Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm chủ nhật, Vương Tử thật sự bảo Nghiêm Túc lái xe đến đón Phương Châm.
Lúc ấy Phương Châm đang ăn điểm tâm, sau khi nhận được điện thoại rầu rĩ nói mộtcâu: “Tôi không đi, anh đi với thằng bé đi.”
“Phương Châm.” Nghiêm Túc dừng xe dưới lầu nhà Phương Châm, còn chưa tắt máy liền gọi cho cô, “Nhanh xuống đây. chuyện đã hứa với trẻ nhỏ thì phải làm được.”
nói xong anh cúp điện thoại, hai tay nắm tay lái, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp. Vương Tử ngồi ở ghế sau liếc nhìn anh: “Ông cần phải cám ơn tôi.”
"Là chủ ý của con, không liền quan đến ba."
"Nhưng ông cũng chiếm được lợi."
"Con cảm thấy thua thiệt thì ba liền gọi điện thoại cho cô ấy khỏi đi nữa."
Vương Tử vội vàng lắc đầu: "không được, hai người đi chơi sinh nhật rất không thú vị, dĩ nhiên là muốn Phương Châm cũng đi cùng."
Nghiêm Túc quay đầu liếc con mình một cái, khóe miệng khẽ nhếch. ánh mắt kia khiến Vương Tử thấy chột dạ, yên lặng quay đầu sang hướng khác.
Đừng cho là ba không biết con có chủ ý gì. Vương Tử chuyện người lớn con đừng xen vào."
"Có bản lãnh thì đem mẹ tôi về đây." Vương Tử nổi cáu, cả người đầy tức giận.
Lúc này, Phương Châm lại đi đến, trực tiếp mở cửa xe chỗ cậu ra. Vừa thấy Phương Châm, Vương Tử lập tức thay đổi vẻ mặt, nhiệt tình chào hỏi cô: "Chị Phương, chị lên xe đi, em để chỗ của em cho chị."
Cậu vừa nói vừa nhích vào trong, nhường lại chỗ ngồi lúc nãy của mình.
Nghiêm Túc nhìn vẻ mặt hưng phấn của Vương Tử từ kính, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra nên tìm mẹ cho thằng bé này.
XE rất nhanh liền chạy ra đường lớn, lúc đầu Phương Châm còn không cảm thấy khác thường, chỉ là câu có câu không trò chuyện với Vương Tử. Khoảng nửa giờ sau, cô rốt cuộc cảm thấy không đúng.
Từ kính xe nhìn ra phía ngoài, hai bên đường rõ ràng hoang vắng rất nhiều so với lúc đầu, căn bản là không thấy bóng dáng của các cửa hàng, ngược lại rất nhiều quán cơm bụi. đang lúc Phương Châm kinh ngạc thì trước mặt xuất hiện một bản xanh viết tên đường trước mặt cô, cô nhìn không được rõ ràng lắm, dường như là ba chữ "Đường cao tốc."
Phương Châm chưa kịp phản ứng thì xe họ đã lên đường cao tốc. cô hoảng hồn, vội vàng hỏi Nghiêm Túc: “Đây là đi đâu?” Mừng sinh nhật Vương Tử tại sao lại phải điđường cao tốc, rõ ràng trung tâm thành phố có rất nhiều chỗ chơi đùa.
Nghiêm Túc cũng không trả lời, Vương Tử ở bênh cạnh giải thích: “Chị Phương, chúng ta đi làng du lịch chơi. Mới mở, chơi rất vui, có trò chơi công viên, động vật dưới nước còn có vườn cây, nhất định chị sẽ thích.”
Làng du lịch? Chỗ đó Phương Châm chưa từng đi nhưng cũng biết nó cũng không xây tại trung tâm thành phố, thông thường đều xây ở ngoại thành. Chỗ đó hoang vắng thích hợp khai phá xây dựng những công trình lớn, hơn nữa người thành thị quen ở trong bê tông cốt thép, thỉnh thoảng liền thích đi gần gũi với thiên nhiên.
Mặc dù chỗ đó cũng rất tốt, nhưng Phương Châm không muốn đi.
“Nghiêm Túc, anh quay đầu xe đi, tôi muốn về nhà.”
“Chị Phương, chị không muốn đi Làng du lịch sao? Chị đồng ý đi chơi sinh nhật với em.”
“Đúng là tôi đồng ý, nhưng không thể qua đêm bên ngoài với cậu, ngày mai tôi còn phải đi làm.”
“Vậy thì ở một buổi chiều.” Nghiêm Túc luôn trầm mặc bỗng mở miệng nói, “Ngày maisẽ đưa em trở về.”
“Nhưng là.....” thật ra cô không mang theo cái gì, ngay cả quần áo tắm rửa cũng khôngcó nha.
“không cần lo lắng, ở đây cái gì cũng có, sẽ không thiếu bất cứ thứ gì.”
Vương Tử cũng ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy nha, chị Phương yên tâm, ông ấy nhiều nhất là tiền. chị muốn cái gì thì nói với ông ấy, ông ấy nhất định sẽ chuẩn bị thậttốt cho chị.”
Phương Châm bất đắc dĩ cười cười với Vương Tử, đột nhiên cảm thấy nụ cười ngây thơ của trẻ con cũng là một loại ngụy trang. Chuyện hôm nay, hiển nhiên là cô bị hai cha con này hãm hại. Chỉ trách gương mặt Vương Tử rất có tính lừa gạt, cô thật sựkhông nghĩ đến mình sẽ thua trong tay một đứa trẻ năm tuổi.
Mềm lòng có lẽ là điểm yếu lớn nhất đời này của cô.
Nửa giờ kế tiếp, Phương Châm trở nên rất yên tĩnh. Dường như Vương Tử nhìn ra côkhông vui nên không trêu chọc cô. Cho đến khi xe ra khỏi đường cao tốc quẹo vào đường vào làng du lịch, hai bên đường là rừng cây cao lớn, cậu mới kề sát Phương Châm, nhỏ giọng nói: “Chị Phương, chị đừng tức giận, sau này em sẽ không vậy nữa.thật ra chỗ này cũng rất thú vị, đi ra ngoài thư giãn một chút cũng tốt nha. cô giáo emnói bình thường người già đều muốn nghỉ ngơi.”
Phương Châm lập tức liền vui vẻ: “Là Làm việc mệt mỏi kết hợp nghỉ ngơi.”
“Đúng đúng, cái này chính là nói chị nha.” Vương Tử cười một tiếng lộ ra một hàng răng, rốt cuộc vẫn là bộ dáng ngây thơ.
Trong nháy mắt Phương Châm lại mềm lòng. Nếu đã đến thì cũng đừng làm bộ mặt thối như đi lấy chồng, huống chi Vương Tử nói cũng đúng, chỗ này thật không tệ, ở quen thành thị nhà cửa san sát, thỉnh thoảng đến đây thư giãn một chút cũng là lựa chọn tốt. Huống chi cô ở trong tù năm năm, cũng nên đi ra ngoài hít thở không khí mới mẻ.
Nghĩ đến đây tâm trạng Phương Châm cũng trở nên sáng sủa hơn.
Sau khi xe tiến vào Làng du lịch liền chạy chậm lại, xe vòng quanh cây cỏ sum xuê hai bên đường đi vào, cuối cùng dừng trước một biệt thự.
Biệt thự có tổng cộng ba tầng, xây gần bên hồ. Sau khi xe dừng thì đã có người đến mở cửa xe cho bọn họ, đi đầu là người mặc quần áo gọn gàng nhất so với những người khác một chút, khách khí gật đầu với Nghiêm Túc, sau đó đưa bọn họ vào bên trong.
Phương Châm và Vương Tử đi phía sau, có hai nhân viên cầm va li trên xe thay họ, căn bản cũng chỉ là một rương nhỏ, bên trong đều là đồ của Vương Tử. cô và Nghiêm Túc đều không mang hành lí gì đó.
cô là bởi vì không biết nên không mang, vừa nhìn là biết Nghiêm Túc là khách quen ở đây, biệt thự này dường như là đặc biệt để cho anh ta, trừ anh ta thì không có người nào khác ở. Bởi vì vừa vào cửa anh ta liền tỏ ra vô cùng quen thuộc với tất cả trang trí bày biện ở đây, ngay cả công tắc đèn phòng khách ở đâu cũng biết rõ.
Người đàn ông dẫn đầu giới thiệu với Phương Châm là mình họ Trần, chịu trách nhiệm quản lý khu vực này. Trừ hoan nghênh họ đến anh ta cũng không nói bất kỳ lời nóinhảm nào. Hiển nhiên là anh ta biết Nghiêm Túc, hơn nữa cũng biết đối phương hiểurõ nơi này như lòng bàn tay.
Sau khi vào nhà, Nghiêm Túc cũng không có thay dép, giày da giẫm vài bước vào sau đó xoay người nói với Quản lý Trần: “Tốt, mọi người đều ra ngoài đi, không có gì đặc biệt rôi sẽ không gọi mọi người.”
Quản lý Trần liên tục nói không sao, mặt đầy tươi cười dẫn cấp dưới đi. Sau khi họ đi, Nghiêm Túc liền nói với Vương Tử: “Phòng của con ở lầu hai, đem va li lên sắp xếpđi.”
Vương Tử nhưng lại rất nghe lời, một lời kháng nghị cũng không có, thân hình nho nhỏxách cái va li màu vàng cũng không lớn hướng về cầu thang. Phương Châm định giúp cậu, lịa bị Nghiêm Túc trừng mắt, ý cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
Phương Châm lập tức hiểu được, lúng túng cười cười với anh, không có can thiệp vào chuyện giữa hai ch con bọn họ. Nghiêm Túc lại nói với Phương Châm: “Phòng của em ở lầu ba, muốn đi xem không?”
Phương Châm tất nhiên nói muốn, nói xong liền đi theo sau đít Vương Tử lên lầu. Nghiêm Túc theo cô đến cửa phòng, đem cửa mở ra thay cô. Trước khi bước vào Phương Châm theo bản năng hỏi: “anh nghỉ ở đâu, lầu một sao?”
“không, tôi cũng ở tầng này.”
“Tầng này, chỗ nào?”
“Ở đối diện phòng em.” Nghiêm Túc vừa nói vừa xoay người đẩy cửa căn phòng đối diện ra.
Phương Châm lập tức khẩn trương, duỗi tay nắm lấy nắm cửa của mình, thì nghe Nghiêm Túc ở phía sau nói: “Cửa phòng có gắn khóa, em có thể yên tâm ngủ. Hơn nữa, tôi cũng không phải người bỉ ổi như vậy. Hai người chúng ta cũng không phải là lần đầu ở trong cùng một nhà, em hoàn toàn không cần lo lắng.”
Phương Châm nhớ đến lúc ở nhà bà Nghiêm, quả thật cô và Nghiêm Túc cũng xem như là ở chung một nhà. Nhưng tình huống lúc đó với bây giờ không giống nhau, khi đó trong nhà nhiều người ở như vậy, phòng hai người lại cách xa như vậy. Huống chi, lúc đó địch ý của Nghiêm Túc đối với cô rõ ràng như vậy,mà bây giờ....
cô nhanh chóng lắc đầu, chui vào phòng. Vừa định đóng cửa thì nghe được giọng nóicủa Nghiêm Túc: “Hơn nữa tôi cảm thấy ngủ cùng với em...thì người bị thua thiệt hẳn là tôi.”
Lúc nói chuyện Nghiêm Túc giơ tay lên chặn lại cửa phòng Phương Châm. Giống như hôm đó ở nhà cô vậy.
Phương Châm biết khí lực của mình không phải là đối thủ của Nghiêm Túc, dứt khoát để tay xuống, yên lặng lùi về phía sau vài bước. Nghiêm Túc nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, cố nén cười nói: “Ban ngày đã muốn đi ngủ? Nhanh chóng thay quần áo, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm nữa.”
“Chuyện gì?”
“Theo Vương Tử chơi mừng sinh nhật.”
Phương Châm phục hồi lại tinh thần: “Nha, vậy thì đi thôi.”
cô không muốn ở lại trong phòng này, không phải là căn phòng không đủ lớn, khôngđủ đẹp, chủ yếu là bởi vì Nghiêm Túc đứng trước mặt làm cô có một áp lực vô hình rất lớn.
nói xong cô nhấc chân bước ra ngoài, lại bị Nghiêm Túc gọi lại: “Đợi chút, thay quần áo xong lại đi.”
Phương Châm cúi đầu nhìn quần áo của mình: “Quần áo của tôi không được sao, chưa đạt quy định hay là đẳng cấp? đi chơi sinh nhật Vương Tử cũng không đến mức phải mặc lễ phục nha. anh làm party sinh nhật cho Vương Tử sao?”
Nghiêm Túc cười nhẹ một tiếng, đi đến trước tủ quần áo, mở tủ: “không có, chỉ có ba người chúng ta, không có ai khác. Nhưng là vẫn phải thay quần áo, quần áo của emkhông được.”
Phương Châm thầm nghĩ có phải quần áo quá rẻ mạt, đi ra ngoài sẽ làm anh ta mất mặt hay không? Nhưng lần trước đến nhà trẻ của Vương Tử, cô cũng không mặc nhãn hiệu nổi tiếng gì, cũng không thấy anh ta để ý đến nha.
Nghiêm Túc thấy cô ngẩn người liền quơ quơ tay trước mặt cô: “Nhạnh chọn một thứđi, đừng đứng ngẩn ra vậy. Chắc Vương Tử cũng đã thay quần áo rồi, một lát lại đi lên thúc giục.”
Phương Châm cũng không có cách nào, chỉ có thể đi đến nhìn theo tay Nghiêm Túc,cô lập tức liền sững sờ.
Tủ quần áo chiếm hết bức tường, trong tủ treo vô số quần áo, mọi loại phong cách kiểu dáng, xuân hạ thu đông đều đủ, hoàn toàn thể hiện phong thái đại gia của Nghiêm Túc.
Phương Châm kinh ngạc trong nháy mắt, liền nói: “anh chuẩn bị nhiều như vậy làm gì? Tôi chỉ ở một buổi chiều. Tùy tiện thay một bộ là được.”
“Những thứ này cũng không hẳn là phải mặc bây giờ.” Nghiêm Túc vừa nói vừa bước ra phía sau vài bước, đem cửa tủ quẩn áo mở hết ra, sau đó chỉ vào một dãy màu sắc tươi đẹp nói: “Em phải mặc cái này.”
Là áo tắm. Phương Châm vừa nhìn một cái liền nói: “Tại sao lại mặc cái này? đi bơi sao?” chỗ này vẫn là đất liền nha, cũng không có biển, cô chỉ có thể nghĩ là đi bơi thôi.
Nghiêm Túc cũng không để ý đến cô, thấy cô đứng yên liền chọn thay cô. Cuối cùng cầm một cái màu vàng sáng đẩy vào ngực Phương Châm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “không, chúng ta đi tắm.” (-.-“)
--- --- ---
Nửa tiếng sau, Phương Châm theo Nghiêm Túc vào bãi tắm, sau đó liền nhịn khôngđược cười.
Đây là một trong những bãi tắm không phân biệt nam nữ, chiếm diện tích còn lớn hơn so với sân bóng rổ. Bãi tắm được xây trong lòng núi, mang theo chút hương vị cổ xưa, hoàn toàn khác biệt với những bãi tắm xa hoa trang bị thiết bị xa hoa hiện đại trong thành phố.
Phương Châm nhìn vài người trước mặt, bùn lầy đầy mắt miệng không phân biệtkhông phân biệt được ai với ai, thầm nghĩ bãi tắm này xây dựng như thế này thật rất tốt. Làm cho cô cảm giác giống như mình đang trở lại xã hội nguyên thủy, chỉ còn thiếumột vòng cành lá vòng bên hông làm quần thôi.
Lằng nhằng nửa ngày, hóa ra là đến tắm bùn. Phương Châm nhìn người ta dính đầy bùn xanh từ đầu đến chân, lại nhìn mình, bật cười: “Đây là tắm sao? So với không tắm còn bẩn hơn nha.”
“Hiệu quả của nó chính là ở chỗ đó.” trên người Nghiêm Túc mặc một cái quần áo thun ngắn tay, bên dưới cũng là một cái quần sooc ngắn, vừa bước vào đây anh liền đem Vương Tử lột sạch, chỉ chừa lại chiếc quần bơi nhỏ.
anh vỗ vỗ mông thằng bé: “Được rồi, chơi đi, muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy.”
Vương Tử hoan hô một tiếng, vui vẻ nhảy vào đống bùn nhão trong hồ chơi đùa. Thân thể mới dính chút bùn lập tức trở nên vô cùng bẩn. hai tay cậu vừa nắm hai nắm bùn bôi lên người, vừa quay đầu gọi họ: “Nhanh đến đây nha.”
Nghiêm Túc vỗ vỗ vai Phương Châm: “Cởi đồ đi.”
nói xong anh cũng cởi bỏ quần áo ben ngoài, giống như Vương Tử chỉ mặc một cái quần bơi. Phương Châm liếc mắt liền nhìn thấy cơ ngực mạnh mẽ đầy sức sống củaanh phập phồng, xuống chút nữa là góc cạnh rõ ràng của cơ bụng. Xuống chút nữa..... (>_