Diện tích phòng y tế không lớn, chỉ có một chiếc bàn nhỏ đặt cạnh cửa sổ, bên cạnh còn có một giường đơn màu trắng đang bị rèm màu xanh che kín.
Tầm mắt Mạnh Kiều nhanh chóng nhìn lướt bên trong, hình như chỉ có một mình Triệu Tầm.
Trong lòng cô thoáng yên tâm, nhưng vẫn không có cách nào hoàn toàn yên tâm.
Cánh tay Mạnh Kiều hơi siết chặt, cô đi vào hỏi Triệu Tầm: "Chu Minh Xuyên không ở một chỗ với các anh?"
Triệu Tầm đóng hộp thuốc trong tay, sau đó như thể cố ý để cho Mạnh Kiều thấy, anh ấy vén rèm che giường đơn.
Trên giường không có ai, ánh mắt Mạnh Kiều rũ xuống.
Triệu Tầm rất tùy ý nửa ngồi trên giường đơn, giọng nói vẫn cà lơ phất phơ, "Chậc chậc, trong mắt cô Mạnh một chút cũng không nhìn thấy người khác, tôi đau lòng lắm!"
Mạnh Kiều vừa thấy giường đơn không có người, trong lòng yên tâm đôi chút, "Bác sĩ Triệu hài hước như vậy, có quá nhiều cô gái để ý anh, tôi không dám cướp."
"Cho nên Chu Minh Xuyên đi đâu rồi?" Mạnh Kiều lại xoay đầu nhìn nhìn Trần Vũ đứng ở cửa sững sờ, "Các anh thi xong rồi mà phải không, vì sao anh ấy lại không ở đây? Ngay cả điện thoại cũng không thèm nghe."
"Anh ấy ——" Trần Vũ căng da đầu, vừa muốn mở miệng.
"Anh ấy về trước rồi, phỏng chừng trên đường đi lái xe không nghe điện thoại!" Triệu Tầm mở miệng nói, ánh mắt anh ấy nhanh chóng giao nhau với ánh mắt Trần Vũ ở cửa, sau đó rơi trên người Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều nhẹ nhàng nhíu mày, "Về rồi?"
"Đúng rồi, cô cũng biết khoảng thời gian này anh ấy huấn luyện mệt cỡ nào, thi xong tôi liền khuyên anh ấy về nghỉ, phỏng chừng anh ấy cũng quên nói với cô." Triệu Tầm đứng lên kéo rèm cửa sổ, ánh nắng chiếu vào căn phòng nhỏ lạnh lẽo.
Mạnh Kiều vươn tay chống lên chiếc bàn ở một bên, mở miệng, "Cho nên anh ấy không chỉ nói sai thời gian cuộc thi với tôi, để tôi lỡ mất thời gian thi đấu, còn lúc tôi tới đây thì lại quên ước định, trực tiếp cho tôi leo cây mà về nhà?"
Giọng nói cô chậm rãi trôi nổi trong gian phòng, sau lưng Trần Vũ không dừng đổ mồ hôi lạnh.
Trong lòng Triệu Tầm thầm xin lỗi mười lần, sau đó gật đầu, "Đúng là như vậy."
Ánh nắng chiếu vào phòng y tế u ám, không có nửa phần ấm áp, Triệu Tầm cảm thấy chi bằng không kéo rèm cửa sổ.
Mạnh Kiều nghe nói thì bỗng nhiên lạnh lẽo cười, sau lưng anh ấy lập tức nổi da gà.
"Người đàn ông xấu xa." Cô lẩm bẩm.
Hai trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng thoáng yên tâm.
Triệu Tầm thừa dịp ý thức Mạnh Kiều phân tán, lập tức ném cho Trần Vũ một ánh mắt, sau đó nói, "Vậy nếu không cô Mạnh về trước đi, hai ngày qua chúng ta đều không sắp xếp huấn luyện, cô cũng có thể ở bên cạnh Chu Minh Xuyên thật tốt."
Trần Vũ lập tức tiếp lời, "Đúng rồi, một lát sân thi đấu bên này cũng phải đóng cửa, đi thôi cô Mạnh."
Ngón tay Mạnh Kiều nhẹ nhàng gõ mặt bàn một cái, khóe miệng sảng khoái nhếch lên, nhưng không rõ lắm, cô đúng là không có gì để nói nữa.
"Được rồi."
Giày cao gót của cô do dự đạp nhẹ trên mặt đất hai cái, sau đó quay người sang, lập tức muốn đi đến ngoài cửa, dư quang còn nhìn khúc quanh trong phòng y tế, còn có một gian nhà vệ sinh.
