Tặng Anh Tình Yêu Của Thiên Sứ

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chúc các chị em ngày Quốc tế phụ nữ muộn hạnh phúc, xinh đẹp và luôn được ngắm giai đẹp:

“Ryan, cậu đang nghĩ đến chuyện vui phải không? Nhìn cậu rất vui vẻ, nhưng mặt lại đỏ!” Giữa lúc Ryan đắm chìm trong hạnh phúc của buổi sáng sớm một giọng nói vang lên ác độc kéo cậu trở lại hiện thực.

“Gì cơ?” Ryan sửng sốt, phát hiện bạn cùng bàn Laura gọi mình liền nở nụ cười sáng lạn quen thuộc, “Không có gì, chỉ là đang nghĩ Lôi… À, là cha tớ!”

“Tình cảm của Ryan với cha thật tốt nhỉ, Shally hâm một cảm thán, “Ryan nhất định là rất yêu cha nhỉ?”

“Ừ!” Ryan vui vẻ gật đầu, tuy rằng ‘yêu’ theo lời Shally cùng với ‘yêu’ mà cậu nói đến có hơi khác nhau, nhưng mà, có thể thừa nhận trước mọi người rằng mình yêu Lôi thật là tốt.

“Nếu tớ cũng có một người cha đẹp trai giống như cha Ryan thì tốt nhỉ.” Kathleen nằm rạp trên bàn mơ màng nói.

“May mắn nguyện vọng của cậu không trở thành hiện thực, nếu không cậu chắc chắn sẽ trở thành tình địch của mẹ cậu.” Ribe không biết từ lúc nào thò đầu ra nói với Kathleen.

“Tuyệt đối không, tớ không phải là người có chứng ‘luyến phụ’!” Kathleen khinh bỉ lắc đầu, “Hơn nữa, hiện giờ tớ đã có người tớ thích nhất rồi.”

“Sẽ không phải là cha của Ryan đấy chứ.” Frank xấu xa nói chen vào.

“Còn lâu!” Vẻ mặt Kathleen như muốn nôn vào mặt Frank, chậm rãi nói, “Tớ đã viết một bức thư tình ngọt ngào cảm động, hai ngày nữa tớ sẽ gửi cho cậu ấy, mấy người chờ xem đi!”

“Oh, từ lúc nào mà cậu trở nên kín đáo như vậy?” Ribe thốt lên, sau đó cậu lập tức nghĩ thông suốt, “Thì ra là thế! Hừ, tôi sẽ không thua đâu!”

“Còn có tớ nữa!” Frank rất nhanh cũng hiểu được, cậu lớn tiếng nói, “Ba người chúng ta hãy dùng cách công bằng nhất để phân thắng bại đi!”

Ai ngờ, Frank vừa nói xong, trong phòng học lập tức ồn ào lên—

“Ai nói chỉ có ba người các cậu, chúng tớ cũng tham gia!”

“Đúng vậy! Ba người đừng có mà tự quyết định, chúng tớ cũng có phần!”

“Chuyện tốt sao có thể để ba người độc chiếm chứ!”

….

Tất cả mọi người đều ‘căm phẫn’ hô to.

Giữa khung cảnh ồn ào đấy, chỉ có một người duy nhất không hiểu ra sao, chính là nhân vật chính của mọi người – Ryan.

Chỉ thấy cậu mờ mịt hỏi mọi người, “Chẳng lẽ mọi người đều thích một người? Là ai vậy?”

Gần như ngay lập tức, không biết kính mắt của ai rơi xuống phát ra âm thanh vang dội, tiếp đó là tiếng của hàng chục cuốn sách rơi xuống đất hình thành nên một bản hợp tấu.

“Chuyện này…” Người đầu tiên phục hồi tinh thần – Frank thần bí cười, “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”

“Vậy à?”

Ryan cào tóc, động tác của cậu khiến cho tất cả mọi người bị mê hoặc, quả nhiên, mĩ thiếu niên chính là mĩ thiếu niên!

“Cảm giác chỉ có mình tớ không biết bí mật này, nhưng không sao, dù sao tớ mới đến đây không bao lâu…”

Là do cậu đến mới xảy ra nha!

Cơ hồ trở thành lời chung của mọi người, chẳng qua không ai mở miệng nói ra.

Nói đùa! Nếu để nhân vật chính biết thì còn cần cái gì cạnh tranh nữa?!

“Xin hỏi Ryan • Lôi ở đây sao?”

Vào lúc mọi người đang đau đầu tự hỏi làm thế nào để cướp được trái tim của Ryan còn nhân vật chính Ryan lại đắm chìm trong kí ức ngọt ngào vào buổi sáng thì trước cửa phòng học ‘bỗng nhiên’ xuất hiện một nam sinh cao lớn đẹp trai tóc vàng.

“A! Đó không phải là Francis sao!” Thật vất vả mới hồi phục lại, Laura là người đầu tiên kinh ngạc hô nhỏ, ngay sau đó, các nữ sinh đều xôn xao hết cả lên.

“Thật sự là anh ấy!”

“Đẹp trai quá!”

“Đúng vậy, tuy rằng bây giờ còn kém cha của Ryan, nhưng tớ tin tưởng chờ anh ấy đến độ tuổi cũng nhất định sẽ trở thành người đàn ông như vậy!”

Vào lúc các nữ sinh khe khẽ nói nhỏ, nam sinh được xưng là Francis đã thoải mái đi vào phòng học tới chỗ ngồi của Ryan.

“Ryan • Lôi, anh có chuyện muốn nói với em, có thể chiếm một ít thời gian nghỉ ngơi của em chứ?” Francis tao nhã đưa ra yêu cầu với Ryan, người đang không hiểu gì cả.

“Uhm?” Ryan vô thức chớp đôi mắt to, “Chúng ta hẳn là chưa gặp bao giờ, anh có chuyện gì muốn nói?”

“Là chuyện rất quan trong, cho nên có thể mời em cùng đi với anh ngay lập tức được chứ?” Francis mặc dù trong lòng có chút khẩn trương nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh như ban đầu.

“Vậy được thôi!” Ryan gật gật đầu cùng Francis đi ra.

Dõi theo hình ảnh hai người biến mất khỏi cửa phòng học, cả lớp lập tức ồ lên, Frank kích động nhảy lên bản, tức giận hét to.

“A! Lại thêm một cường địch là thần tượng của cả trường, vì sao lại như thế!!!”

“Thế này thì mất hi vọng rồi!” Ribe cũng hối hận ôm đầu thất vọng nói.

“Ha ha! Đám nam sinh các cậu đương nhiên là không có hy vọng! Nhưng mà chúng tớ vẫn có nhá!” Karren dùng tươi cười che dấu khẩn trương của mình.

“Đúng vậy! Dựa theo hoàn cảnh sinh trưởng của Ryan mà nói, tớ thấy Ryan rất ít có khả năng có hứng thú hẹn hò với nam giới!” Lời nói của Laura tức thì nhóm lên hy vọng cho các nữ sinh.

“Đúng vậy! Nếu Ryan chỉ thích nữ giới, chúng ta vẫn có thể giữ được hai nam thần cho mình!”

“Vậy nếu Ryan cũng thích nam giới thì sao?” Frank không cam lòng yếu ớt phản bác, “Nếu thế chẳng phải các cậu cũng sẽ mất hy vọng sao như chúng tớ sao?”

“Còn lâu! Ryan không phải loại người như thế!”

Vào thời điểm cả lớp đang ầm ĩ thảo luận, Ryan đang đứng dưới tán cây mê mang nhìn nam sinh tóc vàng cao lớn trước mặt mình, “Cho hỏi, hiện giờ tôi có thể biết anh muốn tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Là thế này,” Francis nở một nụ cười mê người nhất có thể để đối mặt với vẻ mặt bình thản đến cứng nhắc của Ryan, hơn nữ dùng phương thức Đông phương hóa trịnh trọng nói, “Từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã thích em, cho nên anh muốn mời em trở thành người yêu của anh có thể chứ?”

“Sao cơ?” Ryan trợn trừng mắt nhìn, “Anh đùa tôi à! Tôi là nam, hơn nữa quan trọng là tôi chưa từng gặp anh!”

“Anh biết thông báo của anh có hơi đột ngột, nhưng đấy là sự nhiệt tình của anh.” Mặc dù phản ứng của Ryan có hơi tổn thương nhưng thần tượng số của trường – Francis vẫn không hề lùi bước, “Xin lỗi, anh quên chưa giới thiệu, anh là học sinh năm Francis • Thomson, anh thích em! Cho dù em là nam giới cũng không thay đổi, anh hy vọng có thể được hẹn hò với em.”

“Anh là đồng tính luyến ái à?” Ryan nheo mắt nhìn Francis.

“Nếu người đó là em, đúng vậy.” Francis trả lời thực rõ ràng.

“Tôi không thích như vậy!” Ryan tỏ rõ thái độ của mình, “Với tôi mà nói anh chỉ là một người xa lạ, tôi không có thói quen hẹn hò với người xa lạ!”

“Tuy rằng hiện tại anh với em là người xa lạ, nhưng về sau em nhất định sẽ chậm rãi hiểu anh.” Francis khẳng định, “Chỉ cần em đồng ý cho anh một cơ hội!”

Ryan cắn môi, trong lòng thầm nghĩ người này thật đúng là không phải cố chấp bình thường, bỏ đi, đành phải dùng lý do trực tiếp nhất để mà cự tuyệt vậy. Hạ quyết tâm, Ryan liền nói, “Thực xin lỗi, tôi chỉ sợ không có cách nào cho anh cơ hội này, bởi vì tôi đã có người yêu!”

Francis chừng s sau mới có thể phục hồi lại, nhưng lời nói tiếp theo của cậu đã không còn tự tin như ban đầu, “Chỉ cần em không kết hôn, bất kì ai chẳng phải cũng có quyền theo đuổi sao?”

“Thật xin lỗi, đó là bởi vì tôi còn chưa đến tuổi kết hôn theo luật định, nhưng điều này cũng không phải lý do để tôi phản bội người yêu mình!” Ryan cự tuyệt không để lại cho Francis bất kì cơ hội nào.

“Nhưng là em mới tuổi không phải sao? Vì sao lại có thể xác định được nửa kia của mình sớm như vậy, không biết chừng về sau em còn có thể gặp một cô gái thích hợp hơn thì sao?” Francis vẫn chưa từ bỏ ý định mà cố gắng giãy dụa.

“Với tôi mà nói không có ai tốt hơn nữa!” Ryan nhún vai.

“Anh hiểu được!” Francis ỉu xìu nói, “Thật xin lỗi đã làm phiền em.”

Ryan cười cười, “Như vậy hẹn gặp lại!”

Nói xong cậu liền dời đi tàng cây trở về phòng học.

“Chờ một chút,” Francis bỗng gọi lại, Ryan đành phải quay đầu lại xem cậu ta đến tột cùng muốn làm gì.

“Tuy rằng em không nhận làm người yê cuủa anh, nhưng anh hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè.” Francis chạy theo thành khẩn nói.

“Nếu chỉ là vậy… cũng có thể.” Ryan mỉm cười, “Anh tên là Francis đúng không? Tôi sẽ nhớ kĩ?”

“Cám ơn!” Francis thở phào nhẹ nhõm.

“Như vậy tôi đi trước.”

Ryan phất tay sau đó vội vàng chạy về lớp theo tiếng chuông báo giờ vào học, Francis mê muội nhìn theo bóng dáng tinh tế thon dài của Ryan, bỏ đi, cứ bắt đầu từ bạn bè cũng không có gì không tốt, từng bước một rồi sẽ đến đích!

Bạn đang chờ Francis • Pháo hôi công • Thomson sẽ có hành động gì ư?! Đừng chờ nữa, không bao giờ có đâu:v

Định cố gắng hoàn để mừng / nhưng mà không kịp, thế nên là mấy ngày nữa t sẽ up lên hết:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio