Tàng Ngọc Nạp Châu

chương 193

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Bạch Lan Tửu

Đối với sự giá lâm của quý tế (con rể quý) Viên Trung Việt có chút không kịp trở tay.

Trong một năm này, tuy rằng Nghiêu Mộ Dã cũng từng đến thăm ông hoặc là có sai người đưa đồ đến.

Nhưng trong lòng Viên Trung Việt, dù trước sau gì thì hắn vẫn là vị Nghiêu Thái úy khiến người kinh sợ, cao cao tại thượng của năm đó. Vị quý tộc mắt cao hơn đỉnh đầu kia vì sao lại cưới một tiểu cô nương mồ côi như con gái ông, đây là vẫn là vấn đề ông đang suy nghĩ mà chưa có được lời giải.

Thậm chí ông đã được cứu ra một năm, thế nhưng nữ nhi vẫn lưu lạc bên ngoài không thể trở về. Thân làm phụ thân, nhớ đến cuộc hôn nhân chênh lệch thật xa này của nữ nhi, ông liền đêm đêm khó ngủ yên.

Mà nay vị con rể đế vương này lại mang theo con mồi đến cửa, lập tức hoàn toàn phá tan sự vui mừng lúc gặp lại của hai cha con.

Viên Trung Việt câu nệ mà muốn quỳ xuống hành đại lễ với Nghiêu Mộ Dã, lại bị hắn duỗi tay ngăn lại: "Nơi này không phải hoàng cung, ta cũng đang mặc thường phục, không cần thi lễ cho người khác xem, cứ như nhạc phụ và tiểu tế nhà bình thường ở chung là được."

Chính là nghe Nghiêu Mộ Dã nói như vậy xong, Viên Trung Việt lại càng không biết nên tiếp đãi vì quý tế này thế nào.

Ngọc Châu đương nhiên có thể đoán được khục mắc trong lòng phụ thân, lập tức cười cười làm dịu không khí: "Đã lâu con chưa tận hiếu bên cạnh cha, gần đây con có học được mấy món ơ ở quê nhà, để con đi làm cho phụ thân thưởng thức được không? Người cứ đi thính đường chơi đùa với Phù nhi, đợi đồ ăn làm xong thì chúng ta cùng nhau dùng cơm."

Nói xong lập tức mời phụ thân vào thính đường, còn nàng thì lôi kéo Nghiêu Mộ Dã đi vào phòng bếp của tiểu viện, bắt đầu nấu nấu nướng nướng đồ ăn.

Cung nhân và thì về đứng ngoài cửa viện đều không tiến vào phá hoại niềm vui nho nhỏ của gia đình kia. Cho nên nếu có việc thì đế vương tôn quý cũng phải làm, từ mình xắn ống tay áo lên, mổ bụng lột da, xẻ thịt con mồi.

Việc này đối với một người thích dã ngoại săn thú làm đồ ăn như Nghiêu Mộ Dã cũng không tính là gì, chỉ một loáng đã cắt xuống được một khối thịt hươu vừa to vừa tươi, sau đó cắt nhỏ thành từng miếng rồi xiên vào cành liễu chỉ có ở Tây Bắc, đợi một hồi sau thì nướng lên.

Ngọc Châu đang bận rộn làm món cá nấu với bã rượu chỉ có ở quê nhà, chỉ là nàng khó lòng xuống tay đập chết một con cá đang sống, Ngọc Châu cầm dao khoa chân múa tay cả nửa ngày cũng không xuống dao được.

Nghiêu Mộ Dã nhìn tiểu nữ nhân giơ đao, thất thố lo sợ không yên, đi qua, duỗi một tay ra, nhắc nàng qua một bên, sau đó nhận lấy dao, dùng sống dao đập "bang bang" hai tiếng, vững vàng đập chết con cá đang sống.

Ngọc Châu lấy tay che lại hai mắt, có chút không dám nhìn, Nghiêu Mộ Dã liền nổi lên ý xâu, cầm lấy đuôi cá rồi hướng miệng con cá mổ về phía Ngọc Châu, nàng sợ đến mức trốn ra xa, cau mày nói: "Thật ghê tởm!"

Nghiêu Mộ Dã cười lắc đầu, hôn hôn lên môi anh đào của nàng một chút, nói: "Được rồi, dùng cái này xóa đi!"

