Edited by Bà Còm in Wattpad
Thẩm Hấp trở về mang theo hai sọt cua mập, đưa đến phòng bếp một sọt, nghe nói hôm nay Vân thị tới thăm bèn sai Triệu Tam Bảo đem sọt kia đưa đến Tạ gia.
Buổi tối hai người ngồi ăn cơm cùng nhau. Tạ Hộ vừa gỡ cua cho Thẩm Hấp vừa hỏi về vấn đề thăng chức Vân thị nói hôm nay. Thẩm Hấp ăn miếng cua rồi trả lời: "Đúng vậy. Trương đại nhân là người của Vinh An Quận vương phủ, lại là môn sinh của Thái úy, Phó Thanh Lưu và Tô Tam Lang vừa đề xướng là ông ta liền đồng ý ngay. Phỏng chừng trước khi hết năm sẽ có công văn đưa xuống, năm sau nhạc phụ đại nhân phải đi Bảo Định rồi. Nhạc mẫu sẽ đi cùng sao?"
Vốn dĩ Tạ Hộ chỉ là hoài nghi, hiện tại nghe phu quân xác định, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải, sửng sốt trong chốc lát mới định thần: "Đương nhiên rồi ạ. Cha thiếp chỉ là không ngờ chức vụ này sẽ tới tay nên có chút kinh ngạc. Nếu cha đi Bảo Định, bên người không có ai hầu hạ, nương hẳn là sẽ đi theo."
Thẩm Hấp ăn một miếng thịt càng cua từ tay Tạ Hộ, còn ngại không đủ lại liếm liếm nước cua trên ngón tay nàng rồi làm như không có gì, nhận xét: "Nhạc phụ nhạc mẫu thật là ân ái."
Tay Tạ Hộ đột nhiên bị liếm vài cái, cảm thấy đầu ngón tay tê dại thẳng tới đáy lòng, vội vàng rụt lại. Thẩm Hấp cũng không giữ cứ để nàng lấy tay về. Tạ Hộ tiếp tục cúi đầu gỡ cua cho phu quân, sau đó làm như ngẫu nhiên giương mắt nhìn phu quân một cái, thế nhưng lại chạm ngay ánh mắt ái muội của phu quân rồi bị dọa lui.
"Đúng rồi. Hôm nay nương còn nhắc đến hôn sự của Tứ tỷ tỷ, không biết xảy ra vấn đề gì?"
Thẩm Hấp nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi lại: "Tứ tỷ tỷ? À, có phải là người lần trước nói năng lỗ mãng với nàng không?"
Tạ Hộ do dự rồi gật đầu: "Vâng, chính là tỷ ấy. Nàng vốn định hôn cho đích thứ tử của Thái Thường khanh gia. Vốn dĩ Thái Thường khanh gia rất coi trọng mối hôn sự này nhưng hiện tại lại có dị động, thật rất kỳ quái."
Thẩm Hấp cúi đầu ăn một miếng cơm trộn gạch cua, sau đó gắp một ít đồ ăn cho Tạ Hộ. Đã lâu rồi hai người cùng nhau ăn cơm không cần dùng đũa riêng để gắp đồ ăn, theo cách nói của Thẩm Hấp, nước miếng cũng đã trực tiếp trao đổi không biết bao nhiêu lần, còn dùng đũa riêng không phải là rảnh quá kiếm thêm việc sao?!
"Miệng nàng ta bẩn như vậy, có lẽ nhân gia đã biết."
Tạ Hộ giương mắt nhìn Thẩm Hấp, để một miếng thịt càng cua mới gỡ vào chén của chàng rồi nói: "Thái Thường khanh gia đã quyết định sang năm tổ chức hôn sự, đâu thể nào bởi vì miệng tỷ ấy bẩn mà không cần nữa chứ?"
