Hai giờ đêm, Mạnh Kiều tắm rửa xong rồi trèo lên giường.
May mà trước kia cô có để lại đồ ngủ trong nhà Chu Minh Xuyên, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô nhanh nhẹn vén chăn chui vào lòng của người đàn ông ấm áp.
Gương mặt nhỏ khóc đến thảm thương, cho dù ở trước mặt Mạnh Quốc Huy, cô còn có thể miễn cưỡng mạnh miệng, nhưng đến chỗ Chu Minh Xuyên liền không giả vờ nổi nữa.
Chu Minh Xuyên không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ một mực ôm cô thật chặt..
Cô khóc chừng hai mươi phút, dần dần không còn sức lực, lau nước mắt lên người Chu Minh Xuyên, đáng thương nói muốn uống nước.
Chu Minh Xuyên lập tức đứng dậy đi vào nhà bếp rót ly nước ấm cho cô.
Mạnh Kiều uống một hớp lớn, mới xoa dịu được cổ họng đang đau.
"Uống chậm một chút." Chu Minh Xuyên nhận lấy cái ly trong tay cô, vỗ lưng cho cô.
Mạnh Kiều nhìn Chu Minh Xuyên, bỗng nhiên ôm anh, vùi đầu vào cổ anh, từng tầng hương lạnh quen thuộc vây quanh cô, cô nói nhỏ: "Em và ba em cãi nhau."
Giọng nói cô buồn rầu, mang theo cảm xúc rất tệ.
"Có thể đừng hỏi em tại sao không?"
Chu Minh Xuyên đặt ly xuống, tựa vào giường, sau đó đỡ eo cô, ôm cô ngồi lên đùi mình, "Không muốn nói thì đừng nói."
Giọng nói anh trầm thấp mà chậm rãi, giống như một bàn tay to êm ái phủ lên trái tim buồn phiền bất an của Mạnh Kiều.
"Vậy, vậy em có thể ở trong nhà anh không?" Mạnh Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh, trong phòng ngủ không mở đèn, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên sống mũi anh.
Ánh mắt anh sáng lên, giống như biết nói chuyện, cũng giống như ngôi sao trên trời.
"Muốn ở bao lâu đều được."
Mạnh Kiều nghe anh đáp lời, khóe miệng nâng lên, sau đó lại lo lắng, "Nhưng em không mang theo một đồng nào cả, có lẽ phải mượn anh chút tiền trước, nhưng em rất nhanh sẽ đi tìm việc, chắc hẳn hai ngày, à không, ngày mai em sẽ đi —— "
"Không sao," Chu Minh Xuyên ngắt lời cô, "Anh cũng không phải không có một đồng nào, mặc dù tạm thời không có biện pháp cho em cuộc sống em muốn, nhưng em tin anh, anh rất nhanh có thể tham gia cuộc thi lấy tiền."
Ánh mắt của người đàn ông không che giấu nhìn cô, mỗi lời anh nói đều là chân thành, mỗi chữ đánh vào lòng Mạnh Kiều.
Tất cả cảm xúc hỏng bét của cô vào tối nay bỗng nhiên tan hết chỉ trong phút chốc, người đàn ông này cho cô mười phần cảm giác an toàn, để cho cô biết dù thế giới này có sụp đổ thì vẫn luôn có người đứng ở trước mặt cô.
"Ngủ đi, đừng nghĩ những chuyện này nữa." Chu Minh Xuyên đặt cô sang một bên, kéo chăn cho cô, Mạnh Kiều ngoan ngoãn gật đầu, khép lại đôi mắt sưng đỏ.
-
Vừa cảm giác tỉnh lại, trời đã sáng.
Bên cạnh đã sớm không có người.
Mạnh Kiều hoảng hốt nằm trên giường hai phút, vươn tay mò tới điện thoại di động.
Đã mười hai giờ trưa.
Mạnh Kiều: "..."
Trên tủ đầu giường còn dán một tấm giấy nhớ màu vàng, phía trên vẫn là chữ viết mạnh mẽ có lực của Chu Minh Xuyên:
"Anh đi Thành Bắc trước, buổi tối sẽ về nhà sớm. Điện thoại di động hỏng rồi, anh sẽ mua cái mới, đến lúc đó gọi điện thoại cho em."