Một cánh cửa gỗ màu trắng đang lặng yên đóng lại.
Bước chân cô chậm rãi đi tới cửa phòng y tế, Triệu Tầm theo sát cô muốn đi ra ngoài.
Ai biết Mạnh Kiều vừa bước chân trái ra phòng y tế, bỗng nhiên lại thu về. Nếu không phải Triệu Tầm phản ứng kịp thời, không chừng bị cô đụng trúng.
"Sao thế, cô Mạnh?" Thân thể Triệu Tầm lảo đảo, cũng lui vào phòng y tế.
Mạnh Kiều quay đầu ngượng ngùng cười với anh ấy, "Cái kia, tôi có thể dùng nhà vệ sinh không?"
Ngón tay cô nhẹ nhàng chỉ vào nhà vệ sinh trong phòng y tế, ánh mắt rơi trên gương mặt của Triệu Tầm.
Triệu Tầm nhìn sang, giọng nói căng thẳng, "Nhà vệ sinh đó hỏng rồi."
"À, trùng hợp vậy sao…" Khóe miệng Mạnh Kiều cười như không cười, ánh mắt lại không rời khỏi gương mặt của Triệu Tầm.
Triệu Tầm không dám thở mạnh, gật đầu một cái, "Bên ngoài còn có nhà vệ sinh khác, tôi dẫn cô đi."
Ngón tay Mạnh Kiều chậm rãi để trên mép váy, thu ánh mắt về.
"Thôi vậy, tôi không muốn sử dụng nữa."
Cô nói xong cũng không dừng lại, sải bước đi ra ngoài, "Không cần tiễn, tôi mang tài xế tới."
Giọng nói không hoạt bát ấm áp như mấy phút trước, Trần Vũ bất thình lình bị dọa, cả người toát mồ hôi lạnh.
Hai người đàn ông đứng thật lâu ở cửa, bảo đảm người phụ nữ thật sự rời khỏi sân thi đấu, sau đó nhanh chóng đi vào phòng y tế, đóng cửa lớn, kéo rèm cửa sổ.
Bên trong phòng quay về u ám.
Lúc này trái tim treo cao của Trần Vũ mới rơi xuống, anh ấy thấp giọng hỏi: "Chu Minh Xuyên đâu?"
Triệu Tầm còn gấp hơn anh ấy, "Bên trong."
Anh ấy nói xong liền sải bước vọt tới nhà vệ sinh, vừa mở cửa, người đàn ông bên trong đang tựa vào tường, gương mặt trắng bệch.
May mà không run rẩy dữ dội.
"Không sao chứ?"
Triệu Tầm vươn tay muốn tới đỡ anh.
"Không sao." Giọng nói Chu Minh Xuyên khàn khàn dọa người, anh tự đi ra.
Triệu Tầm bảo anh đến ngồi trên giường, Chu Minh Xuyên không nói chuyện, vẫn kiên trì đứng ở một bên, chỉ nhẹ nhàng dựa vào tường.
Triệu Tầm biết anh rất quật cường, nhưng thấy bộ dáng bây giờ của anh, trong lòng vẫn đau đớn đến tột cùng.
Căn phòng lập tức chìm vào im lặng, không ai biết nên mở miệng nói chuyện vừa rồi thế nào.
Chu Minh Xuyên không muốn để cho Mạnh Kiều nhìn thấy một bản thân như vậy, anh tình nguyện tự đi chết.
Anh cho rằng anh đã chuẩn bị thản nhiên đối mặt với Mạnh Kiều, nói với cô bây giờ anh đã triệt để thành một phế vật, không có thuốc chữa.
Nhưng khi anh ý thức được giây kế tiếp cô sắp nhìn thấy anh, nội tâm vẫn không thể kiềm chế mà bỏ chạy.
Anh vẫn không có cách nào.
Anh không làm được.
"Làm phiền các anh, đưa tôi về đi." Chu Minh Xuyên bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
Trần Vũ đột nhiên ngẩng đầu, lập tức nói, "Được."
Lúc này anh mới nhớ đến vừa rồi Triệu Tầm nói Chu Minh Xuyên đã lái xe về trước, bọn họ cũng phải mau chóng lên đường, đuổi kịp Mạnh Kiều quay lại Thành phố Quý, đưa Chu Minh Xuyên quay về.
Hai người không nói nhiều nữa, một trước một sau đi cạnh Chu Minh Xuyên, nhanh chóng đi đến bãi đậu xe.
-
Lúc Chu Minh Xuyên về đến nhà đã là năm giờ chiều.
Trần Vũ lái xe rất nhanh, bất luận là như thế nào thì bọn họ cũng nhất định phải quay về trước Mạnh Kiều.
