Người cao lớn vừa vào xong thì sau lưng gã có thêm hai người nữa, khí thế hừng hừng như khi lâm trận.
Tư Không Linh biến sắc, theo bản năng vận khí đề tức phóng mắt sắc lạnh nhìn đối phương. Nhưng lão chợt ngơ ngác thét lên :
- "Trác kình" Mãnh Long, hai vị huynh đệ !
Không sai, những người mới vào gồm "Trác Kình" Mãnh Long và hai người trong Thần Châu Tam Tà.
"Trác Kình" Mãnh Long đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt rồi sấn tới trước mặt Đồng Thiên Kỳ, hổ thẹn và hối hận nhìn chàng, tay cầm thanh kiếm dài ba thước trao chuôi cho Đồng Thiên Kỳ nói :
- Hai lần nghi chủ, lẽ ra "Trác Kình" Mãnh Long không mặt mũi nào gặp công tử rữa. Nhưng thân đã an bài, sống chết bây giờ không do Mãnh Long làm chủ được xin tiểu chủ nhận thanh tam xích phong kiếm này quyết định cho.
Đồng Thiên Kỳ vốn định không gặp lại người này bởi vì tuy chưa phục tín chính thức nhưng lão không được phép nghi ngờ chàng như vậy. Chàng nhận thanh trường kiếm lạnh nhạt nói :
- Mãnh Long ! ngươi không có lý do gì để không tin ta. Tuy nhiên ngươi chỉ tự nguyện làm nô bộc tùy hành nhưng Đồng mỗ xưa nay chưa hề coi ngươi như người nô bộc. Trước kia ngươi đã là người tự do. Bây giờ cũng thế.
Nói xong tay phải vận công mạnh một cái thanh trường kiếm trong tay chàng bị gãy vụn thành nhiều mảnh nhỏ rơi lả tả xuống đất.
"Trác Kình" Mãnh Long mặt tái mét, nhìn chăm chăm vào những mảnh kiếm nằm dưới đất trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên nói giọng buồn rầu - Như vậy là phận chủ tớ giữa chúng ta từ nay đoạn tuyệt rồi !
- Đồng Thiên Kỳ đã nói xưa nay ngươi vẫn là ngươi tự do.
Lão nhìn Đồng Thiên Kỳ hỏi :
- Công tử không nhớ tới mối hận này với Mãnh Long sao ?
Đồng Thiên Kỳ không chút suy nghĩ lắc đầu bình tĩnh đáp :
- Không. Đồng Tiền Kỳ vẫn kính phục tính chân thực thẳng thắn của ngươi, nhưng ngươi suy xét sự việc không chuẩn xác đã làm ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng ta Lời chàng nghe rất chân thành.
"Trác Kình" Mãnh Long cười ngượng nghịu nói :
- Cá tính Mãnh Long bộc trực nhưng không có khả năng phân biệt thị phi Hôm nay công tử không giận Mãnh Long, hy vọng sẽ có ngày được tùy hành.
Lúc này ngoài cửa xuất hiện hai vị Vạn Thánh Đảo chủ.
Tiếng Nhan Kiếm Hồng cười nói :
- Mãnh tiền bối định đi tìm y phục hay sao ?
Nói xong cầm chiếc áo chìa cho lão.
"Trác Kình" Mãnh Long vừa rồi đã quay người định đi, nghe vậy cầm chiếc áo của mình cười nói :
- Phiền đảo chủ quá !
Hai vị Đảo Chủ đều bước vào phòng.
Nhan Kiếm Hồng nhìn Đồng Thiên Kỳ nói bằng giọng hối hận :
- Thiên Kỳ ! Ta không biết lúc này phải nói gì đây ? Đại ca ta xưa nay vẫn nói ta là người thô lổ, ta một mực không cho là đúng. Nhưng sau khi từ Phi Hà Đảo trở về được nghe Thạch tiền bối nói rõ chuyện, ta mới biết mình quả thật là người thô lổ.