Phía dưới còn vội vã bổ sung thêm một hàng chữ, "Mặc quần áo tử tế rồi hẵng rời giường."
Lông mày Mạnh Kiều nhíu lại, "Chẳng lẽ trong nhà còn có người khác?"
Cô nhìn cánh cửa phòng ngủ khép lại, vươn vai quyết định ra ngoài nhìn.
Ai biết cô đang chuẩn bị tìm áo khoác của Chu Minh Xuyên ra mặc, phát hiện cạnh giường là bộ quần áo thật chỉnh tề mà cô hay mặc ở nhà.
Mạnh Kiều: "???"
Ai đem quần áo của cô đến?!
Lần này Mạnh Kiều hoàn toàn choáng váng, cô không đoái hoài tới chuyện khác, nhanh chóng mặc quần áo vào.
Cửa phòng ngủ vừa mở ra, thật sự có một người đang ngồi cạnh bàn ăn uống ngon lành.
Mạnh Kiều: "..."
Mạnh Thiên: "..."
Lúng túng chậm rãi dâng lên trong phòng khách chật hẹp, Mạnh Kiều khẽ nhếch miệng nhìn Mạnh Thiên há to miệng uống sữa đậu nành, tay trái còn cầm nửa cái bánh bao, rất lâu cũng không lấy lại tinh thần.
Trái lại Mạnh Thiên là người đầu tiên phản ứng, ném bánh bao lên bàn, giọng điệu u oán, "Chị, chị thật là có phúc, đều bị đuổi ra khỏi nhà, chị ngủ giường mà em ngủ ghế sô pha!"
Mạnh Kiều vẫn không kịp phản ứng, chân mày càng nhíu càng chặt, "Em, sao em ở đây?"
Mạnh Thiên nghe Mạnh Kiều hỏi, không nhịn được trợn trắng mắt, "Chị, chị nói như vậy em đau lòng lắm! Em cũng bị chị liên lụy, bị thanh toán nợ cũ mới rơi vào hiện trạng này, chị thì giỏi rồi, phủi mông một cái liền nhào vào cái ôm của Chu Minh Xuyên, để một mình em lang thang ở bên ngoài!"
Mạnh Kiều nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, đích xác là cô liên lụy Mạnh Thiên, "Xin, xin lỗi." Cô vội vàng nói, "Sao em biết chị ở đây?"
Mạnh Thiên húp một miếng sữa đậu nành, đắc ý nói, "Còn có thể làm sao được nữa? Người đàn ông của chị gọi điện thoại cho em."
Lúc Mạnh Thiên nói chuyện quen dùng từ kỳ lạ, năm chữ "người đàn ông của chị", Mạnh Kiều nghe mà gò má đỏ lựng.
"Em và chị Thiên Thiên nửa đêm lén lút vào phòng chị thu dọn mấy bộ quần áo cho chị, đống trang sức lộn xộn của chị thì em không lấy, nếu chị muốn thì tự về lấy đi."
"Không cần, mấy bộ quần áo này đã đủ rồi." Mạnh Kiều đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, "Chị không nói đùa với ba đâu, chị muốn dọn ra ngoài ở."
"Thật hay giả?" Mạnh Thiên không tin, "Em thì thôi, tùy tiện ở chỗ nào hai ngày thì ông già cũng sẽ không làm gì em, chị, chẳng lẽ chị nghiêm túc?"
Cậu ấy khinh thường nhìn phòng khách, "Trước kia chị và anh ấy ở chung một chỗ chơi đùa thì em không ý kiến, nhưng chị, nếu chị chơi thật, em không thể không khuyên chị phải nghĩ cho rõ."
"Nghĩ cho rõ cái gì?" Mạnh Kiều hỏi ngược lại.
Mạnh Thiên vừa nghe thì cảm giác có chút nghiêm trọng, "Chị, chị không thật sự muốn ở bên cạnh anh ấy cả đời chứ?"
Cậu ấy kích động, trực tiếp đứng bên cạnh Mạnh Kiều, giọng nói không chịu khống chế mà trở lớn hơn, "Ở lại loại nhà này cả đời, chị chịu nổi hả?"