Chu Minh Xuyên đang ở trong trạng thái mất đi sức lực, có thể duy trì đi đường và nói chuyện bình thường đã là không dễ. Anh về đến nhà vẫn cố đi tắm, sau đó kiệt sức nằm trên ghế sô pha trong phòng khách.
Cửa sổ sân thượng vẫn mở một khe nhỏ như buổi sáng mười ngày trước khi anh đi, hiện tại hơi lạnh thấu xương đang không kiêng dè mà thổi vào phòng khách lạnh như băng.
Anh không mở máy điều hòa không khí.
Cũng không biết là không muốn mở hay không thèm mở.
Chu Minh Xuyên im lặng nằm trên ghế sô pha lạnh lẽo, phòng khách mờ tối rất nhanh cũng rơi vào đêm tối theo sắc trời ngoài cửa sổ.
Ngay cả người trên ghế sô pha cũng không nhúc nhích, cũng thay đổi thành bóng đen mơ hồ.
Cái nhà này mười ngày không có ai, hiện tại nhìn lên cũng không tệ.
Gió lạnh gào thét, cần mẫn chui vào phòng, một bên rèm cửa sổ lay động, trên dưới tung bay.
Chu Minh Xuyên không biết thắp sáng màn hình điện thoại lần thứ bao nhiêu.
Một tin nhắn cũng không có.
Mạnh Kiều không gửi cho anh một tin nhắn, cũng không gọi một cuộc điện thoại.
Cô không đến tìm anh.
Kim giây đồng hồ treo trên tường chuyển động lạch cạch, mỗi một bước đi đều giống như vạch một chỗ rách trong lòng Chu Minh Xuyên.
Từng giọt máu tươi chảy xuống, không biết khi nào là giọt cuối cùng.
Sáu giờ, bảy giờ, tám giờ, chín giờ, mười giờ, mười một giờ.
Điện thoại di động của Chu Minh Xuyên hoàn toàn tắt máy trong bóng tối.
Lúc này anh mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, sau đó lảo đảo ngồi dậy từ trên ghế sô pha đi tìm cục sạc.
Màn hình chỉ trong nháy mắt lại sáng lên, mười một giờ lẻ năm phút, vẫn không có bất cứ tin nhắn và cuộc gọi nào.
Người đàn ông ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, nhìn chằm chằm ánh huỳnh quang nhức mắt, anh giống như một con cá hít thở khó khăn, rõ ràng hết lần này đến lần khác nhìn thấy nước biển nhưng hiện tại nước biển đang dần dần cách xa anh.
Anh đau đớn, ngay cả việc hít thở cũng thấy khó khăn.
Trong khung đối thoại với người phụ nữ mỗi ngày có rất nhiều lời nói, hôm nay bất thình lình biến mất, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói.
Anh rõ ràng cho cô leo cây, nhưng cô cũng không hỏi lại.
Ngón tay Chu Minh Xuyên cầm điện thoại di động thật chặt, lồ ng ngực như bị người ta đập vỡ.
Anh không biết bản thân còn đang mong đợi cái gì, anh rõ ràng đã quyết định buông tay nhưng tại sao vẫn còn si mê một chút dịu dàng này.
Ánh sáng hoàn toàn tắt đi, trong bóng tối không tiếng động, một tiếng "loảng xoảng" thật lớn, điện thoại di động chia năm xẻ bảy trước áp lực không thể kiềm chế.
Bóng tối lại hoàn toàn nuốt chửng người đàn ông đang bất lực, khóe mắt anh đỏ thắm nhìn ra ánh trăng nhợt nhạt ngoài cửa sổ, run rẩy đi đến tủ ngay mép giường.
Một tiếng "cạch".
Chùm sáng màu vàng chiếu sáng một góc tối, ánh lửa nhảy trước hai mắt run rẩy của người đàn ông, sau đó là làn khói trắng nhàn nhạt bay lên trong căn phòng giá rét.
Không ấm áp như buổi sáng hôm đó, cũng không còn mùi hương ngọt ngào như buổi sáng hôm đó.
Chiếc giường trống rỗng không thể diễn tả được hết sự dịu dàng khi cô ngủ ở bên cạnh, ngay cả từng tiếng kêu êm ái cũng biến thành thứ không cách nào chạm vào được.
Thời gian như thể ngưng trệ trong bóng tối, chỉ có một chút đỏ thắm như ẩn như hiện còn đang nhắc nhở anh còn sống.
Nhưng dáng vẻ hiện tại của anh sẽ sống tiếp như thế nào?
