Dịch: Lê Nghĩa
Biên: Phuongkta
Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Từ Hàn trôi qua rất yên bình.
Ban ngày tu hành 《 Tu La Quyết 》 cùng kiếm pháp, ban đêm lại mang theo Huyền Nhi thăm thú một chút chợ đêm trong thành Trường An, thưởng thức vài món ăn ngon, nghe những tiên sinh viết chữ miệng lưỡi lưu loát trong quán rượu, quả thực là đoạn thời gian hưởng thụ lý thú.
Hắn cũng rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, trước đó hắn đã dùng một quyền đả thương Lâm Khai trong điện lớn phủ Ninh quốc hầu, đây cũng được coi là một tin tức cực lớn trong thành Trường An, hiển nhiên Từ Hàn cũng không muốn tham dự vào cuộc tranh đấu ở nơi này, vì vậy mấy ngày này hắn đều lựa chọn thời điểm ban đêm mới đi ra ngoài.
Hắn không thể trêu chọc nổi những vị đại nhân vật trong thành Trường An, mà cũng không hề muốn làm như thế. Hắn chỉ nghĩ đơn giản chính là chữa khỏi cánh tay phải của mình, về phần sau này hắn có thể làm cái gì, sẽ làm cái gì, những chuyện này cũng quá xa với vớn hắn, mà hắn cũng không suy nghĩ sâu xa như vậy.
Nhưng sau khi Lâm Khai bị đánh tổn thương, người trong thành Trường An đều cho rằng lấy bản tính của Lâm Đại thống lĩnh, nhất định sẽ yêu cầu phủ Ninh quốc hầu đưa ra một câu trả lời hợp lý về thương thế của con mình, thế nhưng đã trôi qua mấy ngày liên tiếp mà vẫn không thấy Lâm phủ có bất kỳ động tĩnh gì.
Tất nhiên người bên ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hoặc cho rằng con gái của phủ Ninh quốc hầu được Linh Lung Các ưu ái, Lâm Lệ có chỗ cố kỵ, nên đành làm người câm chịu thua thiệt.
Nhưng cũng có người thực sự hiểu đó nguyên nhân trong đó.
Ngày Diệp Hồng Tiên rời khỏi thành Trường An, cũng chính là ngày nàng phải chết.
Trường Dạ Ti sẽ không đứng nhìn phủ Ninh quốc hầu kiêu ngạo mãi như thế, sở dĩ Lâm Lệ nén giận, cũng không phải bởi vì gã sợ, mà bởi vì gã đang kìm nén nó lại, muốn có một cuộc trả thù càng lớn, càng kinh khủng hơn.
Người khác có thể nhìn thấu điểm này, thì Diệp Thừa Thai cũng thừa sức hiểu được. Mà Từ Hàn cũng hiểu rất rõ, hành động của Diệp Thừa Thai không chỉ có ý thăm dò hắn, mà cũng đang nhắm vào Trường Dạ Ti.
Mà phản ứng của Lâm Lệ đúng với ý muốn của Từ Hàn, rốt cuộc Diệp Thừa Thai cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể chọn hắn.
...
Chớp mắt đã trôi qua thêm mấy ngày. Hiện tại là tháng chín, đã vào cuối mùa thu, khí trời Trường An dần dần chuyển lạnh.
Ngày hôm nay, phủ Ninh Quốc hầu có khách tới thăm.
Đám thám tử yên lặng theo dõi nhất cử nhất động của phủ Ninh quốc hầu trong thành Trường An, sau khi ẩn nấp một khoảng thời gian lâu như vậy cũng đã bắt đầu rục rịch.
Từng tin tức bắt đầu truyền ra, thành Trường An nhìn có vẻ yên bình nhưng mạch nước ngầm bên dưới đã bắt đầu khởi động.
Nhưng phủ Ninh quốc hầu ở trung tâm mạch nước ngầm lại không hề phát hiện ra chút gì.
"Đồng thiếu hiệp, đoạn đường này đã chịu khổ cực rồi."
Trong điện lớn phủ Ninh Quốc hầu, Diệp Thừa Thai chắp tay, xoay người về phía nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh mình nói.
Nam tử kia mặc một bộ áo trắng, bên hông treo một thanh trường kiếm, bộ dáng khoảng chừng hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt anh tuấn, khí khái hào hùng bức người. Mà sau lưng lại có năm vị kiếm khách mặc áo màu trắng, tuổi tác như gã đang đứng. Bọn họ gồm cả nam và nữ, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng khí tức quanh thân cực kỳ cô đọng, hiển nhiên đều là hảo thủ đã tu hành kiếm đạo nhiều năm.