Mạnh Kiều buồn phiền nhìn cậu ấy, "Mạnh Thiên, nếu em không biết nói chuyện thì đừng nói chuyện, loại nhà này thì sao, loại nhà này thì cũng không phải là chỗ để em đứng cũng không rơi mất một miếng thịt nào, phải không?"
"Hơn nữa, hiện tại mọi chuyện cũng chưa ổn định, sao em biết anh ấy sẽ ở chỗ này cả đời?"
Mạnh Thiên không dám tin nhìn Mạnh Kiều, "Chị, em thật không nhìn ra chị thích đào tạo người có tiềm lực."
"Bộp," Mạnh Kiều tức giận đập vào lưng anh ấy một cái, "Chị cũng không nhìn ra em có thể nói chị em như vậy."
Mạnh Thiên bị đau thì co người, bất đắc dĩ nằm xuống ghế sô pha, "Thôi vậy, dù sao thì hiện tại em cũng đã khó tự bảo vệ mình, nào còn lo cho chị được."
"Vậy tiếp đến em định làm thế nào?" Mạnh Kiều đứng dậy đi đến nhà vệ sinh.
Mạnh Thiên sờ sờ cái bụng đã ăn no, nhắm hai mắt vươn chân.
"Ở nhà anh rể hai ngày trước."
Mạnh Kiều: "..."
-
Mạnh Kiều làm sao cũng không ngờ chuyện biến thành dáng vẻ tức cười như vậy.
Chu Minh Xuyên không chỉ phải nuôi cô vợ nhỏ xinh xắn của anh, còn phải nhân tiện nuôi thêm một đứa em vợ không coi ai ra gì.
Mạnh Thiên tỏ vẻ quen thuộc, vui vẻ không nghĩ gì, một bên chiếm ghế sô pha xem tivi, một bên nhắn tin với ai đó.
Mạnh Kiều giúp Chu Minh Xuyên dọn bữa, sau đó hai người về phòng.
"Em sẽ mang tai nghe, hai người yên tâm." Mạnh Thiên thong thả nói một câu, sau đó ra hình ra dáng đeo tai nghe.
Một ngụm máu xông lên cổ họng Mạnh Kiều, suýt phun ra.
Chu Minh Xuyên cười thật thấp đẩy Mạnh Kiều vào phòng, "Đừng tức giận với trẻ con."
Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, Mạnh Kiều hít sâu một hơi, "Em ngàn lần không nên mà, không nên khiến cho chuyện của bản thân dính dáng đến anh."
"Em không dính dáng đến anh thì em ấy cũng sẽ không nằm trong nhà anh giống như bây giờ."
Chu Minh Xuyên đi tới cạnh giường, kéo rèm cửa sổ, "Cứ để em ấy ở đây đi, qua mấy ngày chán rồi thì muốn về nhà thôi."
Mạnh Kiều đành gật đầu, lại hỏi, "Hôm nay anh huấn luyện sao rồi? Buổi sáng em ngủ lố giờ mà anh cũng không đánh thức em."
"Kêu rồi, em không dậy thì anh để cho em ngủ."
"Anh chắc chắc không kêu em, nếu không thì sao em không nghe thấy gì cả?" Mạnh Kiều đi tới bên cạnh anh, Chu Minh Xuyên đang lật xem tài liệu.
"Đây là gì?"
"Tài liệu cuộc thi."
"Anh lại phải tham gia cuộc thi?" Mạnh Kiều nghe thấy hai chữ cuộc thi, trong lòng vẫn nghĩ mà sợ, "Không thể chờ một chút nữa sao?"
Chu Minh Xuyên khép tài liệu lại, giọng nhàn nhạt, "Anh còn chưa nói với em hôm nay anh huấn luyện thế nào."
"Sao rồi?"
"Tốt hơn trước, mặc dù vẫn hồi hộp và xuất hiện khủng hoảng, nhưng hiện tại ít nhất có thể kiên trì chạy xong toàn bộ hành trình, xuống xe rồi, cũng sẽ không..."
"Cũng không cần chích thuốc an thần."
Môi Mạnh Kiều mấp máy, cổ họng khô cằn, "Thật không?"
"Sáng sớm ngày mai em đến xem anh đua xe, được không?"
"Ừ, vậy anh phải lớn tiếng kêu em." Mạnh Kiều lẩm bẩm, "Quả thực kêu không dậy, vậy, vậy anh xách em ra khỏi chăn là được."
"Xách ra?"
"Ừ," Mạnh Kiều gật đầu, "Chẳng qua là buổi sáng có lúc tính tình em không tốt, anh, anh xách em ra, có thể em sẽ nổi điên."
"Nổi điên thế nào?" Đôi mắt Chu Minh Xuyên cất chứa nụ cười nhàn nhạt, anh vươn tay sờ gò má của cô, mái tóc dài xoăn nhẹ rối bù ở sau lưng, chi chít cuốn lấy đầu ngón tay anh.
"Em cũng không biết," Mạnh Kiều cười nhào vào lòng anh, "Nếu anh không gọi em, em sẽ nổi điên hơn."
-
Mạnh Kiều vẫn không thể đi đường đua Thành Bắc xem Chu Minh Xuyên huấn luyện, bởi vì buổi sáng ngày thứ hai cô nhận được tin nhắn phỏng vấn của phòng trưng bày nghệ thuật thành phố.
Hôm qua cô gửi cho bên kia sơ lược lý lịch của bản thân, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có phản hồi.
Cô không định đi làm ở phòng trưng bày nghệ thuật Mạnh Quốc Huy tìm cho cô, nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể yên tâm thoải mái ăn chùa ở chùa ở chỗ Chu Minh Xuyên.
Buổi sáng Chu Minh Xuyên đưa cô đến phòng trưng bày nghệ thuật trước, sau đó mới lái xe đến Thành Bắc.
Mạnh Kiều mặc kệ lại thời tiết lạnh, vẫn mặc chiếc váy dài và giày cao gót, bên ngoài khoác áo măng tô trừ đẹp ra thì chẳng có ích gì mà đi vào phòng trưng bày nghệ thuật thành phố.
Phòng trưng bày nghệ thuật thành phố tệ hơn, không có tiền và khí thế như phòng trưng bày nghệ thuật tư nhân Tinh Triết, chỗ này càng nhiều hơn chính là người yêu thích nghệ thuật thông thường. Cũng bởi vì điều kiện mọi mặt của bọn họ kém một bậc, cho nên khi nhận được sơ lược lý lịch của Mạnh Kiều mới nhanh chóng gửi cho cô tin nhắn phỏng vấn.
Quá trình phỏng vấn thuận lợi hơn Mạnh Kiều tưởng tượng nhiều, bởi vì cô không có bất cứ yêu cầu về tiền lương, mà thời gian làm việc phòng trưng bày nghệ thuật cũng tương đối linh hoạt nhẹ nhàng, Mạnh Kiều rất nhanh liền ký hợp đồng với phòng trưng bày nghệ thuật.
Buổi chiều xong việc, Mạnh Kiều một mình bắt xe đi đến đường đua Thành Bắc.
Trước khi xuống xe, cô gọi điện thoại báo với Chu Minh Xuyên trước, sau đó đến phòng nghỉ sau đường đua nhìn thấy Triệu Tầm đang huấn luyện thể năng cho Chu Minh Xuyên.
Máy sưởi trong phòng đang mở nên cô không cảm thấy lạnh, Triệu Tầm ở một bên cẩn thận nhìn chằm chằm động tác của Chu Minh Xuyên, phòng ngừa anh bị thương.
Tóc người đàn ông ướt đẫm, mồ hôi thấm vào tay áo sơ mi, từng mảng đậm màu nhanh chóng lan ra, dán thật chặt lên bắp thịt căng tràn của anh.
Mạnh Kiều ở một bên nhìn mà ngẩn ra, Chu Minh Xuyên dừng động tác, đi tới trước mặt cô, cô mới lấy lại tinh thần.
"Sao? Đẹp không?" Triệu Tầm cười xấu xa đi qua, giấu đầu lòi đuôi nói bên tai Mạnh Kiều, "Tôi cũng thích nhìn."
Mạnh Kiều lườm anh ấy, "Tôi không xem nó."
"Được được, cô không xem." Triệu Tầm cười ha ha đi ra ngoài cửa, "Tôi đi ra ngoài trước."
Chu Minh Xuyên đứng cách cô một mét thì không đến gần nữa, "Anh đi tắm, thay quần áo trước."