Tiếng cười thật thấp đứt quãng bỗng nhiên vang lên giữa căn phòng yên tĩnh, đi theo tiếng gió gào rú, bể tan tành giữa ban đêm không người biết.
Cô tức giận rồi, anh biết điều đó.
Như vậy cũng tốt.
-
Rạng sáng năm giờ, một chiếc màu trắng xe nhỏ chậm rãi đi dọc theo đường núi lên trên.
Bầu trời tờ mờ sáng vẫn vắng lặng, ven đường trống vắng không người.
Xa xa nhìn thấy một căn biệt thự xa hoa, sau đó xe dừng ở vị trí anh quen thuộc nhất.
Cửa sổ xe hạ xuống, không khí lạnh bỗng nhiên đánh tới.
Chu Minh Xuyên vẫn chỉ mặc áo khoác mỏng, cả người tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cửa lớn biệt thự đóng kín.
Anh một đêm chưa ngủ.
Ngồi như khúc gỗ trong trong bóng tối vô tận, một lần rồi một lần hồi tưởng tất cả những ngày tháng từng có Mạnh Kiều trong sinh mệnh anh.
Cho nên những ngày tháng cô đã từng làm nũng với anh.
Anh biết rất rõ ràng tim mình đau đớn, nhưng vẫn không cách nào khống chế suy nghĩ của mình.
Giống như một chiếc máy vi tính cũ bị virus xâm lấn, toàn bộ màn hình đều là tên của người phụ nữ đó.
Xóa thế nào cũng không sạch.
Mặt trời dần dần xuất hiện, gió lạnh mất đi uy lực, Chu Minh Xuyên nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám giờ rồi.
Trong vườn hoa trước biệt thự, có một dì giúp việc đang dọn dẹp sân, anh xuống xe đi nhanh đến đó.
"Xin hỏi anh tìm ai?" Dì giúp việc nhìn người đàn ông đứng ở cửa hỏi.
"Mạnh Kiều."
"Anh là?"
"Bạn."
Dì "À" một tiếng, đặt cây kéo trong tay xuống, "Vậy anh chờ tôi một chút, tôi đi xem thử tiểu thư dậy chưa."
Bà nói xong bèn xoay người đi vào biệt thự.
Chu Minh Xuyên đứng ở xa một bên đường, không quá hai phút, nhìn thấy một người phụ nữ mang dép nhung trắng như tuyết chạy ra.
Tóc tai cô còn xốc xếch xõa sau lưng nhưng nhìn bước chân sẽ thấy sự phấn khởi không thể ức chế.
Chu Minh Xuyên thu lại cánh tay ở bên người thật chặt, trong mắt chỉ nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô.
Cô chạy chậm đến trước mặt Chu Minh Xuyên, sau đó nhanh chóng thu lại nụ cười, tức giận đập vào ngực anh, giận dữ nói, "Chu Minh Xuyên, anh thật sự rất quá đáng!"
Mạnh Kiều thật sự tức giận, hôm qua chờ một đêm cũng không đợi được bất kỳ lời giải thích nào của Chu Minh Xuyên, cô cũng cố ý không chịu nhắn tin cho anh trước, ai biết người đàn ông này thật sự không liên lạc cô.
"Có phải em không chủ động tìm anh, anh vĩnh viễn không biết tìm em không!" Mạnh Kiều lại lườm anh, nói một câu, nâng tầm mắt trừng mắt nhìn anh.
Nhưng Chu Minh Xuyên cũng không giải bày một câu nào, tầm mắt mơ hồ tối tăm.
"Sao anh không nói chuyện?" Mạnh Kiều nổi cáu, cô vươn tay gom áo choàng trên vai, cảm thấy sắc mặt người đàn ông không bình thường.
"Chu Minh Xuyên, em lạnh." Cô lại đến gần trước người Chu Minh Xuyên, để khiến cho anh dễ ôm x.
Ai biết Chu Minh Xuyên nhẹ nhàng lui về sau một bước.
"Anh có ý gì?" Mạnh Kiều xụ mặt, hơi lạnh đi từ đầu xuống chân.
Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên sự bất an vô cùng phiền não, đang muốn mở miệng nói chuyện ——
"Mạnh Kiều." Giọng nói Chu Minh Xuyên trầm khàn.
Trái tim cô như bị anh nắm thật chặt, một câu nói cũng không nói ra được.
Chu Minh Xuyên nhìn thấy sợi tóc của người phụ nữ bị gió thổi lên, khóe miệng mơ hồ cười khổ.
"Chúng mình, chia tay đi."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người không phải sợ, chương 54 là chương ngọt, chương ngọt vừa ngọt vừa mập.
Tôi lấy đầu của tôi đảm bảo!