"Hầu Gia khách khí rồi." Nam tử cầm đầu kia lại dùng lời nói đáp lễ, thần sắc khiêm cung, lại không hề có chút hèn mọn, thực sự khiến người ta không tìm được nửa phần khuyết điểm.
"Diệp sư muội là đệ tử do Tư Không trưởng lão chỉ tên đích danh, Linh Lung Các chúng ta đương nhiên phải bảo vệ nàng không một chút sơ hở, chúng ta đến đây chính là nhiệm vụ của chính mình, sao có thể nói là cực nhọc được cơ chứ."
"Điều đó là tất nhiên, có chư vị thanh niên tài tuấn của Linh Lung Các bảo vệ, chắc chắn sẽ không có bất cứ kẻ xấu nào dám ra tay." Diệp Thừa Thai cũng không tiếc lời nói tán dương của bản thân mình, lập tức vừa cười vừa nói.
Vào lúc đó song phương liền hàn huyên với nhau một phen.
Lúc này, ngoài phòng truyền đến một hồi tiếng bước chân, một bóng người xinh đẹp từ ngoài phòng đi vào, không phải ai khác chính là Diệp Hồng Tiên.
Thời điểm nam tử họ Đồng vốn có cử chỉ tốt đẹp kia nhìn thấy Diệp Hồng Tiên, tay gã đang cầm chén trà rung động mãnh liệt, nước trà trong chén suýt nữa rơi vung vãi, và trong ánh mắt gã cũng lộ ra vẻ nóng bỏng. Nhưng dù sao tu vi gã cũng cao nên rất nhanh thu lại vẻ khác thường của bản thân mình, đứng thẳng người lên, xoay người về phía Diệp Hồng Tiên cười nói: "Diệp sư muội đã lâu không gặp, từ lần từ biệt lúc trước đến hôm nay đã mấy tháng rồi."
"Hồng Tiên bái kiến Đồng sư huynh, cùng chư vị sư huynh sư tỷ." Diệp Hồng Tiên cực kỳ nhu thuận khẽ gật đầu với nam tử họ Đồng, lại khẽ gật đầu chào từng người khách Linh Lung Các phía sau lưng gã.
Xem như nghi lễ chào hỏi đã xong.
Mặc dù thái độ cung kính, lễ nghi cũng cực kỳ chu toàn, nhưng có vẻ không hề thân mật bất cứ người nào trong đó, mà trái lại có cảm giác dường như có chút khoảng cách.
Đồng Thiết Tâm cũng chính là vị nam tử cầm đầu kia sắc mặt hơi đổi, quả thực có chút không vui.
Mấy tháng trước gã may mắn được theo vị Thái Thượng trưởng lão Tư Không Bạch, đi tới Trường An.
Lúc đó mới vào đầu hạ, nhìn dáng vẻ Diệp Hồng Tiên trong bộ váy đỏ khiến Đồng Thiết Tâm ngây người ngay tại chỗ, từ đó về sau, ngày nhớ đêm mong cô gái kia.
Lần này sơn môn phái xuống nhiệm vụ đi đón Diệp Hồng Tiên về Linh Lung Các, Đồng Thiết Tâm có thể nói là tốn rất nhiều tâm tư mới có thể nhận được vị trí dẫn đội trong nhiệm vụ lần này, chính là muốn gặp lại người thiếu nữ đã được gặp một lần trước kia, thổ lộ ra một chút tâm tư trong cõi lòng.
Nhưng thái độ mà Diệp Hồng Tiên biểu hiện ra ngoài lại kém xa dự đoán trong lòng gã, khiến cho gã không khỏi có chút thất vọng.
Nhưng gã nhanh chóng thu hồi tâm tình của mình lại, dù sao thì sau này Diệp Hồng Tiên sẽ là sư muội của gã, hai người ở cùng một chỗ, sẽ có rất nhiều cơ hội để thân cận nên không cần nóng vội.
Nghĩ như vậy, trên mặt Đồng Thiết Tâm lại lần nữa hiện ra nụ cười dịu dàng giống như lúc trước.
