Tàng Long Đỉnh

giết người mượn đao, đao cắt tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngân y thiếu niên bấy giờ tình thế đã rơi vào tuyệt lộ, chẳng ngờ có đồng minh xuất hiện kịp thời, khuôn mặt lo lắng bỗng giãn hẳn ra, nhìn Đồng Thiên Kỳ cười ngạo nghễ nói :

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi có lẽ chẳng ngờ bọn họ lại xuất hiện nhanh như vậy?

Nghe ra tự hồ như sự xuất hiện của hai lão già này là nằm trong kế hoạch đến trợ giúp cho gã, Đồng Thiên Kỳ chỉ cười nhạt nói :

- Tôn giá phải biết tình cảnh của mình vào lúc này chứ ?

Ngân y thiếu niên nghiêng đầu nhìn Đồng Thiên Kỳ vẻ bỡn cợt :

- Bổn thiếu gia nghĩ tình cảnh của ta có lẽ còn tốt hơn Đồng Thiên Kỳ ngươi rất nhiều.

- Thật không may, tôn giá hiện tại đang nằm trong tay Đồng mỗ, cho nên câu này lẽ ra không nên thốt từ miệng tôn giá !

Lại nói, Thiên Tâm Quái Cái bấy giờ nghe giọng hai người vừa xuất hiện cũng đã biết là ai, lão tuy nóng tính nhưng lão luyện giang hồ, cho nên thấy tình hình thay đổi liền thầm nghĩ :

"Nếu ta giết sạch đám thủ hạ của Nam Hải bang thì trúng kế của Nhật Nguyệt bang và Linh sơn phái, kết thêm một đại địch thì thực không nên " . nghĩ vậy, lão liền thâu binh khí, vị cô nương thấy Thiên Tâm Quái Cái ngừng đấu thì cũng lập tức thu chưởng.

Bốn gã ngân y thủ hạ Nam Hải tợ hồ chết đi sống lại, thấy đối phương tự dưng ngưng chiến tha cho họ thì còn lòng dạ nào chiến đấu, vừa thoát được vòng hiểm lập tức không hẹn mà đều chạy như bay đến bên người Ngân Y thiếu niên.

Ngân Y thiếu niên đưa mắt nhìn bốn tên thuộc hạ còn lại của mình, "hừ" một tiếng lạnh lùng, rồi nhìn Đồng Thiên Kỳ nói :

- Họ Đồng kia, bổn công tử vốn mang đến đây tám tên thuộc ha.....

Gã nói chưa xong Đồng Thiên Kỳ đã tiếp lời nói ngay :

- Giờ chỉ còn lại bốn tên !

- Không sai, ngươi đoán xem món nợ này ta sẽ đòi ai ?

- Hừ, Đồng mỗ chỉ nghĩ hiện tại tôn giá lo lắng không biết trong tương lai ai là người sẽ đến giúp tôn giá đòi mạng lại Ngân Y thiếu niên tính tình thâm trầm giảo hoạt, biết Đồng Thiên Kỳ hiện tại bốn phương đều là địch, cho nên nhẩm tính nhanh rồi cười ngạo nói :

- Họ Đồng kia, bổn thiếu gia e rằng người lo bỏ mạng không phải là ta !

Đồng Thiên Kỳ lúc này mới ngước mắt lên quét nhìn mỏm núi bên trái chàng thoáng giật mình vì nhận ra bên trái Vu Hồi Kiếm là một lão già ước chừng chín mươi có thừa, người thấp lùn, mặt đỏ như máu, mi bạc như tuyết, mắt lộ hung quang. Tuy chàng chưa từng gặp qua người này, nhưng chỉ bằng vào tướng mạo cổ quái của lão ta chàng cũng đoán được lão là Cửu Dương Tử như lời đồn đãi trên giang hồ.

Hai cánh trái phải của hai ông già còn có thêm tám lão nhân khác tuổi chỉ chừng ngũ tuần, người nào cũng mắt sáng rực chứng tỏ nội công hỏa hầu của họ đều không kém.

Mặc dù trong lòng có lo, nhưng chàng vẫn không để lộ thần sắc, chỉ cười điềm tĩnh nói vọng lên :

- Tôn giá không quản mấy mươi dặm theo đến đây, giờ ở xa cả chục trượng như thế chẳng thấy bất tiện đó sao ?

Vu Hồi Kiếm giọng khách khí :

- Đương nhiên, đương nhiên, chỉ có điều Đồng công tử hiện tại đang bận tiếp quý khách, cho nên lão phu không tiện nghe tự sự nhị vị, đành ở đây đợi một lúc vậy ?

Ngân y thiếu niên nghe khẩu khí của Vu Hồi Kiếm tợ như lão ta không hề quen biết mình, lại còn cho mình là khách quý của Đồng Thiên Kỳ thì trong lòng đã bực, tuy vậy tình hình lúc này quá cấp bách cho nên gã cố bấm bụng làm lành. Quay người chấp tay thi lễ, nói:

- Không biết Vu tiền bối quang lâm, vãn bối thi lễ có muộn, mong tiền bối hải hà !

Vu Hồi Kiếm "hừ" một tiếng, nhưng chưa kịp nói thì Cửu Dương Từ đã lên tiếng :

- Hiền điệt miễn lễ, từng nghe Nam Hải thế huynh có người con như chân long, nay được diện kiến quả nhiên danh bất hư truyền. Chẳng hay hiền điệt vào Trung nguyên bao giờ ?

Ngân Y thiếu niên "hừ" một tiếng trong bụng thầm nghĩ :

"Chết tiệt, đã biết còn hỏi, ngươi giả vờ hay lắm!", tuy vậy bên ngoài vẫn làm cung kính lễ độ, chấp tay nói:

- Vãn bối chỉ vừa vào Trung nguyên mấy ngày, cho nên còn chưa kịp đến vấn an lão tiền bối.

- À, không dám, không dám, chẳng hay lệnh tôn vẫn khỏe ?

Ngân Y thiếu niên chưa kịp đáp, bỗng nhiên nghe từ trên một mỏm núi khác, giọng nói Cùng Tăng ồm ồm như khuông vỡ vang lên :

- Í ! Lúc này là lúc nào mà các ngươi hàn huyên thăm hỏi gia sự ? Cùng tăng ta tính vốn bộ trực, có gì là nói ngay chứ không để trong lòng. Thời điệt nhi, ngươi có gì cần Cùng Tăng ta làm giúp không ?

Ngân Y thiếu niên họ Thời, tên là Thường Vũ, nghe vậy trong đầu lóe lên một suy nghĩ :

"Nhật Nguyệt bang và Linh Sơn phái vốn bất hòa, nếu ta chọn một bên thì bên còn lại nhất định sẽ giúp Đồng Thiên Kỳ. Chẳng biết dùng một tên trúng hai đích, tạm thời lợi dụng chúng !".

Nghĩ vậy bèn quay người, chấp tay:

- Vãn bối đa tạ đại sư.

Vu Hồi Kiếm thấy vậy "hừ một tiếng, rồi quay mặt nói với Cửu Dương Tử :

- Nhị ca, xem ra chúng ta chỉ thêm mất mặt !

Cửu Dương Tử cười nhạt thấp giọng nói:

- Cần phải lôi Thời Chấn Ngọc ra, có lẽ không thể không hạ thủ với hắn !

- Ý nhị huynh định cứu tiểu tử này, lão ta vì ấn đồ báo mà dốc toàn lực ?

Cửu dương Tử lắc đầu nói :

- Cứu hắn ư ? ha hạ.. ngươi nhầm, Thời lão nhi đâu phải là người mang ân cầu báo.

Nói đến đó mặt lão đanh lại, mắt lộ hàn quang, tiếp :

- Hổ độc không ăn thịt con, đó là thiên tính, ý ta muốn nói lôi Thời lão nhi ra mặt là vì lão không chịu nổi đau đớn mất con.

Vu Hồi Kiếm tợ hồ như đã hiểu ra thâm ý của nhị ca mình, bèn nói :

- Có nghĩa là cướp xác của tiểu tử này đem đến Nam Hải, nói là Đồng Thiên Kỳ hạ độc thủ, chúng ta không cứu kịp !?

- Ừm... hay hơn nữa là phải nói Linh Sơn phái đã cản chúng ta cứu nó !

Vừa nhắc đến Linh Sơn phái, Vu Hồi Kiếm chau mày nghĩ nhanh, rồi nói :

- Linh Sơn phái vốn cũng muốn lôi kéo Nam Hải, hiện tại bọn chúng có mặt chứng kiến, chỉ sợ kế mượn đao giết người của chúng ta khó thành !

Cửu Dương Tử chỉ nhếch mép cười nhạt, lắc đầu nói :

- Điều ta lo chỉ là sợ bọn chúng nhanh tay cướp mất cát thây tiểu tử này, lúc ấy thì chúng ta bị rơi vào cảnh người cản trở chúng cứu người.

- Hả, nhị ca muốn nói bọn Linh Sơn phái cũng nghĩ kế như ta ?

- Sao lại không ? Chúng rất hiểu rõ tính tình của Thời lão nhi, đừng nói là Linh Sơn phái, mà ngay Đồng Thiên Kỳ chỉ e cũng đã thấy được kế này !

Vu Hồi Kiếm mắt vẫn không rời Thời Thường Vũ đang nói chuyện với Cùng Tăng, vẻ không tin lắm, bèn nói :

- Lão già thô tục này mà cùng nghĩ được kế này sao ?

Vừa lúc ấy, bên kia giọng Cùng Tăng lại vang lên :

- Điệt nhi, có lẽ ngươi nghĩ một mình lão ăn mày ta làm sao đối phó nổi với bao nhiêu người kia ? Ha hạ.. vậy thì điệt nhi cứ yên tâm lão ăn mày này có đến trăm vạn binh mã ngầm mai phục chờ lệnh !

Thấy lão đệ của mình không tin câu này của Cùng Tăng, Cửu Dương Tử gật đầu khẳng định :

- Hắn không quá lời đâu, bao nhiêu cao thủ chủ chốt của Linh Sơn phái đều đã tập trung, chỉ có điều chưa phải lúc lộ diện.

Vu Hồi Kiếm nghe vậy thì giật mình, nói :

- Nếu hôm nay không có đại ca đi theo thì có lẽ đệ đã bị người ta lợi dụng.

Cửu Dương Tử chỉ mỉm cười, bấy giờ mới nhìn Ngân Y thiếu niên cao giọng khẳng khái hỏi :

- Thời hiền điệt đã quyết định chọn bên nào cứu viện ?

Thời Thường Vũ đã có kế trong đầu, nghe hỏi bèn quay đầu nói ngay :

- Vãn bối mong rằng được sự ưu ái bảo hộ của hai vị, chung thân khắc cốt ghi tâm, thịnh tình của cả hai bên khiến vãn bối nào dám chọn bên nào bỏ bên nào ?

Cửu Dương Tử nghe vậy vờ hừ một tiếng, như chợt nghĩ ra điều gì, trầm giọng nói :

- Thôi được, lão phu thà người bất nhân chứ quyết không để mình bất nghĩa, để vẹn cái tình với cố nhân hiện tại lão phu ở đây nguyện làm ngôi chủ !

Cùng Tăng nghe vậy vội vàng lên tiếng :

- Cùng tăng ta bình sinh có chết cũng không thay lời điệt nhi cứ yên tâm !

Thời Thường Vũ nghe vậy cứ ngỡ cả song phương mắc kế mình đắc ý nghĩ thầm :

""Các ngươi cứ tưởng Thời thiếu gia ta trẻ con, tốt ! cứ để đến khi về Nam Hải, quỷ sẽ nói với các người tất cả ?".

Nghĩ vậy gã chấp tay thi lễ cả song phương, nói :

- Vãn bối xin đa tạ các vị tiền bối.

Đồng Thiên Kỳ từ nãy giờ chỉ mặc nhiên nghe bọn họ nói chuyện, bấy giờ mới cười nhạt lên tiếng :

- Tôn giá lẽ ra phải đa tạ bọn họ lát nữa sẽ giúp tôn giá đưa xác về cho lệnh tôn !

Thời Thường vũ vốn đắc ý cho nên chỉ nghĩ Đồng Thiên Kỳ khoa ngôn, cười lạnh nói :

- Ha hạ.. bổn công tử chờ xem bọn họ xé xác ngươi ra, bấy giờ xem họ Đồng ngươi xương thịt cứng chừng nào ?

Thiên Tâm Quái Cái trong lòng khâm phục Đồng Thiên Kỳ, lão đưa mắt nhìn Thời Thường Vũ nói lạnh lùng:

- Tiểu tử, ngươi chết đến nơi mà còn không biết ư ? Theo ý lão phu thì ngươi nhanh chân cút khỏi đây, có vậy may ra Đồng công tử tha cẩu mệnh cho ngươi lần này !

Thời Thương Vũ vừa nghe không khỏi ngớ người, nhưng đột nhiên cười lớn nói :

- Đi ư ? Ha hạ.. lão ăn mày, Thời mỗ đâu phải là trẻ lên bađdể ngươi dễ đuổi bổn công tử chưa ăn mày ngày nào, không phải là hạng nhận được vài chén cơm là dễ bị người ta đuổi lúc nào cũng được !

Thiên Tâm Quái Cái trầm mặt lại gằn giọng quát :

- Tiểu tử, ngươi thức thời thì mau cút !

- Hừ, muốn bổn thiếu gia đi cũng không khó thế nhưng...

Cuối câu gã cố kéo dài giọng nhưng vẫn không nói ra hết ý.

Thiên Tâm Quái Cái đã giận tím người, thế nhưng nghĩ không nên để Đồng Thiên Kỳ gây thêm đại địch, cho nên nhẫn nhịn xuống giọng :

- Có gì thì cứ nói mau, chớ bày trò úp mở Thời Thường Vũ liếc nhìn nhanh Thiên Tâm Quái Cái một cái, nhún vai tỏ vẻ không bận tâm, rồi nhìn Đồng Thiên Kỳ nói :

- Muốn tại hạ đi cũng không khó, thế nhưng Đồng đại hiệp phải chất nhận một điều kiện.

Đồng Thiên Kỳ vốn không hề sợ gì Nam Hải phái, chỉ có điều chàng biết phải kiên nhẫn mới không bị đối phương lợi dụng, bèn nói:

- Tôn giá đột nhiên đổi cách xưng hô với Đồng mỗ khiến người ta hơi bị bất ngờ !

- Hắc hắc... Tại hạ không những đổi cách xứng hô, chỉ cần Đồng đại hiệp đáp ứng yêu cầu của tại hạ, thì tại hạ sẽ giúp Đồng đại hiệp giải tỏa vòng vây hôm nay!

Đồng Thiên Kỳ nhếch mép cười khinh bỉ:

- Tôn giá cho rằng Đồng mỗ đã vô phương ứng phó với bọn họ đấy à ?

- Chớ nghe những lời quỷ của hắn, hạng tâm địa đen tối ngầm hại người ấy thì có lời nào đáng tin !

Hoa Ngọc Phụng chừng như không nhịn được la lên, tuy nghe vậy nhưng Thời Thường Vũ vẫn thản nhiên như không, nói :

- Cô nương đây là con đường sinh tồn, chỉ cần một điểm này đủ thấy bổn công tử giúp các ngươi tìm được điều tốt rồi !

Hoa Ngọc Phụng mày liễu nhíu chặt, ánh mắt hiện sát cơ lạnh giọng nói :

- Thời Thường Vũ ngươi nghĩ nhầm rồi đấy, bổn cô nương sẽ chứng minh cho ngươi thấy ngay.

Lời vừa dứt, thân hình nàng như tên thoát khỏi cung vọt vào người Thời Thường Vũ, đồng thời song chưởng vung ra thế như mưa sa bão táp.

Bốn tay thủ hạ của Thời Thường Vũ chính vừa rồi sống lại từ trong cõi chết, đã tận mắt chứng kiến Hoa Ngọc Phụng ra tay như thế nào, cho nên lúc này vừa nhìn thấy bóng nàng lướt tới thì cả bốn tên không ai bảo ai phân ra chạy tứ tán.

Lại nói, Thời Thường Vũ không ngờ tới Hoa Ngọc Phụng chỉ nói dứt một câu là đã ra tay ngay, lại càng không ngờ đám đệ tử của mình lâm trận đào tẩu, gã trong cơn nguy cấp vội vàng gắng gượng đưa song chưởng lên trấn hộ trước ngực.

"Bình" một tiếng, cả người Thời Thường Vũ theo cỏ cây bay loạn xạ thoái lùi về sau đến sáu bảy bước, khí huyết trong người gã như ngưng trệ, hai tay tê dại tợ hồ như không phải tay của mình nữa rồi !

Sau một chưởng, chừng như chưa trút hết cơn giận, Hoa Ngọc Phụng lạnh lùng buông lời :

- Thời Thường Vũ nộp mạng !

Nàng, quả nhiên là một mỹ nhân như cửu thiên tiên nữ, thường ngày thùy mị đoan trang là thế, nhưng giờ đây giọng nói của nàng lạnh lùng pha lẫn mùi tử khí, đối với Thời Thường Vũ thì tợ như tiếng khuông ru hồn, khiến người nghe sởn cả gai ốc.

Hai tay không còn làm chủ được nữa, Thời Thường Vũ còn can đảm đâu để xuất chiêu nghênh tiếp, gã cũng chẳng còn biết giữ thể diện là gì ngã người trên đất rồi cứ thế lăn tròn ra ngoài đến bảy tám xích.

Tuy gã vừa tránh được một chiêu trí mạng, thế nhưng người chưa kịp đứng dậy đã hứng trúng một đá nhanh như chớp của Hoa Ngọc Phụng vừa truy theo đến, cả người gã lại bị hất bắn thêm mấy xích Hoa Ngọc Phụng chừng như vẫn chưa hả cơn giận, lạnh giọng nói :

- Thời Thường Vũ bây giờ thì ngươi đã được chứng minh đầy đủ đây !

Vừa dứt lời, song cước tung lên định kết liễu đời gã, thì đột nhiên Đồng Thiên Kỳ trầm giọng quát lại :

- Tha cho hắn đứng lên.

Hoa Ngọc Phụng vừa nghe giọng chàng thì người khựng lại, quay đầu ngạc nhiên hỏi :

- Chàng muốn tha cho hắn à ?

- Đúng !

Đồng Thiên Kỳ gật đầu đáp:

- Chuyện trong mật đạo chẳng lẽ nàng quên rồi sao ?

- Ta không bao giờ quên.

Tuy trong lòng còn nhiều hồ nghi, thế nhưng với chàng giờ đây như là thần tượng của nàng, cho nên không dám hỏi dồn cũng không dám kiên ngạnh như trước. Chỉ ném một cái nhìn đầy khinh bỉ về phía Thời Thường Vũ, rồi tung người trở lại cùng ba vị cô nương kia.

Vừa thấy Ngọc Phụng tha cho Thời Thường Vũ, cả Vu Hồi Kiếm lẫn Cùng Tăng ở phía dối diện, chẳng ai bảo ai đều nhún người phi hạ thấp xuống có đến bảy tám trượng, hiển nhiên cố làm cho Thời Thường Vũ thấy vậy.

Thời Thường Vũ lúc này lồm cồm đứng lên với khuôn mặt tím tái, chín ngượng vì nhục nhã, trong ánh mắt đầy hận thù của gã hằn sát khí, gã đảo nhanh toàn trường rồi bất chợt nhìn lên hướng hai mỏm núi. Vừa khéo lúc ấy trong nhãn tuyến của gã nhận ra bọn Vu Hồi Kiếm và Cùng Tăng vừa đổ xuống thấp, chừng như sắp ra tay.

Trong đầu gã, ý định chạy thoát thân vừa rồi đột nhiên biến mất, gã thầm nghĩ:

"Hừ, họ Đồng ngươi bảo cô ta tha ta chẳng qua là thấy bọn họ đã xuống mà thôi, xem ra ngày hôm nay thì ngươi phải táng mạng tại đương trường".

Nghĩ vậy, trong đầu gã kế hoạch vẫn như cũ, ngầm cười nhạt rồi bước đến trước mặt Đồng Thiên Kỳ cách ngoài ba xích, vẻ đắc ý cười nói :

- Đồng huynh, bây giờ chúng ta thương lượng điều kiện vậy ?

Đồng Thiên Kỳ trong đầu hơi chấn động vì thói ngông cuồng ngu dốt của gã, cười khinh miệt nói :

- Tôn giá vừa lấy được cái mạng của mình đấy.

- Ồ, Đồng huynh thừa biết Thời mỗ không thể chết ?

Sắc mặt Đồng Thiên Kỳ đột nhiên đanh lại sau câu nói ấy, buông từng tiếng:

- Tôn giá mới thật là tự đại ngông cuồng.

Thời Thường Vũ đưa mắt nhìn bốn tên thủ hạ của mình đã đứng tụm lại một chỗ gằn giọng thị uy :

- Lâm trận bất úy tử, giới quy của Nam Hải phái các ngươi dám quên hử ?

Nói rồi chẳng thèm biết bọn thuộc hạ lúc này trên mặt còn đong lại nét khiếp hãi, gã quay mặt nhìn Đồng Thiên Kỳ nói tiếp :

- Đồng huynh hiện tại muốn nghe điều kiện bổn công tử đưa ra chứ.. Đồng Thiên Kỳ cười mỉa :

- Tôn giá quả là người chỉ thích tự biên tự diễn một mình.

- Ha hạ.. Đồng huynh khéo đùa !

Nói đến đó gã đanh mặt lại, giọng lạnh lùng :

- Điều kiện của bổn công tử, Đồng huynh tuyệt không thể từ chối, nếu không.. cục diện hôm nay, có lẽ Đồng huynh cũng tự thấy rồi.

Vừa hết câu, không đợi Đồng Thiên Kỳ kịp nói, gã đưa ánh mắt giảo hoạt tham dục liếc nhìn về phía bốn mỹ nhân tứ tiếp lời :

- Nữ nhân trong thiên hạ không thể đều thuộc về Đồng huynh, bởi vậy bổn công tử muốn Đồng huynh chia bớt lạc thú, tại hạ cần hai trong bốn vị kia !

Đồng Thiên Kỳ sắc mặt không chút thay đổi, lạnh giọng nói :

- Đồng mỗ đã nói tôn giá thích tự biên tự diễn một mình.

- Ồ, tạt hạ nói là thật lòng, Đồng huynh có lẽ sẽ nghĩ ai có chí nấy, nhưng bọn họ có thể vì sinh mạng của Đồng huynh mà hy sinh thân mình ?

Vừa nghe xong câu này, huyệt Mi tâm giữa trán chàng đột nhiên ửng lên như máu gằn giọng :

- Tôn giá nói xong rồi chứ ?

Thiên Tâm Quái Cái thấy vậy thì hoảng lên, vội vàng nói :

- Họ Thời kia, nếu ngươi còn muốn cái mạng mình thì cút đi !

- Cút ! Chưa đến lúc.

Thời Thường Vũ nhún mình nói mỉa mai.

Đồng Thiên Kỳ mắt lộ sát khí, giọng lạnh băng băng.

- Trời đất tuy bao la, thế nhưng có lẽ đã hết đất sống cho tôn giá, Đồng mỗ sở dĩ kiên nhẫn được như vậy, quyết không phải là sợ Nam Hai phái phục thù, cũng quyết không phải sợ đám người này mà chỉ là vì không muốn thiên hạ lợi dụng, không muốn trúng vào kế mượn đao giết người, thế nhưng tôn giá ngược lại không thức tỉnh...

Thời Thường Vũ nghe vậy thì càng nhận định Đồng Thiên Kỳ đã sợ, chẳng qua nói để giữ thể diện, vả lại bọn Nhật Nguyệt bang và Linh Sơn phái đều muốn lôi kéo Nam Hải phái, thì quyết khi nào bọn họ thấy mình nguy không ra tay trợ giúp để lấy lòng Nam Hải bang chủ, nghĩ thế gã ngửa cổ cười dài cuồng ngạo nói :

- Đồng Thiên Kỳ, hiện tại đây không phải là lúc để giữ thể diện, đại trượng phu biết ẩn hiện co giãn đúng tiết, vài ả mỹ nữ là cái gì, theo ý huynh đệ thì...

Ánh mắt đã đằng đằng sát khí, không đợi Thời Thường Vũ nói hết câu, Đồng Thiên Kỳ đột nhiên cắt ngang:

- Thời Thường Vũ, ngươi chuẩn bị ngươi vốn không xứng để Đồng mỗ ra tay trước, nhưng hôm nay Đồng mỗ quyết phá lệ !

Thiên Tâm Quái Cái thấy chàng nói xong đặt tay lên đốc thanh Long thủ kiếm, lão hoảng hốt la lên :

- Đồng Thiên Kỳ, nhỏ không nhịn thì hỏng đại kế, chúng ta lẽ nào mở mắt mà chui vào bẫy của người khác?

Thời Thường Vũ gật đầu cười đắc ý :

- Chí lý ! Đồng huynh. Thời mỗ cũng nghĩ như thế.

Đồng Thiên Kỳ lạnh giọng nói :

- Bọn ngươi ai ra tay trước ?

Thời Thường Vũ mặc dù đã nhận ra sát khí đầy mặt Đồng Thiên Kỳ, thế nhưng gã vẫn tin rằng chàng không bao giờ dám động thủ, cười nhạt nói:

- Có lẽ Đồng huynh lúc này thế cỡi lên cọp khó xuống ! Huynh đệ chỉ muốn khuyên Đồng huynh hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hãy quyết định !

Lúc này bốn gã thuộc hạ của Thời Thường Vũ, thấy chủ mình vẫn bình tĩnh gan dạ như vậy, lại nhìn thấy bọn Vu Hồi Kiếm và Cùng tăng đã xuống gần thì tin chắc chủ đã có kế sách, bốn gã như dũng khí trỗi dậy, không ai bao ai nhất loạt nhảy ra trước mặt Đồng Thiên Kỳ nói :

- Từng nghe Đồng đại hiệp võ công cái thế, bọn ta bốn người nguyện thay mặt công tử chúng ta lĩnh giáo Đồng đại hiệp vài chiêu.

Đồng Thiên Kỳ quét ánh mắt lên bốn gã đại hán cười gằn nói :

- Hay lắm vậy thì mời bốn vị rút binh khí ra.

Thời Thường Vũ thấy vậy châm biếm nói:

- Đồng huynh cần cẩn thận, bọn họ bốn người tính khí không tu dưỡng được như Thời mồ !

Bốn gã đại hán nghe vậy thì như được cổ vù thêm, lại thấy chủ mình không chút sợ hãi thì càng mừng nhất tề rút kiếm.

Thiên Tâm Quái Cái tái mặt lại, la lên :

- Đồng Thiên Kỳ, ngươi thật không nghĩ đến hậu quả ư ?

Thời Thường Vũ cười nham hiểm nói ; - Đồng Thiên Kỳ, ngươi còn có cơ hội cuối cùng để giữ được tính mạng đấy !

Đồng Thiên Kỳ đưa mắt nhìn Thiên Tâm Quái Cái, điềm tĩnh nói :

- Đồng mỗ nghĩ Hàn đại hiệp lo lắng ấy chỉ sợ không phải của mình!

Thiên Tâm Quái Cái trầm giọng nói :

- Nếu đã biết lão ăn mày ta nghĩ thế nào tốt nhất Đồng Thiên Kỳ ngươi nên bình tĩnh lại một tí.

- Như Đồng mỗ đã đoán không sai, thì Hàn đại hiệp chớ nên nhiều lời nữa.

Thời Thường Vũ chen vào kích:

- Đồng Thiên Kỳ, Thời mỗ nghĩ Hàn đại hiệp nói rất đúng.

Không để ý đến gã, Đồng Thiên Kỳ quét mắt nhìn bốn gã đại hán, nói :

- Bốn vị đã chuẩn bị rồi chứ ?

Cả bốn gã đại hán chừng như tin tưởng Đồng Thiên Kỳ quyết không dám hạ thủ nên nhất loạt khẳng khái đáp :

- Bọn đại gia ta chờ đã lâu !

Thời Thường Vũ ngưng ánh mắt trên mặt Đồng Thiên Kỳ với nụ cười tự tin :

- Đồng huynh, hiện tại chúng ta nói vào chính vấn đề, đừng để ý đến bọn chúng.

Thì ra mãi đến nước này mà gã ta vẫn tin Đồng Thiên Kỳ chỉ là hư trương khí thế.

Gã nói tiếng cuối cùng chưa xong, đột nhiên nghe giọng Đồng Thiên Kỳ lạnh băng thét lớn :

- Bốn vị gặp huyết kiếp !

Gần như cùng lúc với tiếng quát, chỉ thấy trong ánh kiếm loáng lên một cái rồi vụt tắt, kèm theo là những tiếng rú thảm tắt nghẹn trong cổ họng, máu đỏ phun lên thành vòi..... Thời Thường Vù trố mắt chết khựng cả người, gã tợ hồ như không thể tin được Đồng Thiên Kỳ ra tay nhanh như vậy, chỉ trong cái chớp tắt không đầy cả bốn gã đại hán giờ trở thành bốn cái xác không hồn nằm lăn trên đất.

Nhìn khuôn mặt ngây dại kinh ngạc tột độ của Thời Thường Vũ, chừng như giờ đây gã nhận ra được điều suy tính của mình là hoàn toàn sai. Đồng Thiên Kỳ kiếm đã tra vào vỏ tự lúc nào, tay còn đặt trên chuôi, cười lạnh lùng:

- Họ Thời kia, giờ thì đến lượt ngươi Thời Thường Vũ giật thót mình tỉnh lại, sự thực khiến gã bàng hoàng trong chốc lát, giờ đây gã đưa ánh mắt đầy lo lắng pha lẫn thù hận quét nhìn quanh một vòng hiển nhiên gà chỉ.nhận được những cái nhìn khinh miệt tử các thiếu nữ, duy nhất chỉ có Thiên Tâm Quái Cái là tỏ vẻ lo lắng Ánh mắt gã lại đưa xa hơn nhìn về các dốc núi, rồi ngừng lại trên mặt Đồng Thiên Kỳ gằn giọng :

- Đồng Thiên Kỳ, Nam Hải ta bằng hữu tứ phương rất nhiều, chỉ cần ngày hôm nay ta còn sống sót thì họ Đồng ngươi có mọc cánh bay lên trời cũng không thoát khỏi Nam Hải và bằng hữu chúng ta truy sát !

Trong cuối câu hiển nhiên gã muốn nhắc nhở bọn Vu Hồi Kiếm và Cùng tăng chớ quên sự an nguy của gã.

Đồng Thiên Kỳ nhếch mép cười nhạt :

- Tôn giá quả thực là người nghĩ về mình quá ư chu đáo !

Lúc này Vu Hồi Kiếm chừng như đã thấy đúng thời điểm hành động, liền phóng người chạy xuống, bên triền núi bên kia Cùng tăng cũng đã bắt đầu chạy xuống, không khí phút chốc bỗng trở nên vô cùng khẩn trương.

Thời Thường Vũ liếc mắt nhìn thấy cả hai cũng đã bắt đầu chạy xuống, lo lắng trong lòng gã lập tức tan biến, rạng mặt cười kha khả nói :

- Đồng Thiên Kỳ, giờ là lúc ngươi trả nợ.

Tuy không quay đầu lại, nhưng Đồng Thiên Kỳ cũng đoán được bọn Vu Hồi Kiếm và Cùng Tăng đã bắt đầu chạy xuống, chỉ cười lạnh lùng nói:

- Giờ này mà tôn giá còn có đủ thời gian để lo cho Đồng mỗ ?

Thời Thường Vũ nhẩm nhanh trong đầu cố ý kéo dài thời gian nói :

- Đồng Thiên Kỳ, Thời mỗ nói vậy không có nghĩa là lo lắng cho ngươi, mà chỉ khuyên ngươi nhanh nhanh tỉnh trí chấp nhận điều kiện của ta.

Lúc này Vu Hồi Kiếm đã chạy xuống chỉ còn cách sau lưng Đồng Thiên Kỳ chừng mười trượng không hiểu hữu ý hay vô tình, vừa lúc ấy lão vấp ngã người trên một phiến đá lớn đủ để Đồng Thiên Kỳ nhận ra phương vị của lão.

Phía đối diện Cùng Tăng cùng chạy xuống chỉ còn cách sau lưng Thời Thường Vũ mười trượng, bất thần lão cũng dừng chân giữ cự ly đúng như khoảng cách của Vu Hồi Kiếm.

Bọn Thiên Tâm Quái Cái và bốn vị cô nương thấy địch nhân có đồng minh kéo đến thì khẩn trương lên, chẳng ai bảo ai chạy lại vây quanh Đồng Thiên Kỳ.

Đôi nhãn châu chuyển nhanh, trong đầu Đồng Thiên Kỳ chợt lóe lên một ý, bèn dùng truyền âm nhập mật nói với Hoa Ngọc Phụng :

"Các cô không nên cản trở Vu Hồi Kiếm.".

Hoa Ngọc Phụng chưa kịp hỏi nguyên nhân, thì đã nghe giọng Thời Thường Vũ lạnh lùng nói :

- Họ Đồng kia một ngươi sống, hai ta sống !

Dứt lời, nhân lúc Đồng Thiên Kỳ quay người nói với Hoa ngọc Phụng, gã đánh một chiêu "thương hải khởi đình".

Đồng Thiên Kỳ chỉ cười nhạt tợ hồ như chuyện Thời Thường Vũ ra tay đúng vào lúc này là nằm trong dự liệu của chàng, chỉ đến khi chưởng kình đã gần đến người, chàng đột nhiên quay phắt người tung mình lên, đồng thời một chiêu "Hồi long chuyển phụng" đánh ra như thu phong tảo diệp.

Thời Thường Vũ tuy công lực cũng thuộc hạng nhất lưu, thế nhưng so với Đồng Thiên Kỳ thì gã chẳng thấm vào đâu, lúc uy thế ra tay trước, nhưng chiêu "Hồi long chuyển phụng" của Đồng Thiên Kỳ cực nhanh, khiến gã chưa kịp nhận ra thế chưởng là gì, thất thanh la lớn:

- Tiềm long chưởng, các người nhanh vào.

Nghe tiếng la này, cả bọn Vu Hồi Kiếm và Cùng Tăng đều ngờ Đồng Thiên Kỳ đã ra tay hạ tên họ Thời, nên gần như cùng lúc cả hai quát lớn:

- Đồng Thiên Kỳ, xem chưởng!

Hai bóng lão nhân tiếp theo lời nói, từ hai phía phóng vào với hai thế hung mãnh Nào ngờ Đồng Thiên Kỳ không để trúng kế bọn họ, chàng khi thấy Thời Thường Vũ hoảng loạn thất thanh không còn tinh thần đối đầu, chỉ đứng lại nhắm mắt chờ chết, chàng chuyển thế từ chưởng thành trảo chộp trúng vào cổ tay gã ta.

Nên biết lúc này Vu Hồi Kiếm và Cùng tăng phóng nhanh xuống với một chưởng phong cuồng mạnh quyết không phải để đối đầu với Đồng Thiên Kỳ, mà chẳng qua là muốn nhanh chân hơn đối phương, cướp được cái thây của Thời Thường Vũ.

Đồng Thiên Kỳ cười nhạt trong lòng, mắt nhìn thấy hướng trước Cùng Tăng bổ đến chỉ còn cách mình bảy tám xích, chàng đoán chác Vu Hồi Kiếm cũng ở khoảng cách ấy. Bất thần quay ngoắc người lại, thuận tay với một thế ném điêu luyện, chàng tung cả người Thời Thường Vũ lúc này đã mất hết sức đề kháng về phía Vu Hồi Kiếm.

Khoảng cách đã quá gần, lại thế ném của Đồng Thiên Kỳ rất mạnh, nên Vu Hồi Kiếm chợt nhận ra tình thế chuyển. biến, muốn ngừng tay cũng không còn kịp.

Bình... một tiếng, cả người Thời Thường Vũ như quả bóng văng cao lên không bay trở ngược lại vừa khéo đúng tầm bổ tới của Cùng Tăng.

Vu Hồi Kiếm khựng cả người không thể nào ngờ được Đồng Thiên Kỳ mượn một chưởng của mình để kết liễu Thời Thường Vũ, càng không thể ngờ cái thây vốn muốn được lại bị chính một chưởng của mình đẩy văng xa, và cành bất hạnh hơn là chính rơi trúng vào tay Cùng Tăng.

Cùng Tăng cũng như Vu Hồi Kiếm không thể ngờ được Đồng Thiên Kỳ mưu cao lại nham hiểm như vậy, chỉ có điều lão may mắn hơn là còn đủ thời gian để kịp xoay trở.

Lão mắt vừa ngó thấy thi thể Thời Thường Vũ bị chưởng lực của Vu Hồi Kiếm đẩy ngược lại về phía mình, vội vàng thu hồi chưởng thế, vừa kịp rụt tay lại thì đón trúng thi thể của Thời Thường Vũ Ôm được cái xác Thời Thường Vũ trong tay, chẳng kể thế nào là máu me tanh tưởi, lão mừng khôn xiết cúi người nói nhanh :

- Lão Cùng Tăng này cảm tạ !

Vừa dứt lời, người quay phắt lạt phóng chân chạy như bay về hướng sông.

Thấy kế mượn đao giết người của mình không thành, ngược lại trở thành kẻ sát nhân, Vu Hồi Kiếm giận tím gan tím ruột, phẩn hận trút hết vào người Đồng Thiên Kỳ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio