giờ sáng cùng ngày, Giang Thư Lan qua đời.
Bách Đồ không tham gia bất kỳ nghi lễ lúc sau nào của bà, cậu trực tiếp đem số điện thoại của Chu Niệm Sâm và nhà họ Chu cho vào sổ đen.
Rạng sáng một tuần sau, Lương Tỳ bỗng nhiên đánh thức cậu dậy, cậu nửa mê nửa tỉnh không biết xảy ra chuyện gì, Lương Tỳ đã đưa quần áo cho cậu mặc, sau đó kéo vali đi ra cửa.
“Đi đâu?” Bách Đồ vô cùng mờ mịt.
Lương Tỳ nhìn cậu cười tươi: “Đi ra mắt nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân a.”
Bách Đồ: “!!!”
Sau nửa ngày cậu mới nói: “Hộ chiếu…”
Lương Tỳ cười nói: “Đã sớm làm cho em rồi, chỉ là không đặt được khoang hạng nhất, ngồi khoang thương nhân được không?”
Bách Đồ choáng váng mấy giây, lại nói: “Cầu Cầu và Elise…”
Lương Tỳ nói: “Anh gửi cho Tiểu Triệu và Tomas chăm rồi, em yên tâm, hai người họ rất có kinh nghiệm.”
“Nhưng mà…” Bách Đồ vẫn còn có chút khó tiếp nhận, nói, “Mẹ căn bản không muốn gặp em, nếu chúng ta cứ tùy tiện đi qua như vậy…”
Lương Tỳ dùng tay còn lại nắm lấy tay cậu, chân thành nói: “Người không phải là không muốn gặp em, mà là giận em không yêu bản thân, mẹ em nhất định cũng rất nhớ em, tin anh đi.”
Bách Đồ bị anh dắt xuống lầu, mãi cho đến khi ngồi vào trong xe mới đột ngột phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Có phải anh đã liên lạc với mẹ em rồi không?!”
“Không phải anh nha~.” Lương Tỳ khó dấu vẻ đắc ý nói, “Là mẹ chồng em.”
Bách Đồ: “…”
Lương Tỳ vốn cũng không định đột ngột đi gặp ba mẹ chồng như vậy, nhưng vì muốn Bách Đồ vui vẻ mới ra quyết định sớm như vậy, còn đặc biệt về nhà nài nỉ Lương Tư Uyển liên hệ với ba mẹ Bách Đồ trước, nói rõ tiến triển giữa anh và Bách Đồ đã đến mức nắm tay nhau ra mắt người nhà.
Anh muốn Bách Đồ vui vẻ, muốn Bách Đồ quên hết những chuyện không vui kia, muốn cậu từ nay về sau sẽ luôn bước về phía trước, con đường phía trước còn rất dài, mà anh sẽ là người cùng Bách Đồ đi hết quãng đường còn lại đó.
Hai người đến Châu Âu, ba mẹ Bách Đồ đến sân bay đón, mẹ Bách từ xa nhìn thấy con trai mình cũng đã lệ rơi đầy mặt, vành mắt Bách Đồ cũng nhanh chóng đỏ lên, hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau, mấy năm căng thẳng, chỉ trong nháy mắt liền tan thành mây khói.
Trước khi bọn họ đến, mẹ Bách còn có chút bận tâm, sợ Bách Đồ vẫn nhất căn cân[] như xưa, đặc biệt Lương Tỳ lại là người có xuất thân như thế, trong quan hệ của hai người bà chỉ sợ Bách Đồ sẽ chịu thiệt.
[]’Nhất căn cân’ ý chỉ một người có tính cách cố chấp, cứng đầu, cứng nhắc không thông suốt, một khi quyết định một chuyện gì là đến chết cũng không thỏa hiệp. Một người chấp mê bất ngộ, hoàn toàn không nghe ý kiến của người khác.