Ngọc Châu cười cười nhìn lại hắn, đôi mắt sáng lấp lánh như sao.

Một màn này cũng được Viên Trung Việt đang đứng bên cửa sổ trước hiên của thính đường thu hết vào trong mắt. Dáng vẻ khi đôi nam nữ trẻ tuổi kia ở chung không hề có cảm giác lạ lẫm sau một năm xa cách, rõ ràng vẫn là nồng tình mật ý. Mà con gái nhà mình cũng thật tự nhiên khi sai bảo vị đế vương phương Bắc kia đánh vẩy, mổ bụng, lóc thịt cá.

Viên Trung Việt đứng ở phía trước cửa sổ một hồi lâu, mãi đến khi cho con cá kia và bã rượu vào trong nồi, còn đôi nam nữ trẻ tuổi thì đang ngồi trên một chiếc ghế dài, tựa đầu nói nhỏ ông mới quay người đi.

Phù nhi ngồi trên thảm mềm trải trên mặt đất, tự mình chơi thật sự rất vui vẻ. Nhọc bắt lấy chuỗi hạt, treo lên xe tập đi bằng gỗ được tạo hình thành con ngựa nhỏ, mỗi sợ dài ngắn không đồng đều, sau đó đẩy xe tập đi đến bên cạnh ông ngoại, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ cười khanh khách lên, khoe với ông ngoại thành quả nổi bật của ngóc.

Viên Trung Việt cười cười, bế cháu ngoại nhỏ lên, nhìn khuôn mặt be bé vừa giống cha vừa giống mẹ của nhóc, đột nhiên cảm thấy bữa tiệc nhà này cũng không phải khó nuốt xuống như ông vẫn tưởng tượng.

Chỉ chốc lát đồ ăn đã được chuẩn bị xong. Không giống với thông thường là bã rượu dùng để nấu với cá phải ướp hơn mười ngày, lần này Ngọc Châu là dùng rượu gạo ngâm cá tươi một hồi, nấu chung với cá khô ướp bã rượu, cho nên có một loại tư vị khác so với đồ tươi, mà thịt hươu xiên cũng tươi ngon khác thường, lại phối hợp với mấy món xào tươi và một vò rượu ủ lâu năm, đúng là một bữa tiệc gia đình phong phú.

Nghiêu Mộ Dã tự tay rót rượu cho Viên Trung Việt, cũng kính nhạc phụ một bát lớn.

Mà Phù nhi rõ ràng không hề tuân thủ lễ nghi trên bàn ăn, sau khi cài khăn ăn xong, gấp không chờ nổi mà duỗi tay bắt lấy một khối thịt hươu mẫu thân nhóc vừa gỡ từ trên cành liễu xuống, nhét vào trong miệng nhỏ một cách thỏa mãn, nhai rồi nuốt, sau đó vỗ vỗ bàn tỏ vẻ nhóc con còn muốn nữa.

Vào một dịp nào đó của hơn mười năm về trước, Viên Trung Việt đã từng nhìn thấy Nghiêu Mộ Dã giục ngựa đi ngang qua phố từ xa xa. Khi đó Nhị lang của Nghiêu gia thật phóng túng, có ai trong kinh thành mà lại không biết?

đệ tử thế gia ham hưởng lạc, phóng đãng không kiềm lầm chung thân.

Mà nam nhân hiện giờ này đã thu liễm mấy phần so với thanh niên thế gia trong ấn tượng, khó lòng tìm lại được dấu vết phóng túng của năm ấy. Hắn ăn không nhiều lắm, sau khi uống hai chén xong thì đón lấy Phủ nhi trong lòng Ngọc Châu, để Ngọc Châu có thể thoải mái ăn cơm. Sau hắn lại thay con trai nhỏ bỏ hết xương cá, rồi nhét miếng thịt cá vào trong miệng nhóc. Nếu không phải trong lòng biết rõ hắn là đế vương, thì cũng là một nam nhân đáng để phó thác cả đời của nữ nhi. Nhìn một nhà ba người ngày ngày thật tự nhiên thành thạo này, đáy lòng căng như dây đàn của Viên Trung Việt cuối cùng cũng có thể từ từ buông lỏng.