Thẩm Hấp gắp một đũa thịt cua, chấm dấm rồi đưa tới trước mặt Tạ Hộ đút cho nàng. Tạ Hộ đỏ mặt há mồm nhận lấy, lúc này Thẩm Hấp mới nói lấp lửng: "Nếu Thái Thường khanh gia chọn nàng ta bởi vì thân phận, vậy không phải càng đơn giản hơn sao? Tỷ như có nữ tử nào đó thân phận còn tốt hơn so với nàng ta nguyện ý gả thấp . . ."
Thẩm Hấp không nói hết lời, bất quá Tạ Hộ nghe xong đã hiểu được đại khái, dừng động tác trên tay kinh ngạc nhìn Thẩm Hấp, mở miệng hỏi một cách nghi hoặc: "Phu quân, vậy không phải là chàng . . ." Tạ Hộ cũng không nói hết, chỉ dùng ánh mắt ám chỉ.
Thẩm Hấp lại không trả lời vấn đề này một cách chính diện, chỉ thúc giục: "Ta cái gì? Đồ ăn nguội rồi mau ăn thôi! Nàng phải ăn nhiều một chút, buổi tối mau tiêu lắm."
". . ."
Đăng tại Wattpad
Ngày hôm sau, thẳng đến khi mặt trời lên cao Tạ Hộ mới bò dậy. Hóa ra câu "mau tiêu lắm" của phu quân thật sự không phải lừa nàng -- nàng cũng không nhớ rõ đêm hôm qua mãi cho tới khi nào mới được buông ra, chỉ biết bản thân vô cùng mệt nhọc trong khi người nào đó nỗ lực "cày cấy" thì tinh thần vẫn mãi phấn chấn tiến công mãnh liệt.
Hoa Ý và Trúc Tình tiến vào hầu hạ nàng ra khỏi giường, thấy Tạ Hộ đang cố hết sức từ đống chăn nệm ngồi dậy, mái tóc đen như mực xõa tung trong một tư thái phong tình không thể diễn tả, gương mặt xinh đẹp vẫn còn ngái ngủ lộ ra nét mị hoặc khôn cùng, hai nha đầu nhìn thấy đều cảm thấy mặt có chút nóng lên.
Trong lòng Tạ Hộ lại hổ thẹn cực kỳ, may mắn nàng gả cho phu quân không có bà mẫu cùng thái phu nhân để phải sớm tối thưa hầu, vì vậy mới có thể không hề áp lực ngày ngày ngủ đến canh giờ này, bằng không thì thật là quá không quy củ.
Mới vừa rửa mặt xong thì gặp Triệu Tam Bảo đã trở lại, nói là muốn đưa điểm tâm của Phúc Thọ trai đến cho Tạ Hộ -- một vỉ sủi cảo thủy tinh nhân tôm, hai miếng đậu hũ vừa mới chiên vàng to bằng bàn tay, một hộp cải non và một chén hoành thánh da mỏng rắc hành thái nhỏ và dầu mè thơm phức, ngửi mùi thôi mà tay đã ngứa ngáy muốn múc ăn ngay.
"Công tử đoán rằng canh giờ này phu nhân đã dậy, sợ phu nhân bỏ qua cơm sáng nên sai tiểu nhân mang điểm tâm còn nóng hổi về cho phu nhân. Buổi trưa công tử vẫn không về ăn cơm, thỉnh phu nhân không cần chờ công tử. Buổi chiều công tử sẽ cố gắng về sớm một chút để bồi phu nhân."
Tạ Hộ gật đầu, bên kia Hoa Ý đã lấy đồ ăn ra chén cho nàng. Triệu Tam Bảo phải vội vàng quay lại phụng mệnh với Thẩm Hấp liền lui xuống.
Trúc Tình thấy Triệu Tam Bảo rời đi mới cười một cách mập mờ nói với Tạ Hộ: "Phu nhân, công tử đối với ngài thật tốt."
Trúc Tình nói xong thì Hoa Ý cũng liên tục gật đầu hùa theo: "Đúng vậy đúng vậy, so với các công tử nam chính trong kịch xướng còn tốt hơn nhiều."
Tạ Hộ đỏ mặt xấu hổ không nói gì thêm, chỉ cảm thấy chén bạch ngọc trước mắt chứa những viên hoành thánh thật hấp dẫn, trong lòng liền ngọt như quét mật. Nể tình phu quân đối tốt với nàng như vậy, nàng sẽ không so đo người nào đó mỗi đêm vô độ, nếu thân mình này còn có thể làm cho phu quân hài lòng, vậy thì có mệt một chút cũng đâu ăn nhằm gì!
Tạ Hộ ăn hai viên hoành thánh và hai cái sủi cảo tôm, còn chưa ăn xong thì thấy một tiểu nha đầu từ bên ngoài chạy vào truyền lời: "Thiếu phu nhân, Lão thái quân thỉnh ngài đi đến chủ viện một chuyến."
Tạ Hộ tiếp nhận khăn ướt Trúc Tình đưa tới, chậm chậm khóe miệng rồi hỏi: "Lão thái quân có nói là chuyện gì không?" Nàng nghĩ thầm chẳng lẽ là chuyện mình dậy trễ bị Lão thái quân biết được nên muốn răn dạy mình sao?
Tiểu nha đầu trả lời: "Nghe nói là hài tử của Thúy Phượng các phạm lỗi, còn có chuyện gì khác nữa thì nô tỳ cũng không biết."
Nói xong tiểu nha đầu liền lui ra. Tạ Hộ nhíu mày nhìn Hoa Ý hỏi: "Thúy Phượng các có người nào thế?"
Hoa Ý nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Nô tỳ chỉ biết trong phủ có một chỗ chuyên môn để nhốt những di nương phạm lỗi, hình như kêu là Thúy Phượng các."
Tạ Hộ càng thêm khó hiểu, di nương phạm lỗi? Vậy thì có quan hệ gì với nàng chứ?
Thấy trên mặt Hoa Ý có chút chần chờ, Tạ Hộ trầm giọng hỏi rõ: "Người nào ở Thúy Phượng các? Có quan hệ gì với Thương Lan Uyển?"
Hoa Ý lắc đầu: "Cái này nô tỳ không biết. Phu nhân nếu muốn biết, chờ lát nữa nô tỳ liền đi hỏi thăm một chút."
Tạ Hộ đồng ý, Hoa Ý liền đi ngay. Trúc Tình đứng bên cạnh nhắc: "Phu nhân, Lão thái quân triệu hoán, hãy để nô tỳ trang điểm thay xiêm y cho ngài nhé? Nếu đến muộn chỉ sợ Lão thái quân trách tội."
Nói xong, liền dìu Tạ Hộ vào nội gian, thay y phục xong liền chạy tới chủ viện của Lão thái quân.
Đăng tại Wattpad
Tạ Hộ tới chủ viện của Lão thái quân thì phát hiện Nhị phu nhân Trưởng Tôn thị, Tam phu nhân Vạn thị, còn có Liên di nương, Lan di nương tất cả đều trình diện, còn ở cạnh cửa thì xuất hiện một tiểu tử gầy trơ cả xương, trên người mặc bộ trường sam đã cũ đến nỗi màu sắc và hoa văn đã bị giặt trắng bệch, tay áo lại còn ngắn cũn. Tiểu tử này bị hai bà tử béo tốt đè cho quỳ xuống, đôi mắt mở to tràn đầy bất khuất, dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm mấy phụ nhân trong phòng.
Tạ Hộ đi vào, Liên di nương liền tiến ra đón nàng. Tạ Hộ đi đến trước mặt Lão thái quân hành lễ, sau đó hành lễ cho Trưởng Tôn thị và Vạn thị rồi mới theo Liên di nương ngồi xuống một bên.
Bởi vì không biết đã xảy ra chuyện gì nên Tạ Hộ cũng không mở miệng hỏi. Thấy Vạn thị cong môi cười cười với nàng, Tạ Hộ liền biết hôm nay trận này coi bộ không nhỏ, có lẽ muốn nhắm vào nàng, vì thế trong lòng lập tức có cảnh giác, bình tĩnh bất động thanh sắc chờ đợi.
"Lão thái quân, gần đây quản gia trong phủ đã nhiều lần phát hiện ra đồ bị mất trộm. Thiếp thân hiện đã điều tra rõ, tất cả đều có quan hệ với tiểu tử này. Tiểu tử này hành tích ác liệt, đem đồ trộm được đi bán lấy bạc. Thiếp thân phái người theo dõi hắn thật lâu, lúc này mới bắt được quả tang. Khi bị bắt thì hắn đã trộm hai cây sâm núi trăm năm, một cây lộc nhung và một cây nấm linh chi, tất cả đều giấu trong ngực của hắn. Cả người lẫn tang vật đều đưa tới đây thỉnh Lão thái quân xử lý."
Lan di nương mũi mắt xem tâm trình bày tội trạng cho Lão thái quân. Vừa dứt lời liền nghe tiểu tử kia hừ lạnh một tiếng rồi chửi: "Tiện nhân, ngươi nói hươu nói vượn. Rõ ràng chính là ngươi không chịu thỉnh đại phu chữa bệnh cho nương của ta, bức ta đi trộm dược. Hiện tại ngươi lại đem tất cả thùng phân ngươi có hất lên đầu ta. Ta sẽ không để yên cho ngươi đâu! Đồ nữ nhân thối tha!"
Đôi mày Tạ Hộ nhíu lại, nhìn bộ dáng tiểu tử kia bất quá chỉ bảy tám tuổi mà đầu óc khá lanh lợi, cho dù mở miệng nói lời thô bỉ nhưng lại có thể trình bày sự tình rõ ràng. Tạ Hộ thấy biểu tình của hắn dữ tợn, ánh mắt căm tức nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lan di nương, trong cổ họng phát ra thanh âm khò khè giống như khó thở.
Lão thái quân cũng cảm thấy hắn nói chuyện bất nhã bèn đưa mắt ra hiệu cho bà tử đang kiềm hắn. Bà tử kia liền lấy chiếc vớ nhét vào miệng tiểu tử kia rồi đè hắn xuống mạnh hơn khiến hắn không thể động đậy, cũng không cách gì lên tiếng.
"Nếu chứng cứ vô cùng xác thực thì ngươi cứ xử trí là được rồi. Hô hào tập hợp chúng ta tới đây để làm gì?"
Người lên tiếng chính là Tam phu nhân Vạn thị, trên mặt bà ta giữ nụ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Lan di nương rồi lại liếc về phía Tạ Hộ một cái. Lan di nương mũi mắt xem tâm giống như không phát hiện biểu tình của những người khác, lạnh lùng phân trần: "Vốn dĩ thiếp thân dựa theo Lão thái quân phân phó để giúp đỡ Nhị phu nhân và Tam phu nhân quản một chút việc vặt vãnh, chuyện nhỏ này vốn không nên quấy rầy mọi người. Bất quá, thiếp thân ngại tiểu tử này thân phận đặc thù nên không dám lén xử phạt, vì thế mới thỉnh Lão thái quân cùng liệt vị phu nhân làm chủ."
Lan di nương nói chuyện hợp tình hợp lý. Nhị phu nhân nhìn thoáng qua tiểu tử kia rồi liếc mắt nhìn Tạ Hộ ngồi ở một bên, cuối cùng vẫn quyết định không nói lời nào, chờ Lão thái quân mở miệng.
Lão thái quân cụp mắt nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Thân phận hài tử này quả thật . . . đặc thù, lão thân cũng không dám nói gì. Lúc trước Thương Lan Uyển chưa có chủ mẫu còn không tính, hiện giờ đã có chủ mẫu, vẫn nên giao cho chủ mẫu giải quyết đi, lão thân chỉ ở một bên nghe một chút."