Đến lúc gặp được Lương Tỳ, bà lại rất nhanh yên lòng triệt để, suy cho cùng cái bộ dạng rời xa Bách Đồ liền sống không nổi của Lương Tỳ, dù có mù bà cũng có thể nhìn ra được.
Ở lại Châu Âu hơn nửa tháng, Bách Đồ cuối cùng cũng có thể tận hưởng tình thân với người nhà, mỗi ngày còn có thể ăn được đủ loại món ăn mỹ vị mà mẹ nấu, ba mẹ đi làm, cậu cùng với Lương Tỳ đi dạo khắp nơi, hưởng thụ cảm giác nhẹ nhõm nhàn nhã khó thấy khi còn ở trong nước.
Cho đến khi bọn họ trở về, tâm trạng xấu của Bách Đồ đã hoàn toàn bị cuốn trôi, sương mù bao phủ trong lòng cậu đã bị đánh tan vô tung vô ảnh, cân nặng cũng tăng lên kg.
Cậu đã xác định sẽ không ký tiếp hợp đồng, nhưng căn hộ cậu đang ở hiện tại là do công ty cấp, cho nên vừa về nước, cậu liền bắt đầu tìm đọc các tin tức bất động sản, dự định mua một căn nhà.
Lương Tỳ vốn còn định nói cậu chọn một căn trong các khu chung cư công ty ba anh đang thầu, nhưng thấy Bách Đồ mỗi ngày đều lướt xem tin bất động sản hoặc chăm chú nhìn mấy tờ quảng cáo nhà đất và xem xét môi trường xung quanh, cảm giác vợ như vậy rất manh a~, liền ngậm miệng cái gì cũng không nói.
Lương Tỳ nghỉ ngơi hơn một tháng, 《 Running Star 》 mùa đã bắt đầu quay, vẫn là mỗi tuần hai ngày. Bách Đồ lại bởi vì vấn đề hợp đồng, mãi cho đến cuối năm cũng sẽ không có việc gì mới, cậu cũng không sốt ruột, ở nhà nuôi chó, đọc sách, up weibo — Cậu rốt cục đã đăng ký một tài khoản riêng cho mình.
Cậu để ý một mảnh đất hướng khuất nắng, Lương Tỳ không có ý kiến, dù sao cái gì cũng nghe theo cậu, hai người đi xem mấy lần, liền ký hợp đồng mua.
Đúng lúc căn của Lương Tỳ đã thanh toán tiền thuê một năm, Bách Đồ liền đem căn trả lại cho công ty, chuyển lên trên lầu ở tạm, đợi mùa hè sang năm nhà mới lắp đặt xong các thiết bị, lúc đó mùi nhà mới cũng đã hết, đến lúc đó có thể chuyển vào ở.
Quay 《 Running Star 》 mệt mỏi hơn chương trình《 Ba ba 》 kia nhiều, suốt hai ngày phải chạy ngược chạy xuôi, làm đủ loại nhiệm vụ, khẩu vị người xem càng ngày càng nặng, tổ tiết mục vì ratting, càng nghĩ ra nhiều nội dung và nhiệm vụ biến thái hơn.
Mỗi lần quay xong một tập trở về, Lương Tỳ hoặc là bị mặt trời chiếu cháy da, hoặc là ở trong vũng bùn lăn qua lăn lại làm đầu tóc toàn mùi bùn, tuần trước làm nhiệm vụ trong nhà nuôi ong, bị ong mật chích vào chân, bắp chân sưng giống như cái bánh bao, vài ngày sau mới xẹp xuống.
Lúc quay mùa , Lương Tỳ còn nói muốn mời Bách Đồ làm khách mời, lần này anh ngay cả đề cập cũng không, anh mới không nỡ để cho vợ mình đi chịu khổ.
Lương Tỳ đi quay chương trình, đêm nay sẽ trở về, Bách Đồ buổi chiều không có chuyện gì làm nên ra ngoài dạo một vòng, mua thêm đồ ăn vặt cho Cầu Cầu và Elise, lại đi mua ba ba con về, định nấu canh hầm cách thủy bồi bổ cho Lương Tỳ.
