Thị thành .
Một tối cuối tuần, Chu Minh Nghĩa tha Duẫn An Nhiên ra khỏi phòng.
Một chân Duẫn An Nhiên vẫn dính lấy sàn nhà. “Làm gì? Em đang đọc sách, anh muốn làm gì?”
“Anh mang em đến một nơi rất hay.”
Duẫn An Nhiên lắc đầu. “Không cần, làm sao thoải mái bằng ở trong nhà, anh tự mình đi đi.”
Chu Minh Nghĩa nở nụ cười, kéo áo sơ mi Duẫn An Nhiên. “Nơi đó không thể đi một mình.”
“Sao không thể đi một mình?”
“Bạn anh giới thiệu cho anh một nơi rất hay, anh muốn cùng em đến xem.”
Mang theo vẻ mặt hoài nghi, Duẫn An Nhiên không tình nguyện theo Chu Minh Nghĩa lên xe.
Xe dừng ở bãi đậu bên đường, Chu Minh Nghĩa kéo Duẫn An Nhiên xuống, tay trong tay đi qua đường.
Duẫn An Nhiên ngẩng đầu, nhìn ánh đèn neon trên bảng hiệu toà nhà. “Bar Thiên Bình. Ra là đến quán bar, sao không nói sớm.”
Hai người đi vào trong.
Duẫn An Nhiên tò mò đánh giá xung quanh.
Không gian quán bar rất lớn, khoáng đạt, nhu hòa, không khí rất tốt, cũng không ai hút thuốc. Chung quanh bài trí bằng thủy tinh trong suốt, trang trí rất có cá tính.
Trên vách tường là một bức tranh thác nước.
Duẫn An Nhiên nhún nhún vai. “Nơi này không giống như một quán bar bình thường.”
Chu Minh Nghĩa lấy rượu. “Là bạn bè giới thiệu cho anh, ai cũng khen không khí tốt lắm.”
“Quầy rượu trong nhà còn không đủ cho anh uống sao?”
Chu Minh Nghĩa lắc đầu. “Uống ở nhà không giống như ở bên ngoài. Đúng rồi, nơi này có đồ nướng, còn có sandwich rất ngon, muốn thử không?”
Ngồi ăn khoai tây miễn phí, Duẫn An Nhiên ngó Đông ngó Tây.
Chậm rãi, Duẫn An Nhiên phát hiện các bàn bên cạnh, mọi người đều ngồi mặt đối mặt, vai sóng vai, đều là một đôi, hơn nữa, đều cùng giới tính.
Duẫn An Nhiên có cảm giác không được tự nhiên.
Chú ý tới biểu tình của Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Đã nhìn ra sao?”
Duẫn An Nhiên gật đầu. “Ừ.”
Duãn An Nhiên nhỏ giọng nói. “Kỳ thật, chúng ta có thể đến quán bar bình thường, nếu bị người khác ở trong này nhìn thấy rồi truyền ra ngoài, không tốt lắm đâu.”
“Anh cảm thấy không có gì, hiện tại xã hội đã thật thoáng, anh thấy nơi này tốt, quán bar bình thường ngược lại có rất nhiều điều không hay, không khí lại mù mịt, em xem nơi này khác hẳn.”
Tựa vào lưng ghế dựa, Duẫn An Nhiên gật đầu. “Thật là vậy.”
“Hai người cùng đến chính là muốn ra ngoài thoải mái một chút. Nếu một người đến, nghĩa là muốn tìm bạn.”
Duẫn An Nhiên nghe xong lại cúi đầu nhìn chung quanh, quả nhiên, có người đến một mình ngồi trước quầy bar, vừa uống rượu vừa nhìn xung quanh, dường như muốn tìm kiếm.
“Nếu anh một mình đến, sẽ có người đến gần bắt chuyện?” Duẫn An Nhiên quay đầu hỏi.
Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Em nói xem?”
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Chu Minh Nghĩa, đôi mắt nâu thâm thúy, toàn thân toát ra khí chất của một người đàn ông thành thục trầm ổn, Duẫn An Nhiên bĩu môi. “Hứ, vậy anh cứ việc đến một mình đi.”
Chu Minh Nghĩa cười không nói.
Một thứ được đưa đến, Chu Minh Nghĩa lấy ly rượu, đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt Duẫn An Nhiên. “Thử xem.”
Duẫn An Nhiên nhìn thấy trên bàn là một xâu đồ nướng, có thịt gà, thịt bò, còn có mực, cá, cùng với một số loại thịt khác mà cậu không biết.
Cầm lấy một xâu, Duẫn An Nhiên cau mày cắn một ngụm, biểu tình thay đổi. “A, ăn ngon lắm.”
“Không tồi, rất nổi danh, không phải ai cũng được nếm qua.”
Duẫn An Nhiên há to miệng ăn thật nhiều. “Ừ, ăn ngon, ăn ngon.”
Mỗi một loại thịt đều là thịt tươi, trộn với tương ớt, vừa đúng vị, ngon đến khó có thể hình dung.
Duẫn An Nhiên ngẩng đầu. “Anh không ăn sao?”
Chu Minh Nghĩa thưởng thức ly rượu, lắc đầu.
“Anh không ăn em ăn hết, anh đừng hối hận.”
Ăn xong đồ nướng, Duẫn An Nhiên lấy ly nước lớn trước mặt, uống nước khoáng, lại bắt đầu tò mò nhìn xung quanh.
“Nhiên, không nên nhìn lộ liễu như vậy.”
“Vì sao?”
“Bởi vì người ta sẽ nghĩ em có ý tứ với họ.”
Duẫn An Nhiên lơ đễnh. “Hứ, ai muốn có ý tứ với bọn họ, chỉ là nhìn xem thôi.”
Bởi vì không phải đến một mình, Duẫn An Nhiên cũng không để ý.
“Nhiên, chú ý hướng ba giờ, vị tiên sinh kia nhìn em đã lâu.”
“Cái gì?” Duẫn An Nhiên không khỏi nhìn về hướng Chu Minh Nghĩa chỉ, nơi đó có một người mặc áo vest, nhìn chăm chú Duẫn An Nhiên, khi ánh mắt chạm nhau, hắn nâng ly ý chào hỏi.
Duẫn An Nhiên mặt đỏ tai hồng, vội vàng quay sang.
“Không cần đỏ mặt, tới nơi này không phải tìm người thì bị người tìm.”
“Không có.” Duẫn An Nhiên liếc Chu Minh Nghĩa, sau đó hỏi anh. “Vậy anh tới tìm người, hay để người tìm?”
“Em nói xem.”
“Hồ ly thối.”
Chu Minh Nghĩa buông ly rượu. “Chà, tên hiệu mới của anh nghe không tồi.”
Ngừng trong một khắc, Duẫn An Nhiên vẫn không nhịn được tò mò, tiếp tục nhìn chung quanh.
Nơi này người càng lúc càng đông, chậm rãi các bàn nhỏ bên cạnh đều có người ngồi.
Nhưng không khí vẫn tốt như cũ, không ai cao giọng nói chuyện, các đôi đều thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ, bàn tròn cách vách cũng không có người ồn ào, không khí ôn hòa, từng khúc ca nối tiếp nhau, người ngồi ở đây cảm thấy càng lúc càng thoải mái.
Duẫn An Nhiên như phát hiện ra châu lục mới. “Này, mau nhìn hướng bảy giờ, đứa nhỏ kia, thật khá.”
Chu Minh Nghĩa nhìn thử, bàn bên kia, có một bé trai nhỏ tuổi, thật sự rất được, tóc nâu, mắt to sáng ngời, gương mặt tròn nho nhỏ, cằm đầy đặn, đúng là mĩ thiếu niên.
Chu Minh Nghĩa gật đầu. “Ừ, không tồi, thật rất đáng yêu.”
Phát hiện ánh mắt Chu Minh Nghĩa đảo quanh ở bên kia, Duẫn An Nhiên có chút bất mãn. “Này, người ta có bạn rồi, cho dù nhìn, cũng không cần nhìn lâu như vậy.”
“Không có a, chỉ nhìn một chút.”
“Con mắt anh như phát điện, còn nói là một chút?”
Chu Minh Nghĩa khoát tay ngăn lại. “Aiii, Nhiên, bạn trai người ta tráng kiện như vậy, một quyền đánh tới, anh mất nửa cái mạng, anh nhìn cậu ta làm chi?”
Duẫn An Nhiên khinh thường. “Vậy mà anh vẫn còn đang nhìn.”
“Anh vẫn chỉ nhìn một mình em thôi, Nhiên.”
Duẫn An Nhiên chậm rãi đỏ mặt, lại vẫn tiếp tục mạnh miệng. “Tốt, vậy anh nhắm mắt lại, không nên nhìn.”
Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Bình thường, anh nhắm mắt lại chỉ vì một chuyện.”
“Cái gì?”
“Lúc hôn môi.”
Duẫn An Nhiên càng đỏ mặt, nhỏ giọng kêu lên. “Chu Minh Nghĩa, nơi này là nơi công cộng.”
“Người khác không ở trong này hôn môi không có nghĩa là anh cũng không, hơn nữa, em xem, quán bar đâu có quy định khách không được hôn môi.”
“Anh còn nói nữa.”
Chu Minh nhướng người lại gần, khoảng cách mặt bàn rất nhỏ không đủ ngăn trở hai người. “Nếu em hôn anh, anh không nhìn nữa.” Bạn đang �
Duẫn An Nhiên xoay mặt. “Thôi đi.”
Chu Minh Nghĩa dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm Duẫn An Nhiên không buông.
Đột nhiên Chu Minh Nghĩa đứng lên, Duẫn An Nhiên sợ tới mức vội vàng trốn, sau đó mới phát hiện anh không đi về phía cậu mà đi đến chiếc máy đĩa bên cạnh.
Khi Chu Minh trở về, tiếng nhạc cất lên.
Giai điệu vô cùng quen thuộc, đó là một tình khúc cũ.
“Take me to your heart, take me to your soul
. . . . . .
We’re only here today
. . . . . .
Give me your hand and hold me
. . . . . .
It’s easy take me to your heart.”
Không biết là ca sĩ nào có thể hát thâm tình động lòng người như vậy.
Duẫn An Nhiên không khỏi nhìn Chu Minh Nghĩa, anh cũng đang chăm chú nhìn cậu, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Một cách không tự chủ, Duẫn An Nhiên hướng về Chu Minh Nghĩa, sau đó chậm rãi khép mắt lại.
Lần đầu tiên, Duẫn An Nhiên hôn Chu Minh Nghĩa ở bên ngoài.
Chậm rãi mở to mắt, Chu Minh Nghĩa thấp giọng nói bên tai Duẫn An Nhiên. “Nhiên, chúng ta về nhà đi.”
“Được.”
Nắm tay người yêu, Chu Minh Nghĩa mang Duẫn An Nhiên rời đi.
Ngồi trên xe, Duẫn An Nhiên không khỏi quay đầu lại nhìn ánh đèn neon trên bảng hiệu quán bar. “Thiên Bình bar.”
Lúc này, Chu Minh Nghĩa ôm vai Duẫn An Nhiên, lại một lần nữa hôn lên môi cậu