( Lưu ý từ chương này trở đi người dẫn truyện sẽ là tiểu thúc Trình Tẫn, mọi người đừng lẫn lộn nha)
Mưa xong, thì sẽ có nắng.
Vì vậy, xuất hiện cầu vồng.
Tôi ngước nhìn bầu trời xanh trong suốt, thưởng thức cầu vồng kéo dài đến tận chân trời.
Có lẽ nơi cầu vồng kéo dài đến không chỉ có bầu trời, mà còn có trái tim tôi.
“Tiểu Viêm xem kìa, là cầu vồng.” Tôi chỉ vào cầu vồng phía chân trời, vui vẻ nói với Tiểu Viêm vừa mới đi làm về. Nhưng hắn căn bản không nhìn cảnh đẹp đó một cái nào mà chỉ chăm chăm đi về phía tôi.
“Tiểu thúc, không phải thúc còn chưa hết cảm hay sao? Mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Hắn đi qua khoác tay tôi muốn đưa tôi vào phòng.
“Tiểu Viêm tôi rất khoẻ, thật sự rất khoẻ.”
“Cơ thể của thúc không khoẻ chút nào cả!”
Tuần trước Tiểu Viêm đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ toàn diện, thực ra không có bệnh gì nặng, chỉ là thận không được tốt lắm, bác sĩ kiến nghị tôi phải nghỉ ngơi, không được làm nhiều việc động đến phần hông. Từ đó, Tiểu Viêm không cho tôi đi lung tung, không được mang vác đồ, không cho tôi ăn uống tuỳ tiện, quả thực trông nom tôi như trẻ lên ba.
Tuy từ nhỏ tôi đã quen nghe theo ý của người khác, nhưng cách làm hiện tại của Tiểu Viêm vẫn làm cho tôi thấy quá đáng. Tôi bất đắc dĩ thở dài, muốn tiếp tục nhìn cầu vồng của tôi.
“Cầu vồng biến mất rồi.”
Tôi ngước nhìn bầu trời tĩnh lặng, ánh mặt trời hơi chói mắt.
“Tiểu thúc đừng xem nữa, chúng ta trở vào đi.”
“Tiểu Viêm, tôi nghe nói chuyện tốt đẹp sẽ không kéo dài, đúng không?” Tôi vẫn nhìn bầu trời từng xuất hiện cầu vồng kia.
“Tốt đẹp, chỉ cần mình không ngừng cố gắng sáng tạo thì sẽ có thôi.” Tiểu Viêm đưa tay nắm lấy tay tôi.
“Ừm.” Tôi nhìn Tiểu Viêm, cười lên, sau đó nắm chặt tay hắn.
Buổi tối theo yêu cầu của Tiểu Viêm, tôi lên giường nằm từ rất sớm. Tiểu Viêm ngồi trên bàn sách ở đối diện, liên tục đánh chữ lên chiếc máy vi tính.
Tôi biết hắn đang làm việc, hắn gần như mỗi ngày đều cố gắng làm việc. tuổi hắn cũng đã không còn trẻ nữa, nhưng mỗi ngày chỉ lo lắng cho sức khoẻ tôi không tốt, trước giờ không nghĩ cho mình.
Tôi thường nghĩ có phải nên giúp hắn làm gì đó, nhưng nội dung công việc của Tiểu Viêm tôi vốn không hiểu được, lại sợ nói ra sẽ làm phiền, vì vậy mỗi tối phải nhìn bóng lưng hắn bận rộn trên máy vi tính là bài tập bắt buộc của tôi.
Mà gần đây tôi phát hiện, tuy đa số thời gian Tiểu Viêm đều tập trung trên màn hình vi tính, nhưng đôi khi lại dừng lại, sau đó thì đưa tay lên bàn hoặc đưa vào trong túi áo mò mò, mò một lúc rồi cho thứ gì đó bỏ vào miệng.
Lúc này tôi mới phát giác, gần đây Tiểu Viêm đang cai thuốc, tuy tôi không thường xuyên nhắc nhở hắn, nhưng hắn biết tôi không chịu được mùi khói thuốc, nên mới tự giác cai thuốc.
Theo Tiểu Viêm về đây đã được một tháng rồi. Cuộc sống của tôi gần như không có gì thay đổi, ban ngày Tiểu Viêm đi làm, còn tôi luôn ở trong vườn trồng hoa, cho đến tận lúc hắn về.
Buổi tối tôi luôn đi nghỉ sớm, mỗi lần tôi đều muốn nói chuyện với hắn, nhưng lại không biết có thể nói những gì, giữa chúng tôi dường như vẫn còn một sự trầm mặc vô danh.
Trong một tháng này, tuy mỗi ngày đều chung giường chung gối với Tiểu Viêm, nhưng hắn không chạm vào tôi lần nào, tôi hoàn toàn không đoán được cách nghĩ của hắn, có nhiều lúc tôi luôn cảm thấy khoảng cách giữa tôi và Tiểu Viêm vẫn còn rất xa ….
Bây giờ tôi đã không còn nhớ rõ ngôi nhà lúc đầu của tôi như thế nào nữa.
Tôi chỉ nhớ trong nhà có tám anh chị em, tôi là đứa nhỏ nhất. Khi đó nhà tôi nằm trong con thôn nhỏ nghèo ở giữa ngọn núi lớn, ba làm thợ đúc đồ gốm, vốn không kiếm được nhiều tiền. Vì con quá đông, người trong nhà gần như ăn không no, mặc không ấm.