Mua đồ xong trên đường trở về, cậu đột nhiên cảm thấy mình giống như nuôi ba con chó, hai con cỡ trung một con cỡ đại, ngẫm lại không nhịn được cười.
Trở lại chung cư Kim Bích, vừa quẹo cua đến dưới lầu, nụ cười trên mặt cậu liền nhạt đi.
Chu Niệm Sâm đang ngồi trên bậc tam cấp trước cửa ra vào chung cư, bộ dáng như đang đợi cậu.
Chu Niệm Sâm nghe thấy tiếng xe, ngẩng đầu nhìn nhìn, mới đầu cũng không nhận ra là cậu, đến khi cậu đỗ xe xong, từ trên xe bước xuống, Chu Niệm Sâm mới kinh ngạc đứng lên, do dự hỏi: “Cậu mua xe mới rồi sao?”
Bách Đồ không mua xe cũng không mua nhà, vật chất khiến cho cậu cảm giác không an toàn, huống chi trước đó, cậu luôn tùy thời chuẩn bị rời khỏi giới giải trí đến sống cùng ba mẹ, xe và nhà cửa trong nước cậu cũng không cần mang theo… Nhưng bây giờ không giống, cậu chẳng những không đi, còn định sẽ sinh hoạt thật tốt, mỗi một nhu yếu phẩm cậu đều chuẩn bị kỹ càng từng cái.
Bách Đồ không để ý tới câu hỏi của hắn, nói: “Anh tìm tôi? Có chuyện gì không?”
“Tôi gọi cho cậu không được.” Chu Niệm Sâm muốn cười, lại cười không nỗi, thấp giọng nói, “Biết cậu đã trả phòng, cũng nghĩ cậu không còn ở đây, chỉ muốn ở đây chờ xem… May mà cậu vẫn chưa đi.”
Từ lúc Giang Thư Lan qua đời đến nay, Bách Đồ đã hơn hai tháng không gặp hắn, so sánh với một Bách Đồ rạng rỡ, hắn lại tiều tụy đến đáng sợ, cả người toát ra khí tàn tạ khó tả.
Phạm Tiểu Vũ được công ty điều đi làm việc khác, từng gọi điện mấy lần cho Bách Đồ, có nhắc tới địa vị của Chu Niệm Sâm bây giờ ở công ty tràn đầy nguy cơ.
Bởi vì người đại diện Bách Đồ đã xác định rõ cậu sẽ không ký tiếp, các nghệ sĩ dưới trướng khác của Chu Niệm Sâm lại chưa có danh tiếng, mặt khác các nhóm người đại diện khác ở công ty lại đang tùy thời chuẩn bị nâng nghệ sĩ nhà mình lên, lại cố tình vào lúc đó, ban giám đốc nhận được thư nặc danh, trong thư nói Chu Niệm Sâm mấy năm qua lợi dụng chức vụ mà quy tắc ngầm với nghệ sĩ công ty, hơn nữa trong các hoạt động thương mại của công ty còn vi phạm rút một số tiền.
Quy tắc ngầm xem như sinh hoạt cá nhân còn có thể miễn cưỡng cho qua, nhưng người đại diện lại vi phạm rút tiền của công ty, công ty liền ra lệnh cấm hoạt động năm. Dạo gần đây tình trạng của Chu Niệm Sâm thật sự rất tệ.
Phạm Tiểu Vũ vô cùng bát quái tiết lộ cho Bách Đồ biết, người viết thư nặc danh rất có thể là nam diễn viên thần tượng Hàn Lâm trước kia Chu Niệm Sâm nâng đỡ, có người thấy hắn và Chu Niệm Sâm cãi nhau trong công ty, hình như là do Chu Niệm Sâm có thú vui mới muốn đá hắn, hắn đố kị nên mới xảy ra chuyện này.
Những chuyện này Bách Đồ không quan tâm, Phạm Tiểu Vũ nói cậu cũng chỉ nghe, bây giờ nhìn thấy bộ dạng chật vật trước nay chưa từng có của Chu Niệm Sâm, trong lòng ngược lại dấy lên sự xót xa khó tả.
Đây dù sao cũng là người cậu từng dốc hết tinh thần và thể xác để yêu.
Cậu dời mắt không nhìn đối phương, nói: “Tôi dạo này bận nên không có thời gian, nếu như anh nói đến chuyện ký tiếp hợp đồng…”
“Không, tôi không phải vì chuyện đó.” Ánh mắt Chu Niệm Sâm nhìn cậu cũng có chút phức tạp, nói, “Bách Đồ, mẹ tôi trước khi lâm chung, đã nói cho tôi biết…”
Đồng tử Bách Đồ co lại.
Chu Niệm Sâm nhích lại gần cậu một chút, nói tiếp: “Mẹ tôi vẫn hy vọng cậu có thể tha thứ… Tôi, cũng thật sự xin lỗi cậu…”
Bách Đồ hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Tôi đã nghe ba chữ đó đến phiền rồi, tôi sẽ không tha thứ, anh có lỗi với tôi, nhưng đó đã là chuyện quá khứ, tôi không muốn nhắc lại.”
Chu Niệm Sâm nhíu mày rất sâu, thấp giọng nói: “Tôi biết cậu sẽ không tha thứ cho mẹ tôi, nhưng tôi thật sự không biết chuyện này, nếu như tôi biết, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu sống đau khổ như vậy, cậu tại sao không nói cho tôi biết?”
“Anh nói đúng, anh không biết.” Bách Đồ mặt không biểu tình, “Cho nên tôi cũng chưa từng áp đặt chuyện đó lên người anh, nếu không lúc trước tôi sẽ không ở cùng anh. Khi đó tôi không nói cho anh biết, là không muốn anh cũng bị tổn thương, bất quá về sau tôi nghĩ, cho dù tôi nói cho anh biết, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì, anh sẽ giúp tôi báo án, hay là vạch trần hành vi phạm tội của ba mình? Anh sẽ sao?”
Chu Niệm Sâm há to miệng: “Tôi…”
Bách Đồ nói chắc nịt: “Anh sẽ không, tôi biết.”
Chu Niệm Sâm trầm mặc, một lát sau mới khó khăn hỏi: “Cái kia, bệnh của cậu, là bởi vì vậy sao?”
Bách Đồ thản nhiên nói: “Đã không còn quan trọng.”
Chu Niệm Sâm đối với đáp án này đã sớm biết rõ, ngày Giang Thư Lan qua đời, Bách Đồ và Lương Tỳ cùng nhau chạy tới bệnh viện, hắn nhớ rất rõ hành động mờ ám của hai người, với tư cách là một người trưởng thành, Chu Niệm Sâm tự nhiên nhìn ra được bọn họ vừa mới làm gì.
Ánh mắt của hắn vô cùng thống khổ, gần như là cầu khẩn nói: “Bách Đồ, em cho anh một cơ hội cuối cùng được không, anh sẽ bù đắp mọi tổn thương của em…”
Bách Đồ lẳng lặng nhìn hắn vài giây, bỗng nhiên nói: “Anh còn nhớ không? Lúc chúng ta chia tay không lâu, có một buổi tối hơn giờ đêm tôi gọi điện cho anh.”
Chu Niệm Sâm vội dùng sức gật đầu: “Đương nhiên nhớ rõ, sau này anh luôn hối hận sao đêm hôm đó không lập tức đến bên cạnh em.”
“Vậy sao?” Giọng Bách Đồ có chút mỉa mai, cười nói, “Đêm đó, tôi uống hơn viên thuốc ngủ nằm ở trên giường chờ chết, khó thở, trời đất như đang quay cuồng, lại đột nhiên muốn sống sót, trong điện thoại của tôi chỉ có số của anh, tôi gọi cho anh lại nói không ra lời… Anh nói anh rất hối hận, lúc ấy anh đang làm gì?”
Chu Niệm Sâm như bị hung hăng tát một cái, đêm đó hắn nhận được điện thoại của Bách Đồ, nghe tiếng khóc và tiếng nói của đối phương rất nhỏ, hắn còn cho rằng Bách Đồ đang say rượu tỏ ra yếu đuối với hắn, nhưng hắn lại chỉ nghe trong chốc lát, cái gì cũng không nói đã cúp máy, bởi vì lúc đó hắn đang bận…
Bách Đồ nói từng chữ: “Anh đang ở trên giường cùng người khác.”
Mặt Chu Niệm Sâm xám như tro, khóe mắt đã rơi lệ, lí nhí nói: “Thật xin lỗi…”
“Không cần nói xin lỗi, là tôi nên cảm ơn anh.” Bách Đồ bình tĩnh đến kỳ lạ, nói, “Lúc đó tình yêu của tôi đối với anh như nửa sống nửa chết, nhưng sau đêm hôm đó đã chết hoàn toàn. Cảm ơn anh đã cho tôi biết ngày đó tôi ngây thơ đến mức nào.”
Chu Niệm Sâm không ngăn được nước mắt rơi, không biết là hối hận hay là hối tiếc.
Bách Đồ mở cửa xe lấy túi khăn giấy đưa cho hắn, ngữ khí bình thản nói: “Anh sĩ diện như vậy, chắc cũng biết mình bây giờ rất khó coi, cần gì chứ?”
Chu Niệm Sâm nhận khăn giấy nhưng không lau nước mắt, nghẹn lời nói: “Những tổn thương em phải nhận, anh đều sẽ bù đắp cho em, cho anh một cơ hội nữa được không?”
Bách Đồ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chu Niệm Sâm, người nhà anh đã tổn thương tôi ra sao, tôi chưa từng tính món nợ đó lên đầu anh, anh chỉ là phụ tình yêu của tôi đối với anh. Nhưng tôi không cần bất cứ sự bù đắp gì từ anh, bởi vì tôi cái gì cũng đã có rồi. Đối với tôi hiện tại mà nói, anh là dư thừa.”
Hắn là người dư thừa.
Năm chữ này, đối với khát khao xin được tha thứ, muốn một lần nữa có lại tình yêu ấy, là bản tuyên án tàn khốc nhất.
Buổi tối Lương Tỳ trở về, mỹ mãn uống canh ba ba Bách Đồ hầm xong, liền lôi kéo Bách Đồ chơi trò cua đồng, lúc xong xuôi cả người anh sảng khoái vô cùng, một chút cũng không còn dáng vẻ mệt mỏi lúc mới đi quay chương trình về.
Bách Đồ cũng không còn khó chịu không quen như lần đầu, tắm rửa xong về giường còn ráng ngồi dựa lưng xem chương trình của Lương Tỳ.
Lương Tỳ thấy mí mắt cậu gần như đánh vào nhau, liền dỗ cậu ngủ, nói: “Đừng xem nữa, ngày mai lên mạng xem tiếp.”
“Không được, phải cập nhật thông tin.” Bách Đồ gắng gượng chống tay ngồi lại, nói, “Bằng không thì hashtag trên weibo nói gì về anh em đều không hiểu, hashtag đứng Top đầu tuần này là ‘Em yêu trưởng nhóm bá đạo’, em thiếu chút nữa không hiểu.”
Lương Tỳ không thể làm gì, ngồi ở bên cạnh bôi đen dân chúng weibo: “Đừng thấy họ trên weibo điên cuồng khen anh mà tưởng thật, đều là giả high đó.”
Bách Đồ thuận miệng nói: “Em cũng biết giả high a.”
Lương Tỳ: “…”
Anh lập tức đè Bách Đồ xuống, lật qua lật lại lại chịch một lần nữa, lúc Bách Đồ high sắp lên đỉnh, cố ý niết Tiểu Bách Đồ truy hỏi: “Thật hay giả high hả?”
Bách Đồ bị ép ra nước mắt: “Thật… Thật…”
Bách Đồ liền không xem chương trình được nữa, rạng sáng ngày hôm sau cũng không dắt chó đi dạo nỗi, Lương Tỳ hết sức phấn khởi dắt tụi nó đi, trở về nấu cơm thật sớm, Bách Đồ vẫn không đứng dậy nỗi, nhìn thấy Lương Tỳ liền tức giận, xoay người không thèm để ý tới anh.
Buổi sáng Bách Đồ ở trong nhà ôm laptop xem tập《 Running Star 》tối qua, trong tay còn cầm điện thoại lướt weibo, Lương Tỳ mặt dày sáp tới muốn xem chung, bị Bách Đồ đá văng nhiều lần, hậm hực co lại một bên.
Bách Đồ đột nhiên hỏi anh: “Nhóm nhạc của Vương Siêu làm sao vậy? Dạo này không thấy hoạt động gì cả? Fans của bọn họ đang kêu gào idol trở về kìa.”
“Hắn a, bị giam ở nhà rồi.” Lương Tỳ nói, “Nếu không hai chúng ta đi thăm đi?”
Bách Đồ không muốn đi, Lương Tỳ dù sao cũng không có chuyện gì làm, nhìn đồng hồ thấy còn ba tiếng nữa mới tới giờ cơm trưa, liền chạy đi thăm Vương Siêu.
Vương Siêu bị anh hắn bắt gặp đi chơi ‘gà’, hung hăng đánh một trận rồi nhốt ở trong nhà cho hối lỗi, toàn bộ hoạt động của IceDream đều bị buộc tạm ngưng.
Lương Tỳ vừa bước vào cửa chính nhà họ Vương, nhìn thấy Vương Siêu liền không nhịn được cười ngặt nghẽo, tiểu tử này mặt mũi bầm dập nhìn vô cùng thảm, lại đang ở trong nhà ra dáng luyện dương cầm.
Hắn thấy Lương Tỳ giống như cuối cùng cũng gặp được tri âm, Vương Siêu liền nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể hắn đến cùng oan uổng biết bao nhiêu.
Kể từ khi biết chuyện xưa của Chu Niệm Sâm và Bách Đồ, hắn chỉ hẹn Chu Niệm Sâm vào khách sạn chơi SM một lần, nhưng không có chơi đến bước cuối cùng, cũng không cảm thấy thú vị, hắn dù sao không phải S trời sinh, sau đó hắn cũng không còn hứng thú nên không tìm Chu Niệm Sâm nữa.
Có thể hắn đã thông suốt bản thân, đúng lúc đi bar thấy một tiểu nam hài đến gần, thấy người ta sạch sẽ giống như học sinh bèn định , nên dắt nhau đi thuê phòng.
“Con mẹ nó ai ngờ hắn là MB!” Vương Siêu vô cùng ủy khuất, nói, “Đúng lúc gặp anh đại em ở khách sạn đó bàn chuyện làm ăn với đối tác, bắt em lại, còn chưa kịp thanh minh đã đánh em một trận rồi lôi về nhà, anh hai nghe vậy liền đánh em thêm một trận, hai ngày nay hai người bọn họ rãnh rỗi không có chuyện gì làm cứ thay phiên đánh em, một ngày ba lần, so với ăn cơm còn đúng giờ hơn, thỉnh thoảng còn cho bữa ‘tráng miệng’ nữa chứ! Khoảng thời gian này quả thực quá tàn khốc!”
Lương Tỳ cảm thấy hắn rất đáng đời, cười nhạo hắn một phen: “Vậy là chú bị hai ông anh đánh cho mất cân bằng luôn rồi hả? Cư nhiên ở nhà luyện đàn?”
Vương Siêu nâng cái cằm sưng chù ụ lên nói: “Đợi em được thả ra ngoài rồi, em sẽ nói mình đi luyện đàn, phải có lý do chứ, bằng không thì fans chạy hết làm sao, nhóm tụi em không thể tan rã được.”
“Hóa ra đã tính trước hết.” Lương Tỳ không để ý lắm nói, “Tan rã thì tan rã, đã sớm nói cái nhóm của chú không tồn tại được bao lâu.”
Vương Siêu cãi lại: “Ít nguyền rủa nhóm tụi em đi, tụi em chẳng những sẽ tồn tại lâu, còn sẽ ngày càng nổi cho xem. Aiz, ca, anh đi cầu tình hai ông anh giúp em đi, em cam đoan không bao giờ làm chuyện như vậy nữa, Tomas bây giờ không có lịch trình không có phim để diễn khẳng định sốt ruột muốn chết.”
Lương Tỳ nhạy cảm nghe ra chút gì đó, cổ quái nói: “Nhóm mấy đứa hình như có tới thành viên, sao chỉ có ‘Tomas sốt ruột muốn chết’?”
Vương Siêu ngẩng cái mặt sưng như đầu heo lên, giận dữ nói: “Ca, em biết chuyện năm xưa anh dám thủ dâm trước biển poster của chị dâu.”
Lương Tỳ đập vào đầu hắn một cái, mắng: “Cặn bã như chú cũng xứng đáng so với anh sao? Thu hồi tâm địa gian giảo lại đi, Tomas người ta là người tốt, mới chướng mắt chú!”
Vương Siêu ôm đầu tức giận nói: “Chị dâu còn từng thích Chu Niệm Sâm đó! Ai mà đời này chưa từng thích phải cặn bã?”
Lương Tỳ cao lãnh nói: “Anh không có.”
Vương Siêu: “…” Phục.
Đợi đến lúc Vương Siêu được hai ông anh hắn thả ra thì cũng đã qua hai tháng, cũng đã đến cuối năm.
《 Mật chiến 》 bắt đầu được đề cử nhiều giải thưởng, Bách Đồ cũng được đề cử giải nam chính xuất sắc nhất, những đồng nghiệp cùng ngành sức cạnh tranh lại không quá cao, trên cơ bản không có gì lo lắng.
Bách Đồ đối với chuyện này cũng không để ý lắm, lúc cậu nhận diễn bộ phim này, còn cho rằng đây là tác phẩm cuối cùng của mình, nên muốn lấy một giải thưởng để chính thức rời khỏi giới điện ảnh, xem như một dấu chấm tròn viên mãn.
Nhưng tình hình bây giờ không còn giống như trước, cho dù lần này không nhận được giải thưởng, cậu vẫn còn có lần sau. Cậu vốn đã xem nhạt những chuyện này.
Chuyện quan trọng nhất hiện tại là, ba mẹ cậu qua Tết âm lịch muốn về chơi, hơn nữa đã hẹn ba mẹ Lương Tỳ, hai nhà xem như chính thức gặp mặt.
Lương Tỳ cùng Bách Đồ chờ ở sân bay, Bách Đồ từ lúc ba mẹ lên máy bay ở Châu Âu đã biểu hiện vô cùng căng thẳng. Anh không hiểu Bách Đồ căng thẳng cái gì, khuyên nhủ: “Vợ, gia trưởng hai bên gặp nhau mà thôi, có gì đâu mà lo lắng?”
Bách Đồ mím môi không nói gì, cậu cũng không biết mình đang lo lắng cái gì.
Có thể là do trong quan niệm truyền thống, khi gia trưởng hai bên gặp nhau, quan hệ giữa cậu và Lương Tỳ sẽ bước lên một tầm cao mới.
Mà tầm cao này, quá mức thiên liêng.