"Sư muội khách khí rồi, ngày mai chúng ta cần phải khởi hành đi Linh Lung Các, mặc dù đường xá không tính là xa xôi, nhưng cũng cần mất chút thời gian, sư muội cần phải chuẩn bị cho thỏa đáng, nếu có cái gì không hiểu đều có thể đến hỏi thăm tại hạ, Đồng mỗ nhất định tri vô bất ngôn (không biết không nói)."
"Hồng Tiên đã hiểu, tạ ơn sư huynh." Diệp Hồng Tiên lại tiếp tục gật đầu, nhưng nàng vẫn đứng ở bên cạnh Diệp Thừa Thai.
"Đồng thiếu hiệp có lòng rồi." Diệp Thừa Thai cũng chỉ cười cười.
"Nhưng mà Hồng Tiên dù sao cũng là con gái phủ Ninh quốc hầu ta, vì hộ tống tiểu nữ, khiến quý các tốn công tốn sức như thế, trong lòng Diệp mỗ cũng có chút áy náy. Bởi vậy trước đây, Bản hầu cũng đã vì tiểu nữ mà mời một vị thiếu hiệp đến, lần này có thể cùng đi với chư vị, bảo hộ sự an toàn của con gái ta, cũng vì muốn chia sẻ chút ít áp lực với chư vị."
"Hầu gia, đây không phải là có chút không tín nhiệm Linh Lung Các chúng ta rồi chứ? Có Đồng sư huynh cùn chúng ta xuất mã, cùng với danh hào Linh Lung Các, đưa mắt nhìn toàn bộ Đại Chu thì không có bọn đạo chích nào lại không có mắt như thế, dám ra tay với chúng ta?"
Diệp Thừa Thai vừa thốt ra những lời kia, Đồng Thiết Tâm còn chưa kịp đáp lại, liền có một thiếu niên trong đám sư đệ sư muội của gã đứng dậy, bất mãn cất lời nói.
Linh Lung Các được xưng đệ nhất tông môn Đại Chu, đám đệ tử tiểu bối này ít nhiều có chút kiêu ngạo, chưa nói tới tu sĩ giang hồ bình thường, mà ngay cả Hầu gia của Đại Chu như phủ Ninh Quốc hầu của Diệp Thừa Thai, bọn chúng cũng không để vào mắt. Đám này nghe Diệp Thừa Thai nói có bố trí thêm hộ vệ khác, hiển nhiên có cảm giác đối phương không tín nhiệm Linh Lung Các. Bởi vậy, mới có người nói ra như vậy.
"La Ấn!" Nhưng vừa mới nói ra lời này, Đồng Thiết Tâm liền phát ra một tiếng hét to, trên mặt hiện lên thần sắc cực kỳ giận dữ, lập tức liền trách mắng: "ngươi ăn nói bậy bạ, trở lại tông môn ta nhất định bẩm báo sư tôn, phạt ngươi đi lên đỉnh Đại Hoàn Phong chép phạt > mười ngày mười đêm."
Đồng Thiết Tâm hiển nhiên là người có danh vọng trong đám đệ tử này, nghe gã trách cứ, tên đệ tử vừa mới kiêu ngạo bướng bỉnh kia lập tức biến sắc, sắc mặt tối sầm lại, vội vàng lui sang một bên, không dám nói ra câu phản bác nào nữa.
"Hầu gia, sư môn dạy dỗ đệ tử không tốt, quản giáo không nghiêm, khiến Hầu Gia chê cười." Mà sau khi răn dạy vị đệ tử tên là La Ấn kia xong, Đồng Thiết Tâm lại quay đầu nhìn về phía Diệp Thừa Thai, áy náy mở miệng nói.
"Người nào không có một thời tuổi trẻ khí nóng, Đồng thiếu hiệp không cần suy nghĩ nhiều." Nhưng Diệp Thừa Thai trả lời một cách lơ đễnh.
"Vậy xin Hầu gia cho chúng ta gặp mặt người được chọn làm hộ vệ. Nếu như muốn hộ tống sư muội, làm quen nhau trước một phen, lỡ đến lúc đó gặp phải chuyện gì, mà chúng ta cùng với hộ vệ của Hầu gia phối hợp không ăn ý, có thể khiến sư muội bị thương. Đến lúc đó, Đồng mỗ muôn lần chết cũng khó có thể nói rõ ràng với Hầu gia và sư môn được." Trong lòng Đồng Thiết Tâm ít nhiều có chút khinh thường với hộ vệ của Diệp Thừa Thai, nhưng tính khí gã xưa nay trầm ổn, chắc chắn sẽ không nói ra lời nào thất lễ. Huống hồ, trong lòng gã đã có ý với Diệp Hồng Tiên từ lâu, mà gã cũng ngầm cho rằng Diệp Thừa Thai cũng chính là cha vợ tương lai, gã chắc chắn sẽ không làm lão mất mặt.