Khi tôi hơi hiểu chuyện, thì mỗi ngày phải cùng hai người chị lên huyện thành kiếm cơm, có khi may mắn thì kiếm được mấy bữa tiền cơm, nếu không may thì chỉ có thể đến quán cơm, nhặt thức ăn thừa người tôi đổ ra để ăn.
Đến tuổi đi học, tôi chỉ có thể nhìn trẻ con trên huyện vui vẻ cắp sách, nhẹ nhàng bước vào trường học. Mà lúc đó tôi cũng không biết đi học có tác dụng gì, cứ như vậy an nhiên tiếp tục cuộc sống kiếm cơm của tôi.
Vì bị thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, khi tôi được tuổi trông chỉ giống như đứa trẻ tuổi.
Cũng chính vào năm tôi tuổi, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Có một lần khi đang đi kiếm cơm trên huyện, tôi phát hiện có một ông già chú ý tôi đã mấy ngày nay, sau đó ông ấy và hai người chị của tôi đưa tôi đi ăn cơm rồi nói gì đó với nhau, sau đó ông ấy cho hai người chị của tôi một số tiền rồi đưa tôi đi.
Tôi nhớ hôm ông lão đó đưa tôi về nhà, tuyết rơi rất dày, khi đến trước cửa nhà của ông ấy, có một cậu bé mắt thanh mày tú với đôi mắt to tròn luôn nhìn chằm chằm vào tôi, giống như muốn nhìn thấu tôi vậy.
Ánh mắt của cậu bé đó làm tôi rất khó chịu, nên khi đi qua người nó tôi trừng nó một cái để doạ, mà nó hiển nhiên bị tôi doạ đến vội cúi thấp đầu, vì vậy tôi mang theo cảm giác thắng lợi đi vào trong nhà.
Nhưng tôi không biết, trong ngôi nhà này một cơn ác một khác lại bắt đầu.
Khi tôi gặp lại cậu bé đó, nó nhếch nhác nằm ngã giữa trời mưa.
Chính tại ngày hôm đó, tôi lần đầu tiên biết được ý nghĩa mình được ông lão đó đưa về nhà. Thân thể bị ông già đó chơi đùa xong trở nên mệt mỏi lại nhớp nhúa, có một nỗi bi ai lấp kín trong lòng không có lối thoát. Lúc đó trời đổ mưa lớn, tôi xông vào cơn mưa, hi vọng mưa to có thể gột rửa đi sự dơ bẩn của tôi.
Thế nhưng mưa to không thể tẩy đi sự hoen ố, mà chỉ đưa hắn ____Cố Viêm, đến bên tôi.
Trong đôi mắt hắn có một phần giống với tôi, tôi không biết phần đó là gì, nhưng tôi đối với hắn có một cảm giác không tầm thường.
Trước đó, tôi luôn cho rằng hắn là một đứa trẻ nhận được sự yêu thương của ba mẹ, sống không ưu không phiền. Tôi từng trốn trong nhà lén nhìn qua tấm cửa sổ bằng kính mở hé, nhìn hắn chơi đùa cùng những đứa trẻ khác, thuở nhỏ tôi chưa từng được vui đùa với bạn bè như vậy, vì vậy tôi nảy sinh ra một loại cảm giác tên là đố kỵ đối với cậu bé đó.
Nhưng đến khi tôi biết hắn không được hạnh phúc như tôi tưởng tượng, tôi lại tự nhiên nảy sinh ra sự đồng tình đồng bệnh tương lân với hắn, tôi cũng trong bất tri bất giác muốn tiếp cận hắn.
Đếm mức tôi đã yêu hắn như thế nào, tôi một chút cũng không biết. Chỉ biết đến một ngày khi tôi đã định thần lại thì hắn đã trưởng thành rồi, hắn trở nên khôi ngô vạm vỡ, anh tuấn bảnh bao, hắn vẫn nhìn tôi như vậy, hình như có thể nhìn xuyên tôi, chỉ là ánh mắt đó không làm tôi ghét, ngược lại làm cho tôi động lòng trong vô thức.
Tôi càng lúc càng không giữ được mối tình cảm đong đầy đó, mặc dù tôi chỉ là một món đồ chơi của một lão nhân mà tôi gọi là ba, từ trước đến giờ tôi đều là một kẻ nghèo sống hạ tiện, nhưng tôi vẫn muốn theo đuổi hạnh phúc của mình.
Cho dù có hoá thành tro, tôi cũng muốn thử một lần. Tôi không muốn để trong cuộc đời của tôi chỉ có bi thương.
Có lẽ ông trời thương tiếc cho nguyện vọng nhỏ nhoi của một người ti tiện như tôi.
Hắn đã chấp nhận tình cảm của tôi rồi, trong đêm hè oi bức đó, hắn ôm chặt lấy tôi, hắn nói muốn tôi chờ hắn, hắn nói sẽ đưa tôi rời khỏi cuộc sống hiện tại, nói chúng tôi có thể hạnh phúc bên nhau.
Thế nhưng một người nhu nhược nhát gan như tôi vốn không có dũng khí cùng hắn đối điện với ba, tôi bắt đầu sống như người hai mặt.
Ở trước mặt lão nhân mà tôi gọi là ba đó, tôi là một công cụ tiết dục không hẹn giờ của ông ấy. Còn ở trước mặt Tiểu Viêm, tôi là một người thuần khiết không tì vết, một tiểu thúc được hắn yêu say đắm.
Tôi từng đau khổ vẫy vùng, nhưng đến cuối cùng vẫn bằng lòng duy trì cuộc sống như vậy.
Hơn nữa Tiểu Viêm từ khi lên trung học đã không còn ở trong nhà, cho nên khả năng hắn phát hiện ra bí mật giữa tôi và ba càng ít dần.
Thế nhưng giấy không gói được lửa, hay nên nói là sau khi ba phát hiện ra tình cảm Tiểu Viêm đối với tôi, ông đã cố ý làm cho Tiểu Viêm thấy, bí mật của tôi vẫn bị Tiểu Viêm phát hiện. Ba không ngừng nhắc nhở tôi, Tiểu Viêm tương lai sẽ là một người có thành tựu, chỉ cần không có sự tồn tại của tôi, sự tồn tại của Tiểu Viêm chắc chắn sẽ còn huy hoàng hơn cả mặt trời.
Tôi nghĩ thấy đúng, tôi ngoài bản thân ra thì không thể cho Tiểu Viêm được gì nữa. Tôi là một người không có văn hoá không tri thức, một món đồ chơi tay trói gà không chặt được người tôi nuôi dưỡng. Tương lai của Tiểu Viêm vốn không có chỗ cho sự tồn tại của tôi, tôi lớn hơn hắn tròn mười tuổi, lại hoàn toàn vô dụng, có lẽ chờ đến khi hắn có thành tựu rồi hắn sẽ hối hận từng thích một người như tôi cũng không chừng.
Tôi vốn tưởng rằng sau khi hắn biết được chân tướng sẽ ghét bỏ tôi, nhưng sự thật đã chứng minh rằng tôi lầm rồi, hắn vẫn cố chấp như vậy, tôi đành phải nói ra những lời khó nghe để tổn thương hắn. Tôi nghĩ hắn sẽ vì vậy mà bỏ cuộc, nhưng hắn ngang nhiên đề xuất ra yêu cầu đưa tôi bỏ trốn.
Giây phút đó tôi bị sự mê hoặc của ma quỷ, tôi ôm hắn muốn hắn đưa tôi đi, tôi vẫn muốn ở cùng hắn, mỗi thời khắc tôi đều cần có hắn, thật đó.
Sau khi bỏ trốn cuộc sống cũng không tốt, tôi nhìn hắn ngày ngày vì kiếm tiền mà mệt đến sắp chết, tim của tôi lại đau nhức từng cơn.
Tiểu Viêm không nên chịu khổ như vậy, hắn nên được đi học, lên đại học, có thể tìm được công việc tốt hơn, có thể kiếm được rất nhiều tiền, được mọi người tán thưởng. Hắn không nên vì tôi mà mất đi một tương lai tốt đẹp mà hắn đáng được có.
Hai tháng sau khi bỏ trốn, tiền công làm việc của Tiểu Viêm không những không lấy được mà còn bị người tôi đánh. Vì không có tiền, tôi nhiều lần kêu hắn đi bệnh viện nhưng hắn không chịu đi, cho đến khi vết thương bị viêm, hắn mới chịu đi bệnh viện dưới sự uy hiếp của tôi. Trên đường đến bệnh viện đi qua trường học, ánh mắt hắn nhìn trường học lộ rõ sự khao khát, khiến cho tôi cuối cùng đã tỉnh ngộ.
Tiểu Viêm không thuộc về tôi, thế giới của hắn hoàn toàn không có chỗ cho tôi gia nhập.
Buổi tối hôm đi bệnh viện về, vì vết thương bị viêm nên Tiểu Viêm phát sốt. Ngày hôm sau hắn hơi tỉnh được một chút, trong lúc hắn bất lực nhất tôi lại vô tình ruồng bỏ hắn, tôi nghĩ có lẽ từ nay Tiểu Viêm sẽ không còn lưu luyến tôi nữa.
Rời khỏi hắn, tôi cố gắng chạy về nhà. Khi ba nhìn thấy tôi, không nói câu nào đã tát cho tôi mấy cái, đây là lần đầu tiên ông ấy đánh tôi trong mười mấy năm.
Tôi biết ba thật sự nổi giận rồi, tuy ông luôn hà khắc nghiêm ngặt với Tiểu Viêm, nhưng trong lòng ông luôn trông chờ vô hạn đối với đứa cháu này, chờ đợi Tiểu Viêm thành tài, chờ đợi tương lai Tiểu Viêm sẽ lập nên sự nghiệp, mang vinh quang đến cho ngôi nhà từ lâu đã đổ nát này.
Cho nên, mặc dù đã gần tuổi rồi, ông vẫn cố gắng xuống ruộng làm việc, trở thành trụ cột quan trọng nhất trong ngôi nhà này, nuôi Tiểu Viêm ăn học.
Sau đó ba kêu mẹ của Tiểu Viêm cầm tiền đưa Tiểu Viêm đến bệnh viện. Còn tôi vì chọc giận ba, nên bị phạt quỳ trong vườn ba ngày. Có lẽ từ lúc đó, mẹ của Tiểu Viêm người luôn rất ghét tôi, bắt đầu dần dần thay đổi thái độ với tôi.
Sau khi Tiểu Viêm khoẻ lại thì trở về trường học, từ đó về sau tôi gần như không gặp lại hắn nữa.
Khoảng nửa năm sau Tiểu Viêm thuận lợi thi đỗ vào trường đại học, ngày hắn đi, tôi lén đi theo hắn đến trạm xe lửa. Tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn hắn, cho đến khi hắn vào boong, tôi đứng ở trạm chờ nghe thấy tiếng còi tàu của hắn rồi mới rời khỏi.
Sau khi Tiểu Viêm đi học đại học không bao lâu, ba đã bị trúng gió bại liệt, từ đó ông ấy không thể chạm vào tôi được nữa.
Nhưng, ông ấy đổ bệnh có nghĩa là nhà này đã mất đi nguồn sinh hoạt chủ yếu, với số thu nhập ít ỏi từ việc may quần áo của mẹ Tiểu Viêm, vốn không thể nuôi Tiểu Viêm học đại học được. Tôi không ngại việc lại phải sống cuộc sống kiếm cơm từng ngày, nhưng tôi nhất định phải để cho Tiểu Viêm học hết đại học, cho nên tôi cần phải học cách kiếm ra tiền.
Vì vậy tôi bắt đầu học làm ruộng, khi không có chuyện làm thì đi làm thuê cho người ta. Lúc đầu tôi hoàn toàn không thể chịu nổi việc làm lụng tay chân, nhiều lần muốn bỏ cuộc tôi đều liều mạng nói với mình, Tiểu Viêm đang chờ tôi, Tiểu Viêm cần tiền của tôi, vì Tiểu Viêm tôi phải kiên trì tiếp.
Mới đầu tôi luôn bị người ta giễu cợt chất vấn, nhưng vô luận có khổ mấy tôi cũng cố gắng vượt qua. Nhưng vì tôi không biết chữ lại không biết làm phép tính, nên bị người ta lừa mấy lần, sau này những khi rảnh rỗi tôi lại lấy quyển sách giáo khoa cũ của Tiểu Viêm, tự học chữ và làm toán.
Thời gian đó rất khổ, nhưng tôi lại rất vui vẻ, tôi lần đầu biết được mình cũng có thể như những người đàn ông khác gánh vác trách nhiệm gia đình. Mỗi lần đi đóng tiền học phí cho Tiểu Viêm, tôi đều có thể sung sướng cầm tiền tôi cực khổ kiếm được, đi mấy giờ đồng hồ đến huyện thành để đóng tiền học, sau đó lại đến tiệm thuốc bắc mua trung dược trị bệnh cho ba.
Ngày tháng như vậy duy trì được đến năm thứ hai, bất hạnh lại xảy ra.
Lúc tôi đang làm công cho Cố đại gia ở đầu thôn, phát hiện ánh mắt Cố đại gia nhìn tôi rất kỳ lạ, làm cho tôi có dự cảm không tốt.
Một buổi tối khi vừa làm xong, ông ấy giữ tôi lại.
Dự cảm bất hạnh đã thành hiện thực rồi, ông ấy muốn động tay động chân với tôi, tôi cật lực phản kháng. Nhưng ông tôi cao to hơn tôi nhiều, tôi căn bản không thể nào phản kháng lại, giãy dụa mấy cái liền bị ông ấy giữ chặt lại. Chính tại lúc ông tôi đang vội xé quần áo của tôi thì tôi tìm được sơ hở, dùng chân trái hung hãn đạp vào chỗ đó của ông tôi, ông ấy ngã trên đất không ngừng kêu lên, làm con trai ông ấy chạy ra.
Sau khi con của Cố đại gia hiểu được qua loa câu chuyện xong, mang một đám người chỉ trích tôi vô sỉ dụ dỗ ba hắn trước, vì vậy bọn họ liền đánh tàn chân trái của tôi.
Mấy ngày dưỡng thương, tôi một khắc cũng không yên. Tôi luôn mơ thấy Tiểu Viêm nói với tôi hắn cần tiền, nên khi chân vừa khỏi đau, tôi lại bắt đầu làm việc.
Chân của tôi từ lâu đã không được khoẻ, lại vì nguyên nhân công việc mà phải thường xuyên ngâm trong nước, ngày tháng lâu dần trở thành bệnh phong thấp, khi thời tiết trở lạnh hay là mưa to gió lớn gì đó, chân của tôi đều đau đến đi không nổi. Mỗi lần đều là nhờ mẹ của Tiểu Viêm thoa thuốc xoa bóp cho tôi mới đỡ được một chút.
Năm tháng trôi qua như vậy, tôi nuôi Tiểu Viêm học hết đại học, trong nhà cũng đỡ đần hơn nhiều.
Có điều chân trái của tôi tàn phế luôn rồi, mặt thì già đến độ bản thân tôi cũng sắp nhìn không ra. Mà Tiểu Viêm từ khi tốt nghiệp đại học xong cũng không về nhà lần nào. Mấy năm đầu tôi luôn tự an ủi mình rằng Tiểu Viêm chắc là đang gầy dựng nghiệp lớn gì đó, không rảnh về. Tiểu Viêm từng nói muốn tôi phải chờ hắn, tôi sẽ chờ, cho dù không có tận cùng cũng được.
Mỗi một năm qua đi, tôi luôn dùng một con dao nhỏ khắc một vết thật sâu trên thân cây táo trong vườn nhà. Mỗi lần tôi đều chạm vào vết tích đó rất lâu, trong lòng không ngừng dối mình, Tiểu Viêm sẽ trở về.
