Ngày hôm sau đến tận giờ sáng Tần Ngôn mới chịu thức giấc, đầu tóc của anh rối bời gương mặt ngáy ngủ loạng choạng bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, khi Tần Ngôn ra khỏi phòng đã không thấy Nhã Tịnh đâu anh đi xung quanh resort tìm cô vẫn không tìm thấy Tần Ngôn bực bội lầm bầm.
" Lại đi đâu nữa rồi, mình cứ như người trong trẻ vậy đúng là phiền phức thật mà.
"
Đột nhiên anh bị bịt chặt mắt lại, Tần Ngôn làm theo phản xạ vốn có và sự ảnh hưởng của nghề nghiệp anh đã bẻ cánh tay của Nhã Tịnh, cô đau đớn hét toáng lên.
" Ây đau quá anh có cần mạnh tay như thế không.
"
Nghe được tiếng la inh ỏi của cô Tần Ngôn mới chịu buông Nhã Tịnh ra.
" Đáng đời cho cái tội thích pha trò, em đi đâu vậy lúc thức dậy tôi không thấy ?"
Nhã Tịnh cười tủm tỉm cô vui vẻ nhìn Tần Ngôn nói.
" Anh đang lo lắng cho em sao?"
Tần Ngôn cảm thấy cô hơi tự luyến nên đã dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt cô.
" Ảo tưởng đứng đó mơ tiếp đi.
"
Nói rồi anh bước đi, đột nhiên Tần Ngôn la lên một tiếng anh đưa chân của mình lên bị một con cua biển đang đưa chiếc càng kẹp chặt, Nhã Tịnh liền hoảng hốt.
" Cua của em.
"
Sáng sớm cô đã đi ra ngoài để mua hải sản về nấu cho Tần Ngôn ăn, cô biết resort phục vụ rất chu đáo nhưng Nhã Tịnh muốn tựa tay mình sẽ làm cho anh ăn, nhưng không ngờ mấy con cua mà cô đã tốn công lựa chọn đang bò vương vãi khắp nơi, Nhã Tịnh luống cuống bắt cua bỏ vào túi lại, còn Tần Ngôn thì lê đôi chân vừa bị kẹp đau đớn đi vào nhà.
Nhã Tịnh biết mình đã gây ra hoạ lớn.
Sau khi bắt cua xong cô chạy vội lên phòng của Tần Ngôn để xử lý vết thương cho anh.
" Em xin lỗi.
"
Tần Ngôn hơi khó chịu nhưng cũng không muốn trách móc gì cô dù sao Nhã Tịnh cũng không hề cố ý.
" Mua cua làm gì vậy ?"
Nhã Tịnh vừa giúp anh xử lý vết thương vừa trả lời câu hỏi của anh.
" Em muốn nấu một bữa ăn thịnh soạn cho anh.
"
Tần Ngôn nghe xong liền khó hiểu.
" Ở đây không mang thức ăn đến hay sao, em thích tự mình làm khổ mình như thế hả.
"
Nhã Tịnh buồn bã nói.
" Em muốn tự mình nấu cho anh ăn thôi mà.
"
Tần Ngôn cũng không muốn phủ nhận lòng tốt của cô, anh im lặng để cho Nhã Tịnh xử lý vết thương cho mình, cô đổ thuốc sát trùng vào chân của Tần Ngôn như đang rửa chân cho anh, vết thương đau rát khiến cho Tần Ngôn nhăn nhó, anh đưa tay chưởng vào trán của Nhã Tịnh một cái khiến cho cô ngã ngửa ra sau.
" Cái con nhóc này sao em cứ thích hành hạ người khác vậy hả.
"
Nhã Tịnh vội vàng ngồi dậy luôn miệng nói xin lỗi và lấy khăn giấy lau cho anh, sau khi xử lý vết thương xong Tần Ngôn nằm ở trên giường xem điện thoại, còn Nhã Tịnh thì đang loay hoay dưới bếp nấu ăn.
Đột nhiên điện thoại của Tần Ngôn có một tin nhắn gửi đến, hình ảnh Mạn Nhu đang nằm trong phòng cấp cứu cơ thể vô cùng yếu ớt, và kèm theo một dòng chữ.
" Nếu anh không quay về bên cạnh em, em không biết mình sẽ làm gì với bản thân đâu, Tần Ngôn em rất cần anh ngay lúc này.
"
Cõi lòng của Tần Ngôn lại dậy sóng ánh không thể nào ngồi yên nhìn Mạn Nhu tự hành hạ bản thân của mình như thế được, dù sao cô ta cũng vì quá yêu anh nên mới làm như thế, Tần Ngôn vội vàng bước xuống giường đi đến sắp xếp hành lý rồi đặt chuyến bay gần nhất để quay về, Nhã Tịnh vừa nấu xong đồ ăn cô múc vào bát cẩn thận đem lên cho Tần Ngôn nhưng hai người lại đụng mặt nhau ở cầu thang, Nhã Tịnh nhìn thấy anh xách theo túi hành lý của mình liền không hiểu chuyện gì xảy ra.
" Anh định đi đâu vậy?"
Tần Ngôn vội vàng nói.
" Tôi phải quay về có vào việc gấp, em cứ ở đây chơi đến hết kì nghỉ mà ba mẹ đã chuẩn bị, đừng để mọi chuyện bị bại lộ có biết chưa.
"
Nhã Tịnh vẫn chưa thích ứng được mọi chuyện cô đơ người nhìn Tần Ngôn rời đi, đôi mắt của Nhã Tịnh liền cụp xuống buồn bã đem đổ ăn đến bàn rồi kéo ghế ngồi xuống, cô nhìn những món ăn mà mình đã tốn công làm cho Tần Ngôn mà anh vẫn chưa nếm thử, thật sự quá vô nghĩa, Nhã Tịnh tự mình ngồi ăn hết tất cả đồ ăn mà mình đã nấu, nước mắt của cô bất giác rơi xuống, vì Tần Ngôn đã khiến cho cô vô cùng thất vọng dù biết là anh không hề yêu mình nhưng một sự tôn trọng giành cho cô anh cũng không muốn làm, chỉ vì một bức ảnh mà Tần Ngôn đã bỏ rơi Nhã Tịnh để quay về bên cạnh cô bạn gái cũ của mình.
Nhã Tịnh ăn đến nổi không chịu được mà nôn ra ngoài hết, cô thật sự quá đáng thương Nhã Tịnh đang đánh đổi hạnh phúc của mình cho một người đàn ông không hề xứng đáng với tình cảm của cô, dù biết là sai khi đã đem lòng yêu thương anh nhưng cô vẫn ngu ngốc đâm đầu vào mà không hề suy nghĩ.
.