"Đừng," Mạnh Kiều kéo bàn tay anh, "Em có lời muốn nói với anh."
"Chuyện công việc sao?"
"Đúng vậy.” Trong giọng nói Mạnh Kiều không nhịn được đắc ý, "Em phỏng vấn thành công rồi!"
Cô vui vẻ chờ Chu Minh Xuyên chúc mừng cô, đôi mắt Chu Minh Xuyên u ám hơn nửa phần, hồi lâu mới nói, "Em thích không?"
Mạnh Kiều khó hiểu nhíu mày, "Cái gì?"
"Em thích làm việc này không?"
"Ý anh là sao?"
Chu Minh Xuyên gật đầu, "Điều em chân chính muốn làm là gì?"
Ngược lại Mạnh Kiều bị hỏi sững sờ, ngón tay bị lòng bàn tay người đàn ông siết chặt, thấm ra chút mồ hôi.
Cô biết Chu Minh Xuyên đau lòng cô, nhưng cô không có cách nào yên tâm thoải mái nhìn một mình anh liều mạng cố gắng.
Ngón tay Mạnh Kiều kéo Chu Minh Xuyên, người đàn ông một mét tám mươi mấy không thể không cúi người, đến gần gương mặt cô.
"Chu Minh Xuyên, mơ ước của em là có một ngày nhìn thấy anh trở lại sân thi đấu F1. Cho nên anh không cần lo lắng cho em, em cũng đang cố gắng vì mơ ước của mình."
Giọng nói cô nho nhỏ, nhưng tràn đầy sức mạnh.
Cánh tay không do dự ôm cổ người đàn ông, nhón chân hôn lên.
Ngay sau đó Chu Minh Xuyên ôm chặt eo cô vào lòng, anh không cách nào khống chế cảm xúc trong nội tâm mình đang dâng trào, nhưng lại không biết nên nói ra khỏi miệng như thế nào.
Tất cả cảm xúc biến thành từng nụ hôn nóng bỏng, trăn trở quấn quít giữa răng môi mềm mại.
Người phụ nữ thi thoảng tràn ra tiếng th ở dốc, cô mất sức, hoàn toàn dựa vào cánh tay bên hông, nhưng cảm giác mất khống chế lại cho cô vô tận sảng khoái.
Cô nghĩ cô mất khống chế trước cơ thể của Chu Minh Xuyên, cô cảm thấy rất yên tâm.
-
Tháng thứ nhất đi làm ở phòng trưng bày nghệ thuật, mọi chuyện thuận lợi.
Mạnh Kiều phụ trách giảng giải trong phòng trưng bày, đây là bộ phận cô am hiểu. Buổi chiều năm giờ kết thúc việc giới thiệu cho một nhóm khách, Mạnh Kiều gõ vang cửa phòng làm việc của trưởng bộ phận.
Chủ nhiệm Lưu vẫy tay bảo cô đi vào.
Mạnh Kiều đến xin nghỉ.
"Muốn xin nghỉ ba ngày?"
"Ừm." Mặc dù trong lòng Mạnh Kiều không nắm chắc, nhưng bất luận như thế nào thì cô nhất định phải xin được kỳ nghỉ này.
"Vậy chuyên cần tháng này của cô sẽ mất hết đấy." Chủ nhiệm Lưu tốt bụng nhắc nhở.
"Được, không thành vấn đề."
Chủ nhiệm Lưu nhìn thấy cô rất dứt khoát, không ngăn cản nữa, "Được, để đó tôi ký."
Mạnh Kiều nói cám ơn rồi nhận lấy giấy xin nghỉ.
"Muốn đi ra ngoài chơi với bạn trai?" Chủ nhiệm Lưu tùy ý hỏi.
Bước chân Mạnh Kiều dừng lại, cô hoạt bát lại hào hứng cười, "Đi xem bạn trai tham gia cuộc thi đua xe."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn thiên sứ bé bỏng đã bình chọn phiếu bá vương hoặc tưới chất dinh dưỡng cho tôi vào lúc 14:26:27 07-11-2020 ~ 16:35:24 08-11-2020 ~
Cảm ơn thiên sứ bé bỏng tưới chất dinh dưỡng: xxzhiwei 10 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!