Trong lúc trò chuyện trên bàn tiệc, Viên Trung việt kinh ngạc phát hiện, nam nhân trước kia đã từng là đệ tử thế gia hiển hách, hiện tại là quý vị cửu ngũ thế nhưng lại tinh thông chạm ngọc, lúc bàn đến thủ pháp bắt đầu tạo hình cũng ra dáng một người thạo nghề. Còn đặc biệt móc một chiếc vòng đeo tay ngọc châu vân long, nói đây là do hắn điêu khắc, để Nhạc phụ bình phẩm trước một chút.

Nét chạm trổ này dĩ nhiên không thể đánh đồng với Ngọc Châu hay là Viên đại sư được, chỉ là nếu như chưa từng tốn tâm tư, cũng rất khó đạt được đến cảnh giới như vậy. Mà món đồ chạm khắc vừa tinh xảo vừa đẹp đẽ này lại có thể xuất từ trong tay Nghiêu Mộ Dã ra?

Việc này không thể không khiến Viên Trung Việt lau mắt mà nhìn đối với Nghiêu Mộ Dã.

Kỳ thật đối với Nghiêu Mộ Dã, cái loại tài nghệ tinh vi này của hắn thật sự là không phải cố ý tôi luyện để đến lấy lòng nhạc phụ đâu. Trong một năm chia cách với Ngọc Châu, đêm đêm hai bàn tay chấp chưởng sát phạt liền nhàn rỗi hẳn, có khi gian nan đến mức muốn tự tiêu khiển một phen, e ngại chiếc khóa ngọc huyền thiết kia không thể ngăn được hai tay, vì thế liền bò dậy đi đến xưởng ngọc nhỏ mà Ngọc Châu vẫn luôn ngây ngốc tiêu phí thời gian cho qua đêm dài, dùng những bản vẽ mà nàng để lại kia luyện tập một chút, thế mà lại học được tài nghệ chạm ngọc.

Trời sinh hắn vốn dĩ là một người thông minh, hơi không cẩn thận như vậy đã học được dần dần, nếu về sau có nước mất nhà tan thì cũng coi như có một thân kỹ năng!

Mà hiện tại dùng đến cái này để lôi kéo làm quen với nhạc phụ thế mà lại như nước chảy thành sông, thật sự là dùng rất tốt. Viên Trung Việt cành nhìn ái tế ánh mắt càng thêm nhu hòa.

Sau khi dùng cơm chiều, ông tiễn nữ nhi và hiền tế, một mình vui vẻ dạo bước trong viện, sau đó đi vào thính đường, nhìn người ngọc mà ông tự tay tạo hình đang đặt trước linh vị dưới ánh trăng, nói: "Uyển nhi, nữ nhi của chúng ta hẳn là có một kết cục tốt, sau này ta cũng có thể gặp lại nàng nơi chín suối rồi......"

Mà trên đường trở về, Ngọc Châu ngồi trong xe ngựa, bị Nghiêu Mộ Dã ôm vào trong ngực, lại cười nói: "Hôm qua còn muốn ta tự mình đút chàng mới bằng lòng dùng cơm, sao hôm nay lại ngoan như vậy? Thế mà lại chủ động tự mình ăn cơm?"

Lúc này Nghiêu Mộ Dã cảm thấy say hơi rượu, híp híp đôi mắt lười biếng: "Cũng phải làm ra vẻ ở trước mặt nhạc phụ chứ, bằng không về sau nếu nha đầu hoang dã nào đó muốn chạy lại có người chống lưng cho thì không hay lắm."

Ngọc Châu hơi ngẩng đầu: "Lại muốn làm ra vẻ? Chẳng lẽ khi về cung lại muốn bắt nạt ta?"

Nghiêu Mộ Dã cong môi, nhấc nàng qua, nói:: "Nghẹn khuất và hờn dỗi cả một năm, có thể dễ dàng tha cho nàng sao? Đêm nay trở về phải tự mình cọ lưng và tắm cho ta, kì không tốt phải kì cả đêm luôn!"

Ngọc Châu cố ý hơi dẩu môi: "Thế mà lại khắc nghiệt như vậy? Vậy chàng thả ta xuống, ta tự mình đi tìm cha ta."

