách Dục An, còn nhiệm vụ duy nhất hiện nay của cô là cướp anh ta về từ tay nữ nhân kia.” tìm lại được dáng vẻ miễn dịch đối với mị lực của nữ nhân của chính mình, Ngự Diễm anh tự tin vội vàng chuyển đề tài đến Quách Dục An, sau đó ánh mắt như thôi miên nói với Cổ Tiểu Lục .
“Nhìn bọn họ thực sự hạnh phúc, tôi không muốn phá hỏng tình cảm của bọn họ.” Cổ Tiểu Lục lắc lắc đầu.
Tuy rằng cô đã thích Quách Dục An từ rất lâu , nhưng là cô gái chính nghĩa và vô tư, cô cũng hiểu được phải chúc phúc cho người ta như thế nào.
“Chuyện này cô quản làm gì, nếu muốn có hạnh phúc, cô phải sử dụng chút thủ đoạn tàn nhẫn!” Ngự Diễm thử thuyết phục Cổ Tiểu Lục tham gia vào kế hoạch của anh.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà gì cả ! cô không muốn trở thành bạn gái của người mà cô thích sao? Sau khi qua sự cải tạo của tôi, cô nhất định có thể trở thành một cô gái vạn nhân mê, đến lúc đó không cần phải nói đến Quách Dục An, mà ngay cả con trai Tổng Thống cũng có khi phải xum xoe với cô.” Ngự Diễm anh càng nói càng khoa trương.
“Vạn nhân mê…” Nghe qua thì quả là thật hấp dẫn a.
“Là …. a, cô cứ suy nghĩ kỹ đi, khi cô tùy ý tiêu sái bước trên đường, không một ai lướt qua cô mà không ngoái đầu nhìn lại…cái cảm giác đó thế nào”
“hình như là rất tuyệt nha… Đợi chút! Ngự Diễm, vì sao anh lại phải đối tốt với tôi như vậy?” đang bị lạc trong chính giấc mơ do Ngự Diễm anh dệt nên Cổ Tiểu Lục cô đột nhiên bừng tỉnh, sau đó quay qua nhìn Ngự Diễm hỏi.
“Tôi làm như vậy đối với cô đương nhiên là có mục đích…”
” mục đích gì? Anh mà muốn đòi tiền tôi cũng không có!” Cổ Tiểu Lục cô đối với kế hoạch của anh có chút hào hứng sảng khoái nói.
“Tôi không thiếu tiền, mục đích của tôi là… giúp cô tìm ra chân mệnh thiên tử của cô sau đó cô nhất định phải giúp tôi thuyết phục cha tôi không cần cứ hiếp bức tôi phải” lấy thân báo đáp “ gì đó .” Nghĩ đến chính bản thân mình sẽ mau chóng thoát khỏi cơn ác mộng hiến thân này, khóe miệng Ngự Diễm anh không khỏi hiện ý tươi cười.
“Nguyên lai là chuyện này sao… đương nhiên là không có vấn đề.” Cổ Tiểu Lục nở một nụ cười sáng lạn.
“Hợp tác vui vẻ.” anh vươn tay nghéo tay nàng.
“Đúng rồi, còn có một việc quan trọng, cô không được làm việc ở cây cau Tây Thi nữa, tôi không thể để đệ tử của tôi cùng cái chỗ thanh thanh sắc sắc đó có liên quan dính líu.” Cuối cùng Ngự Diễm anh lại nghĩ ra thêm một điều kiện liền nhanh nhẹn bổ sung.
“Nhưng là… Như vậy tôi sẽ không có thu nhập nha!” Cổ Tiểu Lục khẩn trương nói.
“Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ phát tiền lương cho cô.” Có thể có kế hoạch thuận lợi thoát khỏi phải kết hôn với cô, Ngự Diễm anh không ngại phải trả giá bao nhiêu tiền.
“Trời ạ, Ngự Diễm anh thật sự là người tốt nha!” Cổ Tiểu Lục bị sự khẳng khái của anh dọa đến hết hồn, cả người cô vừa mừng vừa lo nên lại lần nữa không kềm chế được xông lên hung hăng ôm lấy anh.
“Đừng, đừng làm như vậy, có người nhìn thấy thì không hay đâu …” Ngự Diễm nhẹ nhàng gỡ hai tay của cô xuống, nhưng anh cũng không mãnh liệt chống cự.
Trước ngực anh có cảm giác hai vật thể mềm mềm tròn tròn áp chặt vào anh, anh cũng không ngốc ngếch gì mà không đoán ra được đó chính là bộ ngực của Cổ Tiểu Lục, haiz… đúng là không sai mà , cảm giác không lớn cũng không nhỏ chắc cũng phải là cup C… cup C là size mà nam nhân nào cũng mong muốn, đúng là thật là tuyệt… wow đợi chút, anh lại nghĩ đến đâu rồi?
Nghĩ đến tư tưởng dâm mị của chính mình, Ngự Diễm anh vội vàng đẩy Cổ Tiểu Lục ra, để tránh tiếp tục phát sinh suy nghĩ không cam tâm của mình.