Ngọc Châu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi nhưng cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người, cố gắng mở mắt ra, lại nhìn thấy đám đông đang chen chúc nhau trước cửa, nhất thời bị dọa đến giật này mình.
Nàng chanh chóng thu đôi chân trần trụi đang lộ ra bên ngoài, luống cuống nhìn Nghiêu Mộ Dã.
Đệ nhất quyền thần Đại Ngụy vẫn ngồi bất động trên ghế đẩu không nhúc nhích, nhưng khi ánh mắt sắc bén kia lướt qua người bọn họ lại tựa như một tướng quân anh tuấn đang ngồi trên ghế, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ lệnh kéo người xuống bổ chẻ.
Bạch Thủy Lưu kịp thời phản ứng đầu tiên, khẽ quay đầu lại nói với Quảng Tuấn Vương: “Ta đã nói với Vương gia, sợ rằng tân lang tân nương của chúng ta đã vất vả một ngày rồi nên bây giờ muốn nghỉ ngơi,ngài xem thân thể tân nương dường như không thoải mái cho lắm, hay là chúng ta tạm thời bỏ qua cho Thái úy đại nhân lần này đi!’’
Vừa dứt lời, hắn đã bình thản xoay người rời đi.
Mắt thấy Bạch thiếu am hiểu lòng người cố ý hắt chậu nước bẩn lên người Vương gia vừa đi, những thiếu niên khác cũng thức thời lấy cớ nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đáng thương cho Quảng Tuấn Vương bị bỏ rơi tại chỗ, chỉ chăm chú nhìn bóng dáng yêu kiều đang co người trong chăn,nàng nhíu chặt chân mày, dường như rất ghét bỏ vị khách không mời mà đến này, nhất thời cảm thấy lòng đau như cắt.
Đồng thời trong lòng hắn cũng bừng tỉnh hiểu rõ, uổng công bề ngoài Nghiêu Mộ Dã luôn tỏ ra thanh cao ngạo mạn, nhưng mỗi lần, mỗi lần bị nữ nhân này lừa dối thì luôn miệng nói đã tuyệt vọng với nàng rồi.
Hóa ra ở phía sau mọi người lại là dáng vẻ khom lưng cúi đầu không biết xấu hổ này,hoàn toàn đánh mất tôn nghiêm của một nam tử!
Trí thức quét rác! Làm nhục tổ tông!
(Trí thức quét rác: Trí thức không được trọng dụng.)
Sớm biết như vậy, lúc trước hắn đã không cần mặt mũi của mình, quỳ xuống liến chân ngọc ngà thon dài của Lục tiểu thư, há chẳng phải đã sớm làm lay động trái tim giai nhân, Dương Tố hắn đã ôm được mỹ nhân về nhà rồi sao?
Nhưng bây giờ hiểu rõ thì đã muộn rồi, chỉ có thể đau khổ nói một câu: “Lục tiểu thư… Nghỉ ngơi cho khỏe.’’ Quảng Tuấn vương gia không dám nhìn Thái úy đại nhân một lần nào nữa, xoay người vội vã rời đi.
Những thế gia nhàn nhã nhàm chán trong kinh thành cũng nhanh chóng nắm bắt được những lời ong tiếng ve thú vị.
Thế là, chẳng mấy chốc, chuyện Thái úy đại nhân xoa bóp mát xa chân cho tân nương tử của mình ở trong phòng tân hôn đã lan truyền khắp cả kinh thành.
Ngay cả Hoàng thượng trong cung cấm cũng đã nghe phong phanh câu chuyện, sau khi Thái úy và phu nhân dâng trà cho mẫu thân xong, lại dẫn tân nương vào cung khấu tạ lễ vật của Hoàng thượng, mang theo giọng điệu trêu chọc mà hỏi thăm về các huyệt vị dưới lòng bàn chân, cuối cùng lại bị ái khanh của mình công kích chuyện riêng tư trên núi hôm đó.
Nhưng thành thật mà nói, Ngọc Châu còn vất vả cực nhọc hơn rất nhiều.
Từ trước đến này, lúc Thái úy đại nhân của chúng ta thẹn quá hóa giận đều không thể nói lý, thế mà lại mang chuyện mất mặt này tính lên đầu nàng, mấy ngày nay áp dụng phu cương nghiêm ngặt, quy củ lập ra quả thực không chút sơ hở.
Ngọc Châu biết lúc này hắn như một con lừa cần được vuốt ve, mắt thấy hắn này đang bực bội trong lòng cũng cố gắng không so đo, nhưng nam nhân này càng được voi đòi tiên!
Sáng sớm thức dậy, Nghiêu Mộ Dã thậm chí còn chưa thèm mở mắt, lười biếng kêu một tiếng: “Nước…’’
Mấy ngày nay Ngọc Châu bị cấm đi đến xưởng, mặc dù không phải thức đêm, chỉ là mỗi ngày đều bị hắn lăn qua lăn lại không biết đủ đến sáng mới có thể chợp mắt một chút.
“Nước!’’ Nghiêu Mộ Dã lại lười biếng kêu một tiếng, chỉ là giọng điệu lần này có nâng cao thêm một chút, rõ ràng có thể nghe thấy sự không vui khó che giấu.
Ngọc Châu khẽ trở mình, cuối cùng cũng lấy được sức lực mở mắt ra, cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn, lục lọi tin kiếm cái yếm dưới góc giường mặc vào,rồi lại tùy tiện cầm lấy áo choàng của Nghiêu Mộ Dã treo trên thành giường, đôi mắt lim dim buồn ngủ đi đến bên cạnh rót một ly trà ấm mà nha hoàn vừa mới đưa vào.
Nhưng lúc nàng mang tới, Thái úy đại nhân là không chịu nhận lấy, chỉ dựa vào gối lười biếng nói: “Dùng miệng đút cho ta.’’
Ngọc Châu từ từ ngước mắt nhìn lên, rất muốn lấy nước trà trong chén để rửa da mặt của người này một chút, cuối cùng nổi giận nói: “Rốt cuộc chàng có uống không, nếu như cảm thấy ta phục vụ không tốt, chàng có thể cưới thêm một người khác.’’
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy nữ nhân này thực sự cần phải dạy dỗ nghiêm khắc từ đầu đến chân một lần, điều đầu tiên chính là tất xấu thích đẩy trượng thu của mình đến bên trên người một nữ nhân khác, nhất định phải kiên quyết sửa lại một phen.
Ngay lập tức lạnh lùng nói: “Nàng nói lại một lần nữa cho ta.’’
Ngọc Châu khẽ thở dài một cái, nàng là một nữ nhân đã qua hai lần gả, trong lòng khó tránh khỏi co sự so sánh.
Mặc dù cuộc hôn nhân lần đầu tiên nàng bị ép buộc phải lên kiệu hoa, nhưng Vương lang là người ôn hòa như ngọc, luôn đối xử với nàng vô cùng lễ độ, đúng mực.
Cuộc sống hòa hợp sau cưới của hai người cũng dần dần khiến nàng thả lỏng tinh thần, cảm thấy người trượng phu này cũng không khó sống chung.
Nhưng mối nhân duyên lần thứ hai này, thực ra cũng là nửa ép buộc không nói, nhưng trước khi thành thân, Thái úy đại nhân nhìn chung cũng được xem như một người quân tử phong độ, nhưng bây giờ lại không hề che giấu, trực tiếp lộ nguyên hình.
Ngọc Châu biết mình còn trẻ, nàng vẫn luôn cho rằng mình và Thái úy trước khi thành thân thường xuyên ở bên cạnh nhau thì chắc có lẽ sẽ quen dần tính tình của đối phương, cho rằng gả cho hắn cũng chỉ hòa hợp sống qua ngày đoạn tháng, chẳng qua chỉ nhiều hơn chút danh tiếng và trách nhiệm mà thôi, không có gì ghê gớm cả.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, khi dấu vết của đèn cầy nến đỏ trên mặt bàn còn chưa phai, bản thân đã cảm thấy cuộc sống sau này của mình càng ngày càng vô vọng, lúc đầu là không cho phép nàng vào xưởng, lại không cho phép nàng thức đêm, khắp nơi cản tay kéo chân, cả ngày tìm rắc rối.Nghĩ đến đây rong lòng trào dâng cảm giác ủy khuất khó có thể kìm nén, vành vắt bỏ bừng.
Nghiêu Mộ Dã trách mắng xong, lại không nghe thấy miệng lưỡi sắc bén của thể tử phản bác lại, ngẩng đầu nhìn lên lại nhìn thấy nàng với mái tóc rối tung, hốc mắt đỏ bừng đang ngẩn người, hắn lập tức ngồi dậy, duỗi tay nâng cằm nàng lên, một giọt lệ trong suốt nhanh chóng rơi xuống.
“Sáng sớm chỉ kêu nàng rót một ly nước thôi mà, sao lại ủy khuất như thế này? Chẳng phải đêm đó nàng lụi xơ không thể nhúc nhích, ta cũng mang bô đến cho nàng đi tiểu sao? Nàng có thấy ta khóc nháo với nàng bao giờ chưa?’’
Ngoài miệng Nghiêu Mộ Dã nói lời nghiêm khắc, nhưng lại đưa tau kéo người vào trong lồng ngực mình, vỗ nhẹ vào lưng nàng, sau đó đặt nàng vào trong chăn, hôn lên chóp mũi đôi môi nói: “Chẳng lẽ còn chưa ngủ đủ sao? Được chiều chuộng buông thả như vậy sao, có khát không, ta đút nước cho nàng nhé?’’
Nói xong, hắn cầm ly trà nhỏ mà Ngọc Châu vừa đặt lên bàn nhỏ bên cạnh hớp một ngụm, muốn dùng miệng đút cho nàng.
Ngọc Châu không thể chịu nổi phương pháp uống nước dơ bẩn này, lập tức quay đầu tránh đi, hơi buồn bực nói: “Chàng không để cho người khác thanh tịnh một chút, muốn dày vò người ta đến chết sao?’’
Nghiêu Mộ Dã biết hẳn nàng đang tức giận chuyện ban đêm mình ăn không biết đủ, lập tức ra vẻ hùng hồn nói: “Trước kia ta thương tiếc nàng, sợ nàng chưa thành thân mà có bầu, vẫn luôn nửa đường rút lui, giống như đang nhai một món ăn ngon mà không thể nuốt vào bụng, mặc dù cũng là ăn, nhưng lại không thể no bụng.
Hôm nay rốt cuộc có thể đường hoàng chính đáng, nhất là trong khoảnh khắc cuối cùng kia, dẫu sau nàng cũng phải cho trượng phu của mình ăn một vài bữa no nê chứ?’’
Ngọc Châu nghe thấy những lời không biết xấu hổ này của hắn, đầu tiên gò má ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng sau đó lại hơi trắng bệch, nhỏ giọng nói: “Ta đã nói với Thái úy rồi, ta không muốn sinh con quá sớm, mong Thái úy hiểu cho, sau này… Vẫn nên nửa đường rút lui đi!’’
Về chuyện khác, nếu như nữ nhân này vừa khóc vừa thương lượng như vậy, chuyện gì cũng có thể, nhưng về chuyện sinh con nối dõi, tuyệt đối không thể!
Nghiêu Mộ Dã dĩ nhiên biết trong lòng nương tử mình nghĩ gì, trong nhà trong phủ đã không thể ngăn cản được nàng, nhưng nếu như thêm một cái bụng lớn, thì mới xem như hoàn toàn ràng buộc ràng nàng ở bên cạnh, cũng có thể khiến mình yên lòng.
Vì thế miễn cưỡng qua quýt rồi chuyển chủ đề: “Chuyện này bàn sau đi… Hôm nay ta và nàng đã thành thân rồi, tại sao một một Thái úy, hai Thái úy, gọi một tiếng tướng công cho ta xem nào.’’
Ngọc Châu sao có thể không biết hắn đang qua loa lấy lệ với mình? Nhưng nếu Thái úy không chịu phối hợp trong chuyện này, dựa theo sự mạnh mẽ lúc hắn nằm ở trên người mình, lớn bụng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, trong lòng đang lo lắng không yên, không nghe thấy lời hắn, xoay người, nhắm mắt nói: “Xin Thái úy thương tiếc để cho ta ngủ thêm một chút nữa…’’
Lúc đầu Nghiêu Mộ Dã còn bị Ngọc Châu chọc giận đến cau mày không vui, nhưng lại nhìn đến dáng vẻ thực sự rất mệt mỏi của nàng, trong lòng mềm nhũn một mảnh, tạm thời quyết định bỏ qua cho nàng lần này, đợi đêm đến sẽ mạnh mẽ lăn qua lộn lại đến khi nàng suối nóng phun trào, mở miệng cầu xin tha thứ mới thôi.
Sau đó, hắn tự mình đứng dậy đi ra phòng ngoài để nha hoàn hầu hạ rửa mặt thay quần áo.
Triều thần Đại Ngụy đều có kỳ nghỉ thành thân hay ma chay, Nghiêu Mộ Dã mới thành thân dĩ nhiên không cần phải lâm triều, nhưng những chuyện quan trọng trong quân đội cần phải đích thân hắn xử lý, cho nên sau khi ăn nửa chén cháo, dặn dò nha hoàn lát nữa phải đánh thức thiếu phu nhân lại, đừng để nàng bụng rỗng ngủ qua lâu, rồi đi đến thư phòng xử lý chính vụ.
Thời gian gần đây trong triều đình thường xuyên thay đổi nhân sự, một số lão thần lấy lý do tuổi tác đã cao hoặc sức khỏe không cho phép mà đồng loạt từ quan.
Đại Ngụy thường chọn những trưởng tử của đại thần để thay thế địa vị của cha mình, những người đó từ lúc còn trẻ đã được huẩn luyện mài dũa trong nha môn từ những việc nhỏ nhất, đến khi cọ sát thành tài, làm quen dần với những chính sự mới được phó thác trách nhiệm nặng nề.
Nhưng gần đây Vị quan Lại bộ kiêm nhiệm Bạch Thủy Lưu lại một mực phản đối cách làm này, còn khuyên giải Hoàng thượng, trừ cũ đón người mới, chiêu nạp nhân tài, lấy những con cháu thế gia cũ kế thừa quan chức cho nên những con em thế gia danh môn chiếm giữ không ít những chức quan.
Mặc dù Nghiêu Mộ Dã không quản Lại bộ, nhưng vẫn sai người lấy danh sách,sau khi xem xét cần thận một chút mới phát hiện một điều vi diệu trong đó, trong những con em thế gia này, người của Viên gia chiếm không ít.
Năm đó chủ nhân của Viên gia bị kết án, vì tránh đại nạn liên lụy đến mình, nhiều người trong gia tộc đã đổi thành họ “Trung”.
Thứ nhất, kết cấu của hai chữ này khá giống như, hơn nữa, chữ “Trung” kia lại đồng âm với chữ “Trung” trong trung thành, có ý hướng về Hoàng thượng, để tránh bị ảnh hưởng.
(Chữ “Trung 衷 [zhōng] thứ nhất có nghĩa là chính giữa, trung tâm.
Chữ Trung trong trung thành được viết 忠 [zhōng] hai chữ này đồng âm nhưng khác nghĩa.]
Trong danh sách này, Bạch thiếu tiến cử không dưới năm người là con cháu trong dòng tộc, đều là những người tham gia vào những chuyện liên quan trực tiếp đến kế sinh nhai của bách tính trong nha môn.
Hành động này không thể không khiến Nghiêu Mộ Dã cảnh giác.
Tuy nhiên, với cách làm này, Bạch thiếu dĩ nhiên có lý đo đường đường chính chính của hắn.
Thời gian gần đây hắn thường xuyên qua lại với Viên Hi, trưởng bối Bạch gia cũng ngấm ngầm đồng ý hôn sự của hai người.
Dẫu sao Viên gia cũng có nền móng vững chắc, trước kia đã từng là một danh gia vọng tộc chính tông mà ngay cả Nghiêu gia cũng không thể sánh bằng, thậm chí bây giờ gia tộc đã suy yếu, nhưng những nền tảng tài chính của những người trong tộc khác vẫn không thể coi thường.
Cho nên Bạch gia lần này từ bỏ một Nghiêu gia như ánh mặt trời ban trưa, mà kết thân với Viên gia, cũng có thể xem là bù đắp, bổ sung những khuyết điểm cho nhau.
Nếu trở thành quan hệ thông gia, vậy thì Bạch thiếu vì những người trong gia tộc nhà vợ mà làm chút chuyện cũng hợp tình hợp lý.
Đây là cách làm phổ biến của các quan lại trong Đại Ngụy, mạng lưới bí mật của đại thế gia cứ thế được hình thành, nếu như những người có xuất thân từ con cháu thứ dân, căn bản không thể tự mình vượt qua mạng dưới dày đặc này.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà những quan lại bình thường phải liều chết nịnh hót Bạch thiếu như Phạm Thanh Vân.
Dù sao những quan lại từ thứ dân trong triều đình cũng biết, so với Nghiêu gia cao quá không thể với tới, một gia tộc đang lên như Bạch gia còn dễ tiếp cận hơn nhiều.
Đây cũng là lý do khiến thế lực của Bạch gia ở trong triều đình không ngừng tăng lên.
Tất nhiên Đế vương rất hài lòng với tình hình chính trị bên này giảm bên kia tăng trong.
Dẫu sao một gia tộc nắm độc quyền chưa vào giờ là chuyện vui trong vương triều.
Cho nên với cách làm trắng trợn mưu cầu phúc lợi cho gia tộc nhà vợ này của Bạch thiếu, Hoàng thượng vẫn mắt nhắm mắt mở.
Xem xong hồ sơ quan lại, Nghiêu Mộ Dã nhắm mắt dưỡng thần một lát,xem ra những ngày hắn bận rộn chuẩn bị cho lễ thành thân này, Bạch thiếu cũng không được nhàn nhã cho lắm.
Nghĩ đến đây, hắn lại gập một tấm thiệp mời được xếp trên án thư, người phát thiệp chính là Viên gia tiểu thư Viên Hi, mời phu thê Thái úy đến tham gia tiệc tân gia của nàng ở trong kinh thành.
Sau khi Viên Hi xuất gia một thời gian, hóa ra khi bá phụ xảy ra chuyện, căn nhà cũ kia đã bị phụ thân nàng cầm cố.
Mà phụ thân nàng lại mang theo mẫu thân và huynh đệ rời khỏi Giang Nam, trở về quê cũ Giang Bắc sinh sống.
Từ nhỏ Viên Hi đã được nhận làm con thừa tự trong nhà Bá phụ chỉ có một đứa con trai, không hề thân thiết với phụ mẫu ruột thịt của mình.
Bây giờ hoàn tục quay lại, cũng phải có nơi dừng chân dung thân, cho nên mới mua một căn nhà trang nhã trong con ngõ cũ của kinh thành.
Dù sao nàng cũng là đích nữ của Viên gia, tương lai có xuất giá chắc chắn không thể giống như Nghiêu gia cưới một thương phụ, gả ra cưới vào cùng một nhà, nhất định phải có một ngôi nhà nghiêm chỉnh.
Theo tập tục của Đại Ngụy, vào ở nhà mới cũng phải tiến hành nghi thức tế lễ, mời đạo sĩ chuyên biệt trừ tà, còn phải mở tiệc mừng mời bạn bè tân khách đến uống rượu, mời những nam khách càng tôn quý càng tốt, để cho căn nhà mới của mình lây nhiễm quý khí.
Khi Nghiêu Mộ Dã nhận được thiệp mới, hắn cũng không có ý định đi đến đó.
Hắn đã từng có một đoạn tình xưa bí mật cùng với Viên Hi, mặc dù trước mặt Ngọc Châu thì hời hợt có chết cũng không chịu thừa nhận, nhưng chỉ cần là bằng hữu cũ thân thiết cũ của hai người đều đoán được.
Tuy rằng hiện tại hai người không còn bận lòng với nhau, một người đã thành gia lập thất, một người chuẩn bị xuất giá, nhưng nếu không gặp nhau, sẽ càng thoải mái hơn, cũng giảm bớt những rắc rối nhàm chán liên quan đến chuyện cũ.
Nhưng nhìn nét chữ của Bạch thiếu trên thiệp mời, có vẻ như tiệc tân gia này không thể thiếu bóng dáng của những người trong Nghiêu gia, Nghiêu Mộ Dã cảm thấy mình không cần phải tránh mặt nữa, ngược lại còn muốn trực tiếp nghênh địch, để xem rốt cuộc hai gia tộc Bạch Viên đang muốn làm gì.
Vì thể hắn nhanh chóng đề bút trả lời tấm thiệp, sai người đưa đi, chỉ nói đến lúc đó nhất định sẽ mang theo tân thê tử đến chúc mừng tân gia.
Thời gian gần đây Nghiêu phu nhân đang muốn tìm cho Nghiêu Thù Đình một mối hôn sự, lúc đầu bà định đưa nữ nhi vào cung, nhưng lão Nhị không đồng ý, cố gắng gạt bỏ ý nghĩ này của bà.
Mà Nghiêu phu nhân cũng cảm thấy nữ nhi của bà ngoại trừ tuổi tác hơi lớn ra, thực sự là thiếu hụt sự rèn luyện của lão Nhị, thiếu đi thủ đoạn tranh đấu dứt khoát trời sinh của một người sắp phải xuất giá.
Không nói ai khác, con dâu mới Ngọc Châu thực ra cũng không lớn hơn nữ nhi của bà bao nhiêu, nhưng đứa nhỏ kia trầm ổn thông mình, cả đời nữ nhi cũng không thể nào sánh kịp, tội gì phải để nàng vào cung để nuôi hổ sói vô ích? ChỈ cần tìm cho nó một con cháu nhà thế gia trung thực trong sạch là được rồi.
Nhưng ảnh hưởng xấu từ mối việc hủy hôn với Bạch gia còn chưa được xóa bỏ, lại thường xuyên để cho nàng bực bội ở trong nhà, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện những lời đồn đãi nghi ngờ không tốt.
Cho nên nghe nói Nghiêu Mộ Dã sẽ ra ngoài dự tiệc, Nghiêu phu nhân liền bảo hắn mang muội muội của mình đi cùng để gặp nhiều người hơn.
Khi Nghiêu Mộ Dã mang Ngọc Châu và muội muội đến tân gia của Viên Hi thì thấy người đang đứng ở cửa chính đón khách như chủ nhân thực sự lại là Đại thiếu gia Bạch gia, Bạch Thủy Lưu.