Trước đây vài ngày ta thấy rằng có nhiều điều cần nói với ngươi, nhưng bây giờ đối diện lại không biết nói Trên khuôn mặt tuấn tú của Đồng Thiên Kỳ thoáng nét xúc động nhưng chàng trấn tĩnh rất nhanh, đưa mắt nhìn sắc mặt bệnh hoạn của Nhan Kiếm Hồng đã trở lại bình thường, chàng nói :
- Nếu muốn nghe tiền bối nói gì, Đồng Thiên Kỳ đã chẳng đến đây.
Than Kiếm Hồng nghiêm mặt nói :
- Chỉ vì giữa chúng ta có quan hệ thân thuộc ư ?
Đồng Thiên Kỳ lắc đầu :
- Trước khi tới đây tôi tuyệt không biết các vị là trưởng bối, chỉ nhớ rằng trong Nhan gia có một người đã cứu mạng tôi, vì thế tôi tự hiểu việc gì nên làm.
Nhan Kiếm Long nhìn trân trân Đồng Thiên Kỳ hồi lâu rồi lắc đầu nói :
- Thiên Kỳ ! Ta rất quan tâm đến suy nghĩ cổ hữu này của cháu. Nên biết rằng trên đời có rất nhiều việc mà không thể chỉ dùng hai chữ ân oán mà suy xét.
- Người sống trong trời đất nên biết ân oán phân minh. Suy nghĩ cố hữu đó của Đồng Thiên Kỳ có sai thật, nhưng trước mắt Đồng Thiên Kỳ không thể thay đổi.
Tà Bốc Tư Không Linh nghĩ bụng :
"Nếu vậy thì cái danh Huyết Kiếp Thủ của ngươi khiến võ lâm khiếp đảm rồi !".
Biết nói nhiều vô ích, Nhan Kiếm Long thở dài định chuyển sang đề tài khác cho không khí bớt căng thẳng thì bỗng từ hành lang vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Nhan Kiếm Long giật mình bước ra cửa, thấy một võ sĩ thiếu niên chừng hai mươi tuổi vừa thở vừa nói:
- Bẩm Đảo Chủ, ở ngoài đại sảnh có một lão khất cái nói muốn gặp một người xứng đáng với lão.
Chúng nhân nghe nói thảy đều sửng sốt. Nhan Kiếm Long vội hỏi :
- Gia gia ta không phải đang ở trong đại sảnh sao ?
Thiếu niên võ sĩ luống cuống đáp :
- Lão Đảo Chủ...
Nhan Kiếm Hồng vốn nóng tính liền quát lên :
- Ngươi sao thế ? Rốt cuộc là có hay không ?
- Bẩm có.
Nhan Kiếm Hồng biến sắc hỏi :
- Thế nào ? Cả gia gia ta cũng nhận không xứng với hắn ư ?
Võ sĩ thấp giọng bối rối nói :
- Xin Đảo Chủ đừng giận, đệ tử thực ngôn, lão khất thực nói về võ công lão nhân gia thượng môn không xứng với lão ta.
Nói xong những lời ấy, chúng nhân. nghe đều biến sắc. Ai cũng biết trong sảnh ngoài Vạn Thánh Nhất Tiên còn có cả "Địa Sát Lệnh chủ" Thạch Tùng Linh. Nếu lão Cái bang kia dám đại ngôn như vậy rõ ràng chẳng coi hai vị tiền bối ấy vào đâu Nhan kiếm Hồng nộ khí kêu lên :
- Hỏng rồi ! Hỏng rồi ! Tên ăn mày kia dám đến thượng môn, buông lời khinh khi, bọn vô lại ấy là cái thá gì mà xấc xược thế ? Sao vệ sĩ các ngươi để hắn làm càn chứ ?
- Mấy vị huynh đệ đệ tử đều bị lão chế trụ, hiện tại lão Đảo Chủ đang cùng vị đó đàm luận, còn Thạch tiền bối sai đệ tử vào đây báo tin.
Nhan Kiếm Hồng to giọng :
- Gia gia ta quá độ lượng với hắn. Chúng ta đi thôi !
Nhan Kiếm Long giữ lão lại nói :
- Nhị đệ, khoan đã. Gia gia tuy có lượng bao đung nhưng Thạch tiền bối lại là người kiêu hãnh. Tiền bối cũng phải nhịn cho người đến đây thông báo ắt phải có duyên cớ, chúng ta không được nóng nảy.
Nhan kiếm Hồng sốt ruột nói :
- Cả gia gia còn không xứng với lão thì chúng ta cũng không xứng nốt. Không phải dài lời, đi thôi!
Nhan Kiếm Long nhìn Đồng Thiên Kỳ - Thiên Kỳ ! ở đây có thế chỉ mình ngươi xứng với lão. Ta cho rằng lão khất cái này do Nguyệt Hoa hội phái tới.
Tà Bốc Tư Không Linh lắc đầu :
- Theo lão phu biết thì ở Nguyệt Hoa hội không có vị Hộ pháp nào là khất cái cả, lại không có ai võ công cao cường dám đến đại ngôn với thượng môn ngoại trừ Lệnh Chủ.
Đồng Thiên Kỳ nói :
- Chúng ta cứ đi ra đó sẽ biết.
Nhan Kiếm Long liền lãnh suất chúng nhân đi về phía đại sảnh. Ở ngoài hành lang chúng nhân đưa mắt nhìn vào thấy Nhan Kiếm Hồng đứng ở phòng ngoài đại sảnh đôi mắt trừng trừng đầy tức giận. Rõ ràng lão ta đã bị chế trụ.
Ở giữa đại sảnh, một lão nhân đang đứng. Lão mặc cái áo bẩn thỉu có tới trăm miếng vá, râu tóc bạc trắng rối bời như tổ quạ, đôi mi dài bạc rủ xuống cặp mắt lờ đờ, khuôn mặt nhem nhuốc đầy những nếp nhăn, không hề biểu thị một thứ sắc phái tình cảm nào.
Nhan Ngọc Phong đứng đối diện, thần sắc ẩn chứa nét tức giận. Địa Sát Lệnh chủ Thạch Tùng Linh vẫn ngồi yên vị một bên, đôi mắt lóe hàn quang nhìn lão khất cái cố nén cơn giận.
Nhan Ngọc Phong đưa mắt nhìn mười mấy tên đệ tử bị chế trụ đứng giương mắt ngoài đại sảnh nói, giọng ngầm chứa phẫn hận :
- Không rõ ý huynh đài đến đây làm gì. Vạn Thánh Đảo tuy không có ai tương xứng với huynh đài nhưng không phải là hạng tham sinh úy tử dễ bị người khác hăm dọa.
Lão khất cái nói bằng giọng hết sức cao ngạo :
- Lão ăn mày đã nói rồi, ngươi là hàng tiểu bối không xứng...
Địa Sát Lệnh chủ đứng dậy cười to :
- Ha ha hạ.. vậy thì lão phu xin góp một phân cũng được !
- Giống ngươi thì hơn gì ? Cả chục đứa thêm vào cũng vô dụng !
Lúc đó Nhan Ngọc Vi cùng ba vi thư muội theo sau trung niên phụ nhân bước vào.
Hiển nhiên họ sợ người trong đại sảnh không đủ sức ứng phó nên muốn trợ lực.
Nhan Ngọc Dung thấy Đồng Thiên Kỳ không biết mình đang cải trang liền đến bên chàng cúii dầu không nói.
Đồng Thiên Kỳ nhìn sần mặt xanh xao của thiếu nữ, chàng chỉ thở dài.
Nhan Ngọc Phong xưa nay ít lâm đại địch. Vừa rồi thấy lão khất cái xuất thủ chế trụ bọn đệ tử nhưng không kịp nhận ra lão dùng thủ pháp gì mà nhanh như chớp, biết đối phương công lực đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, mình quyết không phải địch thủ.
Lời lão khất cái mới nói ra cả lão lẫn Địa Sát Lệnh chủ đều không xứng, quyết không phải chỉ là lời khoác lác. Lão nhìn sang Địa Sát Lệnh chủ Thạch Tùng Linh trầm giọng nói :
- Vạn Thánh Đảo đã bị người tìm đến trượng môn, nếu phải phiền Thạch huynh động thủ thì bổn đảo còn mặt mũi nào ?
Thạch Tùng Linh tuy cơ trí nhưng lúc này không đoán ra ngầm ý của Nhan Ngọc Phong liền cười nói :
- Người ta đã nói có thêm lão phu vào cũng không đáng gì. Nhan lão nhi, chẳng lẽ ngươi sợ mất mặt còn lão phu đành co vòi lại mà không bị người ta chê cười ư ?
Nhan Ngọc Phong lắc đầu nói :
- Thạch huynh, Nhan Ngọc Phong biết dụng tân của Thạch huynh, nhưng thanh danh không dễ gì tìm lại...
Địa Sát Lệnh chủ bước lại gần cất tiếng cười sang sảng :
- Ha ha hạ.. ngươi lo lắng cho lão phu chu đáo quá, mới biết Thạch mỗ giao tình đến không uổng phí, không phải nói nhiều, chúng ta cần phải chăm lo đến quý khách này rồi ?
Nhan Kiếm Long lo lắng bước lên nói:
- Gia gia, Thạch tiền bối ! Trước hết cho nhi tử được thỉnh giáo.
Địa Sát Lệnh chủ quay lại bảo :
- Tuy võ công ngươi đã hồi phục nhưng chưa thể sánh với huynh đệ lão phu được.
Hãy ở ngoài chăm lo đến hậu sự đi Ý lão rõ ràng muốn nói phần thắng trong cuộc đấu này rất ít.
Nghe lời này từ chính miệng Địa Sát Lệnh chủ nói ra, trừ Đồng Thiên Kỳ còn giữ bình tĩnh, những người khác trong đại sảnh thấy đều biến sắc.
Lão khất cái cười nhạt nói.
- Xem ra lão ăn mày ta chuyến này tới đây toi công rồi ! Vạn Thánh Đảo không tìm được người nào đáng mặt hơn để lão ăn mày ta tiêu khiển, cũng đành kiếm mấy mạng vậy !
Nhan Ngọc Phong trầm giọng :
- Ngươi và ta ra trước sảnh đường.
Lão khất cái cười nhạt :
- Không đáng. Không đáng ! Chẳng tốn bao thời gian, cứ ở đây cũng được.
Nhan Ngọc Phong dướn mày vừa định nói thì chợt nghe một giọng trầm tĩnh nhưng lạnh lùng cất lên :
- Tôn giá cho rằng người thế nào mới đáng mặt ?
Đó là lời của Đồng Thiên Kỳ.
Lão khất cái vẫn đứng tư thế như lúc trước, không ngẩng đầu lên.
- Tiểu tử ? Ngươi đại khái định nói với lão ăn mày ta đấy ư ?
- Phải ! Ta đang hỏi các hạ.
Lần đầu tiên, lão khất cái mở miệng cười, nhưng tiếng cười nghe đến lạnh xương sống.
- Tiểu tử, ngươi hơi bạo phổi đó ! Tuy nhiên cũng coi là người có gân cốt nên ta bỏ qua sự mạo phạm. Còn câu hỏi của ngươi, chỉ cần người có chút thân phận là đáng mặt với lão ăn mày ta.
Đồng Thiên Kỳ thong thả lấy trong túi ra cái Chấn Thiên Lệnh, khẽ vung tay "Phập" một tiếng, Chấn Thiên Lệnh đã cắm ngập gần hết xuống trước mặt lão khất cái Lão khất cái ngẩng đầu. Lần đầu tiên lão mở to đôi mắt vốn khép một nửa như người bị bệnh phong. Từ trong hố mắt phát ra những luồng hàn quang như điện như Đồng Thiên Kỳ.
- Xem lại lão ăn mày ta tới hải đảo này không uổng công rồi ! Chấn Thiên Lệnh quả nhiên trùng hiện giang hồ. Tiểu tử, ngươi là Đồng Thiên Kỳ ?
Đồng Thiên Kỳ lãnh đạm đáp :
- Tôn giá đoán không sai. Chẳng hay tại hạ có xứng với tôn giá không ?
- Tiểu tử, ngươi có ngoại dạng tuấn mỹ. Ngoài cái đó ra, lão ăn mày ta chưa nhìn ra gì khác. Tuy nhiên trông thấy chiếc lệnh này và theo truyền ngôn trong võ lâm thì ngươi đủ tư cách.
- Tôn giá đại khái còn chưa biết chủ nhân đây với Đồng mỗ có quan hệ như thế nào ?
Lời này hiển nhiên là giữ danh dự cho Nhan Ngọc Phong và "Địa Sát Lệnh chủ".
Thạch Tùng Linh.
Lão khất cái giống như không nghĩ ngợi gì, nói luôn :
- Văn nghiệp có trước sau, thuật nghệ có sư truyền. Mặt mũi tuy được cha mẹ cho nhưng cha mẹ lại không phải là thanh nhân. Tiểu tử, đến đây!
Đồng Thiên Kỳ vừa định bước tới thì chợt thấy đôi bàn tay lạnh ngắt kéo lại.
Quay nhìn sang chàng bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của Nhan Ngọc Dung đang nhìn mình. Giọng nàng khẩn thiết :
- Thiên Kỳ ! Thiếp là một nữ hài tử, thiếp đã quyết định gắn số phận mình vào số phận chàng. Chàng hãy biết rằng tính mệnh của chàng quan trọng đối với bốn người chúng ta biết chừng nào !
Nói xong buông tay chàng ra Nhan Ngọc Dung đoán biết cả ông nội mình và Địa Sát Lệnh chủ liên thủ cũng tự biết nắm phần bại, cho nên đối với chuyến này của Đồng Thiên Kỳ, nàng không mấy tin tưởng chàng thắng. Cả Mai Phụng Linh cũng nghĩ như nàng.
Nhan Ngọc Vi và Yên Ngọc Lăng tuy có biết công lực của Đồng Thiên Kỳ cũng hết sức lo lắng vì biết Vạn Thánh Nhất Tiên và Địa Sát Lệnh chủ liên thủ quyết không kém Phi Hà Nhị Thánh.
Tuy Nhan Ngọc Phong và Thạch Tùng Linh không cam lùi bước nhưng vì Đồng Thiên Kỳ đã mặc nhiên biểu thị mình là vãn bối đã xuất trường nên họ không tiện tranh tiên.
Đồng Thiên Kỳ vượt qua hai người đến trước Chấn Thiên Lệnh cách hai thước nhếch mép cười nói:
- Nếu tôn giá đã không để ý tới thì Đồng mỗ thu về vậy !
- Giả sử lão ăn mày ta để ý thì sao ?
- Đồng mỗ cũng thu về.
Lão khất cái ngửa mặt cười to nói :
- Ha ha hạ.. Hay lắm ! Hay lắm ! Chúng ta đều đã nêu rõ lập trường. Vậy tiểu tử ngươi động thủ đi thôi !
Nói xong lão không cần tụ công, không ra vẻ gì muốn ngăn trở đối phương cả.
Với nụ cười lành lạnh trên môi, Đồng Thiên Kỳ từ từ bước tới cúi người lấy Chấn Thiên Lệnh, nhìn sắc thái chàng thì dường như cũng không có chút phòng bị nào.
Xem thần tình của Đồng Thiên Kỳ lão khất cái thấy trong lòng chấn động. Ý khinh địch từ đầu chừng tiêu thất cả, mắt dán vào Chấn Thiên Lệnh cắm sâu trước mặt, nghĩ thầm :
"Theo võ lâm truyền ngôn thì tiểu tử này thân hoài Tiềm Long Chưởng, nhưng qua mấy lần xuất thủ với địch nhân thì người ta còn cho rằng công lực hắn chưa đủ. Vậy mà nay hắn trấn định được như thế giống như công lực đã đạt trình độ cảnh giới thượng thừa. Ta nên lưu tâm mới được.” Lúc này tay phải của Đồng Thiên Kỳ chỉ cách Chấn Thiên lệnh có năm tấc. Mắt chàng bắn ra những tia sắc lạnh rồi nhanh như cắt, chàng chụp lấy chiếc xiên thép.
Trong khi đó lão khất cái vẫn không rời mắt khỏi Chấn Thiên Lệnh. Đồng Thiên Kỳ vừa đưa tay cập lết, hữu trảo của lão đã vươn ra chộp xuống uyển mạch của chàng, khoảng cách chỉ còn chừng vài tấc.
Lão khất cái xuất thủ nhanh như chớp, Đồng Thiên Kỳ không rụt tay về chàng vươn tiếp tả thủ ra chộp lấy uyển mạch đối phương, lấy công trị công, đồng thời bàn tay phải cũng buông Chấn Thiên lệnh, lòng bàn tay ngửa lên.
Tuy nhiên lão khất cái đã lường trước việc này. Lão tiếp tục vươn tay trái ra, vậy là tạo thành hai lớp đấu.
Không ngờ hành động đó của Đồng Thiên Kỳ chỉ là hư chiêu. Lúc này cả hai bàn tay chàng đều ngửa lòng lên phát chưởng. Tuy chàng không lợi thế bằng đối phương vì là tả lực từ dưới lên không mạnh bằng nhưng lão khất cái kêu lên một tiếng nhảy lùi lại.
Từ hai bàn tay chàng cuồn cuộn phát ra một khối bàn long chưởng ấn !
Lão khất cái thoát hiểm tròn mắt hỏi:
- Hư không ấn chưởng ?
Đồng Thiên Kỳ không dám, chẽ hai ngón tay ở bàn tay phải kẹp lấy Chấn Thiên Lệnh rồi từ từ đứng dậy.
Lão khất cái nhìn Đồng Thiên Kỳ chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng buông ra mấy tiếng :
- Võ lâm truyền ngôn sai rồi !
Vừa thấy Đồng Thiên Kỳ đắt thủ, chúng nhân đều thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt thảy đều tươi ra, trong g ngực như vừa được cất đi một gánh nặng.
Địa Sát Lệnh Chủ Thạch Tùng Linh khinh khỉnh hỏi :
- Các bằng hữu trên giang hồ đánh giá hắn hơi cao cường ?
Lão khất cái lắc đầu đáp :
- Lão ăn mày ta muốn nói là họ đánh giá thấp tiểu tử này, quá thấp là đằng khác.
Giả sử lão biết tiểu tử hậu sinh này có đủ công lực làm kinh khiếp võ lâm như thế thì lão đến tìm hắn từ lâu rồi !
Vạn Thánh Nhất Tiên ngạc nhiên hỏi:
- Tôn giá nói "lão" là người thế nào ?
Đồng Thiên Kỳ hỏi thêm :
- Lão đó phái tôn giá tới xem hư thực phải không ?
Trong đôi mắt già nua đẫy nếp nhăn của lão khất cái lóe lên một tia mơ màng khó hiểu, lão lạnh lùng nói:
- Lão không đủ tư cách... Tiểu tử, lão ăn mày muốn chúng ta đi ra ngoài kia.
Không chờ Đồng Thiên Kỳ trả lời, lão phi thân ra quảng trường.
Đồng Thiên Kỳ không nói gì, cũng vút người ra theo, hai người đứng đối diện nhau trong khoảng cách chừng ba thước.
Người trong đại sảnh lần lượt theo ra. Tuy bây giờ trong đầu mọi người không còn căng thẳng như lúc trước nhưng chưa ai hết nổi hoài nghi lo lắng, họ đi ra quảng trường với sự chuẩn bị dối phó như đang lâm trận đại địch.
Đưa mắt nhìn lão khất cái, Đồng Thiên Kỳ hỏi :
- Chúng ta định cao hạ như thế nào ?
Lão khất cái lành lạnh cười hỏi lại :
- Chúng ta có thực nên tỉ thí hay không chứ ?
Đồng Thiên Kỳ cười nhạt nói:
- Ý tôn giá đến dây đã rõ như thế sao còn hỏi ?
Lão khất cái hơi sầm mặt, thấp giọng nói :
- Mục đích của lão ăn mày ta đến đây. chẳng qua muốn xem người giữ Chấn Thiên Lệnh bây giờ có đủ uy vọng để duy trì nó hay để nhục thịnh danh của lão hòa thượng.
- Công lực của Đồng Thiên Kỳ không đến nổi làm nhục danh Vân Không đại sư.
Lão khất cái lắc đầu :
- Người mà lão ăn mày ta đề cập đến không phải là Vân Không. Vân Không đã để nhục mệnh Chấn Thiên lệnh một lần, và đáng ra hắn không được giữ Chấn thiên lệnh.
Đồng Thiên Kỳ biến sắc buột miệng:
- Tôn giá muốn nói rằng lệnh này không phải do Vân Không chế tạo ra sao?
- Không sai ! Không những Chấn Thiên Lệnh không do hắn mà danh hiệu Huyết Kiếp Thủ hắn cũng không được phép duy trì. Tiểu tử ! ngươi đã từng nghe danh "Ngũ lão" bao giờ chưa ?
Đồng Thiên Kỳ đã nghe nói tới danh hiệu này, đó là Phi Hà Nhị Thánh, Vạn Thánh Nhất Tiên và một nhân vật khác thuộc bối phận này. Tuy nhiên giờ đây chàng biết lão khất cái này không chỉ những người này liền đáp :
- Đồng Thiên Kỳ có nghe qua, nhưng những nhân vật đó có lẽ không phải là Ngũ Lão mà tôn giá muốn đề cập.
Lão khất cái quét mắt nhìn Nhất Tiên và Địa Sát Lệnh chủ rồi nói :
- Chúng nó còn chưa xứng. Chấn Thiên Lệnh năm xưa sở dĩ dương oai được trên võ lâm, không ai dám địch lại không phải do Vân Không. Chỉ là hẳn bốn người đối với lão đại có phần úy kỵ nên không ai muốn ra mặt tìm lão, trái lại lão giết không ít đồ tôn đồ tử của bốn người kia. Vì thế người giữ Chấn Thiên Lệnh mang danh Huyết Kiếp Thủ, danh hiệu đó đã đưa lại họa sát thân, vì thế nên lão hòa thượng mới viên tịch.
- Lão thiền sư viên tịch cách đây bao lâu Lão khất cái không cần nghĩ ngợi, đáp ngay.
- Ngày mười lười lăm tháng bảy sáu năm trước.
Đồng Thiên Kỳ thở dài nặng nề, hồi sau khẳng khái nói :
- Nguyên Vân Không đại sư sớm đã biết vận mệnh của mình nên giao phó Chấn Thiên Lệnh, Huyết Kiếp Thủ cho Đồng Thiên Kỳ. Lúc đó đại sư không nói mãi đến bây giờ mới rõ ý tứ đó Lão khất cái nhíu mày :
- Tiểu tử ! ngươi coi sự việc dễ dàng quá. Ngày xưa Vân Không tuy cuồng ngông nhưng danh hiệu Huyết Kiếp Thủ vẫn chưa làm kinh hoàng võ lâm như bây giờ. Tứ lão không bỏ qua lão hòa thượng, nay quyết không bỏ qua ngươi đâu, vì chấn Thiên Lệnh đã trùng hiện.
Mắt lộ vẻ sát cơ, Đồng Thiên Kỳ nói :
- Đồng Thiên Kỳ chính đang cần gặp họ.
Lão khất cái cười lạnh lùng nói :
- Vì cho đến nay ngươi chưa gặp người nào trong số họ cho nên mới nói như vậy.
Tuy Đồng Thiên Kỳ thấy chấn động trong lòng nhưng không rộ ra mặt. Chàng chỉ cười nhạt nói :
- Họ nhất định mỗi người có riêng tuyệt học kinh thiên động địa.
Lão khất cái hơi quay người đột nhiên phóng ra một chưởng hư không. Rầm một tiếng, khối thanh thạch lớn cách đó chừng năm trượng vỡ vụn thành một đống đá mịn.
Đồng Thần Kỳ hơi biến sắc hỏi :
- Tôn giá là một trong ngũ Lão ?