"Đi mời Từ công tử." Diệp Thừa Thai khẽ vuốt cằm, ra lệnh cho một người tùy tùng, hiển nhiên tên người hầu kia vội vàng rời đi, truyền đạt lời mời của Diệp Thừa Thai đến Từ Hàn.
Chưa tới một khắc đồng hồ, tên người hầu kia đã dẫn một thiếu niên mặc áo gai màu xám tiến điện lớn.
Thiếu niên kia chính là Từ Hàn.
Sự xuất hiện của hắn khiến Đồng Thiết Tâm cùng đám đệ tử của Linh Lung Các đồng loạt biến sắc.
Bộ dạng của hắn rốt cuộc có chút chướng mắt.
Cánh tay phải cột chi chít vải trắng, trên lưng đeo một thanh trường kiếm có hình dạng cổ quái, mà trên vai lại có một con mèo đen đang ngồi.
Cho dù trước đó đã có rất nhiều khinh thường với Từ Hàn, nhưng trong thời điểm mà hắn xuất hiện, mọi người vẫn cảm thấy dường như chính mình đã đánh giá quá cao vị hộ vệ mà Diệp Thừa Thai nói ra.
"Vị này là...?" Đồng Thiết Tâm sau một lúc hơi sững sờ, gã là người đầu tiên hồi phục thần trí, gã chỉ chỉ vào Từ Hàn, có chút không chắc chắn nhìn về phía Diệp Thừa Thai. Theo lý, thiếu niên ở trước mắt có lẽ là hộ vệ mà Diệp Thừa Thai nhắc đến, thế nhưng nếu chỉ mới một thiếu niên tu vi chỉ Bảo Bình cảnh đi bảo hộ Diệp Hồng Tiên, vậy không khác gì Diệp Thừa Thai đang nói đùa.
"Vị này chính là Từ Hàn, cũng chính là người hộ vệ mà ta vừa mới nói." Diệp Thừa Thai tươi cười giới thiệu.
"Tiền bối của Từ công tử là bạn cũ của ta, trước đó đã ốm mà mất đi, cũng mới phó thác Từ công tử cho ta. Ta muốn để hắn theo Hồng Tiên đi tới Linh Lung Các, một là trên đường đi có thể bảo vệ con bé, hai là đi đến Linh Lung Các cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, mặc dù không được coi là môn đồ của Linh Lung Các, nhưng có đạo lý mưa dầm thấm lâu, vẫn còn hơn là hoang phí thanh xuân ở mảnh đất Trường An tồi tàn này."
Nghe đến đó, Đồng Thiết Tâm lập tức hiểu rõ ý định của Diệp Thừa Thai. Hóa ra hộ vệ chỉ là cái cớ, còn mục đích thực sự lại là muốn đưa con của cố nhân đến Linh Lung Các.
Theo lý điều này hiển nhiên không hợp quy củ, nhưng Đồng Thiết Tâm lại một lòng muốn nịnh nọt vị cha vợ tương tai trong mắt gã.
Bởi vậy, sau khi hơi trầm ngâm, gã lại tiếp tục nói: "Hầu gia nhớ tình cũ thực sự khiến tại hạ khâm phục. Nhưng nam nữ cách biệt, Hồng Tiên sư muội chính là đệ tử của Tư Không Bạch trưởng lão, đến lúc đó Linh Lung Các sẽ sắp xếp cho nàng một chỗ ở đơn độc, muốn để Từ huynh đệ cùng sư muội chăm sóc lẫn nhau thì lại có chút không thích hợp. Chẳng qua Hầu gia yên tâm, chuyện của ngài cũng chính là chuyện của Đồng mỗ, sau này tới Linh Lung Các, ta nhất định sẽ sắp xếp cho Từ huynh đệ một chỗ không tồi, nếu mọi chuyện phát triển tốt hơn thì ta sẽ tìm chút quan hệ, thu nạp thành đệ tử của Linh Lung Các, cũng không phải là không có khả năng."