Nghiêu Mộ Dã nhướng mày, lập tức đè nàng xuống dưới thân, nói: "Dám! Ta chính là cha nàng, đem nay nếu không khiến nàng kêu cha, ta lập tức sửa theo họ nàng!"

Ngọc Châu cũng học theo dáng vẻ hắn, nhướng mày nói: "Vậy chàng cũng phải giữ cho vững, chớ có nhịn không được lại vì dỗ ta mà kêu mẫu thân."

Tiểu cô nương này không biết lúc ở bên ngoài đã học thói hư tật xấu gì, càng thêm biết chọc tức người, đêm hôm trước thế nhưng chơi cái khóa ngọc có cơ quan, thừa dịp hắn không chú ý, thế mà dám đeo lên cho hắn, thật đúng là đến thời điểm mấu chốt lại bị kìm hãm khó mở, để nếm được vui vẻ, thật sự là suýt chút nữa thì làm loạn đến mức bắt hắn gọi nương mới mở cho.

Nghĩ vậy, Nghiêu Mộ Dã càng ảo não thêm, nghĩ đến đêm nay lấy dây thừng mềm đến, hưởng thụ tư vị trói buộc nàng chắc cũng không tệ.....

Sau khi hai người vừa đùa vừa cười xong, Nghiêu Mộ Dã nhớ đến một chuyện, từ từ mở miệng: "Phía Nam năm lần bảy lượt đòi nhị tỷ nàng với trẫm, gần đây lại phái sứ thần đến."

Ngọc Châu nghe xong thì chậm rãi thgu lại ý cười trên mặt, nàng biết nếu Nghiêu Mộ Dã đã mở miệng xưng "trẫm" thì đã cho thấy việc này là quốc sự, không thể chấp nhận dù chỉ một chút tư tình nữ nhi.

Nàng dần nhíu mày lại: "Nam đế cứ chấp nhất không buông như vậy là ý gì, hắn cũng không phải là không có đứa con nào khác, tội gì cứ phải giữ mãi không bỏ một phi tử thất sủng như nhị tỷ chứ?"

Nghiêu Mộ Dã nửa nằm: "Trong thời gian chiến sự, hắn cũng đã năm lần bảy lượt phía mật thám đến, định bắt đi nhị tỷ nàng và con trai của nàng ấy về Nam địa, chỉ là đều bị trẫm phái người đập tan mà thôi..... Lúc trước khi hai quân giao chiến, hai viên đại tướng tài giỏi dưới trướng trẫm bị Nam triều bắt làm tù binh, đến nay vẫn luôn giam giữ không tha. Ý tứ lần này của hắn là dùng hai viên tướng mà trẫm thưởng thức đổi lấy hai mẹ con nhị tỷ nàng."

Ngọc Châu cắn cắn môi, hỏi: "Hắn..... gấp gáp như vậy là vì cái gì?"

Nghiêu Mộ Dã thế nhưng lại thông cảm với tâm tư của người bạn thân thời niên thiếu này, từ từ nói: "Vốn là muốn làm một minh quân chăm lo việc nước, mở ra thời kì mới cho Ngụy triều thì ắt phải chặt đứt tơ tình, che giấu tư dục. Chính là hiện tại minh quân đã bị làm thành một nồi cháo nát tươm, một chút vốn liếng cũng bị nhào đến rối tinh rối mù, lại nhớ đến mối chân tình kia của bản thân cho nên vội vã muốn tìm về mà thôi."

Ngọc Châu chậm rãi ngồi dây: "Vậy..... ý của bệ hạ là?"

Nghiêu Mộ Dã nói: "Đừng trừng mắt với trẫm, việc này kỳ thật phải xem ý của nhị tỷ nàng, nếu nàng ấy không chịu, chẳng lẽ trấm đây sẽ trói hai mẹ con nàng ấy lại rồi đưa đi đổi người à? Chính là nếu nhị tỷ nàng đồng ý, nàng cũng đừng có ngăn cản."

Ngọc Châu buông lỏng trong lòng, nghĩ thầm: Nhị tỷ lại không phải bị điên, sao lại muốn trở về Nam triều? Chỉ cần Nghiêu Mộ Dã đừng có lòng đi bức nhị tỷ, nhị tỷ đương nhiên sẽ không trở về đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio