Trong giờ nghỉ giữa tiết, chiều thứ tư.
Hướng Noãn ngồi tại bàn của mình, vươn tay che kín hai bên tai, đầu hơi cúi, nhắm mắt lầm bầm vài tiếng.
Cô đang tranh thủ thời gian học thuộc bài tiếng Anh.
Bỗng nhiên, một giọng nữ ngọt ngào vang lên từ phía cửa sau: “Ai, cậu bạn học này, có thể giúp tớ gọi Lạc Hạ đến không?”
Hướng Noãn bị cái tên Lạc Hạ làm phân tâm, tim cô thắt lại, đột ngột mở mắt.
Sau đó từ từ quay đầu nhìn lại phía sau.
Dư Độ ngồi bàn thứ hai từ dưới đếm lên quay mặt nhìn cửa sau, phát hiện là cô bạn học cũ Tống Hân, một bên nhai nhồm nhoàm đồ ăn vặt, một bên nói với cô nàng: “Lạc Hạ không có trong lớp, cậu tìm cậu ấy có việc gì không?”
Đôi mắt Tống Hân hơi cong, vẫy vẫy vở ghi chép trong tay mình, cười nhạt đáp: “Vở của cậu ấy thôi ấy mà.”
“Mọi người không phải chiều tiết tư nào cũng đến lớp thi đua à? Đến lúc đó trả cũng được mà, cần gì phải qua đây làm chi cho nhọc.” Dư Độ tuy nói thế, nhưng cũng giơ tay gõ lên bàn Lạc Hạ, nói với Tống Hân: “Bàn của cậu ấy đây này, cậu cứ để đại lên là được.”
“Ok.” Tống Hân tự động bỏ qua câu Dư Độ nói lúc sau.
Cô nàng bước vào lớp học từ cửa sau, cẩn thận đặt cuốn vở ghi chép của cậu trai lên bàn, không nhịn được nhìn nhìn bàn học Lạc Hạ.
Sau đó cô lùi lại, khoé miệng nhếch khẽ, vẫy tay với Dư Độ: “Vậy tớ về lớp đây, Dư Độ, phiền cậu giúp tớ nói lại với cậu ấy chút nha!”
Dư Độ nghe thấy thế thì gật gật đầu, sảng khoái đáp ứng: “Được, tớ biết rồi.”
Hướng Noãn vẫn giữ tư thế nhìn về phía cửa sau, nghe thấy Khâu Chanh bên cạnh mình nói: “Cái cậu Dư Độ đó là cái đồ ngốc xít, thế mà còn mở miệng hỏi người ta sao lại phải vất vả qua đây một chuyến, cô bạn ban nãy chắc chắn có ý với Lạc Hạ rồi, còn mượn cả vở ghi chép nữa mà, chắc kèo là đang tạo cơ hội để gặp mặt Lạc Hạ nhiều hơn!”
Hướng Noãn quay đầu lại, không nói gì.
Đương nhiên cô cũng nhìn ra được rồi.
Khâu Chanh thở dài, xúc động: “Chẳng qua người giống cổ hiếm lắm, phần lớn mấy bạn nữ đều chỉ lặng thầm thích Lạc Hạ thôi, thậm chí còn không dám đến bắt chuyện với cậu ấy nữa kìa.”
Lòng Hướng Noãn chợt nhói đau.
Bởi vì cô nằm trong “phần lớn bạn nữ” mà Khâu Chanh đang nói.
Hướng Noãn vờ bình tĩnh, tiếp lời: “Sao lại thế?”
Khâu Chanh chớp nhẹ đôi mắt, cười một cái rồi trả lời cô: “Vì cậu ấy quá xuất sắc đó.”
“Bất kể là gia đình hay phương diện cá nhân, cậu ấy đều đứng đầu cả, đối với hầu hết các bạn nữ, Lạc Hạ là người được ông trời ưu ái, xuất sắc tới mức có muốn cũng chẳng chạm tới được.”
“Thích một cậu trai hoàn hảo như thế, nhất định sẽ trở nên rất tự ti, không dám tới gần Lạc Hạ, càng không dám thổ lộ cho cậu ấy rằng mình thích người ta nữa kìa.”
Khâu Chanh chống cằm, nhớ tới quá trình bản thân theo đuổi Thu Trình năm ngoái, cười càng tươi hơn, nhỏ giọng nói với Hướng Noãn: “Thú thật, tớ cảm thấy nếu không phải tên tớ với Thu Trình cùng âm với nhau thì chắc chắn anh ấy cũng sẽ chả nhìn tới tớ một lần nào luôn á.”
Hướng Noãn hơi hiểu vì sao Khâu Chanh lại dễ dàng nói đúng tâm trạng khi thích một người đến thế.
Cô có chút ngạc nhiên, không dám quá khẳng định, nhẹ giọng hỏi: “Khâu Chanh cậu…cũng sẽ có lúc tự ti sao?”
Khâu Chanh vui vẻ thừa nhận: “Bằng không tại sao tớ lại chịu học lại cơ chứ?”
Hoá ra mọi người đều như nhau cả.
Vì thích một người, thì sẽ xem bản thân như bụi bặm bên đường.
Cô rũ mi, nhìn chằm chằm câu ví dụ ngữ pháp tiếng Anh trên trang vở, ánh mắt mơ màng như thể mất đi tiêu cự.
Giây lát sau, Hướng Noãn cố gắng tự bình ổn cảm xúc của mình.
Cô liều mạng khiến bản không không suy nghĩ vẩn vơ thêm nữa, chăm chú học tiếng Anh.
Hướng Noãn và Khâu Chanh lần lượt xuống lầu sau khi nghe chuông tan học vang lên.
Hướng Noãn đang định đến thư viện phía sau trường thì bị kéo lại.
Khâu Chanh trêu cười: “Đi đâu đó? Vẫn còn muốn đến thư viện học đó hả?”
Hướng Noãn đỏ lự cả mặt ngay tức thì.
Ánh mắt cô mơ hồ, làm ra vẻ bình tĩnh, quẫn bách nói: “Tớ quên mất….”
Từ nay về sau, Lạc Hạ đã không còn dạy kèm cho cô nữa rồi.
Thói quen cứ tan học là sẽ mang cặp đến thư viện tìm Lạc Hạ của cô…..
Lúc này, di động cô reng.
Nhất thời giải nguy cho tình cảnh vô vàn xấu hổ lúc này của Hướng Noãn.
Hướng Noãn lấy di động từ trong túi ra ngay, thấy số điện thoại hiển thị là số của Thu Trình thì vội vàng bắt máy, mềm mại thấp thỏm nói: “Thầy….Thu.”
Thu Trình cũng không quan tâm xưng hô của cô nàng với mình, giọng điệu trong sáng dễ gần hỏi: “Hướng Noãn, lát gặp ở đâu?”
Hướng Noãn chớp chớp mắt: “Ở nhà đi ạ.”
Thu Trình đáp: “Được, phút nữa tôi đến.”
“Vâng ạ.” Hướng Noãn vừa định cúp máy, Khâu Chanh bên cạnh đã thò đầu qua, cười với di động, hỏi: “Anh Trình, em có thể đến tìm anh không nè?”
Thu Trình hơi im lặng, như thể đang rất là kinh ngạc.
Hướng Noãn tốt bụng đưa di động cho Khâu Chanh, còn mình thì lùi sang một bên.
“Không thể,” Thu Trình từ chối thẳng, sau đó lại yêu thương nói: “Anh dạy xong sẽ qua tìm em liền, được không?”
Khâu Chanh nũng nịu hừ một tiếng đầy bất mãn, “Nhưng em muốn thấy anh ngay bây giờ cơ, nhìn một cái thôi! Nhìn xong em sẽ đi ngay.”
Hướng Noãn đứng bên cạnh rất chi là sửng sốt.
Nếu không phải được thấy tận mắt, cô sẽ chẳng nào thể tưởng tưởng được cô nàng Chanh nhỏ thoạt nhìn giống như chị đại lớn lối lẫm liệt thế mà….cũng có một mặt như cô thiếu nữ nhỏ nhẹ mềm yếu như này.
“Chanh Nhỏ à.” Thu Trình khó xử gọi Khâu Chanh.
“Sao chứ.” Khâu Chanh phồng má, “Em không tới là được chứ gì!”
Gọi xong cuộc điện thoại, Khâu Chanh trả di động lại cho Hướng Noãn.
Hướng Noãn hỏi cô nàng: “Thế cậu đi với tớ về nhà đợi thầy Thu hở?”
Khâu Chanh không vui bĩu môi, “Anh ấy không cho tớ qua.”
“Thôi quên đi,” cô thở dài, như thể đang tự an ủi mình: “Dù sao anh ấy dạy xong cũng sẽ đến tìm tớ.”
Kết quả ra tới cổng trường, hai người các cô đụng mặt Cận Ngôn Châu và Lạc Hạ.
Khâu Chanh nhìn Lạc Hạ đang đi cùng hướng với Cận Ngôn Châu, khó hiểu hỏi: “Cậu không về nhà mình à?”
Lạc Hạ giống như đang rất vui, khoé miệng cười tươi, trả lời: “Tới nhà Cận Ngôn Châu đợi anh trai đến đưa đồ ấy mà.”
Khâu Chanh vừa nghe thấy thế đã nhăn mày, cô vốn khó chịu trong người, câu nói của Lạc Hạ không khác gì châm thêm dầu vào lửa: “Mắc gì cậu đi được còn chị thì không chứ, chị cũng phải đi.”
Lạc Hạ hơi nhíu mày cười cô, “Chị đang nói cái gì vậy trời?”
Gì mà cậu có thể đi cô không thể đi?
Khâu Chanh quay người, kéo Hướng Noãn qua, nói với cô: “Noãn Noãn, hai đứa mình đi nhờ xe đến nhà cậu đi.”
Hô hấp Hướng Noãn đình trệ, nhịp tim tăng tốc tức thì.
Cô cứng đờ nhìn xe đạp của Lạc Hạ, gần như không thể nói gì.
Sau đó cô nàng nghe được giọng nói khô khốc của mình “Hả?”, giọng cô không dễ nghe chút nào, cứ cứng nhắc lành lạnh.
Khâu Chanh còn chưa trả lời, Cận Ngôn Châu đã lạnh lùng lên tiếng: “Tớ không chở.”
Nói xong thì ngay lập tức lên xe muốn chạy đi.
Khâu Chanh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy yên sau xe cậu chàng, “Cận Ngôn Châu, cậu đợi chút!”
Cận Ngôn Châu bị giữ lại cũng không dừng, kiên quyết muốn chạy đi.
Khâu Chanh leo lên xe Lạc Hạ, hất cằm nói với cậu: “Cậu với Cận Ngôn Châu đi chung xe đi, chị dùng xe cậu chở Hướng Noãn về.”
Giọng Lạc Hạ đầy vẻ bất lực đáp: “Vậy cũng được.”
Sau đó nhấc chân ngồi lên yên sau xe đạp Cận Ngôn Châu.
Trước khi Hướng Noãn kịp phản ứng lại, hai cậu trai kia đã chạy xe đi rồi.
Khâu Chanh để Hướng Noãn ngồi sau, cũng bắt đầu cúi đầu chạy về phía trước.
Xe đạp cũng gió muộn lúc ban chiều quấn quít, mái tóc cột đuôi ngựa của Hướng Noãn cũng theo gió tung bay.
Cô ngồi yên sau xe, tâm thần hỗn loạn nghĩ, chắc đây là lần cô gần gũi với cậu ấy nhất. Ngồi được trên yên sau của xe cậu ấy rồi.
Dù người chở cô không phải cậu, nhưng chỉ cần nghĩ đến đây có lẽ là lần duy nhất cô gần gũi cậu ấy nhất thôi, cũng đã khiến Hướng Noãn vui sướng trong lòng.
Ánh hoàng hôn sáng ngời, mạ lên phố phường một lớp sáng màu cam đỏ nhạt.
Cô cẩn thận dịch người sang một bên, nghiêng đầu nhìn chiếc xe đạp phía trước, cậu trai mặc đồng phục xanh trắng ngồi ghế sau.
Cậu vươn người, đưa tay đón lấy gió chiều.
Hướng Noãn không nhìn nữa, ngồi thẳng lại. Cô nắm chặt yên xe, nhắm mắt, chậm rãi ngẩng mặt.
Làn gió nhẹ khẽ khàng hôn lên gương mặt cô nàng.
Bọn họ đều được làn gió trao tặng một nụ hôn.
Khoé miệng Hướng Noãn nhẹ nhàng nhếch lên.
Bốn người họ đến nhà họ Cận trong khi Cận Triều Văn và Hướng Lâm đều đi vắng.
Không lâu sau, Thu Trình cũng đến.
Chàng trai ấy giống như Lạc Hạ, sở hữu một đôi mắt đào hoa trời sinh.
Anh mặc áo thun trắng phối với quần đen, khoác thêm một chiếc áo khoác đen bên ngoài, chân mang giày thể thao trắng.
Tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, tấm lưng gầy đeo cặp sạch, tay còn mang theo túi giấy, như thể muốn tặng quà cho ai đó vậy.
Hình như anh không nghĩ đến việc sẽ thấy mặt Khâu Chanh ở đây, Thu Trình vừa vào nhà đã thấy cô nàng, thần sắc hơi ngạc nhiên, vẻ mặt còn lộ ra vẻ cam chịu nữa.
Khâu Chanh chẳng có chút chột dạ hay ngượng ngùng nào, cô đi thẳng tới chỗ Thu Trình, ôm eo anh rồi ngước mặt nhìn lên thành khẩn nhận sai: “Em muốn được nhìn thấy anh.”
Giọng điệu lại giống như đang làm nũng vậy. Nói xong, cô nàng cũng buông tay.
Lạc Hạ ngồi trên sopa, nhìn cái cảnh này nhiều tới mức chai lì luôn rồi, cậu chỉ mở miệng hỏi: “Anh, đồ của em đâu?”
Thu Trình bước tới, đưa túi giấy cho cậu.
Lạc Hạ nhận lấy lồi lôi ngay một hộp đồ từ trong chiếc túi giấy ấy ra.
Hướng Noãn nhìn những câu từ tiếng anh chi chít trên nắp hộp, thấy rõ được mấy chữ ——nanoblock.
Cô không quen thuộc với mấy trò này lắm, nên không biết đây là thẻ gỗ xếp mini.
Đến khi Lạc Hạ đổ từng khối gỗ mini ra bàn thì cô mới biết đây là thẻ gỗ loại nhỏ.
Đương nhiên Cận Ngôn Châu biết đây là gì, cậu hỏi: “Cái này là danh sách thắng cảnh thế giới à?”
Lạc Hạ tươi cười, vẻ mặt xán lạn trả lời: “Ừ.”
Tuy rằng cậu chỉ trả lời có một chữ, nhưng cũng chả giấu được giọng điệu vui vẻ và trong sáng của mình.
Hướng Noãn có chút thất thần nhìn cậu ấy.
Cô nhìn thấy đôi mắt sáng rỡ của chàng thiếu niên.
“Lương của việc dạy kèm nửa tháng của cậu là bộ nanoblock,” Cận Ngôn Châu nói thẳng vào trọng điểm: “Hời thật đấy.”
Cận Ngôn Châu không biết, câu nói lơ đãng của cậu ta đã làm cả người Hướng Noãn cứng đờ ngay tức thì.
Ý Cận Ngôn Châu là…..
Lạc Hạ giúp Thu Trình dạy kèm cho cô, là vì Thu Trình hứa sẽ tặng cho cậu ấy bộ xếp gỗ này?
Cô bỗng có chút khó chịu trong lòng.
Dẫu biết cậu sẽ chẳng phải vì tốt bụng mà làm cái chuyện dằn dai tốn hơi tốn sức này, nhưng thời khắc nghe được nguyên nhân chân chính, Hướng Noãn vẫn rất đau buồn.
Nói cách khác, nếu Thu Trình không hứa mua cho cậu ấy bộ xếp gỗ, thì cô sẽ không bao giờ có cơ hội ở cùng với cậu trong suốt thời gian qua.
Có lẽ, trong khi cô mỗi ngày đều mong mỏi cái viễn cảnh được cậu dạy kèm thì với cậu mà nói, lại là sự mong chờ nửa tháng này đây sớm ngày kết thúc.
Hướng Noãn rũ mi, mấp máy môi.
Cô nhìn chằm chằm vào một góc bàn, trừng lớn mắt, cố sức ngăn cái ý nghĩ muốn bật khóc tại chỗ của bản thân.
“Hướng Noãn?” Thu Trình thấy Hướng Noãn nhìn chằm chằm bàn trà ngây người, lại kêu tiếp: “Hướng Noãn?”
Hướng Noãn hồi thần, cô chớp nhanh đôi mắt vài lần, làm dịu đi chút cái nóng đang thiêu đốt trong hốc mắt.
Sau đó ngước đôi mắt hoảng loạn nhìn Thu Trình, thấp giọng: “Đến phòng sách học bù đi ạ.”
Thu Trình gật đầu đáp ứng: “Ừ.”
Trước khi lên lầu, anh quay mặt lại nhìn Khâu Chanh đang đứng bên chỗ Lạc Hạ, cả mặt mày đều tràn ngập vẻ tươi cười dịu dàng.
Hai giờ đồng hồ sau, Thu Trình trước khi rời khỏi phòng sách, có đưa hai đề mới để làm bài tập về nhà cho Hướng Noãn.
Hai người lần lượt xuống lầu, Hướng Noãn không thấy Lạc Hạ trong phòng khách. Trên bàn trà cũng không thấy.
Cậu đã rời đi trong lúc cô học rồi.
Nhưng Khâu Chanh vẫn còn ở đó.
Thấy bọn họ đi xuống, Khâu Chanh lập tứ đứng dậy, cười hỏi Hướng Noãn: “Noãn Noãn, học sao rồi nè? Bạn trai tớ giảng bài rất ok đúng không?”
Trong giọng nói cô nàng còn nghe ra vài phần kiêu ngạo tự hào.
Hướng Noãn cười nhẹ, gật gật đầu trả lời: “Rất tốt.”
“Tớ với anh họ tớ, cậu thấy ai giảng dễ hiểu hơn?” Giọng nói Lạc Hạ đột ngột truyền đến từ nhà vệ sinh.
Hướng Noãn giật nảy cả người.
Cô quay mặt sang, nhìn cậu trai rửa tay xong, mở cửa ra ngoài.
Lạc Hạ nhướng mày, cười cười như không nhìn Hướng Noãn.
Cả người cô đột nhiên cứng đờ, rũ mắt, chẳng dám nhìn lại cậu, trong thoáng chốc có cảm giác mất đi khả năng nói chuyện.
Lát sau, Hướng Noãn run tay, hé miệng.
Cô nghe thấy được câu nói của của bản thân, giọng điệu run rẩy, dối lòng trả lời: “Đều tốt như nhau cả.”
“.., mình và cậu ấy đều được một làn gió nhẹ hôn lên khuôn mặt.”
“.., cậu ấy thích nanoblock.”
“.., không phải là “Đều”, mà chỉ là “Cậu” thôi, là cậu tốt nhất.”
Không ai tốt hơn cậu ấy cả.
Hết .