Thị thành !
“Tôi thật sự không thể uống nữa, thật sự không thể…” Duẫn An Nhiên một bên lắc đầu, một bên xua tay, chuyền qua chén rượu.
“Uống, chúng ta uống.” Bên tai vẫn là những âm thanh như vậy.
Cảm thấy trong đầu có chút choáng váng, Duẫn An Nhiên đợi lúc đồng nghiệp không chú ý, lặng lẽ nhích thân trốn ra khỏi vòng vây.
Không biết trận rượu này uống tới khi nào?
Hôm nay mừng tạp chí của cậu vừa tròn một năm, không phải tạp chí nổi danh, chỉ là một tạp chí trôi nổi giữa rất nhiều tuần san giải trí khác. Hôm nay là tròn một năm, biên tập chủ trì, mời tất cả nhân viên đến một quán ăn chúc mừng.
Một tờ tạp chí bình thường, tuy rằng quy mô nhỏ, công tác vất vả, nhưng đồng nghiệp cộng tác tốt, không có chuyện lục đục lẫn nhau, Duẫn An Nhiên ở trong này làm việc thật sự khoái trá.
Nhìn thấy bên cạnh một đám đồng nghiệp cao hứng phấn chấn uống rượu, Duẫn An Nhiên không khỏi lại nhận rượu người khác truyền đến.
…….
“Thế nào? Choáng váng đầu sao? Muốn uống nước hay không?” Người yêu bên cạnh dùng âm thanh trầm thấp từ tính mà hỏi, Duẫn An Nhiên chấn động toàn thân.
Lặng lẽ đánh giá một chút người yêu đang lái xe, trong tình huống say chuếnh choáng, có thể được anh đưa về nhà, Duẫn An Nhiên cảm thấy thực vui vẻ.
Người yêu hôm nay tăng ca, biết Duẫn An Nhiên liên hoan cùng đồng nghiệp, sau khi liên hoan kết thúc, gọi điện thoại bảo có thể đến đón về nhà hay không.
Duẫn An Nhiên sợ hãi bị người khác phát hiện chuyện người yêu, lấy lý do say rượu một mình về trước, đến địa điểm đã hẹn.
Chiếc ô tô quen thuộc chạy đến, đón người đang đứng đợi.
“Không thoải mái à?” Người yêu lại quan tâm hỏi.
Duẫn An Nhiên lắc đầu, dựa gần vào trên vai người yêu.
Rất nhanh, tay cậu bị cầm lấy.
Mỗi một lần, bị người yêu nắm tay, Duẫn An Nhiên sẽ dâng lên cảm giác an toàn khó hình dung.
Đánh giá một bên mặt người yêu, dung mạo anh tuấn, khí vũ siêu phàm, khuôn mặt này mang theo nụ cười thản nhiên đến vĩnh hằng, ai cũng đọc không ra nội dung đằng sau vẻ tươi cười.
Bất quá, khi ở bên cậu, anh sẽ lộ ra khuôn mặt không muốn người khác biết.
Nhớ tới lời người yêu thường nói, “Nhiên, em là đặc biệt.” Duẫn An Nhiên không khỏi mỉm cười.
“Như thế nào, uống rượu thật sự vui vẻ? Say đến hồ đồ rồi?” Người yêu lại hỏi.
“Có chút say.”
Duẫn An Nhiên nhìn ngoài cửa xe, cảnh đêm chợt lóe.
Hương Đảo, viên ngọc phương Đông, thành phố không đêm.
Tại thị thành này, biết được đoạn tình cảm lưu luyến của Duẫn An Nhiên không có mấy người.
Kỳ tài đầu tư đỉnh đỉnh đại danh, kẻ đáng gờm nhất giới tài chính, tinh anh gia tài hơn mười chữ số, gần như là người đàn ông không gì không làm được - Chu Minh Nghĩa - anh là người yêu của cậu.
Đèn đỏ, Chu Minh Nghĩa xoay người ôm Duẫn An Nhiên.
“Gì vậy?” Trong lòng Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên ngẩng đầu hỏi.
Chu Minh Nghĩa cười mà không đáp.
Có thể được người yêu ôm, Duẫn An Nhiên cảm thấy tốt lắm.
Chỉ sợ anh là người duy nhất cho mình làm nũng, là người bao dung vô hạn.
Đèn xanh sáng lên, Chu Minh Nghĩa tiếp tục lái xe, Duẫn An Nhiên cảm thấy có chút mất mát nho nhỏ.
Ngay khi xe đi qua trước cửa một tòa nhà trong khu tài chính nổi tiếng, Duẫn An Nhiên đột nhiên nói. “Dừng xe.”
“Cái gì?”
“Em nói dừng xe!”
Duẫn An Nhiên đột ngột lớn tiếng làm Chu Minh Nghĩa có chút kinh ngạc, anh dừng xe.
“Làm sao vậy?”
“Xuống xe.”
Chu Minh Nghĩa tươi cười thuận theo.
Đứng trên bậc thang bằng đá cẩm thạch trước cửa tòa nhà, cảm giác gió đêm thổi qua, Duẫn An Nhiên thấy men say bốc lên.
Nhìn người yêu bên cạnh, Duẫn An Nhiên đột nhiên muốn phóng túng một chút, vô lý một chút.
Bởi vì anh bao dung vô hạn! Cho nên, cậu muốn làm nũng, muốn vô lý.
“Nhiên, rốt cuộc có chuyện gì? Nơi này không thể dừng xe, nếu không chúng ta…” Chu Minh Nghĩa ôn nhu hỏi.
Duẫn An Nhiên trừng mắt, sau đó chạy đến máy bán nước tự động cách đó không xa, mua hai lon bia.
Nhìn thấy hành động của người yêu, Chu Minh Nghĩa có chút không sờ thấu ý nghĩ.
Hôm nay, con mèo nhỏ say chuếnh choáng này rốt cuộc là dự tính làm gì?
Mười một giờ khuya ở khu tài chính, người đi đường vẫn không ngừng như cũ. Nơi này chính là trái tim thị thành.
Duẫn An Nhiên nhìn Chu minh Nghĩa, anh đứng trong bóng đêm, dáng người cao lớn, tựa như thiên thần, cậu đang ở ngay bên cạnh người đàn ông có thể khống chế cả giới tài chính, ảnh hưởng đến mạch máu kinh tế của cả thành phố.
Cầm lon bia trong tay đưa đến, Duẫn An Nhiên nói. “Chúng ta tiếp tục uống.”
Chu Minh Nghĩa một tay nhận bia, một tay xoa xoa trán Duẫn An Nhiên. “Em không phải say? Hả?”
Duẫn An Nhiên ngăn tay Chu Minh Nghĩa.
Anh sẽ uống, anh sẽ đứng ở chỗ này, vào lúc này, ở cửa trung tâm tài chính người đến người đi, cùng cậu uống rượu, như vậy, còn có gì nữa…
“Chúng ta đến đánh nhau.” Duẫn An Nhiên lại đưa ra ý kiến mới.
Chu Minh Nghĩa hơi hơi nheo mắt, nhìn chăm chú người yêu.
Sau đó Chu Minh Nghĩa nở nụ cười.
Duẫn An Nhiên âm thầm đoán. “Anh ấy đồng ý sao? Không thể nào. Tuy rằng đã là buổi tối rồi, nhưng nơi này khu trung tâm tài chính, vẫn có những chuyên gia kinh tế và tài chính ra vào, hiện tại ở đây, cùng mình ngồi trên bậc thang ở cửa đánh nhau, anh ấy đồng ý sao?”
“Anh ấy sau đó có phải sẽ la hét với mình, sau đó mang mình lên xe về nhà?”
“Anh ấy không phải sẽ nói. ‘Em say, đừng náo loạn.’”
“Anh ấy sẽ dỗ mình như thế nào?”
“Anh ấy có thể hay không…”
Chu Minh cởi áo vest, tùy tay đặt bên cạnh, lại gỡ xuống caravat, xắn tay áo, cởi ba cúc áo sơmi, mở ra hai chân, tư thế ngồi rất phóng khoáng. “Xoảng” một tiếng, vứt lon bia khỏi tay.
Nhìn thấy những động tác liên tiếp của Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên ngây dại.
Trời ạ…
Chu Minh Nghĩa… Chu Minh Nghĩa…
Anh rốt cuộc suy nghĩ cái gì…
“Anh đang trôi nổi trên giang hồ, không mang theo đao a…”
Chu Minh Nghĩa thật sự thủ thế, vung quyền.
Nhìn thấy Duẫn An Nhiên ngốc lăng một bên, Chu Minh Nghĩa cười hỏi. “Như thế nào không đánh? Ngồi xuống! Đến.”
“Anh đang đi giang hồ, sao không uống rượu a…”
Người đi đường bắt đầu dùng ánh mắt khủng bố nhìn hai người đàn ông ngồi ở bậc thang trước cửa tòa nhà tài chính.
Bọn họ vung quyền.
Duẫn An Nhiên kiên trì, vươn tay đến.
Bảo vệ tòa nhà sớm đã thấy màn này.
Nhưng hắn không dám đi tới, cũng không dám tùy tiện đem xe mang đi.
Hiện tại người đàn ông đang vung quyền, là người nổi tiếng nhất trong khu nhà này, thậm chí cả thành phố này.
Cảnh sát tuần tra tới nơi, ghi hóa đơn phạt cho chiếc xe màu bạc đậu sai chỗ. Một bên ghi phiếu phạt, một bên đánh giá hai người đang vung quyền.
Cư nhiên có người ngồi trước cửa toà nhà tài chính vung quyền.
Kẻ điên.
Tới lui trong ánh mặt mọi người, Duẫn An Nhiên càng ngày càng ngồi không yên.
Chu Minh Nghĩa biểu tình thích thú, một chút cũng không nhìn ra cảm giác xấu hổ hoặc bất an.
Hiện tại cho dù là thị trưởng đứng bên cạnh, anh vẫn sẽ tiếp tục cùng cậu vung quyền uống rượu.
Duẫn An Nhiên cúi đầu.
“Chúng ta trở về đi.”
“Một lon bia còn chưa uống xong đâu.” Chu Minh Nghĩa cầm lấy lon bia.
“Em muốn đi về.”
Nếu không đi, Duẫn An Nhiên sợ sẽ phát điên khi người đi đường cứ nhìn chằm chằm.
Chu Minh Nghĩa đứng lên.
“Em thẹn thùng rồi.”
Nghe được người yêu cưng chiều cười nói, Duẫn An Nhiên nhịn không được trừng mắt.
Da mặt của tôi không có dày hơn anh đâu!
Cầm lấy quần áo trên mặt đất, Chu Minh Nghĩa mang theo Duẫn An Nhiên lên xe lần nữa.
“Vừa lòng không?” Ở trên xe, Chu minh Nghĩa hỏi.
“Cái gì?”
“Mặc kệ là cái gì, chỉ cần em nói, anh đều làm cho em.”
Bạn đang �
Duẫn An Nhiên không khỏi ngẩng đầu, nhìn Chu Minh Nghĩa bên cạnh.
Trong bóng đêm, nụ cười đặc biệt ôn nhu.
Anh thật sự sẽ bao dung tất cả của cậu.
Duẫn An Nhiên tựa vào gần, Chu Minh Nghĩa ôm cậu.