Tạ Hộ nhíu mày, đứng lên hỏi: "Lão thái quân có ý gì thế ạ? Hài tử này có liên hệ gì với Thương Lan Uyển sao?"
Lão thái quân còn chưa mở miệng thì đã nghe Vạn thị xen vào trả lời: "Nếu muốn xét về liên hệ đấy hả, nói có cũng có, nói không có cũng được. Đại chất tức có biết hài tử này là của ai không?"
Tạ Hộ đạm nhiên cười: "Thỉnh Tam thẩm nương chỉ giáo."
Vạn thị cười một cách vũ mị, nhìn thoáng qua Trưởng Tôn thị rồi mới úp mở: "Chỉ giáo sao? Thật sự không dám nhận. Bất quá . . . Đại chất tức có thể trở về hỏi Đại công tử, hài tử của Lục Châu ở Thúy Phượng các là của ai."
Lục Châu ở Thúy Phượng các.
Tạ Hộ nhớ kỹ tên này, giương mắt nhìn Vạn thị thì thấy bà ta cười vô cùng mờ ám. Tạ Hộ cũng cong môi cười giống vậy đưa ra suy đoán: "Chắc là hài tử của Đại công tử?"
Vạn thị dùng khăn che miệng cười, không có đáp lại. Tạ Hộ lại nhìn sang Lão thái quân và Trưởng Tôn thị, bọn họ cũng không nói gì giống như ngầm xác định chân tướng đúng là như vậy.
Tạ Hộ quay đầu lại nhìn tiểu tử bị đè trên mặt đất đang liều mạng giãy giụa, hai mắt trừng lớn đến nỗi muốn xuất huyết, trong cổ họng phát ra thanh âm gầm gừ như con thú bị bao vây, hai tay bởi vì bị vặn ra phía sau quá mạnh mà trông có vẻ dị dạng, đầu tóc xổ tung rối loạn, thân hình nhỏ gầy chỉ còn khung xương, y phục xốc xếch lộ ra tay chân khẳng khiu như que củi.
Nếu nói tiểu tử này là của Thẩm Hấp thì Tạ Hộ một vạn lần không tin. Không phải nói nàng cảm thấy Thẩm Hấp sẽ không có con riêng, mà là hiểu rõ con người của Thẩm Hấp, nếu phu quân thật sự có con riêng thì tuyệt đối sẽ không mặc kệ hắn gặp chuyện như vậy.
"Chỉ cần Thiếu phu nhân nói một câu, thiếp thân liền thay Thiếu phu nhân xử lý tiểu tử này." Lan di nương đến bên cạnh Tạ Hộ, dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe được nói với Tạ Hộ.
Tạ Hộ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lan di nương, cong cong môi: "Lan di nương muốn thay ta xử lý thế nào?"
"Bảo đảm làm hắn . . ." Lan di nương để sát vào tai Tạ Hộ thầm thì, ". . . sẽ không xuất hiện nữa."
Tạ Hộ quay đầu nhìn nàng ta một cái, chỉ thấy trong mắt Lan di nương lóe lên tia sáng phức tạp, Tạ Hộ nhất thời đoán không ra tâm tư của nàng ta. Bất quá, Tạ Hộ lại không chần chờ bao lâu liền phản ứng ngay, xoay người nói với Lão thái quân: "Lão thái quân, nếu hài tử này có quan hệ với Thương Lan Uyển, vậy thiếp thân khẩn cầu Lão thái quân chấp thuận để thiếp thân mang về trong viện xử trí."
Lan di nương ngạc nhiên nhìn nàng một cái rồi cụp mắt xuống ngay, không hề nói thêm điều gì, chỉ lui về ngồi bên cạnh Liên di nương cũng bị kinh ngạc giống vậy, hai người họ thoáng trao đổi ánh mắt.