Phải, đây là niềm tin duy nhất để giúp cho tôi sống tiếp.
Tôi còn nhớ Tiểu Viêm lúc nhỏ luôn hỏi tôi vì sao không cười, nhưng tôi thật sự không biết phải cười làm sao. Tôi luôn cảm thấy đời mình hình như là thiếu đi cái gì đó, cho nên tôi cũng mất đi một biểu hiện gọi là cười. Nhưng tôi muốn học, tôi muốn cho Tiểu Viêm nhìn thấy nụ cười của tôi, nếu Tiểu Viêm nhìn thấy nhất định là sẽ rất vui đó …..
Ảo tưởng mỹ lệ như vậy cũng không mang vào hiện thực được, có một lần khi tôi lên huyện thành, nhìn thấy trên quầy bán báo có một quyển tạp chí có in hình Tiểu Viêm làm hình bìa, chủ sạp báo nói với tôi, Tiểu Viêm hiện giờ đã là một doanh nhân nổi tiếng trong giới thương nghiệp, gia tài bạc triệu.
Tôi mua cuốn tạp chí đó, cẩn thận tỉ mỉ giữ trong lòng. Tôi biết Tiểu Viêm thật sự có thành tựu rồi, trên bìa hắn mặc đồ vest mang giày da, càng thêm anh tuấn bảnh bao, dường như có một vầng hào quang còn chói lọi hơn mặt trời đang vây quanh hắn.
Cũng chính tại giây phút đó, ảo tưởng đẹp đẽ của tôi toàn bộ đều tan biến hết, Tiểu Viêm căn bản không thể nào còn trở lại ngôi nhà này nữa, ngôi nhà này vốn không có gì đáng để cho hắn phải lưu luyến.
Thực ra tôi là người rõ hơn ai hết, hắn ghét cái nhà này bao nhiêu.
Sau khi không còn những ảo tưởng vô nghĩa nữa, ngày tháng của tôi ngược lại dễ chịu hơn nhiều. Ban ngày chuyên tâm làm việc, buổi tối lấy quyển tạp chí ra nhìn Tiểu Viêm khí phách hùng hồn.
Mỗi lần nhìn hắn tôi luôn tác động cơ mặt, học cách để cười. Trên tạp chí Tiểu Viêm cũng đang cười, mỗi lần đều khiến cho tôi có một ảo giác Tiểu Viêm vì nhìn thấy nụ cười của tôi, nên hắn mới vui vẻ cười theo, chốc lát tôi đã cảm thấy mình tràn trề sức mạnh sinh tồn.
Vì vậy tôi chú tâm kiếm tiền chữa bệnh cho ba, cùng với mẹ của Tiểu Viêm chăm sóc cho ba, người đã mất đi năng lực tự xử lý. Ba được chăm sóc chu đáo, sống được năm thì cũng ra đi.
Lúc ba hấp hối vẫn luôn kêu tên của Tiểu Viêm, tôi và mẹ Tiểu Viêm không dám nói cho ba biết hiện nay Tiểu Viêm đã thành công rồi, chỉ là vẫn không quay về mà thôi ….
“Kêu Tiểu Viêm về đây đi.”
Sau khi ba chết, mẹ Tiểu Viêm đã nói như vậy.
Tôi rơi vào cơn yên lặng rất lâu.
“Trình Tẫn, chẳng lẽ cậu không nhớ Tiểu Viêm sao?”
Dưới ánh mắt sắc xảo của mẹ Tiểu Viêm, thì tôi đã biết tất cả đều không thể thoát khỏi đôi mắt của bà ấy.
“Tiểu Viêm sẽ không về đâu.”
Bọn tôi trước giờ đều ngầm hiểu được chuyện này nhưng chỉ là không nói ra mà thôi.
“Khờ quá, cậu vì nó mà làm nhiều việc đến vậy, thỉnh thoảng cũng nên nghĩ cho mình chứ.”
Tôi cười, nhưng trong lòng lại đầy cay đắng.
“Không được đâu, Tiểu Viêm rất ghét tôi.”
Bà ấy lại thở dài, ánh mắt trở nên mông lung, sau đó bắt đầu nhớ về quá khứ.
“Nó chỉ là đang giận dỗi cậu mà thôi, tôi từ lâu thì đã biết …..đàn ông trong nhà này chắc chắn là bị nguyền rủa rồi! Cho nên ai cũng ……”
Mẹ Tiểu Viêm không nói tiếp nữa, đã oà khóc lên, tôi đành phải an ủi ôm lấy đôi vai ốm yếu của bà. Từ lúc gả đi mỗi ngày chỉ biết cãi vã với chồng, kì thực bà ấy sống cũng không dễ dàng gì.
“Tôi thật sự rất nhớ Tiểu Viêm, chúng ta tìm nó về có được không?”
Âm thanh bà run rẩy vang lên, gợi lên tâm tư sâu thẳm trong tôi.
Ngày ngày nhìn hình hắn trên tạp chí, vẫn không đủ, tôi thật sự rất muốn gặp hắn.
Vì vậy tôi bắt đầu lân la tứ xứ trên huyện để tìm cách liên lạc với Tiểu Viêm, bôn ba mấy ngày cuối cùng đã có manh mối. Điện thoại là do mẹ Tiểu Viêm gọi, tôi biết tôi không có lập trường để gọi hắn về.
Tiểu Viêm đồng ý sẽ về,, tôi và mẹ Tiểu Viêm bắt đầu bận rộn lo chuyện hậu sự cho ba, mãi đến ngày chôn Tiểu Viêm mới về tới.
Tuy hắn đang đứng trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được khoảng cách giữa tôi và hắn có bao xa. Sự huy hoàng chói lọi của hắn có thể đủ để làm tổn thương người khác, tôi kích động đến gần như không đứng vững, tôi muốn làm gì đó, nhưng ánh sáng của hắn khiến cho tôi không thể tới gần, nên chỉ đành đứng yên tại chỗ, sau đó nhìn hắn mà nở nụ cười.
“Mười lăm năm rồi, tôi vẫn chờ được cậu quay về.”
Tôi không biết câu nói này của mình có bao nhiêu chua xót trong đó, nhưng hắn chỉ đứng ở phía trước mà nhìn tôi, tôi biết mình phải nói gì đó mới được.
Thế nhưng khi Tiểu Viêm nhìn thấy nụ cười của tôi, nghe thấy lời tôi nói, trong ánh mắt không hề có sự vui mừng, chỉ có thất vọng và khinh miệt.
Hứng khởi trong nhất thời làm tôi quên mất, tôi từ lâu đã không còn là tiểu thúc mà hắn yêu trước đây nữa.
Tôi luôn không kiềm chế được mình, rõ ràng biết hắn hiện tại miệt thị tôi như vậy, nhưng tôi vẫn cố giữ hắn lại ăn cơm, hắn đồng ý, mặc dù trong đôi mắt tràn đầy vẻ khinh rẻ.
Lúc đó tôi thật sự rất mừng, hứng thú cùng mẹ Tiểu Viêm bận rộn làm thức ăn trong gian bếp ọp ẹp, mấy năm nay tôi theo mẹ Tiểu Viêm nên cũng biết nấu ăn, nhưng khi tôi chan chứa hy vọng làm thức ăn, thì ở đây Tiểu Viêm đã đi từ lúc nào rồi.
Nhìn phòng khách không một bóng người, sức lực của tôi cũng như bị hút đi mất.
Tiểu Viêm đi rồi, tôi giống như vừa mộng một giấc mộng đẹp, tỉnh mộng rồi thì chỉ có gian phòng trống trải cùng trái tim trống rỗng ….
Mẹ Tiểu Viêm ôm tôi lại, để tôi tựa vào bờ vai của bà, vuốt ve tôi dịu dàng như một người mẹ, nước mắt áp chế đã lâu cuối cùng đã có lối để tuôn ra rồi.
Mấy ngày sau, một đám người lạ đột ngột xuất hiện trước cửa nhà, bảo mẹ Tiểu Viêm và tôi thu dọn đồ đạc, Tiểu Viêm muốn đón chúng tôi lên thành phố.
Tiểu Viêm đón mẹ hắn lên là để báo hiếu, nhưng đón tôi lên cùng là để làm gì?
Tôi rất mơ hồ, có hơi mừng, nhưng lại sợ hãi khôn cùng. Tôi thật không muốn đi chút nào, nhưng lại bị mấy người đó cố ép kéo vào trong chiếc xe sang trọng.
Khi nhìn thấy Tiểu Viêm, hắn hoàn toàn không nhìn thẳng vào tôi, thậm chí không muốn nói chuyện với tôi.
Mãi cho đến tận khuya, tôi vẫn ngồi trong phòng khách sang trọng không hề dám động đậy, tôi thật sự không muốn quấy nhiễu cuộc sống hiện tại của Tiểu Viêm, tôi chỉ muốn sống dưới quê an tâm lo mấy mẩu ruộng.
Ngồi trên ghế sofa lạnh đến phát run, người quản gia trẻ có lẽ không nỡ, nên tìm một tấm chăn mỏng cho tôi, bảo tôi ngủ trên ghế sofa.
Vì quá mệt nên chỉ chốc lát tôi đã ngủ mất, khi tỉnh lại thì gương mặt phóng đại của Tiểu Viêm đã ở trước mắt.
Hắn hoàn toàn không có vẻ dễ chịu đối với tôi, trong lời nói cũng đầy vẻ khinh miệt và xem thường, nhưng tôi không biết vì sao, lời nói và hành động của hắn hoàn toàn trái ngược nhau.
Hắn cho tôi vào phòng hắn, vứt cho tôi một bộ đồ sạch kêu tôi đi tắm. Tắm xong lại thấy hắn đã ngủ mất rồi, dưới ánh đèn mờ ảo, phát hoạ lên những đường cong nhu hoà tuyệt mỹ trên gương mặt hắn.
Tôi bất giác đi đến gần, cúi người xuống nghiêm túc nhìn chính diện vào khuôn mặt hắn, Tiểu Viêm thay đổi nhiều lắm, không còn là cậu thiếu niên chỉ có nhiệt tình và cố chấp như trong kí ức của tôi nữa, hiện nay hắn đã là một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, trên mặt dường như chỉ có sắc xảo và lạnh lùng.
Trong giây lát, tôi cảm thấy người trước mặt chỉ là một ảo ảnh do tôi tưởng tượng ra, tôi đã vô số lần mơ thấy được yên tĩnh nhìn hắn như vậy.
Thật hi vọng lần này không phải là mơ nữa, vì vậy tôi run rẩy vươn tay ra chạm vào giấc mộng của tôi.
Tôi sờ lên trán, lập tức chạm vào vết sẹo đó, cảm giác sần sùi, nhiệt độ chân thực, người trước mặt không phải là mộng.
Hắn không vì sự động chạm của tôi mà tỉnh dậy, việc này làm tôi càng bạo gan hơn, tôi kê đầu lên ngực hắn, nghe nhịp tim đập, rất có lực. Hơi ấm từ hắn truyền qua tôi, một cảm giác an tâm làm nước mắt của tôi lại vỡ đê lần nữa.
“Tiểu Viêm …..”
Vì không để mình khóc thành tiếng, tôi chỉ đành khẽ kêu tên hắn, tôi thật rất hi vọng thông qua cách thức này có thể truyền đạt âm thanh của tôi vào trong trái tim hắn.
Tôi thật sự rất sợ vị đắng, tôi hi vọng hắn đừng ghét bỏ tôi, tôi thậm chí muốn gọi hắn dậy, nói cho hắn biết tôi đã vì hắn mà làm rất nhiều việc, cho dù hắn không yêu tôi nữa cũng không sao, chí ít hắn sẽ cảm kích tôi, sẽ để cho tôi tuỳ ý yêu cầu hắn chỉ được đối xử tốt với một mình tôi.
Nhưng tôi biết nếu làm như vậy, chỉ làm cho tôi rơi vào hoàn cảnh càng bi thảm hơn nữa ….
Tiểu Viêm xin cậu đó, yêu tôi được không?
Trong lòng tôi đã phát ra một thỉnh cầu ti tiện nhất.
Tôi không biết mình làm sao mà ngủ, khi tỉnh lại trời đã sáng rồi, bên cạnh không một ai. Nếu không phải trước mặt là những bài trí cao sang hoa lệ, thì tôi thật sự cho rằng mình chỉ vừa mơ một giấc mộng đẹp.
Mộng quá nhiều, sẽ giáp ranh với biên giới khó phân biệt được đâu là hiện thực và cảnh mộng.
Nhưng lần này, thật sự không phải là mộng.
Mỗi đêm Tiểu Viêm đều chân thực ngủ cạnh tôi, tôi không biết tại sao hắn đối với tôi thì khinh miệt, nhưng lại để cho tôi mỗi đêm đều ở gần hắn đến vậy. Tôi không dám hỏi, cũng không có tư cách hỏi.
Ngày tháng lâu dần, tôi bắt đầu quen ngủ sấp trên ngực hắn, khẽ họi hắn, hơn nữa đều không nhịn nỗi mà khóc lên.
Tôi rất muốn đem tất cả những nỗi sợ hãi, bất lực và đau khổ trong nhiều năm của tôi truyền đạt cho hắn biết, nhưng hắn đã khép trái tim mình lại, sao cũng không thể nghe thấy tiếng kêu gào bất lực của tôi.
Tôi nghĩ Tiểu Viêm rất hận tôi, tôi nghĩ hắn khinh rẻ thân thể dơ bẩn lại già nua của tôi. Nhưng trong đêm mưa đó, hắn điên cuồng xâm phạm, sau lần đó mỗi đêm hắn đều tham lam vô độ như mãnh thú.
Tôi đã hơn bốn mươi tuổi rồi, đối với hành vi như vậy tuy là hơi khó chịu đựng, nhưng tôi vẫn rất vui mừng, chí ít cơ thể của tôi đối với hắn vẫn còn một chút xíu giá trị, mặc dù khi làm tình vẻ mặt của hắn đối với tôi vẫn là chán ghét.
Trở thành món đồ chơi của một người đàn ông thì đã sao? Tôi sớm đã quen với cuộc sống như vậy, huống hồ gì đây là người tôi yêu.
Ngày tháng dần qua, mặc dù mỗi đêm đều bị yêu cầu vô độ như vậy, nhưng tôi cũng dần thích ứng được.
Thế nhưng ban ngày tôi rất cô độc, mẹ Tiểu Viêm đến đây không được bao lâu thì đã mê đánh mạt chượt, thường ra ngoài chơi mạt chượt với mấy vị phu nhân giàu có bên hàng xóm. Còn cậu quản gia trẻ thì mặt lại quá lạnh, không nói chuyện nhiều, yên tĩnh làm việc của mình.
Tôi bắt đầu hoài niệm trước đây ngày ngày đều phải trồng hoa màu dưới ruộng.
Hôm đó trong lúc tôi buồn chán, đi ra khoảnh đất trống trong vườn, đột nhiên nảy sinh ra ý định trồng hoa ở đây.
Có ý tưởng rồi, tôi liền tìm cậu quản gia trẻ lãnh đạm kia để thương lượng, cậu ấy không phản đối, ngày hôm sau đã mua về cho tôi rất nhiều hạt giống hoa. Cậu quản gia nói với tôi, cậu ấy mua hoa Tử Dương, còn đặc biệt mời một người đến để chỉ cho tôi cách chiết cành. Vì vậy tôi rất nghiêm túc học hỏi, hơn nữa còn tỉ mỉ chăm sóc cho những mầm hoa mảnh mai kia.
Sau này, tôi mới nghe nói loài hoa này đại diện cho hi vọng.
Mùa xuân năm sau khi gần vào hạ, trong vườn nở rất nhiều đoá hoa nhỏ xinh, từng bụi từng bụi trông giống như một quả tú cầu mỹ lệ, trong vườn đầy hương thơm thanh nhạt và vẻ kiều diễm của chúng. Chúng thật sự đã cho tôi hi vọng, cuộc sống của tôi và Tiểu Viêm thật khó tin nổi là lại bình lặng và tốt đẹp đến vậy.
Dần dần tôi bắt đầu nhớ về về cây táo to trước đây, cho dù quá khứ hạnh phúc đã không thể quay lại, nhưng nhân loại yếu đuối luôn cần có gì đó mạnh mẽ mới kiên trì chống đỡ tiếp được.
Vì vậy tôi trồng một cây táo, mỗi khi Tiểu Viêm không ở nhà, tôi đều ngồi lẳng lặng bên cây táo, hồi tưởng về quá khứ và trông ngóng hi vọng.
Những ngày này, mỗi ngày tôi đều tự dối mình nói mình rất hạnh phúc.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Tiểu Viêm ở cùng cô gái xa lạ kia, tôi mới biết mình rất nực cười.
Một lão nam nhân hơn bốn mươi tuổi tàn tạ bất kham, mỗi ngày lại giống như một đứa con nít không hiểu chuyện đi thêu dệt lên một giấc mộng hư ảo. Còn nghĩ cái gì là yêu và được yêu, thực ra tôi chỉ là một tên què đáng thương căn bản không thể nào đứng cạnh hắn mà thôi.
Tôi nên hiểu ra sớm rằng đến quá gần hắn thì chỉ có thể làm bỏng mình thôi.
Tôi biết khi Tiểu Viêm ở cùng tôi không hề vui vẻ chút nào, thậm chí hắn không hề cười với tôi, nhưng khi hắn ở cùng cô gái kia thì lại không như vậy.
Đó là một Tiểu Viêm mà tôi hoàn toàn không biết, tôi không thể nào làm cho hắn cười thoải mái như vậy. Thực ra tôi chỉ là một công cụ miễn cưỡng còn có thể xài được, hoặc có thể là mỗi đêm hắn làm tình với tôi đơn giản chỉ là báo thù mà thôi, tôi lại ngây ngô sa vào trong đó, tưởng rằng mình vẫn còn hi vọng.
Tôi rất mệt, rất sợ, rất muốn trốn chạy. Tôi muốn trốn về quê sau này không gặp lại hắn nữa, cũng không cần xá cầu gì nữa.
Cho nên đêm đó tôi cố tình chọc giận hắn, hắn rất thô bạo xâm phạm tôi, đến khi tôi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện rồi. Từ đó, tôi biết mình đã tả tơi đến mức không thể dùng được nữa, Tiểu Viêm cũng không muốn gặp tôi nữa, thường không về nhà, cho dù về cũng thà rúc trên ghế sofa trong phòng khách chứ không thèm bước vào căn phòng có sự hiện diện của tôi.
Tôi nghĩ hắn nhất định là rất muốn đuổi tôi đi, chỉ là không biết mở miệng làm sao.
Tôi biết mình không nên mặt dày ở lại đây nữa, vì vậy tôi mượn cậu quản gia một ít tiền làm lộ phí về quê, vội vàng cáo biệt với mẹ Tiểu Viêm rồi đi ngay.
Trở về quê,tôi tiếp tục trồng ruộng của mình, thỉnh thoảng cũng làm thuê cho người ta, thu nhập sơ sài cũng đủ cho tôi an ổn sống qua ngày.
Tôi thật sự có thể, có thể cô độc một mình sống tiếp, tôi chỉ hi vọng là đừng để tôi chết lâu rồi, thi thể mới được người ta phát hiện, ít nhất có người có thể lập một mộ bia cho tôi, để chứng minh tôi từng tồn tại trên thế giới tươi đẹp này.
Rõ ràng tôi đã an phận sống qua ngày, không ngờ có một hôm Tiểu Viêm đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.
Những chuyện tôi làm vì hắn, cuối cùng hắn đã biết rồi. Tôi đã không còn trông mong gì nữa, nhưng hắn lại nói hắn thật sự yêu tôi, tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi tình yêu giữa tôi và hắn, tôi sợ mình sẽ chấp nhận huỷ diệt mình để đi yêu hắn.
Lỡ như có một ngày hắn nói với tôi, hắn đối với tôi chỉ là sự đồng cảm, thì tôi sẽ tiêu tán như tro tàn.
Tôi thật sự không muốn như vậy, tôi sợ hãi nên kháng cự trốn vào trong nhà.
Mưa to tới trong yên lặng, tôi lén nhìn Tiểu Viêm đứng bên ngoài, hắn mãi nhìn vào trong nhà, ánh mắt đó hệt như lần đầu tiên tôi gặp hắn, có một vẻ cố chấp, một vẻ kiên định, luôn luôn truyền được vào trong trái tim tôi.
Khi hắn đang nhắm mắt suy tư gì đó, tôi lê cái chân trái đang đau không ngớt đi đến trước mặt hắn, tôi lại làm ra một quyết định giống hệt nhiều năm về trước.
Hoá thành tro cũng không sao, ít nhất tôi cũng đã từng cố chấp, vẫn sẽ có một mối tình cảm lưu lại trên thế gian này, sẽ không bị người biết câu chuyện quên lãng.